Mộc Hề Bạch - Lãnh Tĩnh Lãnh Tĩnh Liễu
Chương 42
“Đương nhiên, đó chính là động lực duy nhất để em uống thuốc đó!” Nếu không phải có nó chắc ngay cả ngửi cậu cũng không ngửi thuốc kia đâu. “Nhưng đó là thuốc gì mà đắng như vậy nha, thật sự chỉ là thuốc bổ thôi sao?” Quân Mộc Hề như nghĩ tới cái gì, hồ nghi nhìn hắn.
“Em chỉ cần biết nó có lợi mà không hề có hại với em là được.” Mộ Bạch không nhiều lời, thuốc đó là đạo trưởng kê để nam giới sinh con đỡ vất vả, dặn uống một tuần trước khi mang thai là được, giờ cũng đúng lúc rồi.
“Bảo bối, em muốn bao giờ kết hôn?”
Quân Mộc Hề nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy loại chuyện này quá phiền toái, “Khi nào cũng được, sư phụ quyết định đi.”
“Được.” Mộ Bạch gật gật đầu, ánh mắt ánh lên chút gì khó nắm bắt.
Khí hai người về tới Đại Phật Tự thì đã gần chạng vạng, ăn xong cơm chiều, Mộ Bạch theo lẽ thường buổi tối tụng kinh ở Đại Phật Tự, hơn nữa còn xử lý một ít sự vụ hằng ngày. Lúc về thì thấy Quân Mộc Hề đang ghé vào trên giường vui vẻ đọc thoại bản mới.
“Sao nào? Phu quân em mà không bằng một cuốn thoại bản sao?” Quân Mộc Hề bỗng thoát khỏi tình tiết trong thoại bản, vừa quay đầu liền thấy một dáng người có thể khiến cho người ta chảy nước miếng đang trần trụi trước mặt cậu.
“Chàng…” Cậu trừng mắt, ngắm nhìn đến mức miệng khô lưỡi khô, thoại bản cũng không biết đã rơi đi đâu.
Hai người hơn nửa tháng không gặp nhau, đúng là củi khô lửa bốc, lập tức quấn lấy nhau.
Rất nhanh, hai thân thể trần trụi đã giao triền cùng nhau, làn da màu tiểu mạch cường tráng cùng tuyết trắng mềm mại giao hòa lẫn nhau, hai màu sắc này giao hoà bên nhau, luôn có cảm giác tình sắc đến khó hiểu.
“Sư phụ… ha a… chàng nhẹ chút… ưm!”
Người đàn ông hung mãnh đâm vào hoa huyệt chặt khít, lỗ nhỏ lâu ngày không vào có hơi không thừa nhận nổi, Quân Mộc Hề vừa đau vừa sướng.
“Ôi… phu quân… nhẹ chút… em chịu không nổi…” Cặp chân dài gắt gao kẹp chặt lấy eo người đàn ông, Mộ Bạch nửa ngồi trên giường ôm cậu đ*, miệng còn ngậm mút hai đầu vú phấn nộn trước ngực cậu.
Kích thích đã lâu không gặp làm cảm quan của Quân Mộc Hề phóng đại vô hạn, Mộ Bạch làm vừa tàn nhẫn vừa hung ác, giống như đang phát tiết nỗi nhớ nhung cùng dục cầu bất mãn nhiều ngày vậy, khiến cảm giác của cậu càng thêm mãnh liệt.
Người đàn ông hiếm thấy không nói lời cợt nhả, chỉ lo đ* cậu, còn biến đổi đa dạng đem thân thể thơm mềm tuyết trắng trong lòng thành các loại tư thế.
