Mị Ảnh
Chương 555: Kế hoạch chém giết Nghệ Phong
Người của ba cứ điểm cùng tập hợp một chỗ, lúc này Hôi Từ mới thở dài một hơi. Thầm nghĩ cho dù Nghệ Phong đến, đối mặt hắn chính là công kích sắc bén trả đũa từ bọn họ. Thế nhưng làm sao Hôi Từ cũng không nghĩ ra, kẻ gặp dằn vặt không phải Nghệ Phong, mà ngược lại là bọn hắn.
Lúc này mỗi người đệ tử Kim Ưng Tông, hầu như mỗi ngày đều chờ đợi lo lắng, không dám ra khỏi cứ điểm một bước. Cho dù phải muốn đi ra ngoài, cũng muốn kết bạn mà đi. Như vậy còn lo lắng, yêu cầu trưởng lão cho mấy vị hộ pháp đi cùng bọn hắn. Toàn bộ đệ tử Kim Ưng Tông ở chỗ này đều bị vây trong trạng thái căng thẳng. Hơi có chút gió thổi cỏ lay đã khiến một số người kinh hãi phá lá gan.
Mà hết thảy điều này đều bởi vì một vị được bọn hắn xưng "Tử Thần" làm ra. Chủy thủ của Nghệ Phong, đã chém giết hơn mười người của bọn hắn rồi.
Nguyên bản bọn họ đã tụ tập lại cùng nhau, có thêm một nhóm lớn cao thủ như các vị trưởng lão hộ pháp, cả đám thực sự hi vọng Nghệ Phong có thể qua đây. Thế nhưng thật không ngờ chính là, Nghệ Phong một mực nhìn trộm bọn họ. Chỉ cần trong đám người có tên lẻ loi ra khỏi cứ điểm, đối mặt hắn chắc chắn là tử vong. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bọn họ thực sự không thể tin được có một người bằng vào một thanh chủy thủ, làm việc của tử thần vẫn làm. Tốc độ giết người cực nhanh, bọn họ căn bản không thể tính toán thời gian, thường thường là có người vừa mới đi ra ngoài, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, mà khi trưởng lão hộ pháp chạy đến nơi đó, đối phương đã không thấy bóng dáng rồi.
Kinh khủng như vậy, để đệ tử Kim Ưng Tông ăn uống tạm bợ cũng không dám ra khỏi cứ điểm. Cho dù ngủ ở cứ điểm, cũng không dám ngủ quá say. Bọn họ sợ hãi lúc đang ngủ, sau đó sẽ không dậy được nữa.
Tại trạng thái tinh thần tra tấn, đệ tử Kim Ưng Tông rốt cuộc rơi vào tình thế cả đám uể oải không chịu nổi.
Hôi Từ nhìn đệ tử Kim Ưng Tông bị Nghệ Phong bức thành dáng dấp như vậy, sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Những hộ pháp khác cũng câm như hến. Cả đám không dám nghĩ ra, một Kim Ưng Tông to như vậy. Dưới sự bảo vệ của mấy Tướng cấp thêm một Vương Cấp, cư nhiên bị buộc đến một bước không dám ra khỏi cửa. Nếu như tin này truyền ra ngoài, sợ là sẽ trở thành trò cười suy bại Kim Ưng Tông.
Bọn họ không thể suy đoán thực lực của Nghệ Phong, đáy lòng cả đám đều coi Nghệ Phong là một tên cao thủ Vương Cấp. Thậm chí còn ở trình độ cao hơn Hôi Từ, dù sao đi nữa Hôi Từ giết người không nhanh bằng Nghệ Phong.
Nếu như Nghệ Phong biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ cười lớn. Đối với việc giết người, hắn đã được truyền thừa chiến đấu ý thức của Tà Đế, ra tay sạch sẽ lưu loát, chém giết đệ tử Kim Ưng Tông yếu hơn nhiều so với hắn. Nếu như còn không thể nhanh, vị tiền bối kia thực sự muốn từ trong quan tài tỉnh dậy, sau đó bóp chết hắn.
- Hiện tại làm sao bây giờ?
