Mình Yêu Nhau Đi - Trang 2
Chương 47: 47: Hồ Ly Sống Mãi Trong Ngày Cực Trú
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
DỊCH: MIN
Hoắc Kiêu về đến nhà, vừa định ấn mật khẩu, thì cửa đã được mở từ bên trong ra.
Hoắc Kiêu kinh ngạc nói: “Sao em biết là anh về thế?”
Vương Nhược Hàm nói: “Em nghe thấy tiếng bước chân của anh.”
Lần này cô đến vội vàng, không mang theo quần áo để thay, vừa tắm xong trên người mặc một chiếc áo nỉ của Hoắc Kiêu, rộng thùng thình, tay áo dài ra một khoảng, càng khiến cô trông nhỏ nhắn hơn.
Hoắc Kiêu cầm đồ ăn tới phòng khách: “Đi rửa tay ăn cơm.”
Vương Nhược Hàm đáp một tiếng.
“Bác gái cả của anh nấu ăn ngon lắm, nhưng tiếc là thịt kho tàu ăn hết sạch cũng quên không để lại một chút cho em ăn thử.”
Vương Nhược Hàm xốc tay áo lên, xoa tay chuẩn bị động đũa: “Đủ rồi mà, mấy món này thịnh soạn quá mức rồi ấy.”
Cô ăn cơm, còn Hoắc Kiêu ngồi bên cạnh lướt xem dòng thời gian, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Vương Nhược Hàm gắp cuộn nem lên cắn một miếng, cô hơi ngạc nhiên, vỏ ngoài không giòn rụm như khi vừa mới chiên xong, thế nhưng nhân ở bên xong rất thơm, cô dựng thẳng ngón tay cái lên, nhận xét: “Ngon lắm luôn.”
Hoắc Kiêu cười cười.
“Ấy.” Động tác nhau nuốt của Vương Nhược Hàm chậm lại, giả vờ như vô tình nhắc tới: “Sau khi anh về nhà có nói gì với bố mẹ anh không?”
Hoắc Kiêu đặt điện thoại xuống nhìn cô: “Anh còn định hỏi em nữa đấy, lá gan của em to bằng nào mà dám nói chuyện giúp anh trước mặt bố mẹ hả?”
Vương Nhược Hàm chu miệng lên: “Em thấy ba người đều hục hặc, em cũng đâu thể vờ như không biết gì được.
Hơn nữa ấy, chẳng phải đều là vì anh sao, anh mở miệng không nói ra lời em chỉ đành nói chuyện thay anh thôi.”
Cô hít sâu một hơi, thấp thỏm nói: “Có phải bọn họ thấy em lắm mồm không?”
“Đâu có.”
“Vậy các anh?”
Hoắc Kiêu nhún vai: “Vẫn như trước kia thôi.”
Vương Nhược Hàm mất mát ờ một tiếng, cô còn tưởng bản thân có chút tác dụng chứ.
Hoắc Kiêu bổ sung thêm: “Nhưng có thể thấu hiểu lần nhau rồi chăng.”
Vương Nhược Hàm thở phào một tiếng: “Thế thì tốt.”
“Sao anh lại thấy em khẩn trương mối quan hệ gia đình anh hơn cả anh thế?”
Vương Nhược Hàm cúi đầu tiếp tục ăn: “Em không muốn nhìn thấy anh không vui vẻ.”
Hoắc Kiêu giật mình, sau đó khẽ cười.
Anh ngồi dựa lên lưng ghế, rũ mắt xuống nói: “Thực ra anh không trách bà ấy, thật đó.
Em còn nhớ câu em nói với anh không, sau khi mẹ em sinh ra em, bà không còn đi đóng phim nữa ấy?”
Vương Nhược Hàm: “Vâng, sau này có một bộ phim tìm bà ấy, bà cũng từ chối luôn rồi.”
Hoắc Kiêu hỏi cô: “Là vì em à?”
Vương Nhược Hàm trả lời: “Có lẽ là vậy, bà nói nếu đã lựa chọn sinh ra em, thì phải chịu trách nhiệm, không muốn để cho tuổi thơ của em có thiếu sót.”
Hoắc Kiêu nói: “Mẹ anh cũng giống vậy, khi bà ấy hơn hai mươi tuổi đã công tác bên Châu Âu, cũng chạy khắp thế giới, là bởi vì có anh, cuối cùng mới quyết định đổi việc về tòa soạn, định cư ở Thân thành.