Quân Mộc Hề bị hắn lăn lộn có chút không chịu nổi, cậu lấy lòng liếm liếm đôi môi mỏng của người đàn ông, thân thể không khỏi đón ý nói hùa với động tác của hắn. Lúc này Mộ Bạch đã từ trên giường xuống dưới, nhưng hai người vẫn gắt gao dính bên nhau, Quân Mộc Hề vẫn luôn bị ôm như thế, hai chân gắt gao quấn lấy vòng eo căng chặt của người đàn ông để tránh khiển bản thân mình rơi xuống. Nhưng hiển nhiên cậu cũng không rơi được, bàn tay hữu lực của Mộ Bạch nâng cặp mông mềm của cậu, bên trên còn lưu lại dấu ấn năm ngón tay rất sâu, khe hở giữa các ngón tay gian tràn đầy mông thịt non mềm trắng nõn, cánh tay vì dùng sức mà căng chặt, lộ ra đường cong cơ bắp đẹp đẽ.
Vì động tác của hắn mà thân thể trắng mềm trong ngực đã hơi không ổn định, hai vú co dãn liên tục cọ xát trên cơ ngực rắn chắc của Mộ Bạch, khiến hai đầu vú bé nhỏ cũng bị cọ đến mức sưng lên.
“Ha… a… sâu quá… lỗ nhỏ đầy qua…” Bị đ* kịch liệt trong thời gian dài đã khiến Quân Mộc Hề có hơi thần chí không rõ, một thời gian không bị kích thích, nên tuy thân thể vẫn có thể tiếp nhận người đàn ông, nhưng cảm quan lại quá mãnh liệt, khiến cậu sướng tới mức đại não dần dần trống rỗng.
“Bảo bối nhi, tử cung của em mềm quá…” Mộ Bạch cũng sướng đến mức thở dốc, thuốc của đạo sĩ đúng là không mất công chịu đắng rồi uống, tử cung càng mềm hơn trước, quy đầu của hắn đi vào không hề tốn sức.
“A a a! Ưm ha…” Quân Mộc Hề không ngờ hắn có thể lập tức đâm gậy thịt vào tử cung, kích thích thật lớn khiến cậu càng kẹp chặt hắn, ngón chân mượt mà đáng yêu cũng căng chặt cuộn tròn.
“Vào rồi… ưm a!… Sướng quá!…” Gậy thịt tiến vào một độ sâu chưa từng có, gần như đã đâm vào tận hai phần ba, cảm giác kích thích xa lạ làm cậu không kịp nghĩ đến nguyên nhân, chỉ muốn trầm luân trong khoái cảm thật lớn, miệng còn không biết chết sống bảo Mộ Bạch sâu thêm một chút.
“Hu hu… Phu quân… ông xã… mau vào nữa đi… bé Hề phải sinh em bé cho phu quân… ha ưm…” Miệng rên rỉ, Quân Mộc Hề đá đạp cẳng chân lung tung, gậy thịt tùy ý quấy loạn trong tử cung yếu ớt mềm ấm của cậu.
Người đàn ông nghe đến đó, dường như khẽ cười, rồi lại đâm sâu vào như cậu mong muốn, đ* tới mức khiến cậu phát ra tiếng nức nở đáng thương như động vật nhỏ mới thôi, sau đó bắn ra một lượng lớn tinh dịch rót đầy tử cung nho nhỏ.
Giây phút ấy, Quân Mộc Hề lập tức hy sinh (ngất xỉu), miệng còn mềm mềm mại mại phát ra tiếng rên rỉ bất mãn thật nhỏ. Trận tình này nhìn như kịch liệt nhưng thực ra lại rất dịu dàng, Mộ Bạch cố gắng khắc chế mình, biết cậu đã lâu không trải qua tình ái nên thân thể sẽ không chịu nổi, hắn còn cố ý thu liễm một chút, ai biết mấy ngày này bé cưng ở nhà lười biếng chỉ biết ăn ngủ nên tố chất thân thể đã giảm xuống không ít, chỉ mới vậy đã ngất đi rồi.
