Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mị Ảnh

Chương 43: Thẩm Phán viện




Cho tới bây giờ Thi Đại Nhi cũng chưa nghĩ tới những cục gạch khắp nơi trên mặt đất lại có lực sát thương lớn như vậy. Một cục gạch của Nghệ Phong khiến cho một cơ hội phản ứng của Tát Mạc Thiết cũng không có, hắn đau đớn ngã xuống đất.
Nghệ Phong thấy cục gạch của mình thuận lợi như vậy cũng không khỏi sửng sốt một chút: tiểu tử này lại thấp nhất cũng là Sĩ cấp, muốn tránh thoát cục gạch rất dễ dàng. Sao dễ bị đánh trúng như vậy chứ?
Bất quá, nghĩ đến có lẽ Tát Mạc Thiết đang sững sờ, Nghệ Phong chợt hiểu: tiểu tử này sợ là không ngờ chính mình dám động thủ. Đương nhiên, uy thế ngày trước của Nghệ Phong cũng chiếm tác dụng rất lớn khiến hắn cũng quên né tránh.
Sĩ cấp đương nhiên không thể dùng cục gạch để đánh, tuy Nghệ Phong hiện tại không có một chút đấu khí. Thế nhưng lực đạo của bản thân cũng không nhỏ, một cục gạch đập xuống, hắn tuyệt đối không đứng dậy nổi.
Tát Mạc Thiết cảm giác đầu của mình tuôn ra chất lỏng, còn chưa cảm giác sự đau đớn đã thấy Nghệ Phong đánh tới. Dạng hai chân ngồi ở trên người hắn, cục gạch trong tay không ngừng đập xuống dưới.
Thi Đại Nhi nhìn thấy một màn này, nàng mở lớn cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận: điều này, tựa hồ quá độc ác a?
Đám người Lưu Phong hiển nhiên thật không ngờ sẽ xuất hiện một màn này, nguyên một đám sững sờ tại chỗ. Rõ ràng đều quên tiến đến nghĩ cách cứu viện Tát Mạc Thiết. Uy thế trước kia của Nghệ Phong tại thời khắc này bạo phát, khiến cho bọn hắn tạm thời quên mất Nghệ Phong là một phế nhân.
Mấy cục gạch đập xuống Tát Mạc Thiết đã hôn mê bất tỉnh, huyết dịch chảy ra khắp người thấm đỏ cả quần áo của hắn. Cái đầu heo giờ cũng hít vào thì nhiều, thở ra thì ít. Lúc này Nghệ Phong mới ngừng lại, quan sát cục gạch trong tay của mình, cảm thán nói:
- Không hổ là binh khí bảng xếp hạng thứ nhất trong binh khí bảng, quả nhiên không giống bình thường. Phế nhân cũng đánh thắng Sĩ cấp.
Nghệ Phong nhìn cả một đám người đang sững sờ, hắn nhổ một bải nước miếng nước bọt, nhắc nhở:
- Còn nhìn cái gì, không vác hắn cho trưởng lão cứu trị. Nếu hắn chết, ta không chịu trách nhiệm đâu.
Biểu lộ của Nghệ Phong rất lạnh nhạt, giống như hết thảy những gì vừa mới làm không quan hệ gì tới hắn. Chậm rãi đi về phía bên ngoài.
Tiểu tử, đừng trách ta hung ác. Hôm nay không lập uy, sợ là mấy con tiểu miêu, tiểu cẩu dám khi dễ ta. Tiểu tử ngươi có thực lực thấp nhất tại Thánh Địa, lại tự đưa mình vào họng súng, đây cũng là tự ngươi chuốc lấy.
Lưu Phong nhìn bộ dáng nhàn nhã của Nghệ Phong, hắn hung hăng đá mấy cục gạch trên mặt đất, đối với biểu hiện vừa rồi của chính mình tức giận vạn phần. Hắn không muốn thừa nhận, trong nháy mắt đó hắn cũng bị dọa cho sợ, giờ khắc này hắn mới phát hiện, uy thế của Nghệ Phong đã khắc sâu trong lòng của hắn, không thể nào khu trừ được. Cho dù đã biết rõ Nghệ Phong là một tên phế nhân, thế nhưng uy thế mà dĩ vãng đã bồi dưỡng mãi mãi không thể xóa mờ.
Lưu Phong biết rõ, trừ phi một năm sau mình đánh bại Nghệ Phong. Bằng không, cả đời này hắn đều phải sống dưới cái bóng ma của Nghệ Phong. Vừa rồi đáy lòng của hắn rõ ràng sợ, sợ một tên phế nhân.
Ánh mắt Lưu Phong vô cùng lạnh lẽo, hắn nhìn thoáng qua Tát Mạc Thiết trên mặt đất, nói với mấy người sau lưng:
- Mang hắn tới chỗ trưởng lão đi. Thuận tiện đem sự tình vừa mới xảy ra nói một lần.
Tiểu tử, tuy ta cho ngươi cơ hội một năm. Nhưng không có nghĩa là hiện tại ta không gây phiền toái ngươi. Lưu Phong dữ tợn nhìn bóng lưng Nghệ Phong, lại nhìn thân hình mềm mại đáng yêu của Thi Đại Nhi, ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo.
- Phong ca ca...
