Mị Ảnh
Chương 289: Nha hoàn tuyệt sắc
Lý U thấy Nghệ Phong nghiền ngẫm nhìn Tiêu Công và mấy người đại nho kia, hắn nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ biết Tiêu Công?
- Ách… Ta đương nhiên biết hắn, chỉ là người ta có nguyện ý nhận thức ta hay không mới là vấn đề! Ha ha…
Nghệ Phong cười to hai tiếng.
Lý U gật đầu, trong lòng âm thầm nói: Đúng vậy, ngươi hèn mọn như vậy. Làm sao Tiêu Công sẽ nguyện ý nhận thức ngươi! Thế nhưng điều Lý U không biết chính là, lời của Nghệ Phong cũng không phải ý tứ đó.
Bất quá, Tiêu Công xuất hiện không bao lâu, đám tài tử trong đoàn người bỗng nhiên chạy về một phương hướng, nguyên bản đám người vây quanh Tiêu Công cũng chỉ còn lác đác vài người!
Như vậy khiến Nghệ Phong cảm thấy rất hiếu kỳ, đồng thời cũng nhìn theo phương hướng bọn họ chạy.
Chỉ thấy bên đó đi ra một nữ nhân, toàn thân mặc áo váy màu cam, để vòng eo hoàn mỹ của nàng bị buộc chặt, đồng thời cũng hiện rõ bộ ngực cao vót của nàng. Mặt trắng như trứng gà bóc, mắt phượng, đôi mi thanh tú hiển lộ vẻ quyết rũ động lòng người. Đặc biệt đôi môi đỏ mọng như hoa hồng nở rộ kia, tản ra dụ hoặc vô cùng. Khiến người ta không kìm lòng được muốn đi đụng chạm vào đó.
Liễu Mộng Nhiên không quan tâm ánh mắt nóng cháy của mọi ngươi, như trước bước từng bước chầm chậm ôn nhu đi về phía trước, làm cho người ta cảm giác thân thể nàng mềm mại như không có xương.
Hầu như ánh mắt của tất cả nam tử đều ngưng tụ trên người nàng, cả đám người ngừng thở. Cả đám vòng vây quanh nữ nhân xinh đẹp giống như thiên tiên này, trên mặt nàng có chiếc mũi trắng trẻo nõn nà, lộ ra nét đỏ ửng nhàn nhạt quyến rũ động lòng người, tăng thêm vài phần sắc cảm. Trong ung dung mang theo vài phần xinh đẹp thành thục, để mọi người mê hoặc không kiềm chế được, cả đám dại ra tại chỗ!
Ánh mắt tham lam rồi lại giả vờ tỏ ra đứng đắn quét khắp trên mông Liễu Mộng Nhiên. Vóc người nóng như lửa, khiến cả hội trường thi hội lâm vào một mảnh yên tĩnh.
- Thế nào? Tỷ tỷ của ta có đẹp không?
Lý U nhìn về phía Nghệ Phong tự hào nói.
Nghệ Phong thu hồi ánh mắt nhìn kỹ của chính mình, trong lòng cảm thán nét xinh đẹp chấn động lòng người của Liễu Mộng Nhiên, đồng thời trong miệng nói:
- Cũng không tệ lắm, miễn cưỡng có thể lọt vào trong mắt ta, làm nha đầu ấm phòng cho ta cũng không tồi.
- Ngươi…
Lý U giận dữ, sắc đẹp của tỷ tỷ chính mình khuynh quốc khuynh thành như vậy, Nghệ Phong cư nhiên nói chuyện bằng loại ngữ khí này, khiến tôn nghiêm của hắn đã đã bị khiêu khích đến cực đại. Tỷ tỷ của chính mình, không phải lúc nào cũng bị tất cả nam nhân vây quanh như ngôi sao màn bạc sao? Gia đinh ghê tởm này, lại còn nói tỷ tỷ mình miễn cưỡng xứng làm nha đầu nhà hắn?