Mộ Bạch bất đắc dĩ thở dài, động tác cực nhẹ rửa sạch thân thể cho cậu, nhưng tử cung lại bị hắn bịt kín mít, một chút chất lỏng cũng không chảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Quân Mộc Hề mơ màng tỉnh lại, hiếm thấy cảm nhận được một cái ôm ấm áp hữu lực. Cứ buổi sáng là hòa thượng đều sẽ lên chùa rất sớm để xử lý công vụ, sao hôm nay muộn như vậy rồi mà còn ngủ cùng cậu, đúng là hiếm thấy.
Gian nan giật giật cánh tay, muốn đứng dậy, nhưng bi ai phát hiện hình như giờ cậu chỉ động được cánh tay một chút. Toàn thân đều đau ê ẩm, đặc biệt là bụng nhỏ cùng bên dưới, vừa đầy vừa căng… ơ khoan… hình như đây không phải ảo giác của cậu đúng không?
Gậy thịt đã nửa mềm trượt ra khỏi lỗ nhỏ, nhưng cậu vừa động mà đã cảm giác nó cứng lại rồi, dần dần căng đầy cả hoa huyệt.
Loại cảm giác này vừa mới lạ vừa rõ ràng khiến cậu không biết tìm từ nào mà miêu tả, chỉ đơn giản lắc lắc đầu, không thể tin nổi nhìn hòa thượng vẫn còn đang nhắm mắt trước mặt mình.
Đồ cầm thú này vậy mà cắm vào trong cậu cả một đêm?! Hơn nữa đến bây giờ cũng chưa tỉnh là thế nào? Cậu ấn nhẹ lên bụng dưới, có thể cảm giác được tử cung vẫn còn lưu lại chất lỏng nào đó, nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Nhưng cậu cũng không giận Mộ Bạch, ngày hôm qua khi rửa sạch thân thể cho cậu cũng đã muộn rồi, từ lúc hắn ngủ đến bây giờ chắc cũng chỉ hơn một canh giờ.
Mộ Bạch thính ngủ, đã tỉnh lại từ lúc cậu lẩm bẩm rồi. Hắn chậm rãi mở mắt ra, liền nhìn thấy người bên gối đang nằm nghiêng trừng mắt nhìn mình, gương mặt còn đỏ ửng khó hiểu.
“Cầm thú! Sao chàng cắm em cả một đêm!” Quân Mộc Hề dẩu miệng lườm hắn, mỗi lần hòa thượng thối này cắm một đêm là lỗ nhỏ của cậu sẽ không khép được cả ngày, ngay cả đi đường cũng có ảo giác như hoà thượng vẫn đang làm mình, thậm chí có lúc ngồi uống nước thôi cũng chảy dâm thuỷ như thể bị rỉ nước tiểu ra vậy. Loại cảm giác này khiến cậu xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất. Cho nên sau đó cậu đã nghiêm lệnh cấm Mộ Bạch không được làm vậy nữa, hơn nữa cậu để ý nhất là một việc, nếu cứ vậy rồi sẽ bị cắm lỏng thì làm sao bây giờ?
Mộ Bạch vì vừa tỉnh nên gương mặt luôn lãnh đạm giờ lại hơi mỉm cười, tuy hắn không biết bé cưng đang suy nghĩ gì, nhưng nhìn biểu cảm thay đổi liên tục kia là hắn biết cậu đang nghĩ lung tung rồi.
“Bé Hề tự nói mà đã quên sao?” Người đàn ông khẽ cười nhướng mày, ngữ điệu thậm chí còn hơi ủ rũ.
Đời này Quân Mộc Hề không chịu nổi nhất là gì? Đó chính là người đàn ông lạnh nhạt anh tuấn cao lớn này… làm nũng! Hắn như vậy đã khiến cậu mê đảo rồi, đâu rảnh mà giận nữa!
“Em… em nói để chàng… cắm một đêm bao giờ…” Vì thuộc tính mê muội với người đàn ông này mà thân thể cậu đã đầu hàng rồi, thậm chí còn hơi nói lắp.
