Mị Ảnh
Chương 416: Một kiếm ép lui
Binh...
Một tiếng động mạnh mẽ vang lên, nam tử mặt lệch ngã xuống với bộ dạng gần thủ các bộ phận trước đây. Một ngụm máu phun ra. Hắn cố gắng muốn đứng lên, lại phát hiện toàn thân hắn đau tới mức không chịu được, căn bản hắn không có khả năng đứng dậy.
Tư Cương nhìn thẳng vào nam tử mặt lệch đang nằm ở dưới chân hắn, sắc mặt xanh mét, trong ánh mắt gần như có thể ngưng kết thành hàn băng. Hắn dùng mắt ra hiệu với tên mập, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Nghệ Phong.
Tên mập vội vàng dẫn người tới đỡ nam tử mặt lệch đứng lên, sau đó lùi lại phía sau Tư Cương, trong lòng lại lo lắng bất an không yên. Hắn không ngờ được Nghệ Phong sẽ lợi hại như thế. Nhị đương gia lại bị hắn một cước đạp tới mức không đứng dậy nổi. Nhị đương gia chính là cao thủ bát giai đỉnh phong! Nghĩ vậy, tên mập không nhịn được toàn thân run rẩy. Hắn dẫn một sát tinh như vậy về đây, không biết Đại đương gia sẽ thu thập hắn như thế nào!
- Ha ha! Ngại quá, khi ngươi nói dừng tay ta đã không thu chân được!
Nghệ Phong nhìn Tư Cương cười hì hì nói, nhún nhún vai làm tư thế dường như rất có lỗi.
Tư Cương hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn cơn giận trong lòng này. Hắn Nghệ Phong thản nhiên nói:
- Bằng hữu không cảm thấy ngươi có chút quá phận sao?
- Quá phận? Ha ha, nếu ta thêm chút lực đạo vào chân, sợ là hắn không chỉ có đứng không nổi đâu!
Giọng điệu Nghệ Phong cũng trở lên lạnh hơn.
Khóe miệng Tư Cương khẽ động, hắn hít một hơi thật sâu nói:
- Vậy chẳng phải là nói ta còn nên cảm ơn ngươi sao?
- Ngược lại, cảm ơn thì không cần. Chẳng qua bản thiếu gia chưa ăn nên hơi mệt một chút. Nếu người ta có ý định muốn đánh ta, dù sao ý cũng phải trả thù lại thôi! Ngươi nói có phải không?
Nghệ Phong tùy ý nói, giống như hắn hoàn toàn không để ý tới tất cả những điều này.
- Ha ha! Vậy ngươi muốn trả thù chúng ta thế nào?
Tư Cương giận dữ thành cười. Cho tới bây giờ hắn còn chưa thấy qua người nào càn rỡ như thế, chạy đến đại bản doanh của người ta lại kêu gào muốn trả thù người ta.
- Chỉ cần giúp ta làm một chuyện mà thôi. Chuyện này đối với các ngươi mà nói rất đơn giản!
Nghệ Phong trực tiếp đề xuất điều kiện của hắn.
- Ha ha... Làm việc cho ngươi? Không phải bằng hữu đang nói chuyện cười sao?
Hắn không nhịn được cười to trước ý nghĩ kỳ lạ này của Nghệ Phong.
- Bản thiếu gia không có thời gian nói giỡn cùng các ngươi. Một câu thôi, làm hay không làm?
Nghệ Phong nhìn Tư Cương nói đầy lạnh lẽo.
- Ha ha, vậy nếu ta không làm, thì ngươi tính sẽ làm thế nào?
Tư Cương nhìn Nghệ Phong cười lạnh nói. Cho tới bây giờ hắn còn chưa thấy qua thiếu niên nào kiêu ngạo như thế.
- Không làm? Rất đơn giản, các ngươi không phải thích đánh cướp sao? Nhưng ta thích điêu khắc. Nếu ta cho các ngươi đánh cướp, vậy không phải các ngươi cũng cho ta điêu khắc một hồi đi?
