Mị Ảnh
Chương 464: Kỳ thật ta còn là một nhiếp hồn sư
- Trọng kiếm vô phong, đại xảo nhược công! Mặc dù Khương Duy Kiệt chưa đạt tới cảnh giới này, nhưng đã sắp chạm tay vào nó, nhất lực hàng bách hội, hắn không cần đến bất cứ loại vũ kỹ nào.
Một vị lão nhân không nhịn được tán dương. Với chừng này tuổi đã đạt tới cảnh giới như vậy, cho dù là bọn họ, những lão gia hỏa cũng phải kính nể.
- Cuối cùng thực lực của Nghệ Phong vẫn là quá yếu, đứng trước lực lượng tuyệt đối. Vũ kỹ đã không còn tác dụng rồi, bây giờ hắn chỉ có thể mượn nhờ vào tốc độ để bù đắp.
- Bất quá, cỗ lực lượng Nghệ Phong vừa mới bộc phát quả thực là vô cùng cường đại, thực không biết sao hắn có thể làm được. Đệ tử Liễu Nhiên dạy dỗ, quả nhiên là không đơn giản.
- Ha ha…
Tôn lão cùng Trạm Lam viện trưởng nghe được tiếng nghị luận của mấy người này, cười cười cũng không có tham gia vào. So với Phệ Linh Nộ Bạo, cỗ lực lượng vừa mới bộc phát không tính là gì! Nhớ tới mỗi khi Nghệ Phong thi triển Phệ Linh Nộ Bạo, ngay cả Vương cấp phổ thông cũng bị bức phải ra tay, hai người vô cùng hi vọng Nghệ Phong có thể thi triển nó một lần ngay tại nơi này. Bất quá, hiển nhiên Nghệ Phong không thi triển Phệ Linh Nộ Bạo, bộ pháp Mị Ảnh mang theo vô số tàn ảnh, không ngừng tránh né công kích của Khương Duy Kiệt. Tuy rằng lực lượng của Khương Duy Kiệt mạnh mẽ, nhưng dưới sự trợ giúp của tốc độ, hắn cũng không làm gì được Nghệ Phong. Bất quá, Nghệ Phong cũng không thể tiếp cận nổi trong tầm bốn thước. Người này không thể làm gì được người kia.
Nhưng người tinh mắt đều hiểu được, nếu tình huống còn tiếp tục kéo dài, Nghệ Phong đã thất bại.
- Hô
Khương Duy Kiệt chợt tăng tốc, trọng kiếm đảo qua hư không, mang theo cuồng phong cuốn bay đất cát, khiến cho Nghệ Phong không tự chủ được phải nhắm mắt lại.
Phanh…
Nghệ Phong ngưng tụ lực lượng lên trên mũi kiếm một lần nữa, va chạm cùng với trọng kiếm của Khương Duy Kiệt, kết quả không khác gì lần trước. Khương Duy Kiệt lùi lại vài bước, Nghệ Phong cũng lùi lại vài bước, cánh tay run rẩy, hổ khẩu không ngừng tuyền đến từng cơn đau đớn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bởi vì Khương Duy Kiệt ngăn cản va chạm cho nên lui lại phía sau để triệt tiêu kình khí, trọng kiếm vung lên, đẩy toàn bộ khối mây tro bụi ra hai bên.
- Vừa rồi, ta mới chỉ dùng tám phần lực lượng!
Khương Duy Kiệt nhìn Nghệ Phong nói.
Xôn xao…
Một câu nói khiến cho tất cả mọi người xôn xao, ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi nhìn về phía Khương Duy Kiệt, lực lượng như thế không ngờ mới chỉ là 8 phần thực lực của hắn. Như vậy hắn dùng đến 10 phần lực lượng thì sẽ khủng bố đến mức nào? Nghệ Phong toàn thịnh mới chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng 8 phần lực lượng của hắn, nếu hắn thi triển ra đủ 10 thành lực lượng, vậy thì còn đánh đấm cái gì nữa?
Nghệ Phong hít thật sâu một hơi khí lạnh, thực không ngờ lực lượng của Khương Duy Kiệt đã đạt tới tình trạng khiến cho người ta kinh hoàng.
- Nếu như lực lượng mạnh nhất của ngươi chỉ có thế, vậy thì ngươi nhận thua đi!
Những lời này của Khương Duy Kiệt không hề có một tia khinh thị, ngược lại còn ẩn chứa sự kính nể. Dùng thực lực tam giai phát huy ra lực lượng như vậy, cho dù là hắn cũng không thể làm được. Khương Duy Kiệt không bị môn phái hạn chế, trong mắt hắn, chỉ phân biệt thành cường giả cùng kẻ yếu. Vừa rồi Nghệ Phong đã đạt được hắn tôn kính, lúc này mới nhắc nhở Nghệ Phong. Nghệ Phong nhìn Khương Duy Kiệt, đối thủ như vậy xứng đáng để hắn tôn kính, Nghệ Phong cũng không định dấu diếm nữa, sẽ dốc toàn lực đánh một trận, đây chính là sự tôn kính lớn nhất đối với Khương Duy Kiệt.
- Kỳ thật ta vẫn chưa cho ngươi biết. Bản thiếu gia còn là một vị nhiếp hồn sư đẳng cấp ngũ tinh!
Ầm…
Một câu nói khiến cho đầu óc tất cả mọi người có mặt trong trường nổ vang, cả đám trừng mắt ngây ngốc nhìn về phía Nghệ Phong, trong ánh mắt tràn ngập khó tin. Bầu không khí trong tràng chợt biến thành yên tĩnh, những lời này lan trong không khí mang theo từng gợn sóng, chấn động tâm linh bọn họ.
