Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn
Chương 17
Nam Nhứ đối diện với Lê Vân, chớp chớp mắt.
Lê Vân nhìn nàng, thần sắc thanh lãnh: “Sơ Thất.”
Nàng nháy mắt, ngửa đầu đáng thương hề hề mà nhìn hắn.
Lê Vân nói: “Cho nên, hôm nay đến muộn lâu như vậy…… Là theo đuổi bạn phối ngẫu sao?”
Nam Nhứ: “……”
Nam Nhứ quả thực hết đường chối cãi.
Đầu tiên, nàng không thể ở trước mặt Lê Vân nói tiếng người.
.......Chính là nàng không nói tiếng người thì làm sao mà giao tiếp được với Lê Vân.
Tiếp theo, nàng cũng không thế tiếp tục ở trước mắt Lê Vân kêu ô ô nữa.
Bằng không nàng sẽ bị cho rằng thật sự động dục.
Cuối cùng.....
Phóng đoán của Lê Vân, trên logic quả thực không chê vào đâu được, hoàn mỹ mà giải thích được nguyên nhân nàng đến trễ.
Tại sao lại như vậy.
Đều là do tên cẩu lang băm Hàn Ngọc kia!!!
Nam Nhứ không có biện pháp, đành phải điên cuồng mà lắc đầu.
Lê Vân đem nàng xách lên, lần nữa lại đặt nàng trên bàn trà.
Hắn nói: “Vậy ngươi đi đâu, làm cái gì?”
Mèo con gục đầu xuống, ngượng ngùng mà dùng móng vuốt dẫm loạn ở trên bàn trà vài cái.
Theo sau đó, trên bàn trà “xôn xao” một chút, bùng cháy lên một ngọn lửa nhỏ.
Mèo nhỏ trợn tròn đôi mắt mà nhìn hắn, “Ô” kêu một tiếng. Trong đồng tử màu kim mang theo vài phần đắc ý, lại mang theo vài phần lấy lòng. Nó duỗi duỗi móng vuốt, đẩy ngọn lửa đến trước mặt hắn, thế nhưng lại đem góc áo hắn bắt lửa.
Mèo con lập tức lộ ra một cái biểu cảm kinh hoàng thất thố, toàn bộ mèo đều ngây ngẩn cả người.
Hắn cởi áo ngoài ra, đem trường bào vứt xuống đất.
Ngọn lửa một chút một chút đem trường bào của hắn thiêu đốt hầu như không còn lại cái gì, giá trị đắt đỏ, vải giao tiêu Nam Hải nước lửa không xâm, cứ như vậy mà ở trong ngọn lửa bị biến thành tro tàn.
Chóp mũi vẫn còn sót lại hơi thở của ngọn lửa, thân thể băng hàn của hắn, chỉ từ một khoảng cách xa xa, đã cảm thấy ấm áp từ ngọn lửa này.
Hắn nhìn tro tàn, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Lửa bình thường, tuyệt đối không thể đem vải giao tiêu Nam Hải đốt thành như vậy, có thể làm cho giao tiêu bắt lửa, ít nhất cũng phải là linh hỏa thượng phẩm.
Hắn từng ở trong bí cảnh, liều chết vật lộn với một con Tất Phương ——
Lúc ấy Tất Phương phun ra ngọn lửa, bất quá cũng chỉ đốt được một mảnh giao tiêu nhỏ.
Sơ Thất lại thả ra ngọn lửa mạnh mẽ như thế......
“Bản lĩnh rất tốt.” Hắn nhàn nhạt nói, “Bơi lội còn chưa học được, đã học xong chơi lửa trước tiên rồi.”
Nam Nhứ: “…… Ô ô.”
Nàng không nghĩ đến!
Ai biết quần áo Lê Vân mặc là loại nào, lại dễ dàng bắt lửa đến như vậy, dính chút lửa liền bị thiêu đến không còn gì.
Lê Vân nhìn mèo con hổ thẹn, phạm sai lầm cúi đầu không dám nhìn hắn.
Đầu ngón tay hắn điểm trên đầu nhỏ của nó: “Về sau không được ở bên ngoài chơi với lửa.”
Nam Nhứ…… Nam Nhứ không dám hé răng.
Nàng quyết định bằng mặt không bằng lòng.
Dù sao nàng có ở bên ngoài nghịch lửa hay không, Lê Vân cũng không biết!
Lê Vân lại giống như đọc được tâm tư của nàng, lại nói: “Nếu ngươi ở bên ngoài chơi lửa, sẽ không cho ngươi vào cửa nữa.”
Hai tai mèo con gục xuống, héo úa mà dựa vào bên người hắn.
Lê Vân cởi áo ngoài, trên người chỉ còn dư lại một kiện áo trắng mặc bên trong.
Cách một lớp áo, lãnh hương trên người hắn vẫn luôn bay đến chóp mũi nàng, tâm tình Nam Nhứ bông nhiên lại vui sướng lên.
Hắc hắc cũng không tồi a.
Nàng thập phần cảm thấy đủ: Vừa rồi nàng còn phải ngủ ở ổ mèo, này không phải lại một lần nữa ngủ trong lòng hắn sao?
