Mị Ảnh
Chương 241: Ngũ Hành
- Thuộc tính mộc âm? Phệ Châu còn phân ra thuộc tính sao?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi lão quái đầu.
- Lời vô nghĩa! Phệ Châu không chỉ phân loại theo thuộc tính, hơn nữa căn cứ vào uy lực mỗi thuộc tính còn có bài danh!
- Bài danh? Vậy Phệ Châu của ngài bài danh số mấy?
Nghệ Phong hiếu kỳ hỏi.
- Bài danh thứ tư!
Lão quái đầu có chút tự hào nói.
- Phệ Châu tổng cộng có mười loại, sắp xếp theo kim mộc thủy hỏa thổ, ừong mỗi loại thuộc tính lại chia hai loại là âm và dương!
Nghệ Phong có chút minh bạch rồi, thế nhưng hắn vẫn còn một nghi vấn:
- Nếu Phệ Châu phân ra thuộc tính, vậy nó chỉ có thể thôn phệ năng lượng và linh hồn cùng thuộc tính a. Nếu như đụng tới thuộc tính đối ứng, có phải Phệ Châu không còn tác dụng nữa?
Lão quái đầu trừng mắt liếc Nghệ Phong, rất bất mãn nói:
- Ai nói cho ngươi lý luận này? Phệ Châu phân ra thuộc tính không có nghĩa là nó chỉ thôn phệ được năng lượng và linh hồn cùng thuộc tính. Chỉ là nó thích hợp thôn phệ năng lượng và linh hồn cùng thuộc tính hơn so với những loại năng lượng và linh hồn khác mà thôi!
Lão quái đầu giải thích khiến Nghệ Phong bừng tỉnh. Nghĩ lại với suy đoán của mình vừa rồi, không khỏi cảm thấy buồn cười, nếu như Phê Châu chỉ có thể đối phó một loại thuộc tính mà nói, sao khiến vô số nhiếp hồn sư đều đánh chủ ý tới nó được?
- Quái lão, vậy vì sao chỉ có nhiếp hồn sư mới có thể sở hữu Phệ Châu? Võ giả không thể được sao?
- Võ giả? Không có nguyên hồn cường đại, làm sao có thể dung nhập Phệ Châu, cho dù hắn miễn cưỡng dung nhập vào, nhưng chỉ có nhiếp hồn thuật mới thi triển ra được uy lực của nó. Thế nên, võ giả cho dù có, cũng chỉ có thể nhìn!
Lão quái đầu nói lời rất thối tai, phảng phất như thân phận nhiếp hồn sư của mình là vô cùng tài giỏi, lão nhìn Nghệ Phong khinh bỉ một trận.
- Thì ra là thế! Có điều, hạt châu này có quan hệ gì với Phê Châu?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
- Tiểu tử ngươi mới bước vào lĩnh vực nhiếp hồn sư không bao lâu, có nhiều chuyện chưa biết. Sau Phệ Châu, có một thứ gọi là ngụy Phệ Châu, tuy rằng có hai chữ Phệ Châu, thế nhưng lại thêm một từ ngụy, cách biệt một ừời một vực! Thế nhưng, mặc dù là vậy, lực thôn phệ của ngụy Phệ Châu cũng không thấp, hơn nữa có thể tăng trưởng theo đẳng cấp nhiếp hồn sư, điều này khiến vô số nhiếp hồn sư lựa chọn dung nhập nó với nguyên hồn. Dù sao trên đời này, người có thể sở hữu Phệ Châu không được mấy, đại đa số chỉ còn cách làm như vậy.
Lão quái đầu giải thích.
- Vậy ý của ngài là, thứ này chính là ngụy Phệ Châu?
Nghệ Phong nhàn nhạt nhìn mộc linh nhĩ vương đang nằm trên mặt đất, đã bị lão quái đầu thôn phệ không sai biệt lắm, hắn nghi hoặc nói với lão quái đầu.
- Đúng vậy! Vận khí tiểu tử ngươi tựa hồ không tồi. Cư nhiên có thể thu được bảo vật như vậy. Nếu như thứ này có thể dung nhập với nguyên hồn của ngươi, sức chiến đấu của ngươi sẽ được đề cao một tầng thứ!
Lão quái đầu cũng rất bội phục vận khí của Nghệ Phong, tuy rằng thứ này kém hơn nhiều so với Phệ Châu, thế nhưng cũng rất ừân quý, có rất nhiều nhiếp hồn sư cũng không chiếm được thứ này. Trong một trăm người, may ra chỉ có hai ba người gặp được, còn không nhất định có thể dung hợp thành công.
Nghệ Phong nghe được có thể đề cao sức chiến đấu, ánh mắt lập tức sáng ngời, nhìn hạt châu thể bên trong mộc linh nghĩ vương, có chút lửa nóng.
- Cái kia... Quái lão! Ngài có thể nói cho ta biết, làm thế nào mới dung nhập được thứ này trong nguyên hồn a?
Nghệ Phong có chút nịnh nọt nhìn lão quái đầu, nói.
- Tiểu tử, cầu xin ta đi. Ngươi cầu xin, ta liền nói cho ngươi!
Lão quái đầu đắc ý nhìn Nghệ Phong, bộ dáng đắc chí tới cực điểm, Nghệ Phong thật muốn một cước đá chết lão.
- Lão đầu, chúng ta quan hệ tốt như vậy. Nói cầu xin có quá tổn thương cảm tình a! Nếu không như vậy đi, lần sau ngài đi tìm nữ nhân, ta sẽ giúp ngài tìm một người đẹp như hoa đến cho ngài, thế nào?
Nghệ Phong nhìn lão quái đầu ngượng ngùng cười nói, trong lòng lại ân cần thăm hỏi lão trăm nghìn lần.
- Tiểu tử, muốn ta dạy cho ngươi rất đơn giản, nhanh hối lộ ta đi! Nói không chừng khiến ta vui vẻ, ta sẽ đáp ứng!
Lão quái đầu rất đắc ý nhìn Nghệ Phong, biểu tình rất kiêu ngạo.
- Nói đi... Lần này ngài muốn cái gì?