- Ngươi là ai! Sao có thể nói như vậy với sư phụ? Thân là truyền nhân của lang cung, mỹ nữ bình thường sao có thể để trong mắt, tỷ tỷ ngươi có thể làm nha hoàn ấm phòng cho ta, vậy thì nói rõ nàng đã rất trâu bò rồi. Tiểu tử, ta nói cho ngươi, hiện tại ngươi chính là đệ tử của ta, sau này tìm nữa nhân nhất định phải oai phong một chút, không đạt được cấp bậc như tỷ tỷ ngươi vậy, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Bằng không lấy môn quy xử trí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nghệ Phong nghiêm trang nói.
Lý U nghe được Nghệ Phong nói, hít sâu một một ngụm không khí, cấp bậc ngang với tỷ tỷ của chính mình, cả đế đô dường như cũng chỉ có mấy người?
- Sư phụ! Người ngưu!
Lý U hít sâu một hơi, lúclâu sau mới nói ra một câu như vậy.
- Quá khen quá khen!
Nghệ Phong không chút phật lòng.
- Bất quá, sự phụ vẫn nói khoác, trình độ tán gái của sư phụ lợi hại cỡ nào. Có phải nên để cho ta kiến thức một chút không? Chỉ cần sư phụ có thể tán đổ tỷ tỷ của ta làm nha hoàn. Vậy sau này ta nhất định lấy sư phụ làm thần tượng!
Lý U bỗng nhiên cười hì hì nói.
Những lời này, thiếu chút nữa để Nghệ Phong ngã nhào trên mặt đất, mẹ nó, có đệ đệ như vậy sao? Cư nhiện giựt giây người khác thu tỷ tỷ hắn làm nha hoàn?
- Sư phụ, thực sự, tỷ tỷ này của ta tâm cao khí ngạo, rất khó đối phó. Người sớm một chút rước đi nàng, ta cũng sớm một ngày được ngày thoát, miễn cho mỗi ngày bị nàng quản lý, một điểm tự do ta cũng không có!
Kháo! Ta cứ nghĩ sao tiểu tử này lại có lòng tốt như vậy. Hóa ra là nghĩ đến phương pháp giải phóng chính mình.
- Có lợi gì không? Chuyện không có lợi nhất định ta sẽ không làm!
Lý U nghe được Nghệ Phong nói, hận không thể một cước đá chết hắn, tỷ tỷ của chính mình là gì? Người theo đuổi có thể vây đầy đế đô, đại hoàng tử điện hạ cũng đã từng tới cầu thân. Toàn bộ đế đô, trừ bỏ Tần Y có thể áp chế tỷ tỷ một bậc, ai còn có thể so sánh hơn? Coi như là xưng hô mỹ nhân tai họa Điệp Phi cũng không nhất định có thể áp chế qua tỷ tỷ mình!
- Sư phụ, nếu như ngươi có thể theo đuổi tỷ tỷ của ta, ta sẽ tin tưởng kỹ thuật tán gái sao siêu của lang cung chúng ta. Bằng không đệ tử…
Tuy rằng Lý U không nói rõ, thế nhưng vẻ hoài nghi trong mắt lại rất nặng.
Nghệ Phong không ý kiến chỉ nhún nhún vai nói:
- Tiểu hài tử xấu xa, phép khích tướng của ngươi vô dụng đối với sư phụ ta, trình độ của sư phụ của ngươi đến lúc đó ngươi sẽ biết!
Nghệ Phong không thèm quan tâm đến phản ứng của Lý U, chỉ nhìn thân thể du hoặc xinh đẹp đến hoàn mĩ kia, trong lòng âm thầm tính toán: Chính mình có nên tìm nàng làm nha đầu ấm giường không đây?
Ngay khi Liễu Mộng Nhiên một đường chào hỏi cùng mấy vị tài tử kia, đi tới trước mặt Tiêu Công, cung kính thi lễ với hắn:
- Mông Nhiên ra mắt lão sư!
- Ha ha! Mộng Nhiên à Mộng Nhiên, bây giờ ta cũng không xứng làm lão sư của ngươi nữa rồi!
