Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mị Ảnh

Chương 198: Hóa thân trẻ hư



 
Nghệ Phong quay lại Khủng Cụ Chi Thành, tìm một nhà trọ tùy ý tắm rửa, thay một bộ hắc bào, cố gắng ngủ cũng cảm thấy tinh thần khí lực rốt cục đã khôi phục tới đỉnh phong. Nghệ Phong phát hiện, đánh trận vừa nãy, Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong lại lần nữa được đề thăng rất nhiều. Nghệ Phong tự tin, vận dụng không lâu sau, chính mình sẽ trở thành nhiếp hồn sư Sư Cấp chân chính!
Đương nhiên, Nghệ Phong không quên, dựa vào cơ hội lần này đấu khí cũng được tu luyện tới Tướng Cấp! Mặc kệ thế nào, lần này trở về nhất định phải phế Hoa Hạ bang kia. Chuyện chính mình đã làm, nhất định phải làm tới cùng.
Nghệ Phong chậm rãi lưu chuyển đấu khí trong cơ thể, cảm thụ đâu khí bình thản lưu động trong đó, khóe miệng hắn cũng thả ra dáng vẻ tươi cười. Dùng không được bao lâu, chính mình hẳn là có thể tấn giai. Hồn lực của Tướng Cấp quả nhiên quá ngưu. Tốc độ hấp thụ linh khí gấp mấy lần Sư Cấp, hơn nữa năng lượng cung cấp nồng hậu, có lẽ tấn giai cũng không khó!
Từ nhà trọ đi ra, chậm rãi bước trên đường sạch sẽ thấm nước, tâm tình Nghệ Phong cũng vô cùng sung sướng. Tâm tình hơn nửa tháng luôn căng thẳng, lúc này đã hoàn toàn thả lỏng. Hắn nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí!
Đoàn người bước nhanh, cũng không ảnh hướng đến Nghệ Phong, Nghệ Phong vẫn bước từng bước thong thả, tư thái có vài phần chơi bời. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong nhìn tới đám thiếu nữ trang điểm xinh đẹp giống như hồ điệp bay qua bay lại trước mặt chính mình, trong lòng thầm nghĩ: Thật muốn trở thành đứa trẻ hư không học vấn không nghề nghiệp, mang theo đám cẩu nô tài. Trêu ghẹo đùa giỡn thiếu nữ, mang tai họa tới thiếu phụ. Cuộc sống này thật tuyệt vời biết bao!
Nghệ Phong nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi thả ra dáng vẻ tươi cười tà mị.
Thiếu nữ qua lại sớm đã chú ý tới thiếu niên lười nhác này, dáng vẻ tươi cười tà mị phối hợp cùng khuôn mặt góc cạnh khiến đám thiếu nữ cảm giác đỏ mặt tía tai. Biết rõ thiếu niên này nghĩ tới chuyện xấu xa, thế nhưng cũng không kiềm chế được quay đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong.
Trông thấy tình huống như vậy, Nghệ Phong không khỏi ngạc nhiên, lập tức trong lòng cười thầm: Xem ra, cho dù ở thế giới nào, nam nhân không hư hỏng, nữ nhân không thương. Đặc biệt xấu xa tới mức tột cùng, lại có khí chất thành thục của thiếu niên ưu tú.
- Tỷ tỷ xinh đẹp phía trước. Chúng ta tìm nơi nào đó cùng nhau nói chuyện nhân sinh nha? Aizzz, nàng đừng chạy. Ta rất thuần khiết!
Nghệ Phong chặn ngang một nữ tử thanh tú, sắc mặt ngượng ngùng. Khuôn mặt hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười tà mị.
Nữ tử kia hiển nhiên rất kinh hãi, giống như chim sợ cành cong lệch về một phía bỏ chạy. Trên khuôn mặt xinh đẹp tinh lệ kia toát ra vẻ ửng đỏ và kinh hãi!
Là người từng trải, Nghệ Phong cảm thấy không thành công, trong nháy mắt liền chuyển tới thiếu nữ khác.
- Vị tỷ tỷ này, nàng cũng thật xinh đẹp. Aizzz! Trước ngực nàng tại sao phồng lên một khối, đến đến đây! Ta nhào nặn giúp nàng!
Nói xong, bàn tay Nghệ Phong liền hướng về chỗ nở nang đẫy đà của nữ tử kia.
- Ahaaa...
Thiếu nữ kia bị hù dọa hoảng hốt lo sợ, rổ trên tay cũng không cần tới. Hung hăng đập mạnh vào Nghệ Phong, co chân bỏ chạy.
Nghệ Phong tà tà nhìn thắt lưng êm dụi của thiếu nữ đang bỏ chạy, hắn cười tà mị nói:
- Vốn trêu đùa nữ nhân này thực sự cảm thấy rất thành công. Xem ra, chuyện như vậy về sau gặp nhiều lắm. Chính mình đã từng trải, tuyệt đối không thể hạ xuống thành đứa trẻ hư!
