Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn
Chương 54
Bị mèo con đề phòng như thế, Lê Vân tất nhiên là thu hồi tay.
Hắn nói: “Được, không chạm vào ngươi nữa.”
Một nửa linh thạch ở trong túi rơi trên người hắn, một nửa rơi trên mặt đất.
Hắn vốn có thể dùng pháp thuật đem đống linh thạch này cất vào trong túi, nhưng hắn lại ngồi xổm nhặt từng viên linh thạch.
Mèo con ngồi xổm trên bàn đá, thấy động tác của hắn, có chút ngượng ngùng mà phe phẩy đuôi.
Cái đuôi đảo qua, làm cho những cánh hoa mai hồng rơi ở trên bàn đá, bay đến đỉnh đầu nam nhân.
Mèo nhỏ vươn móng vuốt, đi gảy những cánh hoa trên đầu hắn.
Những còn chưa đụng tới đỉnh đầu hắn, nam nhân đã ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.
Cánh hoa theo động tác của hắn, rơi xuống bên môi hắn.
Màu son nổi bật làm cho dung nhan thanh lãnh của hắn nhiễm vài phần diễm sắc, một màu đỏ thẳm trên mảnh băng nguyên mênh mang, lạnh lẽo lại đầy mĩ lệ, vẻ đẹp này lại mang theo vài phần đoạt hồn đoạt phách người.
Nam Nhứ xem đến ngây dại.
Lê Vân không biết vì sao mèo nhỏ lại đột nhiên sững sờ ở chỗ đó, cầm lấy cánh hoa ở bên môi xuống, quét quét chóp mũi mèo con: “Sơ Thất?”
“Ngao?”
Tay mèo con vẫn còn để ở giữa không trung, bị hắn quẹt qua như vậy, mũi phát ngứa, mạnh mẽ hắt xì một cái, nàng đứng thẳng không được, lăn về phía trước, ngã vào trong lồng ngực Lê Vân.
Lê Vân nhặt linh thạch, ôm mèo nhỏ cùng túi đứng dậy, thuận tay còn cầm theo cành mai bị mèo nhỏ làm gãy.
Hắn quay lại phòng, đem cành mai cắm vào trong bình hoa.
Mèo con từ trong lồng ngực hắn bò ra.
Hồng mai trong bình hoa trắng, mèo con màu vàng kim ngồi xổm dưới bình hoa, ngửa đầu nhìn hoa mai.
Nàng xem hoa mai một lúc, một hồi lại mài móng trên trường kỷ, một lúc sau lại ăn thịt khô ——
Nhìn xung quanh, chính là, né tránh không nhìn hắn.
Trong lòng Lê Vân cười nhẹ, tùy ý để nàng ngượng ngùng xoắn xít, còn mình lấy quyển sách đọc.
Chẳng được bao lâu, mèo con đã chơi mệt, ở xa xa mà nằm lên ổ mèo được chế riêng cho nàng.
Ổ mèo này bình thường nàng không thích dùng, hôm nay lại dính ở trên đấy.
Hắn nhìn sách, liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng khốn đốn đến gật gà gật gù, gần như muốn ngủ rồi.
Nhưng vừa ngủ, bỗng nhiên nàng lại mông lung mà đứng dậy, chóp mũi nhẹ ngửi.
Nàng bước móng vuốt nhỏ, theo mùi hương, nửa ngủ nửa tỉnh mà đi tới phía hắn.
Rồi sau đó, nàng thuần thục mà bò đến trên đầu gối hắn, nằm lăn trên đấy.
Ngủ đến sâu giấc, nàng lại trở mình, oai bảy vặn tám mà ngã vào trong lòng ngực hắn.
Lê Vân cúi đầu nhìn, nhịn không được gãi gãi cằm mèo con.
Mèo con được hắn sờ đến mức thoải mái, chủ động duỗi đầu đi qua cụng lòng bàn tay hắn.
Sừng rồng trên đỉnh đầu nàng không thể tránh né mà cọ qua bàn tay hắn ——
Mèo con trong lúc ngủ mơ ưm ư một tiếng.