Nghệ Phong hầu như đã cắn răng nói, hắn biết nếu lầ này mình không bỏ ra chút máu, sẽ không thể nhờ lão gia hỏa này hỗ trợ được! Nghệ Phong đã nghĩ, hiện tại cho đối phương chiếm tiện nghi, chờ sau này mình sẽ đòi lại toàn bộ, không thiếu cả phần lãi. Ngay cả khố trong người đối phương cũng muốn lấy đi cho chó mặc! Đúng vậy, là lấy đi cho chó mặc!
- Ha ha... Cũng là tiểu tử ngươi thức thời. Kỳ thực muốn ta dạy cho ngươi rất đơn giản, nghe nói trong tay lão sư phụ hỗn đản của ngươi có một quyển công pháp Ngũ Hành. Ngươi mang tới cho ta là được!
- Ngũ Hành?
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn lão quái đầu, nếu như mình nhớ không lầm mà nói, trong tay mình hiện có một quyển Ngũ Hành. Triệu lão thần bí cũng từng nhắc nhở mình qua, cần phải xem xét Ngũ Hành nhiều hơn.
Triệu lão nói, mình đương nhiên không dám bỏ qua, đã từng nhiều lần nghiên cứu tới Ngũ Hành, nhưng không hề bắt được chút manh mối, cũng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.
- Không sai! Chính là Ngũ Hành!
Lão quái đầu nhìn Nghệ Phong, rất chăm chú nói.
Tuy rằng Nghệ Phong không biết vì sao lão quái đầu cho rằng Ngũ Hành ở trên người lão đầu tử, nhưng nếu ở trong tay mình có, hắn cũng lười xin xỏ lão đầu tử.
- Thật ra Ngũ Hành ở trên người ta. Có điều ta từng đáp ứng một vị trưởng bối, không thể tặng thứ này cho người khác. Thể nên... Nguồn: http://truyenfull.vn
Bản Ngũ Hành này cũng là công pháp bí tịch duy nhất Triệu lão cho Nghệ Phong mang đi khi ha sơn, điều này khiến Nghệ Phong càng coi trong hơn vài phần.
Lão quái đầu thấy Nghệ Phong nói Ngũ Hành tại trên người hắn, hai mắt liền sáng lên, hắn đưa tay tới trước mặt Nghệ Phong, có chút hưng phấn nói:
- Tiểu tử, ngươi yên tâm, ta chỉ xem qua. Sau khi xem xong nhất định trả lại cho ngươi!
Lão quái đầu không thể diễn tả nổi hưng phấn, Ngũ Hành này có thể hỗ trợ hắn rất nhiều, chính mình từng hỏi qua sư phụ Nghệ Phong vô số lần, nhưng lão nhân kia luôn miệng nói Ngũ Hành không có trên người, nghĩ không ra lại ở trên người Nghệ Phong.
- Ách...
Nghệ Phong đương nhiên sẽ không tin tưởng kẻ có nhân phẩm cực kỳ xấu xa này, hắn sợ một khi đưa Ngũ Hành ra, cũng không thu trở lại được.
- Quái lão, tin tưởng ngài, ta tình nguyện tin tưởng ngày mai sẽ có tám trăm mỹ nữ tuyệt sắc quấn quýt lấy tam muốn ta làm chuyện sinh lý với các nàng! Thế nên... Ngài nên hiểu cho!
Nghệ Phong rất xem thường nhìn lão quái đầu, tuyệt không chịu đả động vì khỏa hồn châu kia.
- Hỗn tiểu tử... Ngươi còn muốn dung nhập Phệ Châu hay không?
Lão quái đầu nổi giận nói.
- Đương nhiên muốn. Thể nhưng ta nghĩ Ngũ Hành còn giá trị hơn nữa. Có điều, nếu như quái lão nguyện ý thề độc, ta có thể cho quái lão xem thử!
Nghệ Phong cười hắc hắc, nói.
Lão quái đầu tuy biết Nghệ Phong đang tính toán mình, thế nhưng Ngũ Hành quá dụ hoặc, hắn bèn cắn chặt răng nói với Nghệ Phong:
- Nói mau!
- Rất đơn giản, ta chỉ muốn lão thề! Một tháng sau, nhất định trả lại Ngũ Hành cho ta. Bằng không vừa xuất môn liền bị nam nhân cường bạo! Tới hoa lâu thì nhiễm bệnh hoa liễu! uống nước có thể sinh ra một nhi tử, tìm nữ nhân thì tìm được tám mươi lão thái bà! Tiểu đệ đệ không ngóc dậy nỗi!
Lão quái đầu nghe từng câu của Nghệ Phong, sắc mặt mạnh mẽ co quắp.
Hắn thật không ngờ hỗn đản này cư nhiên độc như vậy, đối với hắn mà nói, những việc này không thể nghi ngờ là trăm nghìn dằn vặt. Từ điểm đó mà nói, hắn và Nghệ Phong không hề nghi ngờ đều là cùng một loại người, lúc này Nghệ phong mới có thể bắt chuẩn tâm lý của hắn nhua vậy.
Chuyện tình ác độc như vậy, tuyệt đối không thể phát sinh trên người mình!
- Tiểu tử! Xem như ngươi lợi hại! Tốt, người chờ xem... Chỉ cần ngươi học nhiếp hồn thuật, ta có thể đùa chết ngươi!
Trong lòng lão quái đầu âm thầm phỉ báng Nghệ Phong nghìn vạn lần, thế nhưng lực dụ hoặc của Ngũ hành, hắn cũng không nhịn được.
Nghệ Phong bị lão quái đầu đuổi ra, hắn bị vũ lực khuất phục, cuối cùng phải để lại Ngũ Hành cho lão quái đầu. Tuy ràng Nghệ Phong muốn lập tức dung hợp ngụy Phệ Châu, thế nhưng một câu nói của lão quái đầu khiến hắn tắt hết hi vọng trong nháy mắt.
- Nếu ngươi muốn chết, hiện tại liền dung hợp ngụy hồn châu!
Nhớ tới khi mình vừa tiếp xúc ngụy Phệ Châu này, hồn lực liền bị thôn phệ ra ngoài, trong lòng Nghệ Phong cũng có một tia sợ hãi, mặc dù thứ kia có một từ "Ngụy", thế nhưng lại không hề phủ lấp được uy lực của nó. Nghệ Phong lại nghĩ tới khi mình sở hữu thứ kinh khủng như ngụy Phê Châu, trong lòng không nhịn được hưng phấn.
