Mị Ảnh
Chương 357: Mờ ám của Liễu Mộng Nhiên
Liễu Mộng Nhiên thu thập xong, nàng nhìn Nghệ Phong vẫn ngủ say như trước, nghĩ đến Nghệ Công bên ngoài còn đang chờ đợi, nàng có chút buồn cười.
Liễu Mộng Nhiên lấy một cái ghế ngồi ở trước mặt Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong nằm ngủ trước mắt, hàng mi hơi cong, mũi cao phập phồng, hô hấp bình ổn, nhu hòa mà minh tuấn, góc cạnh rõ ràng làm cho người ta có một cảm giác thoải mái, khóe miệng lộ vẻ một tia cười tà mị như trước, phảng phất dường như đang có mộng đẹp!
- Ngủ cũng khó ưa như vậy!
Liễu Mộng Nhiên thì thầm một tiếng, tay nàng khẽ chạm vào khuôn mặt anh tuấn của Nghệ Phong một chút, cảm thụ được ấm áp trên mặt Nghệ Phong. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nghệ Phong nhẹ nhàng giật mình, nhất thời làm cho Liễu Mộng Nhiên như con chim nhỏ bị chấn kinh, nàng nhanh chóng rút tay lại. Nàng thấy Nghệ Phong chưa tỉnh lại, lúc này mới thở dài một hơi.
Chỉ là, nghe thanh âm hô hấp đều đều của Nghệ Phong, sắc mặt của nàng không khỏi có chút ửng đỏ, nàng thấy khuôn mặt của Nghệ Phong chuyển qua một bên, không khỏi cúi đầu, hôn một cái vào khuôn mặt hắn nhẹ nhàng!
Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong an tường ngủ như trẻ con như trước, trên mặt hắn tươi cười phóng dáng, nhỏ giọng thầm nói:
- Ta sẽ chiếm tiện nghi của ngươi. Cũng không chịu trách nhiệm!
Liễu Mộng Nhiên nói xong, nhìn đôi môi của Nghệ Phong, cư nhiên nhịn không được, ma xui quỷ khiến hôn tới đôi môi của Nghệ Phong. Có lẽ là sợ Nghệ Phong giật mình tỉnh giấc, nàng nhẹ nhàng hôn một cái, lập tức kinh hoảng rời khỏi môi của Nghệ Phong. Sau đó thấy Nghệ Phong ngủ say như trước, nàng lại lần thứ hai khẽ chạm vào môi Nghệ Phong!
Liễu Mộng Nhiên làm xong tất cả, sắc mặt nàng đỏ bừng, loay hoay giống như một tiểu hài tử, thần tình kiều mị vô cùng!
Liễu Mộng Nhiên dùng tay chuẩn bị nhẹ nhàng bóp mũi của Nghệ Phong, lại phát hiện hai mắt Nghệ Phong hơi động lên, nàng nhanh chóng nghiêm chỉnh, không dám có động tác nào khác.
Quả nhiên, Nghệ Phong mơ mơ tỉnh tỉnh, hắn mở mắt, nhìn Liễu Mộng Nhiên kiều diễm trước mặt, cười nói:
- Mộng Nhiên, có thừa dịp ta ngủ mà chiếm tiện nghi của ta hay không?
- A... Không! Không có!
Liễu Mộng Nhiên có chút hoảng hốt lo sợ, vội vàng phủ nhận.
Nghệ Phong nói thầm:
- Không có khả năng a, bản thiếu gia đẹp trai như vậy, lại ngủ say, vì sao không ai chiếm tiện nghi của ta chứ?
Liễu Mộng Nhiên nghe Nghệ Phong nói thầm, trong lòng nàng cười trộm không thôi, đồng thời lại không khỏi ngượng ngùng, len lén ngẩng đầu nhìn Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong hình như không có hoài nghi mình, nàng lúc này mới thở dài một hơi.
- Công tử, Nghệ Công còn đang chờ, công tử xem lúc này chúng ta có nên qua đó hay không?
Liễu Mộng Nhiên nói sang chuyện khác.
Nghệ Phong nhìn bên ngoài đã tối, hắn gật đầu, rất nhanh sẽ tới thời điểm ăn cơm tối, bọn họ còn ở chỗ này, lẽ nào mình còn phải chuẩn bị cơm cho bọn hắn, không được? Cái kia nhất định không được, mình rất nghèo a!
- Mộng Nhiên, chúng ta qua gặp bọn hắn!
Liễu Mộng Nhiên gật đầu, đi trước dẫn đường, trong lòng cũng thở dài một hơi, trong lòng thầm nói, nguyên lai hắn không phát hiện! Hi hi... Ngươi còn khi dễ ta, ta sẽ chiếm tiện nghi của ngươi!
Thời điểm Liễu Mộng Nhiên âm thầm vui vẻ trong lòng, thanh âm của Nghệ Phong đột nhiên truyền tới:
- Mộng Nhiên, môi của ta rất ngọt sao?
- A...
Liễu Mộng Nhiên sợ hãi kêu một tiếng, sắc mặt nàng nhanh chóng đỏ bừng, nàng cảm giác mặt mình như bị lửa đốt vậy!
Bước chân của Liễu Mộng Nhiên có chút lảo đảo, nàng nhanh chóng chạy trốn ra ngoài. Trong lòng vô cùng thẹn thùng:
"Nguyên lai hắn đã biết!"
- Ai nha! Mộng Nhiên, nàng đừng chạy! Nàng còn không có nói cho ta biết ngọt hay không ngọt, nếu như vừa rồi nàng không có cảm giác, ta có thể cho nàng làm lại!
Nghệ Phong nhìn bóng lưng hoảng loạn của Liễu Mộng Nhiên hô lớn.