Nghệ Phong nói với vẻ hoàn toàn lơ đãng thoải mái.
- Ngươi có bản lĩnh làm được việc này sao?
Tư Cương cười lạnh nhìn Nghệ Phong, trong miệng đầy khinh thường. Chẳng lẽ hắn khờ dại tưởng rằng, với bãn lĩnh của hắn có thể đối phó được tất cả bọn họ sao?
- Có hay không, thử sẽ biết. Tuy nhiên các ngươi phải biết rõ ràng, thử xem sẽ phải trả giá cái giá rất đắt!
Nghệ Phong cười nhìn Tư Cương.
- Hừ...
Tư Cương hừ lạnh một tiếng. Hắn dùng mắt ra hiệu với đám người đến cùng hắn. Trong nháy mắt, nhóm người này đã vây quanh Nghệ Phong.
Nghệ Phong tùy ý liếc mắt nhìn cả nhóm người này một lượt, thật ra trong lòng hắn thầm khâm phục đám cường đạo này. Không ngờ lại có thể tụ tập được hơn mười người, hơn nữa thực lực cũng rất khá. Thực lực của một đội này cường hãn hơn rất nhiều so với đội vừa rồi. Chỉ cần không đụng phải cao thủ, sợ là hoành hành cũng không cố kỵ! Dù sao, thế giới này vẫn là người thường chiếm đa số!
Đúng như Nghệ Phong đã đoán rằng, trên con đường này, đám cường đạo thường rất rất càn rỡ, gần như không ai có thể ngăn cản. Dù sao không phải dễ dàng có thể nhìn thấy cao thủ. Số lượng cao thủ ít một cách đáng thương, làm sao có thể đúng lúc đi qua con đường này. Huống chi, tầm mắt của bọn chọ cũng cực kỳ lợi hại. Khi đụng phải cao thủ, bọn họ cũng sẽ không dại mà đi trêu chọc. Điều này cũng khiến đội ngũ bọn họ càng ngày càng lớn mạnh!
Nhưng, bọn họ làm sao tưởng tượng được hôm nay sẽ đụng tới tên sát tinh Nghệ Phong này. Nhìn bộ dạng hắn thịt non da mịn, một trận gió có thể thổi đổ, có dấu vết nào có thể là một cao thủ?
- Chỉ bằng vào vào một đám các ngươi đã muốn đối phó ta sao?
Khóe miệng Nghệ Phong cười lạnh liếc mắt nhìn nhóm người này một lượt. Mặc dù bên trong còn có mấy Sư Cấp, nhưng Nghệ Phong vẫn không để vào mắt.
- Vậy thêm ta nữa thì sao?
Tư Cương cười lạnh nói, tiến về phía trước một bước.
- Có phần miễn cưỡng!
Nghệ Phong nhìn lướt qua Tư Cương.
- Tự cao tự đại!
Tư Cương hừ lạnh một tiếng, rất tức giận đối với tháo độ miệt thị này của Nghệ Phong.
- Động thủ đi!
Nghệ Phong có chút không kiên nhẫn nhìn Tư Cương. Theo Nghệ Phong thấy bộ dạng Tư Cương đã đạt tới Tướng Cấp, tuy nhiên cũng vừa mới vào Tướng Cấp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong cũng là không phải là kẻ quá khinh địch. Đơn đả độc đấu với một trong nhóm người này, không ai là đối thủ của hắn. Nhưng dù sao bọn họ có nhiều người như vậy, nếu không cẩn thận bị bọn họ bổ tới một kiếm, vậy không phải là thể diện sẽ bị mất hết sao.
- Giết chết tên tiểu tử này!
Tư Cương vung tay lên, hắn giơ trọng kiếm dẫn đầu đoàn người xông tới chém Nghệ Phong, không chút mầu mè, hoàn toàn là sức mạnh. Sức mạnh cường đại xẹt qua trong không gian, ép xuống tạo ra từng đạo kình khí. Trong nháy mắt không gian vốn im lặng vang lên những tiếng gào thét.
