Mị Ảnh
Chương 871: Ra khỏi di chỉ
Nghệ Phong vừa dứt lời, cảnh tay mạnh mẽ vẫy động, hung hăng đánh về phía đối phương. Đồng thời, bàn tay Nghệ Phong cũng dần xòe ra, một cỗ lực thôn phệ cường đại xuất hiện, tại khoảnh khắc tiếp xúc, khí thế đối phương nguyên bản đang tăng vọt đột nhiên biến mất không còn một mảnh.
Rất nhanh. Một bóng người đang hộc máu miệng bay ngược về phía sau, hung hăng đập xuống trên nền đất. Một màn này, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng tận mắt.
Chúng nhân nhìn một cường giả Vương cấp ngũ giai cứ như vậy bị giải quyết, ai nấy hít vội một ngụm lương khí. Những người đứng gần hơn, sắc mặt đồng dạng hiện lên kinh hãi, trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ cảm giác đấu khí trong cơ thể bị xói mòn cực nhanh. Trong giây lát đó, nếu không phải đấu khí trong cơ thể bị xói mòn đi phân nửa, sợ rằng bọn họ còn cho đó là ảo giác.
Hai cỗ thi thể một trái một phải nằm trên mặt đất, hai cường giả ngũ giai lần lượt ngã xuống dưới tay Nghệ Phong. Hỏa Lân há miệng ngây ngốc nhìn lại, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được?
- Từ khi nào tiểu tử này lại cường hãn đến vậy? Lúc trước đối mặt với hai tên ngũ giai, hắn cũng phải tốn rất nhiều công sức a.
Hỏa Lân thở nhẹ một hơi, nhìn sắc mặt lão giả kia đã âm trầm tới cực điểm, khóe miệng không khỏi lộ ra tia cười khổi.
Ánh mắt Nghệ Phong cũng chuyển hướng lão giả, khẽ hừ một tiếng, nói:
- Bản thiếu phải đi. Ngươi có muốn tiếp tục ngăn cản hay không?
Khóe miệng lão giả co quắp lại, nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, hai tay nắm chặt, cánh tay nổi đầy gân xanh, hai mắt thành một màu huyết hồng.
Mọi người thấy một màn này, cả đám quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này cũng quá kiêu ngạo đi? Đây không phải bức đối phương buông thả hắn sao? Hắn nói những lời này, đối phương còn muốn bỏ qua cho hắn?
Tất cả mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, chờ vị thiếu niên không rõ nông cạn này quyết đầu với Tôn cấp, chỉ vừa nghĩ đến đây, mọi người đều nhịn không được có chút hưng phấn.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của lão giả lại khiến mọi người phải kinh ngạc nhìn lại, xôn xao một hồi.
- Ngươi đi đi!
Lão giả gần như cắn răng nói ra từng tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong, trong đó không hề che giấu những tia hung lệ.
- Tôn giả đại nhân!
Nam tử đầu lĩnh khẩn trương, gấp giọng hô.
- Câm miệng!
Lão giả tức giận quát nam tử đầu lĩnh một tiếng, lại quay đầu nhìn Nghệ Phong, nói:
- Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ, lão tử nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.
- Ha ha..
Nghệ Phong cười ầm lên, ngón tay cũng chỉ về phía lão giả, nói:
- Những lời này, ta đồng dạng cũng dành cho ngươi. Ta đợi ngươi!
Nói xong, Nghệ phong hướng về phía xa bay nhanh đi. Nam tử đầu lĩnh vừa định ngăn trở Nghệ Phong, lại bị lão giả quát lên:
- Đứng lại!
Nam tử đầu lĩnh cứng người, thân ảnh dừng lại, sau đó nhìn Nghệ Phong bay về phía xa, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, quay đầu nhìn về phía lão giả, như hỏi không biết vì sao lão giả lại hạ xuống mệnh lệnh này.
Lão giả nhìn bóng lưng Nghệ Phong, sắc mặt hắn cũng xanh lại, nhưng vẫn quay đầu, coi nhưu không thấy.
Đám trưởng lão còn lại nhìn Nghệ Phong nghênh ngang rời đi, sắc mặt đều không tốt, ánh mắt cùng tập trung lại trên người lão giả. Thiếu niên kia đãmang đi thứ đồ trong chủ điện? Vì sao lại dễ dàng bỏ qua cho hắn, còn để hắn gióng trống khua chiêng rời đi như vậy?