Nhưng đồng dạng hắn cũng minh bạch, bảo vật như vậy nếu không có chuẩn bị chu toàn, muốn đi dung hợp không khác gì tìm chết!
Lão quái đầu tuyên bố, coi như có hắn hộ pháp cũng không thể bảo chứng Nghệ Phong nhất định dung hợp ngụy Phệ Châu với nguyên hồn, điều này càng khiến trong lòng Nghệ Phong hưng phấn, ngay cả thực lực lão quái đầu cũng không dám bảo chứng, nói rõ thứ này xác thưc quá kinh khủng.
Chỉ cần ngụy Phệ Châu đã lợi hại như vậy, Nghệ Phong rất khó tưởng tượng, Phê Châu chân chính rốt cục sẽ kinh khủng tới trình tự nào.
Lão quái đầu tựa hồ nhìn vào chuyện Nghệ Phong cho hắn xem Ngũ Hành, cư nhiên khó có được một lần thiện tâm. Phân phó Nghệ Phong ba ngày sau ữở lại dung hợp ngụy Phệ Châu, đồng thời cũng nhắc hắn mang tới hai loại đan dược ngũ giai, nói đây là vật phẩm bắt buộc cho việc dung hợp.
Lão quái đầu nguyên tưởng ràng Nghệ Phong khi nghe được phải có đan dược ngũ giai sẽ phải cau mày khổ mặt, dù sao thứ này chỉ có y sư cao cấp mới có thể luyện chế, lại nghĩ không ra Nghệ Phong cư nhiên không hề bận tâm, điều này khiến hắn cảm thấy nghẹn khuất, đồng thời không khỏi hiếu kỳ Nghệ Phong sẽ kiếm đâu ra thứ ữân quý như đan dược ngũ giai.
Rời khỏi chỗ lão quái đầu, Nghệ Phong không có việc gì làm liền tùy ý đi tới trong học viện. Kỳ thực là Nghệ Phong muốn đi học, thế nhưng hắn lại quên mất phó viện trưởng đã phân ban cho hắn tại chỗ nào.
Nghệ Phong luôn luôn tự xưng là người nhu thuận điệu thấp, lúc này buộc phải thở dài một hơi bất đắc dĩ, lẩm bẩm:
- Kỳ thực bản thiếu rất nỗ lực muốn làm một học sinh ngoan hảo hảo học tập mỗi ngày, thế nhưng... Đều do các ngươi không phục vụ chu toàn, cư nhiên khiến ta quên mất cả lớp học. Đây hoàn toàn do các ngươi bức ta bỏ học a! Khụ, ta là thiếu niên xuân xanh, các ngươi bức bách như vậy, mới miễn cưỡng bỏ học... Tất cả đều là lỗi của các ngươi!
Nghệ Phong cực kỳ khiếm nhã đổ hết trách nhiệm lên người phó viện trưởng, đồng thời còn tự khoe khoang mình một phen, thả cước bộ nhàn nhã dạo chơi trong học viện. Dáng dấp hắn giống như lão nhân sắp chểt tản bộ trong công viên tại Địa cầu, thỉnh thoảng gặp tới vài học viên đi qũa, ai nấy đều hận không thể đạp một cước chết hắn.
Nghệ Phong tuy đã tới học viện Trạm Lam rất nhiều lần, lần này mới miễn cưỡng đi vòng vo hết nửa học viện, trong lòng cảm thán học viện này thật lớn, đồng thời nhìn tới một tòa kiến trúc phong cách cổ xưa, hắn cũng bội phục học viện Trạm Lam có lịch sử sâu dầy. Rời khỏi vườn trường một lúc lâu, Nghệ Phong cư nhiên có khó được một lần cảm giác thân thiết với học viện Trạm Lam, phảng phất như hắn đang trở lại trường học của kiếp trước.
- Ha ha! Ta có nên học tập kiếp trước, hiệu triệu một đám lang sói thành lập một tổ chức gì đó. Sẽ nhét hết những nữ học viên xinh đẹp vào trong, chậc chậc... Chuyện này rất đáng suy nghĩ đi!
Nghệ Phong nhớ tới chút chuyện cũ, khóe miệng không khỏi thoáng hiện lên dáng cười tà mị. Lúc đó, tổ chức dung nạp vô số mỹ nữ trong học viện, bản thân mình lại mất thiên tân vạn khổ lẫn vào trong khiến mấy tên lang sói kia muốn đố kị chết khiếp!
Nghệ Phong đi dạo được nửa giờ, có lẽ cảm thấy mệt, hắn đi tới ngồi xuống trên mặt cỏ, mặc dù hiện tại đã là cuối thu, thế nhưng cây cỏ trong học viện không biết là giống gì, vẫn xanh tươi như lúc ban đầu, ngồi trên cảm giác mềm êm khiến Nghệ Phong được hưởng thụ. Hắn ngắt một cây cỏ, ngẩng đầu nhìn đám mây trên bầu trời, trong cơ thể âm thầm lưu chuyển Lăng Thần Quyết.
Đạt được thực lực Tướng cấp, Lăng Thần Quyết đã có thể tự chủ vận chuyển, nói các khác, mỗi thời mỗi khấc Nghệ Phong đều vô thức tu luyện. Có điều, tốc độ khi tự động tu luyện so với khi hắn cố ý tu luyện sẽ chậm hơn rất nhiều.
Thể nên, Nghệ Phong vừa nằm trên mặt cỏ, ngược lại cũng không quên vận chuyển Lăng Thần Quyết. Tu luyện Lăng Thần Quyết càng lâu, Nghệ Phong càng có thể cảm giác Lăng Thần Quyết ưu tú, trước không nói tới tốc độ hấp thu linh khí, dù là tốc độ phục hồi cũng đủ nhanh kinh khủng rồi.
Nghệ Phong mơ hồ nghĩ, chỗ tốt hắn tìm hiểu được từ Lăng Thần Quyết, còn không đủ một phần mười giá trị chân chính của bộ công pháp này.
Bạch Hàn Tuyết vừa mới tan học, nàng đồng dạng cũng buồn chán thả bước đi dạo trong học viện. Trong lòng cũng có chút phiền muộn, thật vất vả tìm dược một tia đầu mối về bảo điển của gia tộc, thế nhưng giữa đường đứt đoạn, cũng không biết tiểu tử kia rốt cuộc đã đi tới nơi nào, cư nhiên hơn một tháng đi khắp học viện cũng không thấy được bóng dáng hắn đâu.
