Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn
Chương 24
Nam Nhứ tìm một góc phía dưới bóng cây, tránh đi những người khác, dùng thạch truyền âm.
“…… Ca ca.”
Ma Tôn Phong Dị, bên ngoài là ca ca nàng, nhiều người mắt tạp, cũng không biết nàng ở chỗ này nói chuyện có thể bị người khác nghe được hay không, nàng vẫn luôn giả vờ.
Nàng hít sâu một chút, cẩn thận hỏi: “Ca ca tìm ta, là có chuyện gì sao?”
“A Nhứ,” thanh âm nam nhân mang theo tà khí nhè nhẹ, ái muội phất qua mà trêu đùa nàng, “Mấy ngày không thấy, xa lạ với ta như vậy? Nàng ở Thái Huyền Tông có tốt không?”
Nga……
Đây là cấp trên muốn tìm nàng công tác hội báo.
Xã súc Nam Nhứ am hiểu sâu về hội báo, nhặt những thứ cấp trên muốn nghe mà báo: “Ca ca đừng lo lắng, ta ở Thái Huyền Tông khá tốt. Mỗi ngày ở chung cùng đồng bạn đều thực vui sướng, chính là tính tình của sự phụ lãnh đạm chút, chưa từng cùng sư phụ nói qua mấy câu, ca ca công đạo ta đều rất hiếu kính sư phụ, cũng không biết xuống tay từ đâu. Đúng rồi ca ca, ta đang muốn đi Tiên Hội Bồng Lai! Ai nha, nếu này mà chậm trễ, đi Tiên Hội Bồng Lai cũng không có biện pháp luyện kiếm, cũng không thấy được sư phụ.”
Nhiệm vụ trước mặt của nàng là quen thân với Lê Vân, sau đó làm cá mập ám toán hắn.
Hiện tại nàng chói lọi mà nói cho Phong Dị........
Tiến độ nhiệm vụ: 0
Không thân.
Nàng với Lê Vân thật sự không thân.
Dù sao hiện tại Phong Dị cũng sẽ không xuất hiện ở Thái Huyền Tông, cho nên.......Nàng khai lộn xộn cũng không sao đi?
Nam Nhứ suy nghĩ thoáng qua một chút may mắn như vậy, ngay sau đó, không chút để ý liền nghe được Phong Dị nói: Có chút xa lạ a…… Vậy vừa lúc bồi bồi dưỡng lại tình cảm.”
Hắn nói: “A Nhứ, quay đầu lại.”
Nam Nhứ: “……”
Lông tơ của nàng đều nổi hết lên rồi.
Không phải chứ, hiện tại Phong Dị lại ở Thái Huyền Tông?
Lá gan hắn lớn như vậy, lẻ loi một mình mà muốn đến tiên môn?
Trong lòng Nam Nhứ nghĩ bảy nghĩ tám, khẩn trương quay đầu lại, quét một vòng trong đám người, vẫn chưa thấy Phong Dị.
Nói thế nào, thân là nam chính tà mị quyến cuồng trong tiểu thuyết, dung mạo của Phong Dị tuyệt đối có thể làm nàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy.
Nhưng hiện tại nàng lại không thấy?
Nam Nhứ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, Phong Dị không có tới, vẫn là nàng mù.
“A Nhứ tiểu hữu.”
Nam Nhứ bỗng nhiên nghe thấy Cao Minh gọi nàng.
Cao Minh đưa cho nàng một cái túi trữ vật: “Mới vừa có người bảo ta đem cái này chuyển giao cho ngươi.”
Nam Nhứ hỏi: “Người đâu?”
Cao Minh nói: “Đã đi rồi. Ta hỏi qua, hắn cũng không biết ngươi, cũng là có người ủy thác hắn chuyển giao.”
Đầu bên kia thạch truyền âm, thanh âm Phong Dị trầm thấp lại mê hoặc: “A Nhứ, thu được lễ vật t đưa cho nàng rồi?”
Nam Nhứ nói: “Thu được rồi…… Ca ca.”
Phong Dị nói: “Mở ra nhìn xem.”
Nam Nhứ mở ra, thấy bên trong là một con búp bê vải.
Nàng còn chưa nói chuyện, thạch truyền âm liền rung động một chút, rồi sau đó, một đạo thanh âm thẳng tắp mà truyền vào thần thức của nàng: “Đây là con rối thế thân. Chỉ cần đem máu cùng thần thức nàng rót vào, nó sẽ liền biến thành bộ dáng của nàng, thay nàng hành tẩu bên ngoài, nàng cũng có thể ở sau lưng thao túng nó, mà không bị bại lộ.”