Mọi người khác nhìn Nghệ Phong nghênh ngang rời đi, càng kinh ngạc không ngớt. Trong vòng vây của đông đảo cường giả ngũ giai, còn có cả một vị Tôn cấp, đối phương cư nhiên không dám động thủ với hắn? Thiếu niên này quá mạnh mẽ, hay những người kia quá yếu? Nhưng dù sao, cỗ khí phách này cũng đủ khiến bọn họ kính nể không ngớt.
Nguyên bản mọi người còn rất kính nể với chúng cường giả Văn Linh cốc, trên mặt đám người cũng không dám lộ ra chút vẻ coi thường nào. Đối phương cứ kiêu ngạo như vậy rời đi, Văn Linh cốc cũng không dám có điều ngăn cản. Văn Linh cốc cũng chỉ như thế này thôi sao?
Nam tử đầu lĩnh thấy ánh mắt xem thường của mọi người, sắc mặt trở nên càng xấu xí hơn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Văn Linh cốc hiện tại quá mất mặt rồi. Một đám cường giả, ngay cả một thiếu niên cũng không làm gì được. Sợ là không bao lâu nữa sẽ có vô số câu chuyện được bàn tán rồi truyền đi.
Hỏa Lân nhìn Nghệ Phong nghênh ngang rời đi, miệng há hốc, hàm dưới như muốn rớt ra ngoài. Sau cùng hắn phải dùng tay nâng lại, thân ảnh cũng lập tức nhắm theo hướng Nghệ Phong rời đi, nhanh chóng đuổi theo.
….
Tốc độ của Nghệ Phong thuộc hạng cực nhanh, rời khỏi vòng vây của mọi người, hắn nhanh chóng lấy ra Hồn Ấn Đỉnh từ bên trong nhẫn, cho Phệ Châu vào, kiểm tra cho tới khi cỗ lực lượng thôn phệ nhiệt dương nóng hổi kia biến mất, lúc này mới thở dài một hơi, cho Hồn Ấn Đỉnh vào trong nạp linh giới.
Tay cầm Phệ Châu, khí tức tản mát ra từ Phệ Châu khiến Nghệ Phong có chút không kiên trì được. Hai cỗ khí tức âm hàn và nhiệt dương trong cơ thể không ngừng va chạm lẫn nhau, chúng quả thực là oan gia mà.
Nghệ Phong đã có thu hoạch, cũng không còn muốn dừng lại bên trong di chỉ, một lần nữa xuất hiện tại lối vào, hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất tại cửa vào hình tròn, nghe những tiếng kiếm đâm đan xe, Nghệ Phong thông qua thông đạo, bay nhanh ra phía ngoài.
So với lúc tới, tựa hồ vận khí của Nghệ Phong khá hơn, không đụng phải nhiều những mũi tên công kích. Không mất bao nhiêu thời gian, Nghệ Phong liền xuất hiện tại lối vào ban đầu của di chỉ.
Tới đây, Nghệ Phong thở dài một hơi, thân ảnh tiến vào trong một khu rừng già, tìm tới một chỗ bí ẩn, ngồi xếp bằng xuống.
Từ việc đối phương có thể định vị được vị trí của mình, hắn liền mơ hồ suy đoán được đối phương đã động chân động tay gì đó trong cơ thể mình. Khi Nghệ Phong còn ở trong di chỉ, căn bản không có thời gian kiểm tra cẩn thận rốt cuộc đối phương đã làm gì mình. Hiện tại đã ra khỏi di chỉ, việc đầu tiên cần làm chính là xử lý chuyện này, bằng không để đối phương mỗi thời mỗi khắc đều có thể định vị mình, sợ rằng hắn khó thoát khỏi bị truy sát.
Tâm thần hơi hòa tan vào cơ thể, bắt đầu điều tra. Sau khi dò xét một hồi, Nghệ Phong nhíu mày, ngoại trừ hai cỗ khí tức Phệ Châu đang tranh đấu trong cơ thể, hắn cũng không phát hiện có dị trạng nào.
Cẩn thận dò xét một lần nữa, tiêu hao không biết bao nhiêu tinh lực, cuối cùng Nghệ Phong phát hiện được một đạo năng lượng tơ máu ở ngay trước ngực hắn. Nếu không phải hắn dò xét cẩn thận, còn tưởng rằng đây chỉ là một đạo tư máu của mình.
