Mị Ảnh
Chương 224: Trẻ nhỏ không cố kỵ lời nói
Nghệ Phong rất bi thảm, nguyên bản hắn tưởng rằng Điệp Vận Du phối hợp với chính mình như vậy thì mình muốn ăn nàng cũng chỉ là chuyện tình dễ như trở bàn tay. Nào đâu biết rằng nữ nhân này trở mặt như vậy. Chính mình mới chỉ lần mò tới chỗ giữa hai chân nàng, không cẩn thận tiếp xúc phải địa phương có chút ẩm ướt kia đa bị ăn một chưởng bay ra bên ngoài!
May mắn chính là thực lực của mình không thấp, Điệp Vận Du cũng không vận dụng toàn lực. Hiện giờ chỉ có chút cảm giác đau đớn, nếu không chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Nghệ Phong rất hối hận, vì sao hắn không luyện chế một ít đan dược để áp chế công lực, nếu như vậy thì Điệp Vận Du cũng sẽ không tùy ý muốn làm gì mình thì làm. Lần này Nghệ Phong đã hạ quyết tâm, cho dù dược liệu áp chế được cường giả Vương Cấp có trân quý cỡ nào thì hắn cũng phải có được. Nếu không một ngày nào đó sẽ bị Điệp Vận Du làm cho bạo thể mà chết!
Đáng chết nhất chính là yêu vật kia cư nhiên còn cười khanh khách không ngừng, có vẻ rất hả hê, đến cuối cùng lại mị hoặc nói:
- Chỉ cần ngươi tới được Tướng Cấp, tỷ tỷ sẽ tùy ý để ngươi muốn làm gì thì làm. Chỉ là hiện giờ ngươi còn không thể chịu nổi Mị thuật của ta đâu!
Nghệ Phong cảm thấy sự Mị hoặc của nàng càng thêm kiên định suy nghĩ của chính mình, đó là nguyên nhân hắn chuẩn bị đi gặp Tử Âm, bảo nàng hỗ trợ chính mình đi tìm mấy loại dược liệu.
Chẳng lẽ nàng nghĩ rằng bản thiếu gia không làm gì được nàng sao? Bản thiếu gia phải cho nàng hiểu, nghệ thuật gia ở thời đại mới vô cùng vĩ đại, có rất nhiều phương pháp để đối phó nữ nhân.
...
Đi tới Tử Âm phủ đệ vài lần, đám người hầu cũng biết quan hệ giữa Nghệ Phong và phu nhân của bọn họ vô cùng đặc biệt, trực tiếp dẫn Nghệ Phong vào phòng khách.
- Tiêu Dao ca ca...
Linh Nhi nhìn thấy Nghệ Phong liền như con bướm thấy hoa lao vào trong lòng hắn. Quay sang mặt Nghệ Phong hung hăng hôn lên vài cái, khuôn mặt của hắn tức thì dính đầy nước bọt.
- Linh Nhi nhà ta vẫn đẹp như vậy!
Nghệ Phong ôm lấy Linh Nhi, xoay vài vòng ở giữa không trung, nha đầu Linh Nhi cười khanh khách không ngừng, đầu hướng lên muốn thơm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Nhi.
- Ha ha... Không nên a Tiêu Dao ca ca... Tiêu Dao ca ca không được a...
Linh Nhi đưa tay che mặt, sống chết cũng không để cho Nghệ Phong thơm vào, tiếng cười khanh khách vô cùng thanh thúy, hiển nhiên Linh Nhi vô cùng cao hứng khi thấy được Nghệ Phong.
Nghệ Phong không chút để ý tới sự phản kháng của Linh Nhi, sau khi lau nước bọt của nàng mới nói rằng:
- Nói lung tung, rõ ràng là một tháng tắm một lần, sao có thể bảo ta bẩn?
Linh Nhi cầm quần áo của Nghệ Phong xoa mặt, bĩu môi bất mãn nói rằng:
- Tiêu Dao ca ca xấu lắm, bẩn muốn chết!