Nam Nhứ:?
Con rối này thật sự đúng như mong muốn của nàng a!
Nhưng mà không phải chứ, vừa lúc nàng phát sầu chuyện này, liền có ngoại quải* đưa tới cửa?
*Ngoại quải: phần mềm auto và hack.
Nàng có phần không tin vận khí mình tốt như vậy.
Nàng sửng sốt một trong chớp mắt, hỏi: “Sau đó thì?”
“Sau đó?”
Phong Dị cười bừa một tiếng, trong tiếng cười mang theo một cỗ hung ác cùng quả quyết, “Sau đó, nàng liền có thể dùng thế thân này, dẫn Lê Vân vào nơi chôn cốt hắn.”
“Á?”
Nam Nhứ giả ngu: “Nhưng hắn…… Rời khỏi nhà rồi, ta cũng không biết hắn đi đâu.”
“Hắn cũng đi Tiên Hội Bồng Lai.” Phong Dị nói, “Tiên Hội Bồng Lai ngư long hỗn tạp, tên Lê Vân rùa đen rút đầu rốt cuộc cũng rời Thái Huyền Tông, chúng ta tự nhiên cũng không thể buông tha thời cơ tốt như vậy. Có tính lộng tên Lê Vân bất tử, rồi lộng chết một ít tu sĩ chính đạo, cũng đủ lấy làm chút việc vui.”
Thanh âm Phong Dị mềm nhẹ xuống, ôn nhu như là lời tán tỉnh: “Nàng nói đúng không, A Nhứ?”
…… Thật biến thái.
Sát nhân cuồng phản xã hội là đây mà!
Nam Nhứ ở trong lòng điên cuồng mắng hắn, ngoài miệng lại cung cung kính kính mà đồng ý: “…… Vâng, ca ca.”
“Tốt.”
Nam nhân rốt cuộc cũng muốn kết thúc phiên đối thoại này, lười nhác nói: “A Nhứ, ta ở Bách Thảo Cốc chờ tin tức tốt của nàng.”
Thạch truyền âm đóng, Nam Nhứ đứng ở dưới tàng cây, nhắm mắt trầm mặc thật lâu.
.........
Nam Nhứ quay về giữa bọn tiểu đồng.
Du Duyệt tâm tư tỉ mỉ, thấy biểu tình của nàng, thấp giọng hỏi nàng: “A Nhứ, sao lại thấy muội có chút không vui nha?”
Nam Nhứ hàm hồ nói: “Mới vừa rồi ca ca tìm ta. Nghĩ đến ca ca…… Ta liền rất khổ sở.”
Nàng khổ sở là không thể lộng chết cái tên biến thái này a.
Đánh không lại, đành phải ở trong lòng mắng nhiều thêm hai câu.
Du Duyệt vỗ vỗ nàng vai, cho rằng nàng là không thể gặp mặt cùng ca ca mà khổ sở như thế, an ủi nàng rồi nói: “A Nhứ, về sau các ngươi sẽ gặp mặt thôi.”
Bị Du Duyệt an ủi như vậy, nàng lại càng tự bế.
Hơn nữa nàng bỗng nhiên lại ý thức được, Thái Huyền Tông gần như cũng không phải noeis có thể che chở cho nàng.
Tuy rằng Phong Dị không vào được Thái Huyền Tông, nhưng hiển nhiên tin tức của hắn thực linh thông.
Trong Thái Huyền Tông có nội ứng của hắn.
Nam Nhứ cẩn thận nghĩ nghĩ, nội ứng của hắn hẳn chính là Liễu Lăng Ca.
Dựa theo cốt truyện, hiện tại Liễu Lăng Ca vẫn chưa biết thân phận thật sự của Phong Dị, hai người còn chưa đi đến đoạn ngược tâm ngược phổi kia, đoán chừng là đang theo người đào tim đào phổi. Chỉ cần Phong Dị nói một chút với Liễu Lăng Ca, nói các loại tin tức về Lê Vân thì dễ như trở bàn tay.
Tham gia Tiên Hội Bồng Lai phải yêu cầu bái thiếp*, tương đương với một phần thư mời.
*Bái thiếp: tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó.
Thái Huyền Tông đứng đầu năm đại tông môn, đăng ký bái thiếp hoặc phát thậm chí đều là từ chuyên môn Ký Sự Đường gạt ra một bộ phận nhân thủ để phụ trách.