Bởi vì chuyện này, bà ấy luôn nói với anh một người phụ nữ cực khổ biết bao nhiêu, bọn họ vì để cân bằng giữa gia đình và công việc có bao nhiêu khó khăn, những lúc bố mẹ anh cãi nhau anh thường nghe thấy bà ấy nói, đàn ông các người sống trong phúc mà không biết phúc.
Diệp Thuyền cũng thế, cô ấy là một feminist tiêu chuẩn, thậm chí là hơi cấp tiến, trước kia anh nghe thấy câu này quá nhiều nên cảm thấy bực bội, nào có ai sống trên thế gian này mà dễ dàng đâu, đàn ông cũng có nỗi khổ của đàn ông, vì sao lại nói như thế lợi ích trên đời này đều để bọn anh chiếm hết vậy.”
Vương Nhược Hàm lặng yên nghe anh nói hết, sau đó phát biểu quan điểm của mình: “Nhưng trong xã hội này, quả thực phái nam sẽ dễ dàng sinh tồn hơn, trên phương diện s1nh lý bọn anh đã chiếm ưu thế rồi đó.”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Phải, không sai.
Có một lần Chu Dĩ nói với anh, đối với anh mà nói, quãng thời gian từ 24 tuổi cho đến 35 đều dài đằng đẵng, anh có thể không lo nghĩ gì mà học một mạch lên tiến sỹ, sau đó mới cân nhắc tới sự nghiệp sau này, nhưng mười năm đó đối với phái nữ bọn họ quá đỗi vội vàng, phái nữ phải gánh vác trách nghiệm sinh dục và gia đình lớn hơn, qua 30 tuổi sẽ qua mất độ tuổi sinh đẻ thích hợp nhất, phương diện sự nghiệp, 35 tuổi lại là một bước ngoặt, cuộc đời của họ hệt như được quy hoạch hết cái deadline này cho đến deadline khác.
Em xem, cho dù là người phóng khoáng tự do như em, cũng sẽ lo nghĩ về việc mình còn độc thân trong hôn lễ của người khác.”
Vương Nhược Hàm ngước lên, không phản bác anh.
Hoắc Kiêu tiếp tục nói: “Cho nên hiện giờ hình như anh đã hiểu được, mẹ anh oán trách bố anh không có chí tiến thủ, bởi bà vì gia đình nên không thể bôn ba khắp nơi, mà bố anh không có băn khoăn gì lớn quá, ông chỉ muốn ở lại trường làm một giảng viên đại học an ổn.
Bà hi sinh chí hướng của mình vì anh, cho nên hi vọng tương lai anh có thể đi nốt quãng đường chưa đi hết giúp bà.
Anh không trách bà ấy, có thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ anh, nhưng anh có quyền được lựa chọn cuộc đời của mình, đúng không?”
Vương Nhược Hàm gật đầu thật mạnh: “Anh nói chỉ có chuẩn.”
Hoắc Kiêu bị động tác đáng yêu này của cô chọc đến, không khỏi vươn tay ra nhéo má cô: “Có phải dạo này em béo lên không?”
Vương Nhược Hàm bưng lấy mặt mình: “Béo lên rồi hả?”
“Hình như, lúc bóp càng có thịt hơn ấy.”
Vương Nhược Hàm quyết không thừa nhận: “Nóng phồng lạnh co, mùa đông trông sẽ béo hơn.”
Hoắc Kiêu phì cười: “Ờ, còn có kiểu nói này cơ à?”
Vương Nhược Hàm cứng rắn nói: “Vâng.”
Phòng ăn dùng ánh điện màu vàng ấm, trong phòng bật điều hòa ở mức 27 độ, bình hoa trên bàn có bông hồng lego mà hai người cùng nhau ghép, có đôi cốc tình nhân bên tay họ, một cốc nước nóng, một cốc là cô ca lạnh.
Hoắc Kiêu nhìn thấy những thứ trước mắt này, anh cảm nhận rõ ràng được cái gì gọi là “ấm áp”.
Hai người họ tạo thành một ngôi nhà,
Đúng vậy, nhà.
Trên dòng thời gian có người đăng một đoạn video, là màn pháo hoa ở công viên Disney, Hoắc Kiêu đưa cho Vương Nhược Hàm xem, hỏi cô: “Hay là sang năm chúng ta cũng tới Disney đón Tết đi?”
Vương Nhược Hàm buông đũa xuống, mắt nhắm lại đối diện với màn hình hai tay chắp lại.
Hoắc Kiêu nghiêng đầu: “Thế này cũng có thể cầu nguyện được hả?”
Vương Nhược Hàm thầm đọc xong điều ước, mở mắt ra nói: “Đương nhiên rồi, có thể ké thì ké.”