Bạch Hàn Tuyết một lần nữa bị mất đầu mối, khuôn mặt băng hàn đến cực điểm lai xuất hiên thêm vẻ phiền muôn, càng có cảm giác lãnh ngao tới run người.
Cặp đùi dài cân xứng dụ hoặc tới cực điểm, vừa nhấc bước liền lướt qua một đường9 vòng cung mỹ lệ, chấn động ánh mất người nhìn.
Cặp chân mị hoặc như vậy khiến đám nam tử nhìn vào không chớp, thậm chí có người còn phun ra cả máu mũi. Có thể thấy được cặp đùi đẹp của nàng rốt cuộc có bao nhiêu gợi cảm, vị nam tử phun máu mũi kia chính là minh chứng rõ nhất.
Bạch Hàn Tuyết tung chân trắng ngọc đá một hòn đá dưới chân, ngẩng đầu liếc mất nhìn về phía xa. Vừa nhìn thấy một bóng người đang nằm trên mặt cỏ, nàng nao nao, trên mặt lập tức hiện lên một tia thần sắc mừng rỡ.
Nụ cười như đóa mai nở giữa trời băng tuyết, nụ cười này khiến mấy nam tử vẫn chăm chú nhìn nàng hơi dại ra tại chỗ. Trước giờ, bọn họ nào thấy qua mỹ nhân băng sơn của học viện cười qua một lần. Nụ cười này, khiến bọn họ có loại cảm giác choáng váng như nằm mơ.
Bạch Hàn Tuyết cũng không quan tâm, nàng hơi nhấc váy, chạy nhanh về phía Nghệ Phong, chân dài lướt qua những đường cong man diêu, môt lần nữa hấp dân ánh mắt mấy người kia, cả đám đều chăm chú nhìn về cặp chân dài tuyệt mỹ, hận không thể đưa tay vuốt ve thỏa thích một phen.
Nghệ Phong nằm trên mặt cỏ chậm rãi tu luyện Lăng Thần Quyết, đột nhiên cảm giác có một trận hương thơm bay vào trong mũi. Mùi vị nữ tính khiến hắn cảm giác có một loại quen thuộc, thế nhưng nghĩ một hồi lâu cũng không nhơ được mùi vị này thuộc về ai.
Nghệ Phong mở mắt, hơi nghiêng đầu hướng về cỗ mùi hương nữ tính bay tới, đập vào mắt hắn là một cặp chân nhỏ ưắng nõn như ngọc, trên đùi không có lấy một vết sẹo lồi, đường cong hoàn mỹ chứng minh cặp chân này đẹp tới mức tận cùng.
Từ chân nhỏ nhìn lên, làn váy mỏng cũng không ngăn trở được Nghệ Phong đưa mắt nhìn từ dưới lên, những điểm dụ người được ẩn sau làn váy thấp thoáng trước mắt Nghệ Phong, khiến hắn cảm giác có tia vị đạo sung huyết.
Nghệ Phong lăn người, nghĩ muốn tầm nhìn của mình được nâng cao thêm một điểm, chỉ còn thiếu một điểm nữa thôi, Nghệ Phong nghĩ mình có thể thấy được phong cảnh mơ ước bên trong làn váy kia.
Tuy rằng Nghệ Phong không muốn nhích người, thế nhưng với phong cảnh hứa hẹn kia, hắn vẫn nguyện ý lay chuyển thân thể lười nhác của mình. Nói không chừng, còn có thể thấy được một điểm phấn hồng.
Thể nên, người luôn cho rằng nhìn phong cảnh nữ nhân là chức nghiệp thần thánh như Nghệ Phong, hắn cố nén trái tim đập nhanh, đầu hơn nhếch lên, một lần nữa nhìn vào sau làn váy của Bạch Hàn Tuyết.
- Một chút nữa! Thiếu một chút nữa! Ta có thể biết được nữ nhân này rốt cuộc mặc đồ màu gì rồi!
Nghệ Phong cảm giác chuyện rình coi... Ách, xem xét phong cảnh là một chuyện rất dụ hoặc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó hắn tại thánh địa vẫn luôn thi triển trên người tiểu ma nữ, thực hiện chức nghiệp thần thánh của mình.
Bạch Hàn Tuyết đương nhiên không biết ý đồ xấu xa của Nghệ Phong, bằng không nàng nhất định hung hăng đạp một cước xuống dưới, đồng thời đá tới bộ vị yểu ớt nhất trên người Nghệ Phong.
Nàng thấy Nghệ Phong không có ý đứng lên, cũng không do dự túm váy rồi ngồi xuống trên mặt cỏ bên người Nghệ Phong.
- Kháo... Thiếu chút nữa là được rồi!
Thấy Bạch Hàn Tuyết bỗng nhiên ngồi xuống, Nghệ Phong khóc không ra nước mắt, chỉ còn kém một chút nữa thôi là thấy được nàng mặc ở bên trong là màu gì. Bi kịch trên đời cùng lắm cũng chỉ đến thể này mà thôi, cơ hội nhìn ngắm phong cảnh xinh tươi, cư nhiên bị mình bỏ lỡ.
Nghệ Phong tức giạn, hắn hung hăng chuyển mình, úp mặt xuống mặt cỏ, tay liên tục đánh xuống, phảng phất như mặt cỏ có thâm cừu đại hận với hắn vậy.
Bạch Hàn Tuyết thấy cử động này của Nghệ Phong, không khỏi ngạc nhiên. Không biết Nghệ Phong có phải bị bệnh gì, cư nhiên úp mặt xuống mặt cỏ rồi hung hăng đánh tới.
Từ khi Nghệ Phong nhìn thấy cặp đùi đẹp mê người kia, hắn đã biết được nữ nhân này là ai. Trong số những người hắn từng gặp, chỉ có đôi chân của Bạch Hàn tuyết là mị hoặc nhất, quả thực khiến nam nhân cảm giác tâm ý viên mãn.
Nghệ Phong thấy không còn cơ hội nhìn phong cảnh của Bạch Hàn Tuyết, hắn cũng lười mở mắt, khép hờ hai mi, một lần nữa tu luyện Lãng Thần Quyết.