- Ha ha...
Nghệ Phong thấy Linh Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nhẹ nhàng đứng dậy cười ha ha nói:
- Tiêu Dao ca ca chưa bao giờ làm sinh ý lỗ vốn, muội hôn ta, đương nhiên ta phải hôn trở lại muội.
Tử Âm thấy một màn này, trên mặt cũng hiện lên dáng vẻ tươi cười, nàng rất thích cảm giác như vậy, tiếng cười của Linh Nhi khiến tâm tình nàng thư sướng đồng thời cũng có chút cảm giác ấm áp của gia đình.
Nghệ Phong và Linh Nhi đùa giỡn với nhau xong mới quay đầu sang phía Tử Âm. Thân thể nàng nhàn nhạt như cơn gió nhẹ, giống như cây đào mật tản ra hương vị quyến rũ phong tình. Làn da trắng muốt của cánh tay hiển lộ ra ngoài mảnh khảnh thon tha khiến vẻ Mị hoặc càng thêm tràn đầy.
Quần áo ôm lấy bộ ngực cao vót mềm mại mượt mà. Đôi môi đỏ mọng sáng bóng phối hợp với nụ cười nhàn nhạt đủ khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng bị điên cuồng.
Nhìn nữ nhân trước mặt tỏa ra phong vận thành thục như vậy, Nghệ Phong ôm lấy Linh Nhi thay đổi phương hướng, nhẹ nhàng búng nhẹ vào tai Linh Nhi một cái rồi quay sang Tử Âm cười nhẹ:
- Tử Âm tỷ càng lúc càng xinh đẹp, không biết có bao nhiêu nam nhân bị nàng hấp dẫn không tự chủ được đây!
Tử Âm liếc mắt Nghệ Phong, trên mặt có chút ửng đỏ:
- Trình độ tán gái của ngươi cũng tiến bộ rồi! Chẳng qua mấy ngày vừa rồi chạy đi đâu, cư nhiên biến mất suốt nửa tháng!
Nghệ Phong tùy ý nói:
- Có một số việc phải xử lý ngay lập tức cho nên không có thời gian đến chào hỏi Tử Âm tỷ!
- Ta còn tưởng rằng Tiêu Dao ca ca không nhớ tới Linh Nhi và mụ mụ đây!
Linh Nhi hiển nhiên vô cùng bất mãn với việc đột nhiên Nghệ Phong biến mất, bĩu môi nói.
- Ha ha!
Nghệ Phong tiếp tục hôn Linh Nhi thêm một cái nữa:
- Ừm, ta thực nhớ tới Linh Nhi mà, chỉ là nhớ tới mụ mụ nhiều hơn một chút mà thôi!
Tử Âm nghe được lời nói của Nghệ Phong, trên mặt lại ửng hồng, đùa với Linh Nhi thì đùa với nó, làm sao lại không giữ miệng như vậy.
- Hừ…
Linh Nhi hừ một câu, quay sang ghen với Nghệ Phong rằng:
- Vậy ca ca đi ôm mụ mụ đi, đừng ôm Linh Nhi nữa.
Lời của trẻ nhỏ không cố kỵ làm Nghệ Phong và Tử Âm liếc mắt nhìn nhau, lập tức khuôn mặt Tử Âm liền đỏ bừng mê người, như đang uống rượu say.
- Linh Nhi, không được nói lung tung!
Tử Âm không chịu nổi Linh Nhi nói loạn, nhẹ giọng quát một tiếng.
- Ha ha... Tử Âm tỷ cũng không cần để ở trong lòng, trẻ nhỏ không biết cố kỵ lời nói!
Nghệ Phong mỉm cười nói, vẻ mặt không nỡ để Linh Nhi bị Tử Âm khiển trách.
Linh Nhi không biết vì sao mụ mụ tức giận với chính mình, thế nhưng thấy Nghệ Phong bảo hộ liền quay sang thè lưỡi với Tử Âm, ngồi ở trong lòng Nghệ Phong cười khanh khách không ngừng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tử Âm trắng mắt nhìn nói:
- Rồi sẽ có một ngày Linh Nhi bị ngươi làm hư!