Hoắc Kiêu hỏi: “Thế lần này em ước gì vậy?”
Vương Nhược Hàm trả lời: “Giống như lần trước ạ.”
Hoắc Kiêu không tiếp tục hỏi nữa.
“Vừa rồi có phải anh bảo sang năm đi Disney không?”
“Có thể cân nhắc, đợi tới lúc đó rồi nói.”
Vương Nhược Hàm không hài lòng với cách nói của anh: “Đừng có mà tới lúc đó rồi nói, tới lúc đó anh lại không đưa em đi thì sao?”
Hoắc Kiêu bất lực: “Còn những một năm nữa kia, ngộ nhỡ lúc ấy em không muốn đi thì sao?”
Vương Nhược Hàm trợn to mắt: “Em còn lâu nhé, ước mơ từ nhỏ của em là được đi Disney đấy.”
Hoắc Kiêu nhận thua: “Được, được, một lời đã định, Tết năm sau tới Disney.”
“Không được, nói mồm không tính.” Vương Nhược Hàm đứng dậy đi tìm điện thoại của mình.
Hoắ Kiêu ngạc nhiên: “Không phải chứ, cái này mà em cũng phải quay lại à?”
Vương Nhược Hàm giơ điện thoại lên, chĩa về phía anh nói: “Mau lên, nhìn vào ống kính này bảo đảm đi anh.”
Hoắc Kiêu trợn trắng mắt, giơ ba ngón tay lên nói: “Anh đảm bảo Tết năm sau sẽ đưa Vương Nhược Hàm tới Disney ngắm pháo hoa.”
Vương Nhược Hàm nói: “Không đi anh là chó con.”
Hoắc Kiêu nói: “Không đi anh là chó con.”
*
Mùng bốn Vương Nhược Hàm còn phải quay về Kim Lăng đi làm, Hoắc Kiêu phải chúc Tết thân thích nhà anh cũng xong rồi, nên về cùng cô luôn, vừa vặn có thể tới thăm Phương Xuân Hoa
Con người trong năm mới luôn dễ dàng tạo ra flag thay đổi toàn diện.
Thấy mỗi khi Hoắc Kiêu chuẩn bị đi ngủ đều kiên trì đọc sách nửa tiếng đồng hồ, người luôn chơi game để giết thời gian như Vương Nhược Hàm cảm thấy hổ thẹn, quyết định thay đổi bản thân, cũng học theo anh đọc sách, nâng cao trình độ văn hóa của mình lên.
Cô nằm trên giường cầm điện thoại lượt xem tiệm sách trên taobao, Hoắc Kiêu sấn đến nhìn một cái: “Trời, còn mua sách nữa cơ?”
Vương Nhược Hàm cắn móng tay, vẻ mặt chăm chú: “Vâng, cửa hàng này đang có khuyến mãi, em mua thêm hai quyển sách.”
Hoắc Kiêu nhìn qua giỏ hàng của cô một cái, nhăn mày lại: “Không phải em dựa vào điểm đánh giá trên doban để mua chứ?”
Vương Nhược Hàm dạ một tiếng: “Còn có những quyển không được chú ý đến nữa, sao thế anh?”
Hoắc Kiêu gập tạp chí tuần san trong tay lại, khẽ vỗ lên đầu Vương Nhược Hàm: “Em bị ngốc hả, danh sách này lung tung lộn xộn, đa số đều là quảng cáo, dùng ra vẻ thì được, nhưng em đừng vì muốn đọc mà mua về.”
“Hả?” Cô ngồi thẳng người lên nhìn Hoắc Kiêu, “Vậy em xem gì đây?”
Hoắc Kiêu nói: “Nếu em thực sự muốn học chút gì đó, không bằng đọc lại tứ đại danh tác, đó mới thực sự là bảo tàng văn hóa, không bao giờ lỗi thời.”
“Tứ đại danh tác? Quyển [Tây Du ký] á?”
“Đúng, nhà anh có một bộ sưu tập, nếu như em muốn xem thì lần sau anh đem tới.”
Vương Nhược Hàm do dự: “Đó đều là văn cổ đúng không anh?”
Hoắc Kiêu hỏi vặn lại: “Lẽ nào em đọc không hiểu sao?”
Vương Nhược Hàm chớp mắt, với lấy iPad của mình: “Dù sao cũng có phim truyền hình, em xem phim cũng giống cả thôi.”
Sớm biết sẽ thế này mà, Hoắc Kiêu lắc đầu vừa bực vừa buồn cười.
Hôm Tết nguyên tiêu, Phương Xuân Hoa và Kiều Lệ Hà nói muốn đi chùa cầu phúc.
