Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mị Ảnh

Chương 950: Ba Tôn tề tụ



 
- Thuấn di...
Đối mặt công kích dày đặc như vậy, Nghệ Phong không dám ngạnh tiếp, chỉ có thể thi triển thuấn di tránh thoát công kích của Lý Mông. Một quyền của Lý Mông oanh tới nơi Nghệ Phong vừa đứng, không khí nơi đó bị đánh tán loạn.
Nghệ Phong thi triển thuấn di tránh né sang một bên, nhìn Lý Mông cư nhiên giao thủ qua một lần trước kia, lãnh ý trên khóe miệng càng đậm:
- Nghĩ không ra thương thế của ngươi lại lành nhanh như vậy.
Nghe Nghệ Phong nói, đáy lòng Lý Mông cười khổ không thôi. Lúc đó chiến một hồi cùng Nghệ Phong, bị thương không nhẹ, cuối cùng lại ăn một chưởng của Điệp Vận Du, thương thế cũng không nhẹ hơn Nghệ Phong, tuy rằng dựa vào Y Sư cao giai của đế quốc trợ giúp, may mắn khôi phục hơn phân nửa, thế nhưng vẫn còn di chứng. Hiện tại thật không ngờ chính là, thiếu niên trước mặt bị hắn đánh thương nặng, không chỉ là sinh long hoạt hổ, mà thực lực càng tăng vọt. Thực lực mà Nghệ Phong vừa mới biểu hiện, hắn đã nhìn rõ ràng, nhớ tới trường đại chiến vừa rồi, hắn cảm giác đáy lòng xuất hiện một cổ hàn ý.
So với người khác, lý giải của Lý Mông đối với Nghệ Phong còn rõ ràng hơn nhiều. Nghệ Phong lúc này, so với thời điểm đối chiến cùng hắn, kỹ năng thi triển ra rất ít. Nhớ tới vô số kỹ năng của Nghệ Phong lúc trước, Lý Mông cảm giác da đầu tê dại!
Mặc kệ đáy lòng Lý Mông có nguyện ý hay không, hắn nhìn thiếu niên có thực lực tăng vọt này, trong lòng không thể ức chế được xuất hiện chút sợ hãi. Cổ sợ hãi này, nếu như để cho người khác biết tất nhiên sẽ cười nhạo không thôi, dù sao cũng là một Tôn Cấp mà lại sợ hãi một Vương Cấp, đây không thể nghi ngờ là nằm mơ nói mộng.
Thế nhưng, Lý Mông bị Nghệ Phong đánh bầm dập một trận, nhìn thực lực Nghệ Phong tăng vọt kinh khủng như vậy, ngay cả ba thành nắm chắc chiến thắng đối phương cũng không có.
- Lần trước không giết ngươi, lúc này tất nhiên là muốn thực hiện nốt việc còn dở!
Lý Mông hít sâu một hơi, dẹp loạn tâm tình dưới đáy lòng, quay qua Nghệ Phong lạnh giọng nói.
- Nói khoác không biết ngượng!
Nghệ Phong hừ một tiếng nói:
- Lần trước không thể giết ta, lẽ nào ngươi ngây thơ cho rằng lần này có thể giết ta sao?
Nghe Nghệ Phong nói có chút ít châm chọc, Lý Mông biến sắc, một lúc lâu mới thở dài một hơi:
- Đầu hàng đi, ngày hôm nay ngươi trốn không thoát đâu, cho dù thực lực ngươi tăng vọt cũng vậy!
Nghe Lý Mông vững tin như vậy, Nghệ Phong đồng dạng cười ha ha nói:
- Không thử sao biết được?
Tiếng cười vang dội truyền khắp hư không, lan tràn bốn phương tám hướng. Nghe tiếng cười như thế, cả đám nhìn Nghệ Phong chăm chú. Mặc kệ là những binh sĩ này, hay đám Vương Cấp vây quanh Nghệ Phong, nhãn thần nhìn Nghệ Phong đều có kính nể.
Mặc kệ đáy lòng bọn họ có nguyện ý hay không, lúc này Nghệ Phong đã chinh phục bọn họ.
Có người nào khi đối mặt vây công như vậy, còn có thể phát ra tiếng cười hào sảng tới mức này, có lẽ chỉ có thiếu niên trước mặt!
Thanh âm cười to của Nghệ Phong không dứt, khiến công kích sắc bén của đám Vương Cấp cư nhiên đều ngừng lại. Lấy thực lực Vương Cấp, bị nhiều cường giả vây công như vậy, thậm chí có Tôn Cấp, đủ để bất luận ai trong bọn họ cũng phải tôn kính.
Tiếng cười dũng cảm như vậy, quá khí phách!
Hiện tại, thiếu niên trước mặt so với Long Minh, càng giống như quân vương! Tiếng cười lúc này, giống như quân lâm thiên hạ, ngăn chặn toàn bộ khí thế của Long Minh.
Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong trên hư không, trong mắt cũng mang theo một chút trong suốt, đây là Phong ca ca của nàng, coi như là trong tuyệt cảnh như vậy, cũng không làm mất danh tiếng Tà Đế của hắn.