Nhìn cỗ tơ máu đang nhúc nhích, hắn thở nhẹ một hơi:
- Bọn họ có thể định vị được vị trí của ta, hẳn là do ngươi rồi.
…
Bên trong di chỉ, lão giả và đám người nam tử đầu lĩnh ở bên trong một cung điện, bầu không khí áp lực khiến không ai dám mở miệng.
Nam tử đầu lĩnh không chịu nổi bầu không khí này, cất giọng hỏi:
- Tôn giả đại nhân, vì sao không thể bắt tiểu tử kia lại?
Nam tử đầu lĩnh mở miệng, sắc mặt lão giả nguyên bản còn đang khó coi, hiện tại càng cau có hơn, lập tức với lấy khối tàn chuyên ở bên cạnh, hung hăng ném về phía nam tử đầu lĩnh, trong cung điện vang vọng lên tiếng nổi giận.
- Ngăn lại! Ngươi đi mà ngăn hắn lại! Mẹ nó, trên tay tiểu tử kia có Phệ Châu, ngươi có bao nhiêu mạng đi ngăn hắn lại?
- Phệ Châu?
Đám trưởng lão nghe được từ Phệ Châu trong miệng lão giả, ai nấy đều trừng mắt không dám tin tưởng.
Lão giả hừ một tiếng, chậm rãi dẹp loạn tâm tình, nhưng vẫn không kìm nổi nỗi tức giận trong lòng, nói:
- Nếu không ngươi cho tiểu tử kia dựa vào cái gì để truy sát ta? Dựa vào cái gì có thể đánh một chưởng tùy ý liền giết chết một gã ngũ giai?
Nghe được lão giả nói, mọi người bao gồm cả nam tử đầu lĩnh đều kìm không được rùng mình, lúc trước bọn họ may mắn không có ngăn cản tiểu tử này, bằng không nằm chết trên mặt đất chính là bọn họ rồi.
- Trở lại cốc thôi! Bảo vật trong hai chủ điện đều bị tiểu tử này chiếm được, đứng thêm ở đây cũng vô dụng!
Lão giả có chút uể oải nói. Nghĩ không ra, bọn họ xuất động nhiều người như vậy, thế nhưng toàn bộ lợi ích đều bị người khác lấy đi mất.
- Hai chủ điện?
Mọi người nghi hoặc nhìn lão giả.
- Viên Phệ Châu này hắn có được trong ảo cảnh. Mặc dù tiểu tử này đáng trách, thế nhưng phải thừa nhận, hắn tìm ra chủ điện giỏi hơn chúng ta. Hơn nữa cũng có vài phần bản lĩnh, ngay cả thứ như Phệ Châu, hắn cư nhiên cũng có thể thu phục thành công.
Lão giả có chút khổ sáp. Nghệ Phong thu phục được Phệ Châu, kết quả chiến cuộc trong nháy mắt liền thay đổi.
Các trưởng lão nghe được lão giả nói, cả đám thở nhẹ ra một hơi. Phệ Châu này, tại thời kỳ viễn cổ cũng là tồn tại khiến chúng cường giả tranh đoạn, kiến tạo một tòa di chỉ vì nó cũng không có gì kỳ quá, thế nhưng bên trong chủ điện đầu tiên là vật gì đây?
- Trở lại cốc thôi! Tìm y sư cao giai luyện chế một ít đan dược chống lại lực thôn phệ của Phệ Châu, tuy rằng không quá hi vọng có thể ngăn trở toàn bộ lực thôn phệ, thế nhưng chỉ cần có tác dụng trong một khác, ta tự tin có thể giết chết tiểu tử đó, đoạt lại thứ thuộc về chúng ta.
Lão giả giữ tợn nói, thanh âm tràn ngập vẻ ghen ghét sâu đậm với Nghệ Phong.
Nam tử đầu lĩnh bất đắc dĩ thở dài một hơi, lập tức gật đầu nói:
- Dù sao đi nữa, trong cơ thể hắn có một tia tinh khí của Lăng trưởng lão, cũng không trốn được chúng ta đuổi bắt. Chỉ bất quá, lần này không công trở về, ngược lại còn tổn thất mấy vị cường giả ngũ giai, sợ rằng cốc chủ sẽ rất tức giận.