Hôi Từ nhìn mấy vị hộ pháp trước mặt, hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại tâm tình nói. Chỉ bất quá bàn tay kia của hắn đang nắm chặt cái chén, đã nói cho những hộ pháp này biết, trong lòng hắn đang giận dữ mức nào.
Những hộ pháp này câm như hến, không một ai dám nói gì. Bọn họ rất rõ ràng, lấy thực lực của bọn họ đối mặt Nghệ Phong cũng chỉ có một con đường Chết! Từ lần trước được tả lại hắn chém giết vị hộ pháp kia đã rõ. Cho nên dù là bọn hắn, cũng không dám tùy tiện ra khỏi cứ điểm.
- Các ngươi đều chết rồi sao? Vì sao không phát ra âm thanh?
Hôi Từ thấy mấy hộ pháp này cả đám cúi đầu không nói lời nào, mắng to nói. Gân xanh trên trán hiện rõ nét, không nghĩ ra cư nhiên là hộ pháp Kim Ưng Tông, cũng sẽ bị thiếu niên kia dọa.
Hôi Từ không thể tưởng tượng nổi, những hộ pháp này trong Kim Ưng Tông kiêu ngạo sánh ngang trời, cư nhiên sẽ bị một thiếu niên dọa sợ không dám ra mặt chống lại. Nội tâm hắn thở dài một hơi, thế nhưng hắn bắt buộc phải thừa nhận, thiếu niên này xác thực mang cho hắn áp lực cực đại. Đây là điều mà từ dĩ vãng cho đến bây giờ, hắn chưa từng đối mặt qua.
Hôi Từ hít sâu một hơi, cũng biết cho dù có tức giận cũng không làm được gì, hắn dẹp loạn lửa giận trong lòng, nhàn nhạt nói:
- Thử nói lên ý kiến của các ngươi xem sao?
Kim Ưng hộ pháp thấy khí thế uy áp của Hôi Từ biến mất, lúc này mới thở dài một hơi, có một người đứng ra nói:
- Trưởng lão, chúng ta không thể cứ trốn tại cứ điểm, trước tiên đừng nói các đệ tử này. Nói đến mục đích mà chúng ta xuống núi, nếu như tiếp tục ở lại chỗ này sẽ không có cách nào hoàn thành.
Hôi Từ liếc mắt nhìn người vừa mở miệng, gật đầu nói:
- Lý hộ pháp, vậy ngươi nghĩ chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
- Này…
Lý hộ pháp giơ lên miệng, muốn nói lại thôi.
- Nói đi! Không sao hết!
Hôi Từ biết Lý hộ pháp lo lắng cái gì, hắn nói.
- Vâng!
Lý hộ pháp thấy hôi từ nói như vậy, hắn gật đầu tiếp lời:
- Trưởng lão, ở đây trừ ngài ra, sợ rằng không còn ai là đối thủ của thiếu niên kia. Nếu như đối mặt hắn chỉ có đường bị chém giết, càng đừng nói đến đám đệ tử kia của Kim Ưng Tông. Người cũng thấy, hầu như hắn ra tay là đệ tử Kim Ưng Tông ngã xuống, tình huống như vậy, nếu như chúng ta tiếp tục là địch nhân cùng hắn, sợ rằng…
Hôi Từ nghe được Lý hộ pháp nói, hai mắt trừng lớn, bắt ra hàn quang nói:
- Ý ngươi là muốn đàm phán hòa bình với hắn?
Lý hộ pháp chỉ có thể cố gắng lấy dũng khí, gật đầu nói tiếp:
- Là địch cùng cường giả như vậy, không phù hợp lợi ích của Kim Ưng Tông chúng ta. Hắn biết rõ chúng ta là Kim Ưng Tông còn dám như vậy, nhất định không chút cố kỵ Kim Ưng Tông chúng ta, nói không chừng phía sau hắn cũng có một cổ thế lực cực kỳ kinh khủng. Có thể sánh ngang cùng Kim Ưng Tông chúng ta cũng nên.
Hôi Từ nghe được Lý hộ pháp nói, thở nhẹ một hơi. Hắn chưa từng nghĩ tới điểm này, thế nhưng đối phương đã đánh trúng tôn nghiêm của Kim Ưng Tông rồi. Cho dù nhảy xuống vực cũng không hết tội, điều này quả thực không có khả năng.
