Minh Hôn - Hoa Quyển
Chương 3
Sau lần trở về từ ngọn núi đó, Lục Hành không xuất hiện nữa, nhưng không biết có phải do cậu mãi lăn tăn chuyện này không mà cứ nghi thần nghi quỷ, cậu không gặp được Lục Hành, trái lại phát hiện trong nhà trừ cậu và ma ma còn có "thứ" khác.
Thị nữ đi lại dưới giàn cây nho.
Nam nhân trung niên cầm chổi quét sân bên cạnh giếng.
Phụ nhân mập nhóm lửa trong phòng bếp...
Tất cả đều là ma.
Nói tới phụ nhân mập kia, lúc ấy nửa đêm canh ba Tống Tiểu Chu đói bụng nên đến phòng bếp tìm đồ ăn, không ngờ lại trông thấy phụ nhân đó cúi đầu thêm củi cạnh bếp lò. Cậu vẫn còn buồn ngủ, tưởng trong nhà có thêm vài hạ nhân, ngáp một cái, nói:
"Thím ơi, trong bếp còn cái gì ăn được không ạ?"
Trong chốc lát, phụ nhân ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt trắng bệch, cổ bị rạch nát lộ cả máu thịt, nàng nhìn Tống Tiểu Chu, nở nụ cười với cậu.
Cũng may phụ nhân kia không đuổi theo.
Tống Tiểu Chu trốn vào phòng, căng thẳng tựa lưng lên cánh cửa, cả người phát run, cũng không dám thở mạnh.
Sau đó cậu tiếp tục gặp phải đủ loại hồn ma, từng cái từng cái một, hình như đều là hạ nhân trong nhà, tử trạng thê thảm, có treo cổ, có chết đuối, thiên kỳ bách quái, bọn họ như bị giam trong căn nhà này, làm những việc khi còn sống, mỗi khi nhìn thấy Tống Tiểu Chu thì sẽ tươi cười với cậu. Khiến cậu sợ đến mức mất ngủ ba ngày liên tiếp, sắc mặt tái nhợt, cầm lấy bàn tay lãnh lẽo của nhũ mẫu, há miệng run rẩy hỏi bà:
"Nhũ mẫu, bà nhìn thấy không, nơi này có ma..."
"Thiếu phu nhân nói đùa, ở đây sao có ma được."
Tống Tiểu Chu chỉ về phía thị nữ đang bay qua bay lại, thị nữ nghiêng đầu cười nhìn cậu, đôi mắt phượng rất đẹp, tay cầm quạt tròn dời đi để lộ nửa mặt thối rữa, khóe mắt chảy huyết lệ.
Cậu không phải lần đầu nhìn thấy nhưng vẫn bị dọa giật mình, vô thức nín thở, giọng nói sợ hãi đến biến điệu:
"Đó, chỗ đó đấy!"
Nhũ mẫu theo ngón tay cậu nhìn sang, vỗ về tay Tống Tiểu Chu.
"Thiếu phu nhân, lão nô không thấy gì cả, chắc do ngài mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt là được."
Tống Tiểu Chu nhìn nhũ mẫu, rồi liếc nhìn thị nữ kia, khó khăn nuốt nước miếng, không biết nói gì cho phải. Hơn mười năm cậu trải qua biết bao thăng trầm vẫn không tin quỷ thần, chỉ là từ khi kết minh hôn thì thay đổi. Bắt gặp Lục Hành như mở ra mắt âm dương trong truyền thuyết, đâm đầu vào quỷ trạch ở đâu cũng thấy âm u.
Tịnh An Uyển chính là chốn dành cho ma quỷ.
Tống Tiểu Chủ nghĩ, dùng cả hai tay đẩy mở cửa gỗ nặng nề, thấy người của Lục gia canh giữ trước cửa. Cậu trù trừ một chốc, sợ hãi quay đầu lại liếc nhìn, đi ra ngoài không quá hai bước thì bị hai thanh đao cản lại.
"Thiếu phu nhân, mời về." Người canh gác lạnh lùng nói.
Tống Tiểu Chu nói:
"... Nhũ mẫu không khỏe, ta muốn đi tìm đại phu cho bà ấy."
"Biết rồi, chúng ta sẽ bẩm báo."
Một người khác không kìm được nói:
"Ngài về đi."
Tống Tiểu Chu nói dối không chớp mắt:
"Sự tình khẩn cấp, ta đi một chút rồi về ngay, đại ca châm chước giúp."
Đối phương cười nhạt nói:
"Vậy cũng không được, nhị gia có lệnh người trong Tịnh An Uyển không thể đi ra, ngài đã gả cho đại gia, đương nhiên cũng không ngoại lệ, mời ngài về."
Cậu nhìn năm người đối diện, cậu biết chút quyền cước, tất nhiên nhận ra mấy người này võ công cao cường, cậu tuyệt đối không phải đối thủ của họ.
"Bên trong Tịnh An Uyển này rốt cuộc có cái gì, xảy ra chuyện gì mà nhị gia Lục gia phải phái người canh giữ vậy nhỉ?"