Thi Đại Nhi đi phía sau nhẹ giọng kêu một câu, trong lòng cũng nổi lên suy nghĩ: một màn kia khiến cho nàng cảm giác được, nam tử trước mắt ở Thánh Địa không ai bì nổi, không người nào có thể so sánh với Nghệ Phong. Hắn vẫn cao cao tại thượng, vẫn là Nghệ Phong phi thường thần bí áp đảo chúng đệ tử. Thế nhưng, chuyện hắn là phế nhân là một sự thật không thể chối cãi.
Ảo giác này khiến cho Thi Đại Nhi không thể tin được vào cảm giác của mình.
- Hả?
Nghệ Phong quay đầu, mỉm cười nhìn Thi Đại Nhi dò hỏi.
Thi Đại Nhi hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng Nghệ Phong nói:
- Mặc kệ về sau ca ca như thế nào? Ca ca vẫn là Phong ca ca dùng y thuật giúp ta bồi bổ kinh mạch, kể chuyện xưa dỗ cho ta chìm vào giấc ngủ.
Nghệ Phong cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn qua Thi Đại Nhi. Nàng biết rõ hắn là phế nhân mà còn có thể nói được những lời này, quả thật rất khó có được.
Nghệ Phong nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt mềm mại trơn nhẵn của nàng:
- Kỳ thật, ta càng hi vọng buổi tối hôm nay ngươi và ta ở cùng một chỗ nói chuyện lý tưởng nhân sinh.
Khuôn mặt của mình bị nam tử bẹo yêu, trên mặt của nàng hiện lên vẻ ửng đỏ, nàng xấu hổ trừng mắt nhìn Nghệ Phong:
- Hừ, về sau sống hay chết mặc kệ ngươi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nghệ Phong cười ha ha, không để ý đến Thi Đại Nhi nữa mà hướng về một nơi khác.
Thi Đại Nhi nhìn qua Nghệ Phong rõ ràng đi tới trưởng lão viện, nàng không khỏi sững sờ, lập tức khẩn trương hỏi:
- Phong ca ca, ca ca qua bên kia làm gì?
- Sợ là những lão gia hỏa kia đang chờ ta rồi, chờ bị họ áp giải tới, còn không bằng tự chính mình tiến đến.
Thanh âm Nghệ Phong truyền đi rất xa khiến Thi Đại Nhi không khỏi sững sờ. Phần thong dong khi biết rõ nguy hiểm này, thật là một tên phế nhân có thể có được hay sao?
Thi Đại Nhi lắc đầu, bước chân nhanh chóng chạy theo Nghệ Phong.
Trưởng lão viện tọa lạc ở trung tâm Thánh Địa. Diện tích cực kỳ khổng lồ, tại đây không chỉ là nơi dạy bảo đệ tử, đồng thời cũng là nơi các trưởng lão trừng phạt phạm đệ tử phạm lỗi.
Mà lúc này, Nghệ Phong đang tiến về Thẩm Phán viện. Quy củ của Thánh Địa: quyết đấu ẩu đả đều được, nhưng không thể để bị trọng thương hay tàn tật.
Mà Nghệ Phong vừa mới là đánh Tát Mạc Thiết gần chết. Mấy lão gia hỏa đó không tìm hắn gây phiền toái mới là lạ. Nghệ Phong từ việc Lưu Phong đến gây chuyện là hắn đã đoán được, khẳng định có trưởng lão sau lưng chỉ thị. Bằng không coi như thân phận phế nhân của mình truyền đi, cũng không ai dám đối nghịch. Dù sao Nghệ Phong tại Thánh Địa có địa vị cực kỳ cao.
Phảng phất như Nghệ Phong rất quen thuộc với nơi đây, rất nhanh liền đi tới một chỗ, trước cổng chính bài trí một cây đại đao, đại đao là do cự thạch điêu khắc mà thành. Bên trên lưỡi đại đao chém một đầu người bằng cự thạch. Cả hai giao nhau, dùng một loại thuốc nhuộm đỏ giống như máu tươi khiến cho đáy lòng người xem nhịn không được phát run.
Trên cửa điêu khắc mấy chữ to màu đỏ —— Thẩm Phán viện.
Nghệ Phong không bị sát khí cùng khí thế nơi này ảnh hưởng, bước chân của hắn không dừng lại hướng vào bên trong đi đến.
Quả nhiên, vừa mới vào cửa đã thấy mấy cái trưởng lão ngồi trước một cái mặt bàn rất lớn. Ngồi trên cùng là Đại trưởng lão. Trong năm đại trưởng lão chỉ thấy đại trưởng lão tới. Còn lại đều là cung phụng trưởng lão ở Thánh Địa.
- Ha ha, hào khí có chút trầm trọng nha. Mọi người là đang đợi ta sao?
Vẻ mặt Nghệ Phong tươi cười, hắn đi vào bên trong. Sau đó tìm một cái bàn ngồi xuống, không để ý tới từng đạo ánh mắt nhìn chăm chú trên người hắn.
- Hừ...
Nghệ Phong vừa mới ngồi xuống, một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai Nghệ Phong, tiếng hừ này không lớn nhưng vang vọng mãi không dứt trong gian phòng.
Nghệ Phong vẫn không để ý đến hắn như trước, rót một chén nước trà trên mặt bàn, không nhanh không chậm uống. Một màn này khiến Thi Đại Nhi cùng Lưu Phong đang chạy tới sững sờ ngay tại chỗ.
Tiểu tử này. Thân phận phế nhân đã bị bại lộ mà lại còn dám khoa trương trước mặt các trưởng lão.
Chương trước Chương tiếp
Loading...