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi lão quái đầu.
- Lời vô nghĩa! Phệ Châu không chỉ phân loại theo thuộc tính, hơn nữa căn cứ vào uy lực mỗi thuộc tính còn có bài danh!
- Bài danh? Vậy Phệ Châu của ngài bài danh số mấy?
Nghệ Phong hiếu kỳ hỏi.
- Bài danh thứ tư!
Lão quái đầu có chút tự hào nói.
- Phệ Châu tổng cộng có mười loại, sắp xếp theo kim mộc thủy hỏa thổ, ừong mỗi loại thuộc tính lại chia hai loại là âm và dương!
Nghệ Phong có chút minh bạch rồi, thế nhưng hắn vẫn còn một nghi vấn:
- Nếu Phệ Châu phân ra thuộc tính, vậy nó chỉ có thể thôn phệ năng lượng và linh hồn cùng thuộc tính a. Nếu như đụng tới thuộc tính đối ứng, có phải Phệ Châu không còn tác dụng nữa?
Lão quái đầu trừng mắt liếc Nghệ Phong, rất bất mãn nói:
- Ai nói cho ngươi lý luận này? Phệ Châu phân ra thuộc tính không có nghĩa là nó chỉ thôn phệ được năng lượng và linh hồn cùng thuộc tính. Chỉ là nó thích hợp thôn phệ năng lượng và linh hồn cùng thuộc tính hơn so với những loại năng lượng và linh hồn khác mà thôi!
Lão quái đầu giải thích khiến Nghệ Phong bừng tỉnh. Nghĩ lại với suy đoán của mình vừa rồi, không khỏi cảm thấy buồn cười, nếu như Phê Châu chỉ có thể đối phó một loại thuộc tính mà nói, sao khiến vô số nhiếp hồn sư đều đánh chủ ý tới nó được?
- Quái lão, vậy vì sao chỉ có nhiếp hồn sư mới có thể sở hữu Phệ Châu? Võ giả không thể được sao?
- Võ giả? Không có nguyên hồn cường đại, làm sao có thể dung nhập Phệ Châu, cho dù hắn miễn cưỡng dung nhập vào, nhưng chỉ có nhiếp hồn thuật mới thi triển ra được uy lực của nó. Thế nên, võ giả cho dù có, cũng chỉ có thể nhìn!
Lão quái đầu nói lời rất thối tai, phảng phất như thân phận nhiếp hồn sư của mình là vô cùng tài giỏi, lão nhìn Nghệ Phong khinh bỉ một trận.
- Thì ra là thế! Có điều, hạt châu này có quan hệ gì với Phê Châu?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
- Tiểu tử ngươi mới bước vào lĩnh vực nhiếp hồn sư không bao lâu, có nhiều chuyện chưa biết. Sau Phệ Châu, có một thứ gọi là ngụy Phệ Châu, tuy rằng có hai chữ Phệ Châu, thế nhưng lại thêm một từ ngụy, cách biệt một ừời một vực! Thế nhưng, mặc dù là vậy, lực thôn phệ của ngụy Phệ Châu cũng không thấp, hơn nữa có thể tăng trưởng theo đẳng cấp nhiếp hồn sư, điều này khiến vô số nhiếp hồn sư lựa chọn dung nhập nó với nguyên hồn. Dù sao trên đời này, người có thể sở hữu Phệ Châu không được mấy, đại đa số chỉ còn cách làm như vậy.
Lão quái đầu giải thích.
- Vậy ý của ngài là, thứ này chính là ngụy Phệ Châu?
Nghệ Phong nhàn nhạt nhìn mộc linh nhĩ vương đang nằm trên mặt đất, đã bị lão quái đầu thôn phệ không sai biệt lắm, hắn nghi hoặc nói với lão quái đầu.
- Đúng vậy! Vận khí tiểu tử ngươi tựa hồ không tồi. Cư nhiên có thể thu được bảo vật như vậy. Nếu như thứ này có thể dung nhập với nguyên hồn của ngươi, sức chiến đấu của ngươi sẽ được đề cao một tầng thứ!
Lão quái đầu cũng rất bội phục vận khí của Nghệ Phong, tuy rằng thứ này kém hơn nhiều so với Phệ Châu, thế nhưng cũng rất ừân quý, có rất nhiều nhiếp hồn sư cũng không chiếm được thứ này. Trong một trăm người, may ra chỉ có hai ba người gặp được, còn không nhất định có thể dung hợp thành công.
Nghệ Phong nghe được có thể đề cao sức chiến đấu, ánh mắt lập tức sáng ngời, nhìn hạt châu thể bên trong mộc linh nghĩ vương, có chút lửa nóng.
- Cái kia... Quái lão! Ngài có thể nói cho ta biết, làm thế nào mới dung nhập được thứ này trong nguyên hồn a?
Nghệ Phong có chút nịnh nọt nhìn lão quái đầu, nói.
- Tiểu tử, cầu xin ta đi. Ngươi cầu xin, ta liền nói cho ngươi!
Lão quái đầu đắc ý nhìn Nghệ Phong, bộ dáng đắc chí tới cực điểm, Nghệ Phong thật muốn một cước đá chết lão.
- Lão đầu, chúng ta quan hệ tốt như vậy. Nói cầu xin có quá tổn thương cảm tình a! Nếu không như vậy đi, lần sau ngài đi tìm nữ nhân, ta sẽ giúp ngài tìm một người đẹp như hoa đến cho ngài, thế nào?
Nghệ Phong nhìn lão quái đầu ngượng ngùng cười nói, trong lòng lại ân cần thăm hỏi lão trăm nghìn lần.
- Tiểu tử, muốn ta dạy cho ngươi rất đơn giản, nhanh hối lộ ta đi! Nói không chừng khiến ta vui vẻ, ta sẽ đáp ứng!
Lão quái đầu rất đắc ý nhìn Nghệ Phong, biểu tình rất kiêu ngạo.
- Nói đi... Lần này ngài muốn cái gì?
Nghệ Phong hầu như đã cắn răng nói, hắn biết nếu lầ này mình không bỏ ra chút máu, sẽ không thể nhờ lão gia hỏa này hỗ trợ được! Nghệ Phong đã nghĩ, hiện tại cho đối phương chiếm tiện nghi, chờ sau này mình sẽ đòi lại toàn bộ, không thiếu cả phần lãi. Ngay cả khố trong người đối phương cũng muốn lấy đi cho chó mặc! Đúng vậy, là lấy đi cho chó mặc!