Ban ngày Vương Nhược Hàm không đi làm, kéo Hoắc Kiêu cùng đi.
Đồng hành cùng còn có Tần Dã, Vương Nhược Hàm thấy trên tay anh ta lại đeo nhẫn, thì biết Dung Hoan đã dỗ được anh ta quay lại rồi.
Gặp mặt chào hỏi nhau xong, cô hỏi Tần Dã: “Dung Hoan đâu, không đến cùng ạ?”
Tần Dã giải thích: “Hôm nay trong nhà có tiệc, cô ấy không đến được.”
Vương Nhược Hàm gật đầu, những gia tộc lớn nhà giàu này đúng là có truyền thống.
Hoắc Kiêu giơ tay về phía Tần Dã, cười nói: “Bác sỹ Tần, đã lâu không gặp.”
Tần Dã bắt lấy, hơi ngạc nhiên nói: “Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”
Hoắc Kiêu chỉ lên má mình: “Chiếc răng khôn này của tôi là do anh nhổ đấy, quên tôi rồi à?”
“À.” Tần Dã nhớ ra được, cười nói, “Là cậu hả, lúc ấy cậu đeo khẩu trang, tôi không nhớ rõ diện mạo của cậu.”
Anh ta quay sang nói với Vương Nhược Hàm: “Anh đã nói sao hôm ấy em bỗng nhiên chạy xuống khoa răng hàm mặt.”
Đến chùa, lúc vào cửa Kiều Lệ Hà quay người dặn dò mấy người trẻ tuổi: “Vào trái ra phải, đợi lát nữa nhớ đi ra từ cửa bên phải, tuyệt đối đừng đi lối ở giữa đấy.
Lúc cắm hương thì cắm ở giữa trước sau đó mới đến trái rồi sang phải.
Còn nữa, không được chụp ảnh tượng phật, không được giẫm vào bậu cửa, phải bước qua.”
Vương Nhược Hàm hơi lơ đễnh, kéo Hoắc Kiêu nói nhỏ: “Đi bái phật thôi mà còn nhiều quy tắc như vậy nữa?”
Hoắc Kiêu xuỵt một tiếng, nhắc nhở cô: “Chuyên tâm nghe giảng đi.”
Ngày lễ du khách rất nhiều, hương khói ở Linh Cốc Tự rất vượng.
Sau khi đi vào, Hoắc Kiêu và Vương Nhược Hàm đánh lẻ.
Bọn họ nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ, tường trắng ngói xanh, trong chùa tĩnh mịch lặng lẽ.
Vương Nhược Hàm hỏi Hoắc Kiêu: “Anh từng tới đây chưa?”
Hoắc Kiêu nói: “Trước kia có tới một lần, mùa hạ ở đây còn có thể nhìn thấy đom đóm, rất đẹp.”
“Em thì chưa từng đến bao giờ, chùa miếu ở Kim Lăng em mới chỉ đi chùa Kê Ô thôi.”
Hoắc Kiêu cong khóe môi: “Cầu nhân duyên hả?”
“Vâng.” Vương Nhược Hàm khoác lấy cánh tay anh, “Chẳng phải em đã cầu được anh tới rồi sao?”
Trong chùa có một hồ nước có thể ném đồng xu vào cầu nguyện, Vương Nhược Hàm sờ túi, nhưng không tìm thấy đồng xu.
Hoắc Kiêu nói: “Trong chùa có cây cầu nguyện, chúng ta qua đó đi.”
“Vâng.”
Mong muốn phải viết lên dải lụa màu đỏ, Hoắc Kiêu vẫn đang lựa lời, nhưng thấy Vương Nhược Hàm xoẹt xoẹt mấy cái đã viết xong.
Anh thấy ngạc nhiên: “Viết nhanh vậy à?”
“Vâng.” Vương Nhược Hàm giơ dải lụa lên vuốt phẳng, “Nguyện vọng của em rất đơn giản, chẳng biết Phật Tổ có thể hiểu được hay không.”
Hoắc Kiêu ghé sát qua nhìn, nét chữ như chó cào cong cong vẹo vẹo khó mà nhận ra được viết: Hi vọng lão hồ ly nhà chúng ta mãi mãi sống trong ngày cực trú.
“Cái gì gọi là mãi sống trong ngày cực trú?”
“Anh không hiểu hả?”
“Không hiểu, em giải thích giùm anh đi.”
“Đồ ngốc ạ, trong ngày cực trú mặt trời không bao giờ lặn xuống.”
Tác giả có lời:
Ngày cực trú mặt trời không bao giờ lặn xuống, anh sẽ không bao giờ không vui.