- Chuyện đàm phán hòa bình cùng hắn không cần nhắc lại nữa. Cho dù chúng ta đồng ý, đến lúc đó tông chủ cũng sẽ không đồng ý.
Hôi Từ hạ quyết tâm.
Một câu nói này để cho mấy vị hộ pháp có chút thất vọng thở dài một hơi. Thế nhưng bọn họ cũng biết kết quả như vậy là điều không thể tránh khỏi.
- Trưởng lão để cho ta nói hết lời. Ta nói là giả vờ đàm phán hòa bình cùng hắn. Đến lúc đó dẫn hắn đến cứ điểm, đám người chúng ta vây công. Hắn không chết cũng khó.
Lý hộ pháp có chút âm trầm nói.
Hôi Từ nghe được Lý hộ pháp nói như vậy, hơi ngẩn người. Lập tức trên mặt cũng lộ ra dáng tươi cười, thật đúng là một ý kiến hay. Cho dù thiếu niên này mạnh mẽ thế nào, chẳng lẽ còn có thể chạy trốn trong vòng vây của nhiều người như vậy hay sao?
- Nhưng nếu như hắn không đồng ý đàm phán cùng chúng ta thì sao?
Hôi Từ bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng.
- Không đàm phán? Chúng ta chỉ có thể…
Lý hộ pháp nói có chút sợ hãi nhìn Hôi Từ:
- Chỉ có thể dùng đệ tử làm mồi nhử, dụ cho hắn xuất hiện, sau đó bày vòng vây, chặn hắn lại chém giết. Địch nhân như vậy không thể để hắn tiếp tục tồn tại trên đời.
Hôi Từ nghe được Lý hộ pháp nói, hắn quét mắt liếc nhìn Lý hộ pháp. Thầm nghĩ trước đây tại sao không thấy hắn ngoan độc như vậy. Dùng chính đệ tử của mình làm mồi nhử, vậy đệ tử kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Điều này để bàn bạc lại kỹ rồi quyết định!
Hôi Từ không cự tuyệt mà cũng không phủ nhận, chỉ bất quá nếu nói đưa đệ tử ra làm mồi nhử, làm sao hắn có thể trả lời chính diện được.
Lý hộ pháp vốn rằng còn lo lắng, thấy Hôi Tử biểu hiện như vậy, hắn cũng thở dài một hơi. Đáy lòng hắn cũng mơ hồ biết quyết định trong lòng Hôi Từ là gì.
- Tình huống hiện tại đã như vậy, chúng ta không thể tiếp tục kéo dài. Còn phải hướng về mục đích tiếp theo. Mặc kệ thiếu niên kia làm gì thì làm, chúng ta đều phải đi về phía trước! Lý hộ pháp, ngươi truyền lệnh xuống phía dưới, các đệ tử hai mươi người một tổ đi về phía trước. Khoảng cách giữa các tổ trong đó không nên quá lớn, nếu như một tổ gặp phải công kích. Tổ khác trong nháy mắt có thể kịp thời phản ứng qua.
Hôi từ phát xuống mệnh lệnh nói.
- Vâng!
Lý hộ pháp trả lời. Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy rồi. Đáy lòng hắn thực sự bội phục Nghệ Phong vạn lần, cư nhiên ép được bọn họ tới tình trạng này. Sợ là cho dù lần này có hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ bị tông chủ mắng chửi.
Hôi Từ liếc mắt nhìn mấy vị hộ pháp, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi đi xuống phía dưới trước đi!
- Vâng!
Mấy vị hộ pháp cung kính tuân lệnh.
Hôi Từ nhìn bóng lưng mấy vị hộ pháp rời đi, hắn bất đắc dĩ thở dài, không nghĩ ra trên đường làm nhiệm vụ gặp phải cường địch như vậy, thế nhưng lại không thể tránh được. Đối phương quá mức đê tiện rồi, không có một chút phong độ của cường giả, chuyên tìm người yếu để ra tay. Khiến cho bọn họ hoàn toàn rơi vào thế bị động.