- Ha ha... Cũng là tiểu tử ngươi thức thời. Kỳ thực muốn ta dạy cho ngươi rất đơn giản, nghe nói trong tay lão sư phụ hỗn đản của ngươi có một quyển công pháp Ngũ Hành. Ngươi mang tới cho ta là được!
- Ngũ Hành?
Nghệ Phong rất nghi hoặc nhìn lão quái đầu, nếu như mình nhớ không lầm mà nói, trong tay mình hiện có một quyển Ngũ Hành. Triệu lão thần bí cũng từng nhắc nhở mình qua, cần phải xem xét Ngũ Hành nhiều hơn.
Triệu lão nói, mình đương nhiên không dám bỏ qua, đã từng nhiều lần nghiên cứu tới Ngũ Hành, nhưng không hề bắt được chút manh mối, cũng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.
- Không sai! Chính là Ngũ Hành!
Lão quái đầu nhìn Nghệ Phong, rất chăm chú nói.
Tuy rằng Nghệ Phong không biết vì sao lão quái đầu cho rằng Ngũ Hành ở trên người lão đầu tử, nhưng nếu ở trong tay mình có, hắn cũng lười xin xỏ lão đầu tử.
- Thật ra Ngũ Hành ở trên người ta. Có điều ta từng đáp ứng một vị trưởng bối, không thể tặng thứ này cho người khác. Thể nên... Nguồn: http://truyenfull.vn
Bản Ngũ Hành này cũng là công pháp bí tịch duy nhất Triệu lão cho Nghệ Phong mang đi khi ha sơn, điều này khiến Nghệ Phong càng coi trong hơn vài phần.
Lão quái đầu thấy Nghệ Phong nói Ngũ Hành tại trên người hắn, hai mắt liền sáng lên, hắn đưa tay tới trước mặt Nghệ Phong, có chút hưng phấn nói:
- Tiểu tử, ngươi yên tâm, ta chỉ xem qua. Sau khi xem xong nhất định trả lại cho ngươi!
Lão quái đầu không thể diễn tả nổi hưng phấn, Ngũ Hành này có thể hỗ trợ hắn rất nhiều, chính mình từng hỏi qua sư phụ Nghệ Phong vô số lần, nhưng lão nhân kia luôn miệng nói Ngũ Hành không có trên người, nghĩ không ra lại ở trên người Nghệ Phong.
- Ách...
Nghệ Phong đương nhiên sẽ không tin tưởng kẻ có nhân phẩm cực kỳ xấu xa này, hắn sợ một khi đưa Ngũ Hành ra, cũng không thu trở lại được.
- Quái lão, tin tưởng ngài, ta tình nguyện tin tưởng ngày mai sẽ có tám trăm mỹ nữ tuyệt sắc quấn quýt lấy tam muốn ta làm chuyện sinh lý với các nàng! Thế nên... Ngài nên hiểu cho!
Nghệ Phong rất xem thường nhìn lão quái đầu, tuyệt không chịu đả động vì khỏa hồn châu kia.
- Hỗn tiểu tử... Ngươi còn muốn dung nhập Phệ Châu hay không?
Lão quái đầu nổi giận nói.
- Đương nhiên muốn. Thể nhưng ta nghĩ Ngũ Hành còn giá trị hơn nữa. Có điều, nếu như quái lão nguyện ý thề độc, ta có thể cho quái lão xem thử!
Nghệ Phong cười hắc hắc, nói.
Lão quái đầu tuy biết Nghệ Phong đang tính toán mình, thế nhưng Ngũ Hành quá dụ hoặc, hắn bèn cắn chặt răng nói với Nghệ Phong:
- Nói mau!
- Rất đơn giản, ta chỉ muốn lão thề! Một tháng sau, nhất định trả lại Ngũ Hành cho ta. Bằng không vừa xuất môn liền bị nam nhân cường bạo! Tới hoa lâu thì nhiễm bệnh hoa liễu! uống nước có thể sinh ra một nhi tử, tìm nữ nhân thì tìm được tám mươi lão thái bà! Tiểu đệ đệ không ngóc dậy nỗi!
Lão quái đầu nghe từng câu của Nghệ Phong, sắc mặt mạnh mẽ co quắp.
Hắn thật không ngờ hỗn đản này cư nhiên độc như vậy, đối với hắn mà nói, những việc này không thể nghi ngờ là trăm nghìn dằn vặt. Từ điểm đó mà nói, hắn và Nghệ Phong không hề nghi ngờ đều là cùng một loại người, lúc này Nghệ phong mới có thể bắt chuẩn tâm lý của hắn nhua vậy.
Chuyện tình ác độc như vậy, tuyệt đối không thể phát sinh trên người mình!
- Tiểu tử! Xem như ngươi lợi hại! Tốt, người chờ xem... Chỉ cần ngươi học nhiếp hồn thuật, ta có thể đùa chết ngươi!
Trong lòng lão quái đầu âm thầm phỉ báng Nghệ Phong nghìn vạn lần, thế nhưng lực dụ hoặc của Ngũ hành, hắn cũng không nhịn được.
Nghệ Phong bị lão quái đầu đuổi ra, hắn bị vũ lực khuất phục, cuối cùng phải để lại Ngũ Hành cho lão quái đầu. Tuy ràng Nghệ Phong muốn lập tức dung hợp ngụy Phệ Châu, thế nhưng một câu nói của lão quái đầu khiến hắn tắt hết hi vọng trong nháy mắt.
- Nếu ngươi muốn chết, hiện tại liền dung hợp ngụy hồn châu!
Nhớ tới khi mình vừa tiếp xúc ngụy Phệ Châu này, hồn lực liền bị thôn phệ ra ngoài, trong lòng Nghệ Phong cũng có một tia sợ hãi, mặc dù thứ kia có một từ "Ngụy", thế nhưng lại không hề phủ lấp được uy lực của nó. Nghệ Phong lại nghĩ tới khi mình sở hữu thứ kinh khủng như ngụy Phê Châu, trong lòng không nhịn được hưng phấn.