“Hửm? Không phải đêm qua bảo bối nhi khóc la nói phải sinh em bé cho ta sao? Chẳng lẽ… cũng chỉ là thuận miệng đùa giỡn ta?”
Quân Mộc Hề không nghĩ ra chuyện này thì liên quan gì tới chuyện sinh em bé, lại theo phản xạ có điều kiện phản bác rằng lời đàn ông trên giường nói làm sao có thể tin, nhưng vừa thấy khuôn mặt tuấn tú của hòa thượng đang tủi thân hiếm thấy, nên cậu không tài nào phản bác nổi nữa.
“Nói… thì có nói, nhưng…” Cậu vừa định hỏi cái này với sinh em bé thì liên quan gì, lại bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, hệ thống đã từng nói với cậu.
“Thân thể thái âm muốn mang thai thực không dễ dàng, cần phải để tinh dịch ở bên trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, mà khi đó xác suất mang thai cũng mới có 20%.”
“Bảy bảy bốn mươi chín ngày?! Ngươi tưởng là luyện đan à?”
“Nhưng? Nhưng cái gì?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông kéo cậu ra khỏi hồi ức, khiến cậu đột nhiên hồi thần.
“Sư phụ… chàng thực sự muốn có em bé sao?”
Mộ Bạch nghe xong những lời này liền nhướng mày, “Bảo bối nhi, em nói như vậy không đúng rồi, không phải ta mà em có em bé, ta đâu có làm được.”
“Em…”
Người đàn ông thấy hắn ấp úng, vẻ mặt do dự, trong lòng cũng không khỏi hơi mất mát. Bé cưng vẫn luôn nói muốn sinh em bé cho hắn, mặc kệ có phải hồ ngôn loạn ngữ trên giường hay không, nhưng hắn đều tin, Quân Mộc Hề nói gì hắn cũng tin. Hắn vốn tưởng là cậu thực sự muốn vậy, cho nên hắn mới để cậu uống xong thuốc mới nói mà không thương lượng trước với cậu.
“Thực ra… bé Hề không muốn sinh con của ta phải không?”
Quân Mộc Hề cảm thấy giọng nói của người đàn ông mang chút mất mát rất nhỏ, hắn đang cố ý nói thản nhiên, thậm chí còn có vẻ đang trêu cậu.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là phủ nhận, đầu lắc như trống bỏi “Không phải đâu!”
Lúc này hai người đã nửa ngồi dậy, Quân Mộc Hề vì vội vã muốn giải thích mà còn hơi hơi dùng sức tóm góc áo Mộ Bạch.
“Em chỉ chưa chuẩn bị xong thôi… đó là… bảy bảy bốn mươi chín ngày mà…” Thực ra không phải cậu không muốn, cậu cũng hy vọng sẽ sinh ra con của cậu và Mộ Bạch chứ, bởi vì cậu yêu hắn mà. Có câu con cái là kết tinh tình yêu của cha mẹ, đối với cậu, bé con chính là minh chứng cho tình yêu ấy.
Nhưng khi hệ thống nói với cậu, tuy khi đó cậu nổi cáu với nó, nhưng thực ra đó là do cậu quá mức kinh ngạc cái giả thiết biến thái như bảy bảy bốn mươi chín ngày này. Không ngờ chuyện kỳ lạ như thế mà lại có thể rơi xuống đầu mình, hơn nữa khi ấy cậu không nghĩ lâu dài như vậy, nhưng khi nó thực sự xảy ra, trừ nỗi bất an khi biết thân thể mình sẽ dựng dục một đứa nhỏ thì việc khiến cậu sợ hãi nhất chính là bốn mươi chín ngày này. Nếu thực sự để tên kia làm cậu tới bốn chín ngày, có khi còn chưa mang thai thì cậu đã tèo rồi.
------oOo------