Lòng bàn tay Lê Vân như bị bỏng, hắn nhanh chóng thu hồi tay.
Hắn dời ánh mắt, quay lại đọc sách.
Xem hồi lâu, quyển sách trên tay chỉ còn chừa lại một tờ, rất lâu cũng chưa xem xong.
……
Ngày tiếp theo, Nam Nhứ trợn mắt tỉnh lại, duỗi cái eo mèo lười.
Nàng……
Vì sao lại ngủ ở trong lòng ngực của Lê Vân?
Rõ ràng nàng nhớ rõ, tối hôm qua nàng ngủ ở trong ổ mèo mà?
Nàng cẩn thận từ trong lòng ngực Lê Vân bò ra, cùng lúc đó, một ít ký ức mơ hồ bắt đầu sống lại.
Nam Nhứ: “……”
Hình như chính là nàng tự mình bò qua.
Nam Nhứ à Nam Nhứ, ngươi thật là không biết cố gắng!
Trong lòng nàng tự khiển trách chính mình: Đã nói bán manh không bán thân, như nào lại tự mình chủ động đưa tới cửa chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì nhan sắc của nam nhân quá mê người sao?
…… Được rồi, đúng thật là rất mê người.
Nam Nhứ ghé nhìn Lê Vân đang nghỉ ngơi trên giường, trên bàn nhỏ còn có cành hồng mai cắm bình ——
Nàng đột nhiên lại nghĩ tới một màn ngày hôm qua.
Khuôn mặt của Nam Nhứ đỏ lên.
Nam sắc quá mê người thì làn như thế nào được?
Nàng tẩy trắng cho mình: Thưởng thức những thứ tươi đeph, là phẩm đức tốt đẹp của nhân loại.
Nam Nhứ nàng ôm phẩm đức tốt đẹp như vậy, không nhìn nhiều thì lỗ vốn với tinh thần, nàng lại xem Lê Vân nhiều thêm vài chút.
Chờ đến lúc xem đủ rồi, nàng mới lưu luyến mà rời khỏi nơi này.
Trở lại dưới chân núi, nàng mới vừa thay xong quần áo, liền nghe có người gõ cửa.
Nàng còn tưởng rằng là Du Duyệt, vừa mở cửa, lại thấy Trúc sư huynh đứng ở trước cửa.
“Trúc sư huynh,” nàng hỏi, “Huynh tìm ta có chuyện gì sao?”
Trúc sư huynh tóc trắng xoá, cười lên, trong nếp nhăn lộ ra một cỗ hiền từ của người cao tuổi.
Hắn nói: “Muội tấn chức Trúc Cơ, nên đi Ký Sự Đường một phen, đem quy cách đệ tử của Muội thăng lên một bậc. Ta nghĩ ngươi chưa đi qua, nên hôm nay, ta cùng với Muội đi đi.”
Nam Nhứ vội vàng nói lời cảm tạ: “Đa tạ Trúc sư huynh.”
Ăn cơm sáng xong, hai người liền ngồi trên hạc giấy, khởi hành đi đến Ký Sự Đường.
Nam Nhứ nhìn này hạc giấy, vô cùng thấy quen mắt.
Nàng nói: “Hạc giấy này…… Là sư phụ cho huynh sao?”
“Đúng vậy,” Trúc sư huynh nói, “Điểu khiển hạc giấy chỉ cần một chút linh lực, nếu là không có linh lực, để một khối linh thạch vào cũng có thể sử dụng nó, thích hợp với phàm nhân không có tu vi như ta.”
Nhắc tới mấy chữ “Phàm nhân không có tu vi”, biểu cảm của Trúc sư huynh rất bình tĩnh, nhưng lại làm Nam Nhứ đau xót trong lòng.
Ở nhân gian, nếu sống đến hơn 90 tuổi, được xưng một câu sống thọ.