Những lời này, làm cho Liễu Mộng Nhiên như nai con chấn kinh, chạy đi càng nhanh hơn.
Nghệ Phong thấy thế, không khỏi nói thầm một câu:
- Ta chỉ biết, mình lớn lên quá đẹp trai. Chung quy sẽ có người muốn chiếm tiện nghi, xem ra sau này lúc ngủ, phải đóng cửa cho kỹ, không thể để cho người khác chiếm tiện nghi. Nha đầu Mộng Nhiên kia chạy nhanh như vậy, lẽ nào nàng muốn chơi xong rồi bỏ đi, uhm, nàng đây là phap phu khí tử!
Nghệ Phong ở phía sau nói thầm, vẻ mặt tức giận, chân bước về phía phòng khách.
Khi Nghệ Phong chạy tới phòng khách, lúc này mới phát hiện khuôn mặt Liễu Mộng Nhiên đỏ bừng như, đang đứng ở cửa phòng khách, hiển nhiên là đang chờ mình.
Nghệ Phong thấy thế, không khỏi nở nụ cười, đối với thị nữ này càng thêm yêu thích.
Nghệ Phong đi tới trước, còn chưa có mở miệng, chợt nghe Liễu Mộng Nhiên nói:
- Công tử, bọn họ còn chờ bên trong!
Nghệ Phong cười cười, cũng không trêu ghẹo Liễu Mộng Nhiên nữa, hắn nói với Liễu Mộng Nhiên:
- Mộng Nhiên, đi thôi, cùng ta đi vào!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong không nhắc chuyện tình vừa rồi, nàng nhất thời thở dài một hơi, trên mặt cũng có vẻ tươi cười, nàng biết đây là Nghệ Phong ở trước mặt người ngoài chiếu cố tâm tình của nàng.
Liễu Mộng Nhiên và Nghệ Phong sóng vai bước vào phòng khách, trong lòng Nghệ Phong tính toán: để cho bọn họ đợi lâu như vậy, trong lòng Nghệ Công sẽ oán hận vạn phần đối với mình a, chỉ là bản thiếu gia chính là muốn ngươi oán hận, nếu không sợ ngươi lưu lại ăn cơm chiều, ta còn bắt ngươi chờ dài dài a!
Nghệ Công nhìn thấy thiếu niên xuất hiện trước mắt, tuy rằng chưa từng gặp Nghệ Phong, thế nhưng hắn chỉ liếc mắt liền biết đây là tôn tử mình chưa thấy mặt. Nhìn bước chân trầm ổn cùng vẻ mặt thong dong, cảm thụ được hô hấp bình ổn của Nghệ Phong, hắn không khỏi cảm thán, quả thực là tuổi trẻ tài tuấn. Đệ tử hậu bối trong gia tộc so với Nghệ Phong quả thực kém xa!
- Ha ha! Nghệ Công, vì sao ngài đến phủ của ta? Tới vì sao không thông báo một tiếng, như vậy ta mới sắp xếp bản thân tiếp đãi thật tốt!
Nghệ Phong tươi cười chân thành, cười ha ha nói, phảng phất như rất vui vẻ vì Nghệ Công đến.
- Hừ...
Nghệ Công nghe Nghệ Phong nói, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, đối với Nghệ Phong oán hận không ngớt. Khi nào mình bị người bắt chờ lâu như vậy, thế mà hôm nay cư nhiên bị một hậu bối bắt đợi cả một buổi chiều.
Nghệ Phong không để hắn vào mắt, làm hắn căm tức vô cùng. Chỉ là nhớ tới giá trị của Nghệ Phong, hắn nhịn.
Trong đáy lòng hắn tự an ủi chính mình:
"Cái này là hắn muốn trả thù vì Nghệ gia trục xuất hắn ra khỏi gia môn!"
- Ha ha, Nghệ Phong, ngồi đi!
Vẻ mặt Nghệ Công ôn hoà vỗ vỗ vị trí bên người, nói với Nghệ Phong.
- Ha ha, không cần!
Nghệ Phong kéo Liễu Mộng Nhiên, ngồi chỗ rất xa Nghệ Công. Hắn đây là nói cho Nghệ Công, quan hệ ta và các ngươi rất xa!
Nghệ Công thấy Nghệ Phong làm như vậy, hắn cũng lơ đểnh, hắn coi như Nghệ Phong có tính tình thiếu niên. Dù sao nếu như mình bị trục xuất khỏi gia môn. Hắn cũng sẽ như vậy.
Nghệ Công không tin tự mình đến mời Nghệ Phong, hắn có thể cự tuyệt trở lại Nghệ gia. Nghệ Công đoán rằng, không có một đệ tử nào có thể cự tuyệt!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong ngồi vào chỗ của mình, đi tới rót cho Nghệ Phong một chén trà, đang chuẩn bị đi rót cho Nghệ Công, lại bị Nghệ Phong kéo về, Liễu Mộng Nhiên hiểu ý, nhu thuận đứng ở phía sau Nghệ Phong, không có động tác gì nữa.
Nghệ Công thấy một màn như vậy, hắn hơi sững sờ, hắn cũng không quan tâm chuyện uống trà, ngược lại hỏi Nghệ Phong:
- Nghệ Phong, nha đầu Lý gia thật là thị nữ của ngươi?
- Ách...
Nghệ Phong thật không ngờ câu đầu tiên của Nghệ Công sẽ nói như vậy. Chỉ là hắn lập tức phản ứng, sợ là lão gia hỏa này tính toán tìm ra quan hệ của mình và Lý gia. Nếu Liễu Mộng Nhiên thực sự là thị nữ của mình, hắn tự nhiên lại suy đoán bối cảnh của mình một chút.