------oOo------
DỊCH: MIN
Hoắc Kiêu về đến nhà, vừa định ấn mật khẩu, thì cửa đã được mở từ bên trong ra.
Hoắc Kiêu kinh ngạc nói: “Sao em biết là anh về thế?”
Vương Nhược Hàm nói: “Em nghe thấy tiếng bước chân của anh.”
Lần này cô đến vội vàng, không mang theo quần áo để thay, vừa tắm xong trên người mặc một chiếc áo nỉ của Hoắc Kiêu, rộng thùng thình, tay áo dài ra một khoảng, càng khiến cô trông nhỏ nhắn hơn.
Hoắc Kiêu cầm đồ ăn tới phòng khách: “Đi rửa tay ăn cơm.”
Vương Nhược Hàm đáp một tiếng.
“Bác gái cả của anh nấu ăn ngon lắm, nhưng tiếc là thịt kho tàu ăn hết sạch cũng quên không để lại một chút cho em ăn thử.”
Vương Nhược Hàm xốc tay áo lên, xoa tay chuẩn bị động đũa: “Đủ rồi mà, mấy món này thịnh soạn quá mức rồi ấy.”
Cô ăn cơm, còn Hoắc Kiêu ngồi bên cạnh lướt xem dòng thời gian, thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Vương Nhược Hàm gắp cuộn nem lên cắn một miếng, cô hơi ngạc nhiên, vỏ ngoài không giòn rụm như khi vừa mới chiên xong, thế nhưng nhân ở bên xong rất thơm, cô dựng thẳng ngón tay cái lên, nhận xét: “Ngon lắm luôn.”
Hoắc Kiêu cười cười.
“Ấy.” Động tác nhau nuốt của Vương Nhược Hàm chậm lại, giả vờ như vô tình nhắc tới: “Sau khi anh về nhà có nói gì với bố mẹ anh không?”
Hoắc Kiêu đặt điện thoại xuống nhìn cô: “Anh còn định hỏi em nữa đấy, lá gan của em to bằng nào mà dám nói chuyện giúp anh trước mặt bố mẹ hả?”
Vương Nhược Hàm chu miệng lên: “Em thấy ba người đều hục hặc, em cũng đâu thể vờ như không biết gì được.
Hơn nữa ấy, chẳng phải đều là vì anh sao, anh mở miệng không nói ra lời em chỉ đành nói chuyện thay anh thôi.”
Cô hít sâu một hơi, thấp thỏm nói: “Có phải bọn họ thấy em lắm mồm không?”
“Đâu có.”
“Vậy các anh?”
Hoắc Kiêu nhún vai: “Vẫn như trước kia thôi.”
Vương Nhược Hàm mất mát ờ một tiếng, cô còn tưởng bản thân có chút tác dụng chứ.
Hoắc Kiêu bổ sung thêm: “Nhưng có thể thấu hiểu lần nhau rồi chăng.”
Vương Nhược Hàm thở phào một tiếng: “Thế thì tốt.”
“Sao anh lại thấy em khẩn trương mối quan hệ gia đình anh hơn cả anh thế?”
Vương Nhược Hàm cúi đầu tiếp tục ăn: “Em không muốn nhìn thấy anh không vui vẻ.”
Hoắc Kiêu giật mình, sau đó khẽ cười.
Anh ngồi dựa lên lưng ghế, rũ mắt xuống nói: “Thực ra anh không trách bà ấy, thật đó.
Em còn nhớ câu em nói với anh không, sau khi mẹ em sinh ra em, bà không còn đi đóng phim nữa ấy?”
Vương Nhược Hàm: “Vâng, sau này có một bộ phim tìm bà ấy, bà cũng từ chối luôn rồi.”
Hoắc Kiêu hỏi cô: “Là vì em à?”
Vương Nhược Hàm trả lời: “Có lẽ là vậy, bà nói nếu đã lựa chọn sinh ra em, thì phải chịu trách nhiệm, không muốn để cho tuổi thơ của em có thiếu sót.”
Hoắc Kiêu nói: “Mẹ anh cũng giống vậy, khi bà ấy hơn hai mươi tuổi đã công tác bên Châu Âu, cũng chạy khắp thế giới, là bởi vì có anh, cuối cùng mới quyết định đổi việc về tòa soạn, định cư ở Thân thành.
Bởi vì chuyện này, bà ấy luôn nói với anh một người phụ nữ cực khổ biết bao nhiêu, bọn họ vì để cân bằng giữa gia đình và công việc có bao nhiêu khó khăn, những lúc bố mẹ anh cãi nhau anh thường nghe thấy bà ấy nói, đàn ông các người sống trong phúc mà không biết phúc.
