Mị Ảnh
Chương 937: Luyện chế băng ngưng đan
- Kháo... Nơi này lại không thể ở được nữa rồi.
Lại giết thêm một võ giả Tướng cấp, Nghệ Phong nhịn không được tức giận mắng một tiếng, hai ngày nay đối phương lùng sục càng lúc càng tỉ mỉ, nếu như không phải Điệp Vận Du có khả năng cảm nhận cường đại, thì chỉ e là đã sớm bị bọn họ bắt được rồi, nhưng cho dù như vậy cũng có không ít người phát hiện, chỉ bất quá không ai trong số đó thoát được việc bị thủ tiêu bằng tốc độ cực nhanh của Điệp Vận Du! Thế nhưng, đồng thời với việc giết chết đối phương, Nghệ Phong và Điệp Vận Du tất nhiên cũng không thể ở lại chỗ cũ.
Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, Nghệ Phong và Điệp Vận Du đã di chuyển đến mười chỗ. Cũng bởi vì bị đối phương quấy rối, Nghệ Phong luyện chế đan dược thất bại hơn ba lần. Dược liệu dùng để dung hợp Phệ Châu vô cùng trân quý, nhưng lại cứ như vậy mà bị tổn thất khiến Nghệ Phong cảm thấy hết sức đau lòng.
Đồng thời, Nghệ Phong cũng trở nên nổi giận cực độ đối với sự thắt chặt bức ép của đối phương, từ trong số những người tiến hành lùng sục này, Nghệ Phong biết những đối phương căn bản không phải là người của Nam đế quốc, mà là người của Văn Linh Cốc. Tuy Nghệ Phong có chút nghi hoặc, nhưng trong đáy lòng cũng bắt đầu hận Văn Linh Cốc tới cực hạn.
Đây đã là lần thứ ba rồi, lần đầu tiên vây giết hắn trong di chỉ, lần thứ hai gây hấn với hắn ở đế đô. Lần này lại lại lật tung cả dãy núi để truy giết hắn. Nghệ Phong vẫn luôn không hề cho rằng mình là một người có tính tình tốt, đối phương liên tục trêu chọc đến hắn, đã sớm khiến hắn không còn nhẫn nhịn được nữa.
- Lần này, nếu các ngươi không giết chết được bản thiếu, bản thiếu nhất định sẽ đập tan Văn Linh Cốc của các ngươi!
Trong mắt Nghệ Phong loé lên vẻ hung tàn.
Điệp Vận Du nhìn vẻ mặt âm trầm của Nghệ Phong, nàng ôn nhu hỏi:
- Đan dược đều luyện chế xong rồi sao?
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Còn thiếu một loại đan dược, là loại khó liên hợp nhất, cũng là đan dược trọng yếu nhất!
Tuy rằng hai ngày nay hắn luyện chế được rất nhiều đan dược, thế nhưng lại duy nhất thiếu băng ngưng đan. Đây là loại mị đan thuộc tính dương, sóng nhiệt trong đó có thể tưởng tượng được, cho dù có Phệ Châu mang thuộc tính âm để trung hoà, Nghệ Phong cũng không dám coi thường.
Mà đan dược thất giai băng ngưng đan chính là để trung hoà sóng nhiệt, kế đến là có tác dụng đông kết đấu khí, giảm bớt tốc độ bị thôn phệ.
Cho nên cho tới nay, ngoại trừ lúc Nghệ Phong ở thánh địa, luyện chế dưới sự phụ trợ của tam trưởng lão quả thực chưa từng thất bại qua. Nếu chỉ đơn giản là đan dược thất giai sơ cấp, Nghệ Phong rất có lòng tin, dù sao trong khoảng thời gian này, bởi vì duyên cớ mị đan khiến cho khả năng điều khiển lực lượng được nâng cao lên một tầng, hơn nữa có linh khí có tác dụng gia tăng, Nghệ Phong cảm thấy cũng có thể nắm được bảy phần thành công.