Nghệ Phong là nhiếp hồn sư tôn quý ? Còn là ngũ tinh? Điều này sao có thể?
Nhiếp hồn sư là chức nghiệp cao quý như thế nào, nhiếp hồn sư ngũ tinh đã hoàn toàn đủ điều kiện tiến vào điện phủ nhiếp hồn sư cường đại rồi, người như vậy đến bất cứ chỗ nào đều khiến cho người ta phải tôn kính. Sự cao quý của nhiếp hồn sư, đủ khiến cho cường giả cao hơn vài bậc cũng phải tôn kính. Tối thiểu, ở đây, sau khi tất cả mọi người nghe được Nghệ Phong là nhiếp hồn sư ngũ tinh, ánh mắt đã không còn chút khinh thị nào.
Địa vị của Nhiếp Hồn Sư là do giới Nhiếp Hồn Sư quy định, tuy rằng Nghệ Phong chỉ có ngũ tinh. Nhưng cho dù là Lăng Ngọc Nhã, ánh mắt cũng đã thay đổi. Đồng dạng tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kính nể Nghệ Phong: Có thể đồng thời tu luyện võ giả cùng với nhiếp hồn sư đến cảnh giới này, đã đủ khiến cho người ta giật mình rồi.
- Rốt cục Nghệ Phong cũng đã dốc toàn lực rồi!
Trạm Lam viện trưởng cười nói, trước đó Nghệ Phong một mực không dùng tới nhiếp hồn thuật, còn tưởng rằng hắn muốn dấu diếm, nhưng vẫn bị Khương Duy Kiệt bức ra.
- Ha ha, chiến đấu nhưu vậy mới đáng xem. Đến bây giờ quyết chiến mới thực sự bắt đầu, vừa rồi mới chỉ là màn khởi động mà thôi!
Tôn lão cũng cười nói, thầm nghĩ đến cùng Nghệ Phong còn có bao nhiêu át chủ bài. Những lão nhân còn lại thấy hai người như thế, liếc mắt nhìn nhau, lập tức giật mình. Tới lúc này, Tôn lão cùng Trạm Lam viện trưởng đều rất quen thuộc át chủ bài của Nghệ Phong khó trách vừa rồi hai người không có chút kinh ngạc nào.
- Ha ha, thực lực nhóm người chúng ta chung quy vẫn là thấp kém nhất, mặc dù trong số những người ở đây, yếu nhất cũng cũng là Vương cấp lục giai, nhưng Liễu Nhiên vẫn còn chưa để vào mắt. Cho nên, Trạm Lam viện trưởng có thể biết chi tiết về đệ tử Liễu Nhiên, nhưng chúng ta lại không biết.
Nhớ đến sự khủng bố của Liễu Nhiên, mấy người này chỉ cười, không có chút oán niệm, chỉ có thể trách thực lực bản thân quá yếu.
Khương Duy Kiệt nghe được lời của Nghệ Phong, ánh mắt chợt sáng ngời, chiến ý trong mắt càng thêm nóng bỏng. Hắn từng giao chiến với vô số võ giả, nhưng chưa từng giao chiến với nhiếp hồn sư, đặc biệt là cường giả nhiếp hồn sư. Đối với người khác mà nói, có lẽ khi nghe được tin tức này sẽ cảm thấy lo lắng, nhưng đối với Khương Duy Kiệt mà nói, hắn chỉ cảm nhận được hưng phấn.
Đệ tử Tĩnh Vân Tông thấy bộ dáng Khương Duy Kiệt như vậy, cả đám nhịn không được rùng mình một cái, tên vũ si này sắp lên cơn rồi.
- Như ngươi mong muốn!
Nghệ Phong nhàn nhạt nói, từng đạo hồn lực rút ra từ trong nguyên hồn, phun lên hư không. Toàn bộ năng lượng trong hư không dưới sự khống chế của Nhiếp Hồn Thuật, bắt đầu tập trung về phía hồn lực. Không ngừng xuất hiện năng lượng dung nhập vào hồn lực tạo thành nhiếp hồn thuật, mỗi một đạo năng lượng lại hình thành lên một thân quyền cực lớn trong hư không, mọi người chứng kiến thân quyền cực lớn đột nhiên hình thành trong hư không, bầu không khí biến thành vô cùng tĩnh lặng. Tựa hồ đã minh bạch được một chút, vì sao địa vị của nhiếp hồn sư lại cao đến như vậy.
Nhiếp hồn sư có thể mượn nhờ năng lượng thiên địa để bản thân sử dụng, đẳng cấp nhiếp hồn sư càng cao, năng lượng mượn được càng mạnh. Đương nhiên đây chỉ là một phần nhỏ bản lĩnh của nhiếp hồn sư. Bất quá, cái này đã đủ để cho người khác hâm mộ rồi, ở đây ai có bản lãnh có thể tùy tâm sở dục công kích, ai có thể hưu nhàn cùng ưu nhã như Nhiếp hồn sư?
Mọi người không khỏi nhớ đến kỹ năng khiến cho nhiếp hốn sư được người ta tôn kính. Đó chính là nhiếp hồn sư có thể luyện chế mị đan, mị đan, đó là đồ vật khiến cho người ta thèm thuồng đến cỡ nào!
- Đi...
Nghệ Phong hét lớn một tiếng, trọng quyền đánh thẳng về phía Khương Duy Kiệt. Tuyên bố trận chiến giữa nhiếp hồn sư cũng võ giả chính thức bắt đầu.