Diệp Thuyền cũng thế, cô ấy là một feminist tiêu chuẩn, thậm chí là hơi cấp tiến, trước kia anh nghe thấy câu này quá nhiều nên cảm thấy bực bội, nào có ai sống trên thế gian này mà dễ dàng đâu, đàn ông cũng có nỗi khổ của đàn ông, vì sao lại nói như thế lợi ích trên đời này đều để bọn anh chiếm hết vậy.”
Vương Nhược Hàm lặng yên nghe anh nói hết, sau đó phát biểu quan điểm của mình: “Nhưng trong xã hội này, quả thực phái nam sẽ dễ dàng sinh tồn hơn, trên phương diện s1nh lý bọn anh đã chiếm ưu thế rồi đó.”
Hoắc Kiêu gật đầu: “Phải, không sai.
Có một lần Chu Dĩ nói với anh, đối với anh mà nói, quãng thời gian từ 24 tuổi cho đến 35 đều dài đằng đẵng, anh có thể không lo nghĩ gì mà học một mạch lên tiến sỹ, sau đó mới cân nhắc tới sự nghiệp sau này, nhưng mười năm đó đối với phái nữ bọn họ quá đỗi vội vàng, phái nữ phải gánh vác trách nghiệm sinh dục và gia đình lớn hơn, qua 30 tuổi sẽ qua mất độ tuổi sinh đẻ thích hợp nhất, phương diện sự nghiệp, 35 tuổi lại là một bước ngoặt, cuộc đời của họ hệt như được quy hoạch hết cái deadline này cho đến deadline khác.
Em xem, cho dù là người phóng khoáng tự do như em, cũng sẽ lo nghĩ về việc mình còn độc thân trong hôn lễ của người khác.”
Vương Nhược Hàm ngước lên, không phản bác anh.
Hoắc Kiêu tiếp tục nói: “Cho nên hiện giờ hình như anh đã hiểu được, mẹ anh oán trách bố anh không có chí tiến thủ, bởi bà vì gia đình nên không thể bôn ba khắp nơi, mà bố anh không có băn khoăn gì lớn quá, ông chỉ muốn ở lại trường làm một giảng viên đại học an ổn.
Bà hi sinh chí hướng của mình vì anh, cho nên hi vọng tương lai anh có thể đi nốt quãng đường chưa đi hết giúp bà.
Anh không trách bà ấy, có thế nào thì bà ấy vẫn là mẹ anh, nhưng anh có quyền được lựa chọn cuộc đời của mình, đúng không?”
Vương Nhược Hàm gật đầu thật mạnh: “Anh nói chỉ có chuẩn.”
Hoắc Kiêu bị động tác đáng yêu này của cô chọc đến, không khỏi vươn tay ra nhéo má cô: “Có phải dạo này em béo lên không?”
Vương Nhược Hàm bưng lấy mặt mình: “Béo lên rồi hả?”
“Hình như, lúc bóp càng có thịt hơn ấy.”
Vương Nhược Hàm quyết không thừa nhận: “Nóng phồng lạnh co, mùa đông trông sẽ béo hơn.”
Hoắc Kiêu phì cười: “Ờ, còn có kiểu nói này cơ à?”
Vương Nhược Hàm cứng rắn nói: “Vâng.”
Phòng ăn dùng ánh điện màu vàng ấm, trong phòng bật điều hòa ở mức 27 độ, bình hoa trên bàn có bông hồng lego mà hai người cùng nhau ghép, có đôi cốc tình nhân bên tay họ, một cốc nước nóng, một cốc là cô ca lạnh.
Hoắc Kiêu nhìn thấy những thứ trước mắt này, anh cảm nhận rõ ràng được cái gì gọi là “ấm áp”.
Hai người họ tạo thành một ngôi nhà,
Đúng vậy, nhà.
Trên dòng thời gian có người đăng một đoạn video, là màn pháo hoa ở công viên Disney, Hoắc Kiêu đưa cho Vương Nhược Hàm xem, hỏi cô: “Hay là sang năm chúng ta cũng tới Disney đón Tết đi?”
Vương Nhược Hàm buông đũa xuống, mắt nhắm lại đối diện với màn hình hai tay chắp lại.
Hoắc Kiêu nghiêng đầu: “Thế này cũng có thể cầu nguyện được hả?”
Vương Nhược Hàm thầm đọc xong điều ước, mở mắt ra nói: “Đương nhiên rồi, có thể ké thì ké.”
Hoắc Kiêu hỏi: “Thế lần này em ước gì vậy?”