Lần này không phải vì nàng, tuyệt đối không rơi vào cảnh hổ lạc bình nguyên.
- Long Minh, gọi tất cả người của ngươi ra đi. Trò chơi này, lẽ nào ngươi muốn chơi tiếp nhàm chán như vậy?
Nghệ Phong nhìn thẳng Long Minh nói.
Long Minh nhìn Nghệ Phong trên hư không giống như quân vương, hiện tại hắn mơ hồ có chút minh bạch Tà Đế đại biểu ý tứ gì, cổ khí thế bá đạo càn rỡ kia, cư nhiên khiến người của hắn nhìn về phía Nghệ Phong có khuynh hướng thần phục, cam tâm tình nguyện thần phục!
Loại đãi ngộ này, coi như là hắn cũng chưa từng hưởng thụ qua, loại chênh lệch như trời với đất này khiến Long Minh giận dữ.
Long Minh quay đầu qua một phương hướng khác hét lên:
- Nếu hắn yêu cầu, các ngươi đều ra đi. Lăng trì tiểu tử này cho trẫm!
Theo tiếng nói của Long Minh hạ xuống, hai tiếng tán thán bất đắc dĩ vang lên, hai đạo tàn ảnh đồng thời hiện ra từ trong hư không hắc ám, đứng cách Lý Mông xa xa, Nghệ Phong bị vây vào trung tâm.
Xôn xao... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hai đạo nhân ảnh xuất hiện, khiến dưới đất ồ lên, cả đám không dám tin tưởng nhìn trong hư không. Để đối phó một Vương Cấp, đế quốc cư nhiên xuất động ba Tôn Cấp, hơn hai mươi Vương Cấp, trời ạ, một màn trước mắt này là thật chăng?
Mọi người không dám tin tưởng dụi mắt, vững tin người đang lăng không kia thật sự là Tôn giả cao cao tại thượng của Cung phụng viện, cả đám cảm giác trái tim tựa hồ đình chỉ trong nháy mắt.
Một Vương Cấp, dẫn đến trận doanh lớn như vậy. Nếu nói cho người bên ngoài nghe, bọn họ sẽ tin sao?
Nếu bọn hắn có thể làm được chuyện này, cho dù muốn bọn họ ngã xuống tại chỗ, cuộc đời này cũng không tiếc, chỉ là, chuyện tình nhiệt huyết sôi trào như vậy, đã định trước kiếp này không sinh ở trên người bọn họ.
- Chỉ có bấy nhiêu đây sao?
Nghệ Phong nhìn Long Minh đạm nhiên nói.
Long Minh hừ một tiếng nói:
- Trận doanh như vậy còn giết không được ngươi, ta đây không còn gì để nói!
Nghe thế, tất cả mọi người, bao gồm Nghệ Phong đều lặng lẽ. Xác thực, ba Tôn Cấp, hơn hai mươi Vương Cấp, ngay cả một Vương Cấp cũng không giết được, vậy Nam đế quốc cũng không cần tồn tại nữa.
Cho dù là Nghệ Phong, không thừa nhận cũng không được, cho dù hắn thi triển toàn bộ con bài giữ nhà cũng tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của trận doanh như vậy! Có thể hắn không sợ một Tôn Cấp, thế nhưng trận doanh này có thể so với bốn Tôn Cấp, đủ để hủy diệt hắn rồi.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết thống khoái như vậy, ta sẽ chậm rãi đùa chết ngươi.
Long Minh cười ha ha, trong tiếng cười dữ tợn không thể ức chế.
- Cho dù hôm nay Bản thiếu chết, cũng vẫn có thể lột da ngươi.
Nghệ Phong hừ một tiếng, đấu khí bạo phát, hắn đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có liều mạng.
- Gian ngoan mất linh!
Long Minh hừ một tiếng, vừa mới chuẩn bị để mọi người động thủ.
Xa xa lại truyền đến một tiếng kêu khẽ, trong hư không đen kịt xa xa, một đạo thân ảnh mị hoặc tịnh lệ bay nhanh đến.
- Cút ngay!
Theo một tiếng gầm lên, một cổ năng lượng oanh tới đám người vây quanh Nghệ Phong tầng tầng, binh sĩ bên dưới bị bắn ra bốn phía, đồng thời thân ảnh của Điệp Vận Du cũng tiến vào trong vòng vây.
- Sao nàng lại tới đây?
Nghệ Phong cười khổ, tuy rằng biết tranh đấu trong thành không thể gạt được Điệp Vận Du, Điệp Vận Du sớm muộn sẽ đến, thế nhưng thấy Điệp Vận Du đến, hắn vẫn nhịn không được thở dài một hơi, tình cảnh lúc này, cho dù Điệp Vận Du tham dự thì có tác dụng gì?
Điệp Vận Du nhoẻn miệng cười, nhìn Nghệ Phong ôn nhu nói:
- Ta lo cho ngươi!