Tiêu Công cười ha ha, trong số tất cả những đệ tử của mình, đệ tử này xuất sắc nhất, có xu hưởng đuổi kịp chính mình.
- Sao lão sư lại nói vậy! Mộng Nhiên còn muốn theo lão sư học tập!
Liễu Mộng Nhiên có chút hờn dỗi nói, dáng vẻ kiều mị vô cớ này nhất thời khiến cho mọi người hơi thất thần.
- Ha ha! Được rồi, nếu Mông Nhiên cũng tới. Vậy thì bắt đầu thi hội đi! Mọi người thỏa thích phát huy! Biểu hiện kiệt xuất nhất, ta nhất định sẽ đề cử với bệ hạ!
Tiêu Công chắp tay sau lưng nói.
Một câu nói này, nhất thời khiến đa số người ở đây trở nên hưng phấn. Có đề cử của Tiêu Công, vậy thì sau này không phải một bước lên mây sao? Có quyền thế mê hoặc, lúc này ánh mắt của mọi người mới dần dần rời khỏi Liễu Mộng Nhiên.
Mấy người Tiêu Công thấy đám tài tử này rốt cuộc bình thường lại một chút, âm thầm cản thán mị lực của Liễu Mộng Nhiên, cũng bước theo mấy vị đại nho đi về phía đài chủ tịch.
Mà Liễu Mộng Nhiên lại đi về phía Lý U. Nhìn y phục rách mướp bẩn thỉu mất trên tự trên người Lý U kia, nàng không khỏi ngạc nhiên gắt giọng:
- Lý U, đệ làm gì thế này?
Lý U thấy tỷ tỷ chính mình đi tới, hắn hơi rụt cái cổ, đối với tỷ tỷ hiển nhiên hắn rất kính nể.
- Đệ nhìn lại đệ xem, toàn thân tốt đẹp giờ lại trở nên như vậy, đệ thực sự muốn chọc giận chết ta đệ mới vui sao? Chừng nào đệ mới có thể trưởng thành một chút?
Liễu Mộng Nhiên bất đắc dĩ nói. Đồng thời nàng lấy bàn tày nhỏ bé trắng noãn của nàng giúp Lý U phủi đi bụi đất dính trên người.
Một câu nói bao giờ mới trưởng thành được, trong nháy mắt kích thích Lý U, hắn rốt cuộc thu dũng khí quay về phía Liễu Mộng Nhiên nói:
- Tỷ tỷ, đây là nghệ thuật! Tỷ hiểu không? Đây là trang phục khất cái sẽ dẫn đầu trào lưu mới. Vải và sự mất trật tự hoàn mĩ hỗn hợp lại, cảm xúc chán trường và rách nát. Đây đều là đỉnh cao của nghệ thuật!
Một câu của Lý U, để Liễu Mộng Nhiên không nói nên lời, đồng thời lập tức nở nụ cười hi hi. Thân thể xinh đẹp mị hoặc mềm mại đong đưa, động lòng người, trong nháy mắt lần thứ hai hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Trợn mắt lên nhìn, dường như con mắt muốn lồi ra ngoài!
- Lý U, lúc nào đệ lại hiểu được nghệ thuật? Hi hi… Nói đi, ai dạy trêu đùa đệ? Dạy đệ biến thành như vậy?
Liễu Mộng Nhiên đối với đệ đệ mãi không lớn này rất bất đắc dĩ, có chút sủng ái trừng mắt nhìn hắn.
Lý U lập tức đưa tay chỉ về phía Nghệ Phong, lập tức rất tự ngạo nói:
- Sư phụ ta dạy! Được rồi, tỷ tỷ! Sư phụ ta còn nói, muốn cho tỷ làm nha hoàn ấm phòng của hắn!
Một câu nói này, để cho mọi người trợn tròn con mắt nhìn về phía Nghệ Phong, đồng thời Nghệ Phong cũng kêu lên một tiếng té ngã xuống đất: Mẹ nó, hỗn đản này vu oan hãm hại… Kháo, đây không phải là thủ đoạn quen tay của ta hay sao? Hắn đã học lén từ lúc nào?