Lão giả hít một ngụm, nói:
- Việc này ta tự mình nói với cốc chủ, hậu quả ta chịu trách nhiệm, các ngươi nghĩ biện pháp tìm đan dược cao giai là được. Loại đan dược chống lại lực thôn phệ của Phệ Châu, sợ rằng y sư cao cấp cũng không biết luyện chế, tốt nhất nên nghĩ biện pháp trên người nhiếp hồn sư.
- Dạ!
Nam tử đầu lĩnh thấy lão giả tự nhận trách nhiệm, hắn cũng thở dài một hơi, lấy địa vị lão giả trong cốc, cho dù cốc chủ nổi giận, cũng sẽ không làm gì lão.
Ngay khi hai người đang nói chuyện, một vị trưởng lão ngồi bên cạnh đột nhiên đại biến sắc mặt, gấp giọng nói với lão giả:
- Tôn giả đại nhân, ta vừa thi triển bí thuật, đã không còn cảm giác được đạo tinh khí của Lăng trưởng lão nữa.
- Cái gì?
Lão giả đồng dạng cũng khẩn trương, hắn mạnh mẽ huy động bàn tay, bắt đầu thi triển bí thuật trong cốc. Thế nhưng liên tục thi triển ba lần, sắc mặt hắn cũng biến thành cực kỳ khó coi.
- Tiểu tử kia, đã hủy đi tia tinh khí của Lăng trưởng lão rồi.
Mọi người nghe được lão giả nói, sắc mặt cả đám đều đen lại. Bọn họ rất rõ bí pháp trong cốc, tia năng lượng tinh khí lúc thi triển bí pháp không sai biệt lắm với tơ máu, người bình thường căn bản không phát hiện được, ít nhất khi bọn họ thi triển, có rất nhiều người đều không phát hiện được.
Thế nhưng, hiện tại đã bị đối phương hủy đi. Về sau làm sao tìm được hắn được nữa?
Nghĩ tới điểm này, cả đám nhất thời như mất hết sức lực. Đây chẳng khác nào đã bóp chết hi vọng của bọn họ.
- Tôn giả đại nhân, người xem thế nào?
Nam tử đầu lĩnh cười khổ nhìn lão giả, biến cố đột nhiên xảy ra, khiến hắn có chút không phản ứng kịp.
- Đại trưởng lão, tuy tiểu tử kia đã hủy đi tinh khí, thế nhưng trong cốc chúng ta có rất nhiều người nhớ tướng mạo của hắn. Cũng không sợ hắn chạy, chỉ là đại lục lớn như vậy, không thể định vị, muốn tìm được cũng rất khó khăn.
Một vị trưởng lão xen miệng, nói.
Lão giả nghe được, hừ một tiếng, nói:
- Ngươi không có đầu óc, lẽ nào cũng cho người khác không đầu óc như mình? Trong di chỉ này, đại đa số mọi người đều dùng mặt nạ. Thiếu niên kia dám thể hiện tướng mạo ra ngoài, ta khẳng định hắn có dịch dung.
Mọi người hơi sửng sốt, lập tức nhìn về phía lão giả, nói:
- Đã như vậy, chẳng lẽ về sau không còn tìm được hắn nữa?
Lão giả thở nhẹ ra một hơi, nói:
- Cũng không đến mức như vậy, khuôn mặt thay đổi nhưng khí tức bản thân lại không thay đổi được. Nếu như lần sau ta gặp lại hắn, mặc kệ hắn biến thành dạng gì, ta đều có thể nhận ra được.
Nam tử đầu lĩnh gật đầu nói:
- Khí tức tiểu tử kia có điểm quỷ dị, dù là ta cũng chỉ có thể cảm giác đại khái, nhưng lần sau nếu gặp được hắn, ta vẫn có thể nhận ra. Chỉ bất quá, tỷ lệ gặp mặt… Đại lục lớn đến như vậy…
Tuy rằng Nam tử đầu lĩnh không nói hết, thế nhưng đủ khiến mọi người cảm giác rất khó tìm được đối phương.
Lão giả lắc đầu nói:
- Hạ lệnh xuống, treo thưởng thật cao cho người cung cấp tin tức. Ta cũng không tin hắn đi vào trong di chỉ một mình. Chỉ cần hắn có đồng bạn, tìm ra được đồng bạn hắn, khi đó tìm hắn không khó.