Nghe thế, Nghệ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, hiện tại nhiều lời vô dụng, từng đạo đấu khí truyền vào cánh tay hắn.
Điệp Vận Du quay đầu nhìn lướt qua Thi Đại Nhi, nhìn nữ nhân mị hoặc và thanh thuần này, tuy rằng hiện tại so với nàng còn có một chút thua kém, thế nhưng sau này tất nhiên không thua nàng. Điệp Vận Du nhìn lướt qua lại dời đi, ánh mắt định trên người Long Minh.
Thi Đại Nhi nhìn Điệp Vận Du trên hư không, căn bản không thua nàng chút nào, đồng dạng hơi sửng sốt, thật không ngờ có nữ nhân dưới tình huống như vậy còn dám qua đây, nàng luôn ghen tuông cực kỳ, lúc này cư nhiên cũng quên đi việc ghen tuông này.
Nhãn thần Long Minh có chút nóng cháy nhìn chăm chú vào Điệp Vận Du trên hư không, lập tức âm trầm nói:
- Nghĩ không ra ngươi dám tới, tới vừa lúc, thù mới hận cũ cùng nhau thanh toán.
Long Minh không thèm để ý, hắn biết Điệp Vận Du rất mạnh, thế nhưng cường đại thì làm sao? Dưới trận doanh áp chế tuyệt đối này, lẽ nào nàng còn có thể đổi trời được sao?
- Giam giữ hai người bọn họ!
Long Minh liếm liếm môi, dữ tợn nhìn Điệp Vận Du và Nghệ Phong nói.
- Hừ...
Điệp Vận Du vừa định nghênh đón Tôn Cấp đối phương, lại bị Nghệ Phong chặn lại, thấp giọng nói bên tai Điệp Vận Du:
- Tranh thủ cho ta một chút thời gian!
Điệp Vận Du nghe Nghệ Phong nói, nao nao trong lòng, thế nhưng nhìn nhãn thần chăm chú của Nghệ Phong, nàng gật đầu không để lại vết tích.
Long Minh hạ lệnh, để đám Vương Cấp đang đình chỉ, lại một quyền đánh về phía Nghệ Phong.
- Hừ! Không biết tự lượng sức mình!
Điệp Vận Du nhìn một đám Vương Cấp cư nhiên dám nhảy nhót ở trước mặt nàng, trong mắt có sát ý âm trầm, mị thuật không bảo lưu, toàn lực thi triển ra, đấu khí trong cơ thể bạo phát ra, oanh tới đối phương.
Mị thuật của Điệp Vận Du kinh khủng cỡ nào, ngay cả Tôn Cấp cũng ăn thiệt thòi lớn, những Vương Cấp này cách nàng gần như vậy, làm sao có thể chống đối, chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, luồng khí nóng từ bụng dưới tràn lên, đấu khí cũng hơi bị bạo động.
Nguyên bản một quyền súc tích lực lượng, ở dưới mị thuật khống chế, đã yếu bớt đi phân nửa. Đám Vương Cấp nguyên bản không phải là đối thủ của Điệp Vận Du, dưới tình huống lực lượng yếu bớt nhiều như vậy, làm sao chống đỡ được một quyền đầy đấu khí của Điệp Vận Du.
Một quyền đánh xuống, mấy Vương Cấp đồng thời phun máu bay ngược lại, cả đám đập mạnh lên mặt đất, cũng không đứng dậy nổi.
Mọi người thấy vậy, đều hít một ngụm lương khí thật sâu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, coi như là Tôn Cấp, cũng không có thể kinh khủng đến trình tự như vậy đi?
Nhìn mấy Vương Cấp bị một quyền của Điệp Vận Du phế đi, ba Tôn Cấp liền hiểu, dưới mị thuật và đấu khí của Điệp Vận Du phối hợp lẫn nhau, Vương Cấp nhiều hơn nữa cũng là muốn chết. Rốt cục có một Tôn Cấp không chịu nổi, lắc mình lao tới, một quyền hung hăng công kích Điệp Vận Du:
- Ta đến xem họa thủy của đế quốc rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
Nói xong, hai cổ lực lượng đối chọi cùng một chỗ, lực lượng khổng lồ tuôn ra từng đạo kình khí, Điệp Vận Du cũng bị đạo kình khí này đánh lùi lại mấy bước. Trong một kích, Điệp Vận Du rất rõ ràng lực lượng của mình và đối phương có chênh lệch.
Thế nhưng, chênh lệch như vậy cũng không khiến Điệp Vận Du tránh né, ngược lại phi thân về phía trước nghênh đón, mị thuật thi triển đến mức tận cùng, quấy rầy tâm thần đối phương, tú quyền hội tụ lực lượng kinh khủng, quét về phía Tôn Cấp đối phương.
- Hừ...
Tôn Cấp đối phương hừ một tiếng, lập tức quay về phía đám Vương Cấp bị một quyền của Điệp Vận Du doạ ngốc, quát lớn:
- Động thủ! Giải quyết thiếu niên kia.
Chương trước Chương tiếp
Loading...