Vương Nhược Hàm trả lời: “Giống như lần trước ạ.”
Hoắc Kiêu không tiếp tục hỏi nữa.
“Vừa rồi có phải anh bảo sang năm đi Disney không?”
“Có thể cân nhắc, đợi tới lúc đó rồi nói.”
Vương Nhược Hàm không hài lòng với cách nói của anh: “Đừng có mà tới lúc đó rồi nói, tới lúc đó anh lại không đưa em đi thì sao?”
Hoắc Kiêu bất lực: “Còn những một năm nữa kia, ngộ nhỡ lúc ấy em không muốn đi thì sao?”
Vương Nhược Hàm trợn to mắt: “Em còn lâu nhé, ước mơ từ nhỏ của em là được đi Disney đấy.”
Hoắc Kiêu nhận thua: “Được, được, một lời đã định, Tết năm sau tới Disney.”
“Không được, nói mồm không tính.” Vương Nhược Hàm đứng dậy đi tìm điện thoại của mình.
Hoắ Kiêu ngạc nhiên: “Không phải chứ, cái này mà em cũng phải quay lại à?”
Vương Nhược Hàm giơ điện thoại lên, chĩa về phía anh nói: “Mau lên, nhìn vào ống kính này bảo đảm đi anh.”
Hoắc Kiêu trợn trắng mắt, giơ ba ngón tay lên nói: “Anh đảm bảo Tết năm sau sẽ đưa Vương Nhược Hàm tới Disney ngắm pháo hoa.”
Vương Nhược Hàm nói: “Không đi anh là chó con.”
Hoắc Kiêu nói: “Không đi anh là chó con.”
*
Mùng bốn Vương Nhược Hàm còn phải quay về Kim Lăng đi làm, Hoắc Kiêu phải chúc Tết thân thích nhà anh cũng xong rồi, nên về cùng cô luôn, vừa vặn có thể tới thăm Phương Xuân Hoa
Con người trong năm mới luôn dễ dàng tạo ra flag thay đổi toàn diện.
Thấy mỗi khi Hoắc Kiêu chuẩn bị đi ngủ đều kiên trì đọc sách nửa tiếng đồng hồ, người luôn chơi game để giết thời gian như Vương Nhược Hàm cảm thấy hổ thẹn, quyết định thay đổi bản thân, cũng học theo anh đọc sách, nâng cao trình độ văn hóa của mình lên.
Cô nằm trên giường cầm điện thoại lượt xem tiệm sách trên taobao, Hoắc Kiêu sấn đến nhìn một cái: “Trời, còn mua sách nữa cơ?”
Vương Nhược Hàm cắn móng tay, vẻ mặt chăm chú: “Vâng, cửa hàng này đang có khuyến mãi, em mua thêm hai quyển sách.”
Hoắc Kiêu nhìn qua giỏ hàng của cô một cái, nhăn mày lại: “Không phải em dựa vào điểm đánh giá trên doban để mua chứ?”
Vương Nhược Hàm dạ một tiếng: “Còn có những quyển không được chú ý đến nữa, sao thế anh?”
Hoắc Kiêu gập tạp chí tuần san trong tay lại, khẽ vỗ lên đầu Vương Nhược Hàm: “Em bị ngốc hả, danh sách này lung tung lộn xộn, đa số đều là quảng cáo, dùng ra vẻ thì được, nhưng em đừng vì muốn đọc mà mua về.”
“Hả?” Cô ngồi thẳng người lên nhìn Hoắc Kiêu, “Vậy em xem gì đây?”
Hoắc Kiêu nói: “Nếu em thực sự muốn học chút gì đó, không bằng đọc lại tứ đại danh tác, đó mới thực sự là bảo tàng văn hóa, không bao giờ lỗi thời.”
“Tứ đại danh tác? Quyển [Tây Du ký] á?”
“Đúng, nhà anh có một bộ sưu tập, nếu như em muốn xem thì lần sau anh đem tới.”
Vương Nhược Hàm do dự: “Đó đều là văn cổ đúng không anh?”
Hoắc Kiêu hỏi vặn lại: “Lẽ nào em đọc không hiểu sao?”
Vương Nhược Hàm chớp mắt, với lấy iPad của mình: “Dù sao cũng có phim truyền hình, em xem phim cũng giống cả thôi.”
Sớm biết sẽ thế này mà, Hoắc Kiêu lắc đầu vừa bực vừa buồn cười.
Hôm Tết nguyên tiêu, Phương Xuân Hoa và Kiều Lệ Hà nói muốn đi chùa cầu phúc.