Mọi người nghe thế, ánh mắt mỗi người lại sáng ngời, biện pháp này quả thực rất tốt.
- Được rồi! Xuống dưới phân phó cả đi! Xong việc liền trở về cốc!
Lão giả thở nhẹ một hơi, nói với mọi người.
- Dạ!
Mọi người khom mình hành lễ rời đi, bắt đầu bận rộn công việc của mình.
…
Nghệ Phong ngồi xếp bằng dưới đất, khi hủy đi tia tinh khí kia, trong lòng hắn cũng thở phào một hơi, lúc trước luôn có cảm giác bị ai đó nhìn trộm, thế nhưng khi đạo tinh khí này biến mất, loại cảm giác này cũng biến mất không còn một mảnh.
Nghệ Phong đã vững tin, đối phương thông qua đạo tinh khí này xác nhận vị trí của hắn. Bí pháp như vậy, khiến Nghệ Phong cảm thán đại lục thật rộng lớn, không gì không có, kinh lịch trước đây của hắn chỉ là một góc băng sơn mà thôi.
Giải quyết xong tia tinh khí này, tâm thần Nghệ Phong một lần nữa dung nhập vào trong cơ thể. Năng lượng Phệ Châu nhiệt dương vẫn đang va chạm với năng lượng Phệ Châu âm hàn trong cơ thể. May là kinh mạch Nghệ phong cũng đủ kiên cố, chống đỡ hai đạo năng lượng vừa quỷ dị vừa bá đạo vẫn không hề hư hao, chỉ là hai cỗ năng lượng này giao phong khiến Nghệ Phong cảm giác từng trận đau đớn kịch liệt.
Tình huống như vậy, Nghệ Phong chỉ có thể cười khổ, thảo nào quái lão đầu nói nếu muốn sở hữu hai viên Phệ Châu trong cơ thể, không khác gì là liều mạng. Đây mới chỉ là khí tức hai viên Phệ Châu tranh đấu lẫn nhau, nếu như cả hai khỏa đều ở trong cơ thể hắn, không biết sẽ kinh khủng tới mức nào.
Nghệ Phong cười khổ một tiếng, tuy rằng dung hợp Phệ Châu hấp dẫn vô cùng, hắn cũng đã thành công một lần. Thế nhưng, một viên này hắn còn dám dung hợp nữa sao?
Cười khổ một tiếng, Nghệ Phong cũng không biết nên làm sao với nó.
Lời quái lão đầu còn văng vẳng bên tai. Dung hợp một viên Phệ Châu đã là cửu tử nhất dinh. Dung hợp hai khỏa, Nghệ Phong không dám nghĩ thêm…
Thế nhưng, biết rõ nguy hiểm như vậy, nhưng sự cường hãn sau khi dung hợp Phệ Châu vẫn khiến lòng hắn không nhịn được rung lên. Đây là dụ hoặc cực độ cùng tồn tại với nguy hiểm cực độ.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, dẹp loạn tâm tình trong lòng, điều động năng lượng Phệ Châu trong khí hải, bao vây cỗ năng lượng của Phệ Châu dương nhiệt lại. Tuy rằng Phệ Châu dương nhiệt có khí tức cao hơn một bậc, thế nhưng số lượng kém rất nhiều so với năng lượng Phệ Châu âm hàn. Được Nghệ phong toàn lực khống chế, cỗ năng lượng khí tức của Phệ Châu dương nhiệt cũng hóa thành hư vô. Nguyên bản kinh mạch Nghệ Phong đang nóng như lửa đốt cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục như bình thường.
Tiêu diệt năng lượng Phệ Châu trong cơ thể, Nghệ Phong cũng không đả tọa khôi phục. Lúc này Lăng Thần Quyết đã có thể tự vận hành, mỗi thời mỗi khắc đều hỗ trợ hắn khôi phục. Tuy rằng đả tọa có thể giúp hắn khôi phục nhanh hơn một chút, thế nhưng cũng không hơn được nhiều lắm.
Nghệ Phong lấy ra một rương gỗ phong cách cổ xưa từ trong nhẫn, mở rương gỗ, nhìn Tru Tiên Kiếm bên trong. Quanh thân kiếm phát tán ra lưu tuyến khiến Nghệ Phong không kìm lòng được, đưa tay vuốt ve.