"Lý ca, một tên đầy tớ mà thôi, ngươi phí lời với cậu ta làm gì, đuổi về là được rồi."
"... Chậc, ai biết cậu ta còn sống được mấy ngày."
Tống Tiểu Chu đi được một quãng, trong tai văng vẳng tiếng mỉa mai của những người kia, sống lưng lạnh toát, đứng dưới ánh mặt trời mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cậu cắn môi, không biết tại sao, trực giác khiến cậu nhớ tới một người. Tống Tiểu Chu nóng đầu chạy về phòng ngủ, thở hổn hển nhìn chằm chằm bài vị đen kịt trên bệ.
Cậu nghĩ, mấy thứ đó chắc hẳn có liên quan đến Lục Hành.
"... Ngươi ở đâu?" Tống Tiểu Chu bất chấp, đánh bạo nói. Cậu mở to hai mắt, cẩn thận nhìn đăm đăm bốn phía, đợi một lúc không có tiếng trả lời, không nhịn được lại gọi: "Ngươi ở đâu... Ngươi có ở đây không? Lục —— Lục đại thiếu gia."
"Ngươi đang tìm ta sao?" Bất thình lình, một giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười vang lên.
Tống Tiểu Chu căng thẳng, đôi mắt đen tròn trừng nam nhân không biết xuất hiện trong phòng từ khi nào. Phong thái Lục Hành tao nhã, một thân đồ trắng, mỉm cười nhìn cậu.
Tống Tiểu Chu nhìn chăm chú Lục Hành nửa ngày, Lục Hành đột nhiên từng bước một đi về phía bài vị của mình, hai chữ 'Lục Hành' đập vào mắt cậu, vừa kì lạ vừa đáng sợ.
Tống Tiểu Chu sửng sốt một lát, nói:
"Rốt cuộc ngươi là người hay ma?"
Câu hỏi của cậu thực sự ngớ ngẩn. Lục Hành duỗi ngón tay trắng nõn thon dài vuốt ve bài vị của chính mình, lặng lẽ mỉm cười, nói:
"Ngươi thấy sao?"
Tống Tiểu Chu không trả lời.
"Đến cùng ngươi muốn làm gì?" Tống Tiểu Chu hết cách rồi, cậu là người, không làm gì được ma quỷ, chỉ mong giải tỏa sự bế tắc.
Lục Hành nhíu mày.
"Hả?"
Tống Tiểu Chu dùng sức mở cửa ra, chỉ vào thị nữ dưới giàn cây nho ngoài cửa.
"Nàng... Cả đây nữa, bọn họ! Trước đây đều không có!" Cậu không thể không hoài nghi rằng Lục Hành muốn dùng những hồn ma này gϊếŧ chết cậu.
Lục Hành ung dung nói:
"Sai rồi, trước đây cũng có, chỉ là ngươi không nhìn thấy thôi."
Tống Tiểu Chu trừng Lục Hành, như bé thú bị ép lộ ra nanh vuốt nhỏ, nôn nóng bất an.
Lục Hành biết nghi vấn trong lòng cậu, từ từ nói:
"Âm khí trên ngọn núi phía sau nặng, ngươi xông vào nên dính âm khí, dĩ nhiên là có thể nhìn thấy bọn họ." Dứt lời, hắn nở nụ cười, nói: "Trong nhà chỉ có ngươi và ma ma Lâm, bây giờ có thêm vài... người, không phải càng náo nhiệt hơn hay sao." Hắn dừng một chút, rất là ôn hòa, "Ngươi không cần sợ, bọn họ đều rất nghe lời."
Không biết có phải ảo giác không, khi Tống Tiểu Chu nghe hắn cười thốt ra hai chữ 'nghe lời', lộ ra mùi máu tanh nồng nặc và lạnh lẽo.
Cậu nhìn ra bên ngoài rồi nhìn Lục Hành, lẩm bẩm:
"Không hù chết ta là tốt lắm rồi."
Tay Lục Hành gõ bàn, đi ra ngoài nhìn thị nữ, nói:
"Làm ngươi sợ?" Giọng nói hắn dịu dàng và thuần khiết, hồn ma thị nữ kia như cảm nhận được, ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Hành thì run rẩy, nét mặt sợ hãi cùng cực, chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Tống Tiểu Chu ngẩn ngơ, chỉ nghe Lục Hành nói:
"Ngươi không thích, để bọn họ biến mất là được."
Qua một hồi lâu cậu mới tìm lại giọng nói của mình, khô cằn nói:
"Làm sao ta có thể khiến bọn họ biến mất?"
Lục Hành cười nói:
"Bọn họ khi còn sống là hạ nhân của Tịnh An Uyển, chết rồi tất nhiên cũng vậy. Ngươi là nửa chủ nhân của Tịnh An Uyển."
Tống Tiểu Chu nghe hắn nói là 'nửa chủ nhân', tỏ vẻ không hiểu.
Lục Hành nói:
"Tiểu Chu, chớ quên, ngươi và ta đã thành thân."