Thế nhưng băng ngưng đan lại là đan dược thất giai trung cấp, tuy rằng chỉ khác biệt một đẳng cấp, hiệu quả lại cách biệt một trời một vực, đương nhiên độ khó trong luyện chế cũng đồng thời được nâng cao lên vô số lần, Nghệ Phong tính toán nát óc thì xác suất thành công cũng không đến ba phần.
Chỉ bất quá, tình huống lúc này không cho hắn suy nghĩ thêm nữa, ngoài cách dung hợp Phệ Châu không còn con đường cnào khác. Cái trò chơi ẩn trốn nghẹn khuất này, hắn đã không còn muốn tiếp tục chơi nữa rồi.
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du hỏi:
- Ở đây có ẩn mật hay không?
Xung quanh nơi này có thảm thực vật xanh um, vị trí mà Nghệ Phong và Điệp Vận Du đang đứng chính là sào huyệt của một con ma thú, chỉ bất quá con ma thú kia đã bị Điệp Vận Du tiện tay giết chết.
Điệp Vận Du đáp:
- Ừm! Chỗ này đối phương đã lùng sục qua một lần rồi, trong thời gian ngắnn hẳn là sẽ an toàn.
Nghệ Phong quay sang Điệp Vận Du nói:
- Vậy nàng giúp ta hộ pháp! Chỉ còn lại một viên đan dược cuối cùng mà thôi, nếu như viên đan dược này được luyện chế thành công, vậy là đã thành công phân nửa!
Điệp Vận Du quay sang Nghệ Phong trầm giọng nói:
- Ừm! Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho bọn chúng quấy rối đến ngươi!
Nghệ Phong cũng không nhiều lời với Điệp Vận Du nữa, từ trong giới chỉ lấy ra dược liệu và Dược Vương Đỉnh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, đấu khí chỉ còn lại phân nửa trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, đấu khí nóng bỏng dũng mãnh ùa vào trong Dược Vương Đỉnh, Dược Vương Đỉnh lạnh lẽo bắt đầu dần dần nóng lên.
Tuy rằng tốc độ nóng lên này không chậm, thế nhưng Nghệ Phong vẫn có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, nếu như luyện chế vào lúc hoàn toàn khoẻ mạnh, xác suất thành công còn có thể nhiều một chút, lúc này lại bị thiếu mất đi một khoảng lớn, việc điều tiết đối với nhiệt độ hỏa hầu cũng không nhanh chóng bằng lúc hoàn toàn khoẻ mạnh.
May mà tuy thực lực suy yếu, nhưng đấu khí thuộc tính hỏa vẫn còn có thể sử dụng được, bằng không còn phải khấu trừ thêm một khoảng lớn nữa.
Nghệ Phong bỏ loại dược liệu thứ nhất vào trong Dược Vương Đỉnh, tinh lọc ra nước thuốc có trong dược liệu, đối với việc tinh lọc dược lực, Nghệ Phong sớm đã khống chế dễ dàng. Dù cho công việc này nhẹ nhàng nhất, nhưng Nghệ Phong cũng không bởi vì nó dễ dàng mà có sự qua loa, hắn hết sức tập trung tinh lực toàn thân làm loại công việc giản đơn này.
Điệp Vận Du ở bên cạnh nhìn Nghệ Phong bỏ từng loại dược liệu vào trong Dược Vương Đỉnh, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng tràn đầy vẻ nhu hòa. Trước đây thiếu niên này vẫn còn có vẻ cực kỳ non nớt, nay đã trưởng thành làm một nam nhân chân chính, đã từng chỉ là một Sư cấp nho nhỏ, trong thời gian mấy năm ngắn ngủi lại có thể đối mặt với Tôn cấp, đồng thời làm cho đối phương bị thương nặng.
- Ngươi bỗng nhiên ưu tú đến nỗi khiến lòng ta có chút hoảng thốt!
Điệp Vận Du ôn nhu chăm chú nhìn Nghệ Phong, trong đáy lòng thầm tự nói với mình, Điệp Vận Du cảm thấy nàng càng thêm si mê Nghệ Phong. Cho dù nàng có thừa nhận hay không, người trước mặt biểu hiện càng lúc càng cường đại, càng kiệt xuất, tình yêu trong lòng nàng cũng càng ngày càng nồng đậm hơn. Có thể đối với nữ nhân mà nói, dù có tự lừa mình dối người thế nào thì cũng không thể che giấu được lòng yêu thích cường giả.