Nhưng đồng dạng hắn cũng minh bạch, bảo vật như vậy nếu không có chuẩn bị chu toàn, muốn đi dung hợp không khác gì tìm chết!
Lão quái đầu tuyên bố, coi như có hắn hộ pháp cũng không thể bảo chứng Nghệ Phong nhất định dung hợp ngụy Phệ Châu với nguyên hồn, điều này càng khiến trong lòng Nghệ Phong hưng phấn, ngay cả thực lực lão quái đầu cũng không dám bảo chứng, nói rõ thứ này xác thưc quá kinh khủng.
Chỉ cần ngụy Phệ Châu đã lợi hại như vậy, Nghệ Phong rất khó tưởng tượng, Phê Châu chân chính rốt cục sẽ kinh khủng tới trình tự nào.
Lão quái đầu tựa hồ nhìn vào chuyện Nghệ Phong cho hắn xem Ngũ Hành, cư nhiên khó có được một lần thiện tâm. Phân phó Nghệ Phong ba ngày sau ữở lại dung hợp ngụy Phệ Châu, đồng thời cũng nhắc hắn mang tới hai loại đan dược ngũ giai, nói đây là vật phẩm bắt buộc cho việc dung hợp.
Lão quái đầu nguyên tưởng ràng Nghệ Phong khi nghe được phải có đan dược ngũ giai sẽ phải cau mày khổ mặt, dù sao thứ này chỉ có y sư cao cấp mới có thể luyện chế, lại nghĩ không ra Nghệ Phong cư nhiên không hề bận tâm, điều này khiến hắn cảm thấy nghẹn khuất, đồng thời không khỏi hiếu kỳ Nghệ Phong sẽ kiếm đâu ra thứ ữân quý như đan dược ngũ giai.
Rời khỏi chỗ lão quái đầu, Nghệ Phong không có việc gì làm liền tùy ý đi tới trong học viện. Kỳ thực là Nghệ Phong muốn đi học, thế nhưng hắn lại quên mất phó viện trưởng đã phân ban cho hắn tại chỗ nào.
Nghệ Phong luôn luôn tự xưng là người nhu thuận điệu thấp, lúc này buộc phải thở dài một hơi bất đắc dĩ, lẩm bẩm:
- Kỳ thực bản thiếu rất nỗ lực muốn làm một học sinh ngoan hảo hảo học tập mỗi ngày, thế nhưng... Đều do các ngươi không phục vụ chu toàn, cư nhiên khiến ta quên mất cả lớp học. Đây hoàn toàn do các ngươi bức ta bỏ học a! Khụ, ta là thiếu niên xuân xanh, các ngươi bức bách như vậy, mới miễn cưỡng bỏ học... Tất cả đều là lỗi của các ngươi!
Nghệ Phong cực kỳ khiếm nhã đổ hết trách nhiệm lên người phó viện trưởng, đồng thời còn tự khoe khoang mình một phen, thả cước bộ nhàn nhã dạo chơi trong học viện. Dáng dấp hắn giống như lão nhân sắp chểt tản bộ trong công viên tại Địa cầu, thỉnh thoảng gặp tới vài học viên đi qũa, ai nấy đều hận không thể đạp một cước chết hắn.
Nghệ Phong tuy đã tới học viện Trạm Lam rất nhiều lần, lần này mới miễn cưỡng đi vòng vo hết nửa học viện, trong lòng cảm thán học viện này thật lớn, đồng thời nhìn tới một tòa kiến trúc phong cách cổ xưa, hắn cũng bội phục học viện Trạm Lam có lịch sử sâu dầy. Rời khỏi vườn trường một lúc lâu, Nghệ Phong cư nhiên có khó được một lần cảm giác thân thiết với học viện Trạm Lam, phảng phất như hắn đang trở lại trường học của kiếp trước.
- Ha ha! Ta có nên học tập kiếp trước, hiệu triệu một đám lang sói thành lập một tổ chức gì đó. Sẽ nhét hết những nữ học viên xinh đẹp vào trong, chậc chậc... Chuyện này rất đáng suy nghĩ đi!
Nghệ Phong nhớ tới chút chuyện cũ, khóe miệng không khỏi thoáng hiện lên dáng cười tà mị. Lúc đó, tổ chức dung nạp vô số mỹ nữ trong học viện, bản thân mình lại mất thiên tân vạn khổ lẫn vào trong khiến mấy tên lang sói kia muốn đố kị chết khiếp!
Nghệ Phong đi dạo được nửa giờ, có lẽ cảm thấy mệt, hắn đi tới ngồi xuống trên mặt cỏ, mặc dù hiện tại đã là cuối thu, thế nhưng cây cỏ trong học viện không biết là giống gì, vẫn xanh tươi như lúc ban đầu, ngồi trên cảm giác mềm êm khiến Nghệ Phong được hưởng thụ. Hắn ngắt một cây cỏ, ngẩng đầu nhìn đám mây trên bầu trời, trong cơ thể âm thầm lưu chuyển Lăng Thần Quyết.
Đạt được thực lực Tướng cấp, Lăng Thần Quyết đã có thể tự chủ vận chuyển, nói các khác, mỗi thời mỗi khấc Nghệ Phong đều vô thức tu luyện. Có điều, tốc độ khi tự động tu luyện so với khi hắn cố ý tu luyện sẽ chậm hơn rất nhiều.
Thể nên, Nghệ Phong vừa nằm trên mặt cỏ, ngược lại cũng không quên vận chuyển Lăng Thần Quyết. Tu luyện Lăng Thần Quyết càng lâu, Nghệ Phong càng có thể cảm giác Lăng Thần Quyết ưu tú, trước không nói tới tốc độ hấp thu linh khí, dù là tốc độ phục hồi cũng đủ nhanh kinh khủng rồi.
Nghệ Phong mơ hồ nghĩ, chỗ tốt hắn tìm hiểu được từ Lăng Thần Quyết, còn không đủ một phần mười giá trị chân chính của bộ công pháp này.
Bạch Hàn Tuyết vừa mới tan học, nàng đồng dạng cũng buồn chán thả bước đi dạo trong học viện. Trong lòng cũng có chút phiền muộn, thật vất vả tìm dược một tia đầu mối về bảo điển của gia tộc, thế nhưng giữa đường đứt đoạn, cũng không biết tiểu tử kia rốt cuộc đã đi tới nơi nào, cư nhiên hơn một tháng đi khắp học viện cũng không thấy được bóng dáng hắn đâu.