Chỉ cần đăng ký bái thiếp Lê Vân, đoán chừng lấy trăm người của Liễu Lăng Ca, tin tức liền có thể truyền tới nơi đó của nàng.
Trong ấn tượng của nàng, cốt truyện trong nguyên thư không có Phong Dị vừa ra liền phục kích Lê Vân ở Tiên Hội Bồng Lai.
Bởi vì trong nguyên thư, cho đến khi Lê Vân chết, hắn cũng chưa có rời Đạp Tuyết Phong.
Cho nên, là nàng thay đổi cốt truyện sao........
Nam Nhứ có chút mờ mịt.
Phong Dị ngoài miệng xem nhẹ Lê Vân, trong lòng sợ là một chút cũng không có thả lỏng cảnh giác.
Cho nàng một con rối thế thân, là nghĩ nếu như thất bại, cũng có thể đủ giữ lại quân cờ là nàng ở Thái Huyền Tông? Hoặc là, nàng dùng con rối dụ dỗ Lê Vân một lần, dùng chân thân dụ dỗ hắn một lần?
Thôi, không hiểu được.
Tâm tư biến thái ngươi đừng đoán.
Nam Nhứ thất thần trong chốc lát, bỗng nhiên Du Duyệt dùng khuỷu tay thọc thọc nàng.
Du Duyệt nói: “A Nhứ! Sư phụ lên thuyền!”
Ánh mắt Nam Nhứ nhìn theo hướng Du Duyệt chỉ.
Hôm nay Lê Vân mặc một thân huyền y, một đầu tóc màu trắng được gió thúc bay, phảng phất như tuyết đọng quanh năm không tan ở Đạp Tuyết Phong, lộ ra sự cô tịch lãnh lẽo đến thấu xương.
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Nam Nhứ thoáng qua có chút chột dạ.
Vốn dĩ nàng nên bồi hắn.......
Nhưng nàng chạy.
Nam Nhứ ngăn không được lại nhìn lén hắn.
Đám người nhốn nháo rộn ràng, náo nhiệt vạn phần. Lê Vân một người đứng giữa đám người, gần như không hợp cùng tất cả.
Làm sao bấy giờ.
Càng xem càng chột dạ.
Trong lòng Nam Nhứ giãy giụa một hồi, cắn răng dậm chân, quyết định dùng tới con rối.
Mặc kệ dụng ý của Phong Dị là cái gì, tóm lại là hắn muốn trêu đùa chết Lê Vân.
Hắn có thể lợi dụng vơ vét tình báo của Liễu Lăng Ca.....Ngược lại nàng không thể đưa tình báo cho Lê Vân sao?
Nàng cần thiết phải hóa thành nguyên hình, ở lại bên người hắn!
“A Nhứ tiểu hữu,” Cao Minh cùng nàng nói, “Chúng ta cũng nên lên thuyền.”
Cách đó không xa, Ô Đại Sài cũng vội vàng chạy tới, sắc mặt thoạt nhìn không phải bộ dáng thực tốt.
Hắn nhìn lướt qua mấy người các nàng, vung tay lên: “Đi thôi, lên thuyền.”
Kèn Trường Minh, tiếng trống trang trọng uy nghiêm, mọi người ở Thái Huyền Tông lục tục lên thuyền.
Đợi mọi người đều bước lên tiên thuyền, tiên thuyền châmn rã bay lên không trung, biến mất bên trong biển mây.
.......
Từ Thái Huyền Tông đến Bách Thảo Cốc, lấy tốc độ của tiên thuyền không nhanh không chậm, cần một ngày một đêm.
Cho nên, mỗi đệ tử bước lên tiên thuyền, đều có phòng nhỏ thuộc về mình, dùng để nghỉ ngơi, đả tọa.
Nam Nhứ vừa lên tiên thuyền, liền nói Du Duyệt cùng Chu Thắng Nam là mình không thoải mái, tiến vào phòng nhỏ, lấy ra con rối thế thân Phong Dị cho nàng.
Đem thần thức......cùng máu rót vào?
Nam Nhứ chưa làm qua, cũng sợ giống như lúc chơi lục lạc vậy, không cẩn thận đốt phải con rối.
Nàng cẩn thận mà lăn lộn nửa ngày, rốt cuộc, sau khi thử lần thứ bảy, một trận khói nhẹ bắt đầu vọt lên, búp bê vải thoạt nhìn rách tung tóe, lập tức khắc họa hình dáng giống như nàng, thoạt nhìn không sai chút nào.