Điệp Vận Du nhoẻn miệng cười, nhìn động tác nhuần nhuyễn của Nghệ Phong, nhớ tới cái danh hiệu của Nghệ Phong, nụ cười trên mặt nàng càng tươi hơn nhiều.
Nhiếp hồn sư lục tinh, Vương Cấp ngũ giai, y sư thất giai, bất kỳ một cấp bậc nào đặt lên người của một thanh niên bình thường thì cũng đều có thể khiến thanh niên đó sống trong vinh quang, thế nhưng nhiều danh hiệu như vậy, lại bị một mình hắn chiếm hữu.
Đúng lúc này, khi Điệp Vận Du đang chăm chú nhìn ngắm Nghệ Phong, đôi tai trắng noãn bỗng nhiên giật giật, trên mặt đồng thời hiện lên sát ý, ánh mắt quét về phía xa xa, trong lòng thầm hừ một tiếng:
- Tới thật nhanh!
Điệp Vận Du nín thở, thi triển một đạo năng lượng phòng hộ để bảo vệ vững vàng cho Nghệ Phong. Lúc này chỉ mới cách lúc Nghệ Phong bắt đầu luyện chế đan dược nửa canh giờ, e là Nghệ Phong còn chưa hoàn thành phân nửa.
- Xem ra ta đã xem thường các ngươi. Nơi đã bị các ngươi lùng sục hết ba lần mà vẫn bị các ngươi tiếp tục truy tìm đến!
Điệp Vận Du hừ một tiếng, nụ cười nhạt nơi khóe miệng càng lạnh lùng hơn, nàng cũng phát hiện đối phương chỉ có một Tướng cấp mà thôi, một võ giả như vậy nàng có thể giải quyết đơn giản. Chỉ là Điệp Vận Du cũng không muốn động thủ bây giờ, dù sao giết chết đối phương, chỉ càng nhanh bại lộ chỗ ẩn náu của hai người.
- Hi vọng ngươi sẽ không tới nơi này, bằng không ta nhất định sẽ tiễn ngươi lên đường!
Điệp Vận Du dồn hết tinh thần để cảm nhận bước tiến của đối phương, mỗi một bước đi của đối phương đều khiến trái tim Điệp Vận Du đập mạnh lên một cái, đối phương quả nhiên thực sự từng bước tiền về phía này.
Nhìn thoáng qua Nghệ Phong, lúc này Nghệ Phong đã bắt đầu dung hợp dược lực, hắn đặt toàn bộ tinh thần vào trong Dược Vương Đỉnh. Dược lực dâng trào của đan dược thất giai khiến trán hắn không ngừng toát mồ hôi, dược lực cuộn trào trong Dược Vương Đỉnh không ngừng va chạm tranh đấu, giống như mãnh thú đang cắn xé đấu đá nhau, không ai chịu phục ai, lực va chạm này khiến cho Dược Vương Đỉnh bắt đầu lay động, đồng thời phát ra từng tiếng kêu ngân vang.
Những tiếng kêu này khiến ánh mắt Điệp Vận Du bỗng nhíu chặt lại, nàng lập tức động thân, thân ảnh hóa thành một cái bóng mỹ lệ, chỉ trong chốc lát đã hiện lên, thanh chủy thủ xuất hiện trong bàn tay mảnh khảnh của nàng, quét về phía tên Tướng cấp xa xa.
Tôn cấp đánh lén, căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng, cổ họng liền bắn ra một tia máu, trừng to đôi mắt, mang vẻ không cam lòng rồi ngã xuống.
Điệp Vận Du nhìn một mộc trúc hình tròn trong tay đối phương, bất giá toát mồ hôi lạnh, nếu như đối phương rút mộc trúc ra, lúc đó thực sự sẽ rất phiền phức.