- Tiểu hài tử, không phải dùng để yêu thương hay sao! Ha ha, nếu như Tử Âm tỷ cũng muốn yêu thương ta thì ta cũng có thể cống hiến hết sức lực!
Nghệ Phong mỉm cười nói rằng.
Tử Âm đối với những lời nói điên cuồng của Nghệ Phong trực tiếp không thèm nghe, chính mình sớm đã qua tuổi của tiểu cô nương, mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng cũng không phải là sự lựa chọn của Nghệ Phong!
- Được rồi, Bạo Cương tới tìm ngươi vài lần, thế nhưng bởi vì ta cũng không liên hệ được ngươi cho nên ta đã đuổi hắn đi. Chỉ có điều ngươi định lúc nào luyện chế đan dược cho hắn đây? Xem ra tình cảnh của hắn vô cùng cấp bách!
Tử Âm nhìn Nghệ Phong hỏi thẳng.
- A, có thời gian ta phải đi tới phủ đệ của hắn! Nếu lần sau hắn còn tới tìm tỷ thì tỷ cứ báo hắn còn một thời gian nữa mới được. Trong khoảng thời gian này ta không có khoảng rỗi ở đế đô!
Nghệ Phong nói.
Tử Âm gật đầu, quay sang cười khổ với Nghệ Phong:
- Bạo Cương còn tưởng rằng ta biết được y sư đại nhân cho nên muốn bức bách ta nói cho hắn biết là ai! Hắn nói hắn muốn tự đi tìm ngươi.
Nghệ Phong lại cười nói:
- Tỷ cũng nhận thức y sư đại nhân. Quan hệ có vẻ không tệ lắm?
Tử Âm oán trách nhìn Nghệ Phong:
- Nói lung tung, làm sao ta có khả năng nhận thức y sư đại nhân.
- Ha ha...
Nghệ Phong không giải thích, Linh Nhi nắm lấy một dúm tóc của mình di di vào tay hắn, Nghệ Phong cảm thấy có chút ngứa liền giả vờ hung ác nói:
- Đánh vào cái mông của muội!
- Ha ha...
Linh Nhi nở nụ cười không sợ Nghệ Phong một chút nào, dùng tay bên kia cầm tóc đâm đâm vào người Nghệ Phong khiến hắn càng cảm thấy ngứa hơn.
Nghệ Phong thấy vậy cũng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể nắm lấy hai tay của Linh Nhi, quay sang Tử Âm tiếp tục nói:
- Tử Âm tỷ, song bạc hẳn là kiến tạo xong rồi đúng không?
Tử Âm gật đầu, chỉ là khóe miệng hiện lên một tia cười khổ:
- Đúng là như vậy. Chỉ là...
- Chỉ là cái gì? Lẽ nào lại có chuyện gì ngoài ý muốn?
- Tất nhiên là có, lúc mới đầu sinh ý của sòng bạc rất tốt, càng hấp dẫn một số quan to cùng quý nhân tới. Thế nhưng khi bọn họ tới một thời gian thì luôn luôn mang người tới tìm việc cãi lộn quần ẩu. Tuy rằng sinh ý của sòng bạc vẫn còn thế nhưng bị ảnh hưởng rất lớn! Nếu không chắc chắn có thể nâng cao thểm một bước! Hơn nữa thủ hạ không chịu nghe lời, ta cũng có chút lực bất tòng tâm!
Tử Âm giải thích.
Nghệ Phong đạm nhiên nói:
- Đúng là một vấn đề, chỉ là Tử Âm tỷ cũng không nên quá bảo thủ, nàng hoàn toàn có thể mượn thế lực của đám quan to cùng quý nhân đó.
- Mượn thế lực của quan to cùng quý nhân? Là thế nào?
Tử Âm nghi hoặc hỏi lại.