Ban ngày Vương Nhược Hàm không đi làm, kéo Hoắc Kiêu cùng đi.
Đồng hành cùng còn có Tần Dã, Vương Nhược Hàm thấy trên tay anh ta lại đeo nhẫn, thì biết Dung Hoan đã dỗ được anh ta quay lại rồi.
Gặp mặt chào hỏi nhau xong, cô hỏi Tần Dã: “Dung Hoan đâu, không đến cùng ạ?”
Tần Dã giải thích: “Hôm nay trong nhà có tiệc, cô ấy không đến được.”
Vương Nhược Hàm gật đầu, những gia tộc lớn nhà giàu này đúng là có truyền thống.
Hoắc Kiêu giơ tay về phía Tần Dã, cười nói: “Bác sỹ Tần, đã lâu không gặp.”
Tần Dã bắt lấy, hơi ngạc nhiên nói: “Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”
Hoắc Kiêu chỉ lên má mình: “Chiếc răng khôn này của tôi là do anh nhổ đấy, quên tôi rồi à?”
“À.” Tần Dã nhớ ra được, cười nói, “Là cậu hả, lúc ấy cậu đeo khẩu trang, tôi không nhớ rõ diện mạo của cậu.”
Anh ta quay sang nói với Vương Nhược Hàm: “Anh đã nói sao hôm ấy em bỗng nhiên chạy xuống khoa răng hàm mặt.”
Đến chùa, lúc vào cửa Kiều Lệ Hà quay người dặn dò mấy người trẻ tuổi: “Vào trái ra phải, đợi lát nữa nhớ đi ra từ cửa bên phải, tuyệt đối đừng đi lối ở giữa đấy.
Lúc cắm hương thì cắm ở giữa trước sau đó mới đến trái rồi sang phải.
Còn nữa, không được chụp ảnh tượng phật, không được giẫm vào bậu cửa, phải bước qua.”
Vương Nhược Hàm hơi lơ đễnh, kéo Hoắc Kiêu nói nhỏ: “Đi bái phật thôi mà còn nhiều quy tắc như vậy nữa?”
Hoắc Kiêu xuỵt một tiếng, nhắc nhở cô: “Chuyên tâm nghe giảng đi.”
Ngày lễ du khách rất nhiều, hương khói ở Linh Cốc Tự rất vượng.
Sau khi đi vào, Hoắc Kiêu và Vương Nhược Hàm đánh lẻ.
Bọn họ nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ, tường trắng ngói xanh, trong chùa tĩnh mịch lặng lẽ.
Vương Nhược Hàm hỏi Hoắc Kiêu: “Anh từng tới đây chưa?”
Hoắc Kiêu nói: “Trước kia có tới một lần, mùa hạ ở đây còn có thể nhìn thấy đom đóm, rất đẹp.”
“Em thì chưa từng đến bao giờ, chùa miếu ở Kim Lăng em mới chỉ đi chùa Kê Ô thôi.”
Hoắc Kiêu cong khóe môi: “Cầu nhân duyên hả?”
“Vâng.” Vương Nhược Hàm khoác lấy cánh tay anh, “Chẳng phải em đã cầu được anh tới rồi sao?”
Trong chùa có một hồ nước có thể ném đồng xu vào cầu nguyện, Vương Nhược Hàm sờ túi, nhưng không tìm thấy đồng xu.
Hoắc Kiêu nói: “Trong chùa có cây cầu nguyện, chúng ta qua đó đi.”
“Vâng.”
Mong muốn phải viết lên dải lụa màu đỏ, Hoắc Kiêu vẫn đang lựa lời, nhưng thấy Vương Nhược Hàm xoẹt xoẹt mấy cái đã viết xong.
Anh thấy ngạc nhiên: “Viết nhanh vậy à?”
“Vâng.” Vương Nhược Hàm giơ dải lụa lên vuốt phẳng, “Nguyện vọng của em rất đơn giản, chẳng biết Phật Tổ có thể hiểu được hay không.”
Hoắc Kiêu ghé sát qua nhìn, nét chữ như chó cào cong cong vẹo vẹo khó mà nhận ra được viết: Hi vọng lão hồ ly nhà chúng ta mãi mãi sống trong ngày cực trú.
“Cái gì gọi là mãi sống trong ngày cực trú?”
“Anh không hiểu hả?”
“Không hiểu, em giải thích giùm anh đi.”
“Đồ ngốc ạ, trong ngày cực trú mặt trời không bao giờ lặn xuống.”
Tác giả có lời:
Ngày cực trú mặt trời không bao giờ lặn xuống, anh sẽ không bao giờ không vui.
------oOo------