- May mà xuất thủ đủ nhanh! Bằng không... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Điệp Vận Du thì thầm một mình, nhưng lập tức đầu lông mày lại nhíu lại, từng tiếng va chạm vang rền phát ra từ chỗ Nghệ Phong, tuy rằng hắn thi triển phòng hộ cực đại để giảm bớt âm thanh phát tán ra ngoài, thế nhưng âm thanh vang dội như vậy, nàng căn bản không thể ngăn cản hoàn toàn, sớm muộn cũng sẽ dẫn đối phương đến đây.
Trong lòng Điệp Vận Du sốt ruột, ánh mắt chăm chú nhìn Nghệ Phong, hiện tại từng vòng đấu khí và hồn lực của Nghệ thấu nhập Phong vào trong Dược Vương Đỉnh, dược lực của các loại dược liệu va chạm nhau trong Dược Vương Đỉnh.
- Ngưng...
Nghệ Phong quát lên một tiếng, nhiều loại dược lực trùng kích, bị hắn mạnh mẽ ép chặt vào nhau và ngưng tụ lại, thế nhưng loại ngưng tụ này lại bắn ra từng cơn sóng triều mạnh hơn. Nếu như lúc này có người nhận thấy được Nghệ Phong và tình hình trong Dược Vương Đỉnh, tất nhiên có thể phát hiện dược lực trong đó giống như núi lửa bùng nổ, sóng năng lực kích động đập mạnh vào nhau, chỉ trong chốc lát là có thể phá tan sự áp chế của Dược Vương Đỉnh, trào ra khỏi miệng đỉnh.
Lúc này Nghệ Phong đã lấy hết tinh thần toàn thân, hồn lực không chút bảo lưu, khống chế được đấu khí đang cuộn trào, áp chế, dung hợp.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong toát mồ hôi đầy đầu, mặc dù có ý muốn giúp Nghệ Phong lau mồ hôi, nhưng lại sợ quấy rối đến Nghệ Phong, chỉ có thể âm thầm lo lắng.
Dược Vương Đỉnh chấn động càng lúc càng lợi hại, âm thanh bùng phát cũng càng lúc càng lớn.
Ngay lúc này, xa xa cũng truyền đến tiếng xé gió, tuy rằng âm thanh không lớn, thế nhưng Điệp Vận Du có thực lực ra sao, nàng vẫn có thể nghe được hết sức rõ ràng.
Âm thanh này khiến trong lòng Điệp Vận Du quýnh lên, nếu như đối phương tới đây, lúc đó Nghệ Phong sẽ bị quấy nhiễu, tất nhiên luyện chế thất bại, một khi thất bại, kế hoạch sau đó cũng hoàn toàn không thể thực thi.
Điều trọng yếu nhất là, rất có khả năng sẽ rơi vào trong vòng vây. Bị vây nhiều cường giả như vậy bao vây, làm sao thực lực lúc này của Nghệ Phong có thể ngăn cản được?
Nghĩ vậy, ánh mắt của Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong cũng bắt đầu cầu khẩn:
- Nghệ Phong, mau mau thành công. Bằng không thực sự rất phiền phức!
Âm thanh xa xa càng lúc càng lớn, điều này chứng tỏ người đang đến càng ngày càng gần. Cũng may là thực lực Điệp Vận Du đủ mạnh, bằng không cũng không thể phát hiện bọn họ ở khoảng cách xa như vậy.
- Nghệ Phong! Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!
Điệp Vận Du nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn, chú mục nhìn thẳng vào Nghệ Phong, trong lòng thầm hối thúc.
Vèo...
Từng âm thanh xé gió vang lên, một bóng người liền xuất hiện trong tầm mắt của Điệp Vận Du, trái tim của Điệp Vận Du nhất thời lạnh ngắt hơn phân nửa, nàng đã thấy trên không trung xuất hiện một tia pháo hoa được bắn lên.
Ngay lúc Điệp Vận Du vận chuyển đấu khí chuẩn bị ứng chiến, âm thanh của một câu nói quen thuộc khiến Điệp Vận Du vô cùng mừng rỡ vang lên:
- Đi...
Âm thanh vừa vang lên, Điệp Vận Du liền cảm thấy tay của mình bị nắm chặt, một cổ lực lượng kéo đi thật nhanh.