Nhưng ở Tu chân giới, lấy tuổi tác như vậy của Trúc sư huynh, phần lớn bộ phận người tu luyện mới vừa bắt đầu. Mặc dù nhiều người không có thiên phú, tu vi của bản thân dừng lại ở Luyện Khí kỳ, tất nhiên sẽ chết già, những cũng có thể đủ sống đến trước hai trăm tuổi, con đường nhân sinh cùng chỉ vừa mới đi được gần một nửa.
Mà cuộc sống của Trúc sư huynh, cũng đã sắp đi tới điểm cuối.
Nam Nhứ nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, nàng đổi đề tài, hỏi: “Trúc sư huynh, ta lên Trúc Cơ rồi, có phải hàng tháng đều được lãnh tiền tiêu nhiều hơn chút đúng không?”
“Đúng vậy.”
Trúc sư huynh cười: “Lên Trúc Cơ có thể lãnh linh thạch, so tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ thì nhiều gấp đôi.”
Nhiều gấp đôi!
Tuy rằng bản thân có thể lãnh linh thạch cũng không nhiều lắm, nhưng nghe thấy tin tức này, Nam Nhứ vẫn cười đến cong mắt: “Thật tốt nha, được lãnh tiền tiêu hàng tháng, ta sẽ mua trà cho Trúc sư huynh uống.”
Lão nhân cười tươi đến nếp nhăn giữa mày càng sâu thêm một ít.
Hắn nói: “Tiểu hữu thật có tâm với ta, bất quá, ta không thiếu trà uống. Những người trẻ tuổi như các ngươi a, vẫn là tiết kiệm tiền cho nhiều, về sau, những chỗ cần phải dùng tiền cũng nhiều lắm đấy.”
Bị Trúc sư huynh chối từ, Nam Nhứ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng theo lời hắn nói: “Đúng vậy, huynh xem sư phụ, tiền trả tiền dược cho Ô sư phụ cũng đều trả không nổi, làm kiếm tu kiếm tu cũng thật nghèo a.”
Nàng phun tào một câu, lão nhân lại có chút hoang mang: “Kiếm quân không trả nổi tiền dược?”
Nam Nhứ hỏi: “Đúng vậy, bởi vì hắn không trả nổi tiền dược, nên mới Ô sư phụ ta sắp xếp, mỗi ngày từ Xích Đan Phong đón đưa ta đến Đạp Tuyết Phong.”
Trúc sư huynh trong lòng hiểu rõ, còn có chút buồn cười.
Kiếm quân……
Lại thích chơi như vậy.
Lấy cái cớ này, đúng thật là cũng quá mức vụng về.
Hắn hiểu được ngọn nguồn chuyện này, những cũng chưa vạch trần. Hắn nói: “Học kiếm xác thật là so với bên pháp môn nghèo hơn. Muội đi học đan, sinh hoạt về sau cũng có chút giàu hơn.”
Học kiếm vốn nghèo, nhưng mà cực ít người có thể đánh thắng được kiếm tu.
Học đan tuy giàu hơn, nhưng đan tu lại yếu hơn, ở trong bí cảnh hoặc hiểm cảnh nếu xảy ra xung đột, người khác đều ưu tiên xuống tay đối với đan tu đầu tiền.
Cho nên, đan tu luôn không ngừng đi kiếm kiếm tu bảo hộ, thường xuyên ở trong bí cảnh kết bạn để cùng đồng hành.
Trúc sư huynh cười tủm tỉm nói: “Học đan tốt a!”
Nam Nhứ nói: “Ừm, ta cũng cảm thấy học đan tôta.”
Không học đan, làm sao có thể nuôi nổi sư tôn xinh đẹp như hoa chứ!
Hai người ông nói gà bà nói vịt, mạch não lại kỳ dị mà đối đáp, dọc theo đường đi đều tương đương hợp ý.
Cho đến khi hạc giấy tới địa điểm, Trúc sư huynh dẫn nàng tiến vào Ký Sự Đường.
Người của Ký Sự Đường hiển nhiên lqf rất quen thuộc đối với Trúc sư huynh, vừa thấy hắn, liền thân thiết nói: “Trúc tiền bối, đã lâu không thấy.”