Bạch Hàn Tuyết một lần nữa bị mất đầu mối, khuôn mặt băng hàn đến cực điểm lai xuất hiên thêm vẻ phiền muôn, càng có cảm giác lãnh ngao tới run người.
Cặp đùi dài cân xứng dụ hoặc tới cực điểm, vừa nhấc bước liền lướt qua một đường9 vòng cung mỹ lệ, chấn động ánh mất người nhìn.
Cặp chân mị hoặc như vậy khiến đám nam tử nhìn vào không chớp, thậm chí có người còn phun ra cả máu mũi. Có thể thấy được cặp đùi đẹp của nàng rốt cuộc có bao nhiêu gợi cảm, vị nam tử phun máu mũi kia chính là minh chứng rõ nhất.
Bạch Hàn Tuyết tung chân trắng ngọc đá một hòn đá dưới chân, ngẩng đầu liếc mất nhìn về phía xa. Vừa nhìn thấy một bóng người đang nằm trên mặt cỏ, nàng nao nao, trên mặt lập tức hiện lên một tia thần sắc mừng rỡ.
Nụ cười như đóa mai nở giữa trời băng tuyết, nụ cười này khiến mấy nam tử vẫn chăm chú nhìn nàng hơi dại ra tại chỗ. Trước giờ, bọn họ nào thấy qua mỹ nhân băng sơn của học viện cười qua một lần. Nụ cười này, khiến bọn họ có loại cảm giác choáng váng như nằm mơ.
Bạch Hàn Tuyết cũng không quan tâm, nàng hơi nhấc váy, chạy nhanh về phía Nghệ Phong, chân dài lướt qua những đường cong man diêu, môt lần nữa hấp dân ánh mắt mấy người kia, cả đám đều chăm chú nhìn về cặp chân dài tuyệt mỹ, hận không thể đưa tay vuốt ve thỏa thích một phen.
Nghệ Phong nằm trên mặt cỏ chậm rãi tu luyện Lăng Thần Quyết, đột nhiên cảm giác có một trận hương thơm bay vào trong mũi. Mùi vị nữ tính khiến hắn cảm giác có một loại quen thuộc, thế nhưng nghĩ một hồi lâu cũng không nhơ được mùi vị này thuộc về ai.
Nghệ Phong mở mắt, hơi nghiêng đầu hướng về cỗ mùi hương nữ tính bay tới, đập vào mắt hắn là một cặp chân nhỏ ưắng nõn như ngọc, trên đùi không có lấy một vết sẹo lồi, đường cong hoàn mỹ chứng minh cặp chân này đẹp tới mức tận cùng.
Từ chân nhỏ nhìn lên, làn váy mỏng cũng không ngăn trở được Nghệ Phong đưa mắt nhìn từ dưới lên, những điểm dụ người được ẩn sau làn váy thấp thoáng trước mắt Nghệ Phong, khiến hắn cảm giác có tia vị đạo sung huyết.
Nghệ Phong lăn người, nghĩ muốn tầm nhìn của mình được nâng cao thêm một điểm, chỉ còn thiếu một điểm nữa thôi, Nghệ Phong nghĩ mình có thể thấy được phong cảnh mơ ước bên trong làn váy kia.
Tuy rằng Nghệ Phong không muốn nhích người, thế nhưng với phong cảnh hứa hẹn kia, hắn vẫn nguyện ý lay chuyển thân thể lười nhác của mình. Nói không chừng, còn có thể thấy được một điểm phấn hồng.
Thể nên, người luôn cho rằng nhìn phong cảnh nữ nhân là chức nghiệp thần thánh như Nghệ Phong, hắn cố nén trái tim đập nhanh, đầu hơn nhếch lên, một lần nữa nhìn vào sau làn váy của Bạch Hàn Tuyết.
- Một chút nữa! Thiếu một chút nữa! Ta có thể biết được nữ nhân này rốt cuộc mặc đồ màu gì rồi!
Nghệ Phong cảm giác chuyện rình coi... Ách, xem xét phong cảnh là một chuyện rất dụ hoặc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó hắn tại thánh địa vẫn luôn thi triển trên người tiểu ma nữ, thực hiện chức nghiệp thần thánh của mình.
Bạch Hàn Tuyết đương nhiên không biết ý đồ xấu xa của Nghệ Phong, bằng không nàng nhất định hung hăng đạp một cước xuống dưới, đồng thời đá tới bộ vị yểu ớt nhất trên người Nghệ Phong.
Nàng thấy Nghệ Phong không có ý đứng lên, cũng không do dự túm váy rồi ngồi xuống trên mặt cỏ bên người Nghệ Phong.
- Kháo... Thiếu chút nữa là được rồi!
Thấy Bạch Hàn Tuyết bỗng nhiên ngồi xuống, Nghệ Phong khóc không ra nước mắt, chỉ còn kém một chút nữa thôi là thấy được nàng mặc ở bên trong là màu gì. Bi kịch trên đời cùng lắm cũng chỉ đến thể này mà thôi, cơ hội nhìn ngắm phong cảnh xinh tươi, cư nhiên bị mình bỏ lỡ.
Nghệ Phong tức giạn, hắn hung hăng chuyển mình, úp mặt xuống mặt cỏ, tay liên tục đánh xuống, phảng phất như mặt cỏ có thâm cừu đại hận với hắn vậy.
Bạch Hàn Tuyết thấy cử động này của Nghệ Phong, không khỏi ngạc nhiên. Không biết Nghệ Phong có phải bị bệnh gì, cư nhiên úp mặt xuống mặt cỏ rồi hung hăng đánh tới.
Từ khi Nghệ Phong nhìn thấy cặp đùi đẹp mê người kia, hắn đã biết được nữ nhân này là ai. Trong số những người hắn từng gặp, chỉ có đôi chân của Bạch Hàn tuyết là mị hoặc nhất, quả thực khiến nam nhân cảm giác tâm ý viên mãn.
Nghệ Phong thấy không còn cơ hội nhìn phong cảnh của Bạch Hàn Tuyết, hắn cũng lười mở mắt, khép hờ hai mi, một lần nữa tu luyện Lãng Thần Quyết.