Tư Cương thi triển toàn lực tốc độ cực nhanh, gần như trong chớp mắt, trọng kiếm của hắn đã chạy tới phía trước người Nghệ Phong.
Tư Cương nhìn thân ảnh đứng yên không động đậy trước mặt mình, trong lòng hắn mừng rỡ. Xem ngươi làm thế nào để thoát khỏi một kiếm này? Ban đầu còn tưởng rằng tiểu tử này rất mạnh, nhưng thật không ngờ nhẹ nhàng như vậy cũng có thể thu thập được hắn.
Tư Cương lại tăng tốc, không có chút lo lắng nào, trọng kiếm của hắn hung hăng chém xuống người, Nghệ Phong. Tư Cương thấy thế khóe miệng cũng lộ ra tươi cười. Cho dù ngươi là Vương Cấp, nếu một kiếm bổ trúng nhất định sẽ phải trọng thương!
Nhưng, khóe miệng hắn mới cong lên, chưa lộ rõ nụ cười, hắn đã kinh hãi nhìn nhân ảnh "Nghệ Phong" ở trước mặt, sau khi bị trọng kiếm của hắn đánh trúng liền biến mất không thấy bóng dáng, chỉ có không gian bị bổ trúng vặn vẹo dữ dội. Đồng thời phát ra kình khí!
- Tàn ảnh!
Tư Cương kinh ngạc kêu lên, không thể tin được nhìn tàn ảnh của Nghệ Phong tan biến.
Đồng thời, Tư Cương cũng trở nên cảnh giác hơn. Nếu đây là tàn ảnh, vậy nhất định Nghệ Phong đã tránh khỏi.
Quả nhiên, Tư Cương cảm giác thấy bên trái có một sức mạnh cường đại gào thét đến, tiếng xé gió nhè nhẹ khiến hắn hoảng sợ. Đồng thời, không thể không lại cố gắng vận chuyển sức lực đón lấy cú đánh của Nghệ Phong.
Ầm...
Tiếng sắt thép va vào nhau, phát ra vô số kình khí. Đồng thời, mặt đất cũng bị những kình khí làm cát đá bay đầy trời. Cùng lúc đó, Tư Cương lui về phía sau mấy bước. Mỗi bước lui lại, đều để một dấu chân thật sâu.
Tư Cương quỳ một chân trên mặt đất, bình ổn huyết khí đang nhộn nhạo trong lồng ngực, đồng thời nhẹ nhàng giật giật cánh tay đã tê dại của hắn. trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi không gì sánh được. Hắn không ngờ được thực lực của Nghệ Phong lại mạnh như thế. Một kiếm có thể dồn ép khiến huyết khí của hắn nhộn nhạo. Điều này đã chứng minh thực lực của Nghệ Phong nhất định trên nhị giai!
Nghĩ vậy, Tư Cương không khỏi có chút run rẩy. Với thực lực trên Tướng Cấp nhị giai, hơn nữa thân pháp còn xuất quỷ nhập thần? Ai còn có thể ngăn được hắn?
Lúc này cho dù là Tư Cương cũng cảm thấy hận tên mập. Nếu không phải vì hắn, bọn họ sao có thể trêu chọc một sát tinh như vậy?
Đám người đang bao vây tấn công Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong chỉ một kiếm đã bức lui Đại đương gia của bọn họ, một đám kinh hãi không thôi. Dù thế nào, bọn họ cũng không sao tưởng tượng được Nghệ Phong lại mạnh như thế. Trong mắt bọn họ, Đại đương gia gần như là người vô địch. Ít nhất nhóm bọn họ, thường xuyên bao vây tấn công cũng không thắng được Đại đương gia.
Những người này thấy ánh mắt Nghệ Phong quay sang nhìn bọn họ, một đám hoảng sợ lui về phía sau vài bước. Bọn họ có thể khi dễ người thường, nếu đụng tới cao thủ thật sự, sao còn có can đảm đánh nhau.