Trâu bò như vậy a.
Nam Nhứ kinh ngạc cảm thán nói, nhiều thêm mấy con búp bê vải, chẳng phải là nàng có thể cosplay Tôn Ngộ Không thổi lông biến ra bản thể?
Nàng lại thử dùng thần thức thao tác con rối.
Giải thích như thế nào.....Giống như là một trò chơi treo hai tài khoản, không ngừng chạm khắc giống nhau.
Cũng không biết, vạn nhất con rối bị giết, có ảnh hưởng gì đến bản thể là nàng hay không.
.......Không biết nữa.
Sau khi Nam Nhứ xác định mình đã thuần thục, để con rối ở lại phòng nhỏ, trộm mở cửa phòng, bản thể hóa thành nguyên hình, dán một tấm phù ẩn nấp, chuồn ra khỏi cửa.
Trước khi lên thuyền nàng đã quan sát qua, capa bậc các đại lão Nguyên Anh đều ở trên tầng hai, tuy rằng tu vi của Lê Vân không còn, nhưng đãi ngộ vẫn như cũ, vừa lúc lại ở cách vách Ô Đại Sài.
Thang lầu có người khác đi đến.
Nam Nhứ đợi ở thang lầu một hồi, đợi cho gần như không còn người đi qua, trộm chạy lên lầu hai.
........
Lê Vân ngồi ở gian trong của lầu hai.
Rời khỏi trận pháp đặc chế vì hắn ở Đạp Tuyết Phong, hàn độc của hắn lại bắt đầu phát tác.
Lạnh.
Lạnh từ máu, từ thần thức.
Càng là thời khắc thống khổ như vậy, hắn ngược lại càng bình tĩnh.
Sáng sớm, hắn đi gặp chưởng môn một chuyến.
Hắn muốn tham gia Tiên Hội Bồng Lai, vốn là nhất thời nổi lòng tham, muốn yêu cầu chưởng môn lấy cho hắn một phong bái thiếp.
Không ngờ chờ lúc hắn trở về, Sơ Thất đã không thấy đâu.
Ban ngày Sơ Thất vẫn luôn không thấy.
Hắn vốn tưởng rằng đã có thói quen khi Sơ Thất rời đi, lúc này rời đi, trong lòng hắn lại ẩn ẩn hiện lên một tia nôn nóng.
Hắn thập phần rõ ràng, hắn cùng Sơ Thất không giống nhau.
Hắn quái gở, lãnh đạm, đem mình giam cầm ở một chỗ nhỏ hẹp trong Đạp Tuyết Phong.
Mà Sơ Thất.......
Là linh hồn có sinh cơ được tự do bừng bừng.
Làm tu sĩ, hắn đã sớm hình thành thói quen sinh ly tử biệt.
Lúc sau, núi cao sông dài không còn nữa gặp nhau, đối hắn mà nói đã là thái độ bình thường.
Hắn một đường bước về phía trước, chưa bao giờ quay đầu lại.
Không tha, là cảm xúc của kẻ yếu.
Lê Vân bưng lên chung rượu.
Nhìn thấy Sơ Thất vào đêm kia, hắn uống rượu để sưởi ấm người.
Từ sau khi gặp được Sơ Thất, hắn đã rất lâu không yêu cầu mượn ngoại vật để chống đỡ hàn độc. Nhưng bất quá Sơ Thất rời đi nửa ngày, hắn lại một lần nữa uống rượu.
.......Cùng để nhớ nó.
Nghĩ đến xa nó mười ngày, một cỗ thanh thiển không tha quanh quẩn trong lòng hắn.
Hắn ngửa đầu uống xong chén rượu, một ly lại một ly.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy bên ngoài hành lang hình như có động tĩnh.
Có người, không, có thứ gì đó, đang đi về phía hắn.
Hắn buông chén rượu, quay đầu nhìn phía cửa, nắm chặt Trảm Phong, đôi mắt đen nhánh nặng nề.
“Két” một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra.
Ngoài cửa, một chiếc đầu nhỏ hai mắt màu kim sắc nhìn hắn.
Nhìn thấy hắn, mèo con chớp chớp mắt, hai tai quơ quơ.
Sau đó lập tức phi tới trong lồng ngực hắn.
Nó cọ lòng bàn tay của hắn, ngoan ngoãn mà làm nũng với hắn: “Ô ——”.