Mỹ tư tư!
Nàng thật cẩn thận mà cụng đầu trong lòng ngực của hắn, nằm sấp xuống chuẩn bị ngủ.
…… Giây tiếp theo đã bị Lê Vân xách trở về ổ mèo.
Hắn nói: “Tiếp tục yên tĩnh.”
Nam Nhứ: “…………”
Được!
Yên tĩnh lại thì yên tĩnh lại!
Nam Nhứ ghé vào trong ổ mèo, không nhúc nhích, đánh cuộc nhắm mắt lại.
Thực mau nàng liền cảm nhận được một cỗ mệt mỏi.
Không biết có phải là do bởi vì luyện đan hay không, hiện tại nàng có cảm giác như vận động làm cho tinh lực cả người đều bị tiêu hao đến mức không còn cảm giác, rất nhanh liền buồn ngủ.
Nửa ngủ nửa tỉnh, Nam Nhứ nghe thấy Lê Vân đang nói chuyện cùng với ai đó: “Đoạn Chương, ta muốn nhờ ngươi giúp ta luyện chế một kiện pháp khí.”
Đạo nhân đối diện: “Uy, cơn gió nào đem ngươi tới đây vậy, không phải kiếm tu các ngươi ghét nhất là dùng pháp khí sao? Ngươi nghĩ muốn hình dạng như thế nào?”
Lê Vân nói: “Làm cho ta một cái lục lạc nhỏ dành cho mèo.”
Đoạn Chương khó nén kinh ngạc: “Cái tính tình này của ngươi…… Vậy mà còn có thể nuôi mèo? Bất quá nuôi mèo cũng tốt, ngươi lạnh lẽo cô quạnh thế kia, ta ở trong núi sâu rừng già đều náo nhiệt hơn so với ngươi. Ngươi muốn lục lạc dạng như thế nào?”
Lê Vân nói: “Để cho ta biết vị trí của nó.”
Đoạn Chương: “Này thì đơn giản, cho ngươi mấy kiện mẫu, để ngươi tự chọn.”
Há???
Nam Nhứ bừng tỉnh một chút.
Cẩu nam nhân, còn nói không dùng dây xích với nàng! Lục lạc này cùng với dây xích có khác gì nhau đâu!
Nam Nhứ căm giận mà ở trong lòng mắng hắn, một bên giả bộ ngủ, một bên dựng lỗ tai nghe lén bọn họ nói chuyện.
Đoạn Chương trêu đùa: “Chuyện nhỏ như vậy, ngươi tìm ta chỉ có giết gà dùng dao mổ trâu* như vậy? Trước đó ta cùng với ngươi nói tốt, liền tính chuyện này cũng tùy tay làm, nhưng tiền công ta vẫn muốn thu toàn bộ! Ta đường đường là trưởng lão Phá Hư Tông, giá trị con người không thể thấp được. Nếu là thấp, truyền ra bên ngoài thì ta làm sao mà buôn bán được?”
*Việc nhỏ chẳng cần phải dùng sức lực hay dùng trí.
Lê Vân nói: “Ta còn chưa nói xong.”
Thanh âm hắn thanh lãnh như cũ, phảng phất giống như đang nói một việc nhỏ không đáng kể: “Pháp khí thiên phẩm, có thể ngăn cản một kích toàn lực của tu vi Nguyên Anh.”
Đoạn Chương bắt đầu cảm thấy hứng thú: “Mèo nhỏ này của ngươi, chẳng lẽ lại là ấu tể của thần thú?”
Lê Vân nói: “Không phải.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Mèo hoang bình thường.”
Đoạn Chương không thể lý giải: “Mèo hoang lại dùng pháp khí thiên phẩm? Đại lục Thiên Diễn này,trên tu vi Nguyên Anh mới có mấy cái, người đường đường là tu sĩ Nguyên Anh, khó xử đến mức phải dùng toàn lực với một con mèo hoang?”
“Lo trước khỏi hoạ.” Hắn nói, “Mèo nhỏ này của ta thích chạy loạn, nếu là thật sự gặp gỡ địch mạnh, ít nhiều cũng phải làm cho nó mấy món có thể bảo vệ bản thân.”
Đoạn Chương nói: “Nếu ngươi thích nó như thế, vì sao không trực tiếp đem nó để ở bên người?”
Lê Vân liếc nhìn mèo nhỏ đang nhắm chặt đôi mắt, cùng với đôi tai đang dựng thẳng lên.
Hắn nói: “Quá nháo, ta không thích để nó ở bên người.”
Đoạn Chương: “……”
Giả vờ cái gì đâu, nhận thức nhiều năm như vậy, ai không biết ai a!
Không thích còn làm cho nó pháp khí thiên phẩm? Muốn tiêu tiền đến hoảng rồi sao?
Khẳng định là để bụng!
Nam Nhứ: “……”
Nàng tâm lý phản nghịch, ngay lập tức liền nghĩ.
Không thích để nàng ở bên người?
Nàng lại càng muốn ở bên người để nháo hắn!