Nguyên bản thiếu nữ còn có thể quay đầu lại nhìn Nghệ Phong, thấy tư thái Nghệ Phong như vậy, đám thiếu nữ bị hù dọa tới phát run. Thiếu nữ nào cũng ẩn núp trốn tránh Nghệ Phong.
- Aizzz, các nàng đừng chạy ah. Bản thiếu gia rất thuần khiến, rất ôn nhu. Đến, đến đây! Bản thiếu gia ôm các nàng một cái. Xem cấu tạo thân thể các nàng có gì khác ta!
- Khà khà! Lúc này nàng không thể chạy được! Đi, đi, chúng ta tìm một chỗ thích hợp tiến hành nguyên cứu chất lượng văn học cổ. Ta là hài tử thích học hỏi, vẫn không rõ tư thế bên trong Kim Bình Mai, ta nhất định phải lý giải!
...
Tại phố lớn, đứa trẻ hư không kiêng nể gì cả, nhất thời khiến thiếu nữ chạy toán loạn. Bản thân Nghệ Phong là trẻ hư, không hề cảm thấy hành vi của chính mình đáng xấu hổ, hắn dự định chính mình phải tiếp tục kiên trì. Chuẩn bị bắt một thiếu nữ nói chuyện nhân sinh, ước vọng.
Thế nhưng, hắn không đạt được kết quả, trong lòng oán hận thầm mắng: Không thể? Bản thiếu gia anh tuấn như vậy, chủ động tới cửa, chẳng lẽ không ai muốn ah?
Xem ra, có lẽ bản thiếu gia quá nhút nhát. Sửa, nhất định phải sửa! Hắn là nói chuyện nhân sinh, ước vọng phải mạnh hơn, như vậy mới có cảm giác!
Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị ôm lấy một nữ tử xinh đẹp, bỗng nhiên tiếng cười tà ác vang lên trong tai Nghệ Phong:
- Ha ha, không ngờ Phong thiếu cũng thích trêu đùa. Ta cũng thích, bất quá ta càng thích dùng sức mạnh!
Kháo! Là người nào? Cư nhiên cảnh giới còn cao hơn ta! Không được, bản thiếu gia là nhân sĩ thâm niên, tuyệt đối không thể để ngươi so sánh.
Nghệ Phong quay đầu, nhìn thấy trong mắt người trước mặt lộ ra vẻ u ám, hắn không khỏi ngạc nhiên, lập tức cổ quái hỏi:
- Khắc Lạp Khắc, tại sao ngươi ở nơi này?
Nghệ Phong chịu ảnh hưởng bởi Khắc Lạp Khắc rất nhiều, tại Thánh Địa khả năng chịu đựng tốt hơn chính mình. Còn có độc thuật, nữ nhân xinh đẹp lần trước, nếu như chính mình không nhúng tay vào, có lẽ đã bị hắn dùng sức mạnh ép bức.
- Ha ha, Phong thiếu tới đây. Ta cũng có thể tới đây ah!
Dường như Khắc Lạp Khác không mang theo chút thù oán nào, quay về phía Nghệ Phong cười nói.
Nghệ Phong đảo mắt, nhiền thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ đều bỏ chạy, hắn dở khóc dở cười. Aizzz, đều là hỗn đản này làm hỏng việc!
- Khắc Lạp Khắc, ngươi không để cho ta kiếm ăn, ngày hôm nay bản thiếu gia phải đánh ngươi! Mỹ nữ của ta ah...
Nghệ Phong hung hăng nói.
Khắc Lạp Khắc không cho là đúng:
- Ha ha, Phong thiếu cũng không muốn đuổi theo mà thôi. Bằng không, ngươi thực muốn đùa giỡn các nàng. Với thực lực của ngươi đã sớm không để các nàng có cơ hội chạy trốn! Tại điểm này, Phong thiếu còn kém ta rất xa!
Nghệ Phong không để ý tới hỗn đản thối rắm này, cao thượng nói:
- Ngươi hiểu cái rắm ah! Cảnh giới của người từng trải cao nhất là nghệ thuật. Ngươi chỉ biết dùng thực lực ép bức, như vậy trình độ quá thấp!
Khắc Lạp Khắc ngạc nhiên, lập tức cười ha hả:
- Phong thiếu lý giải rất độc đáo, thảo nào ngay cả tiểu ma nữ tại Thánh Địa cũng bị Phong thiếu thuần phục. Xem ra ta cần phải học hỏi Phong thiếu.
Nghệ Phong đảo mắt, không để ý tới người xấu xa hơn cả chính mình, quay đầu bất đắc dĩ nói:
- Nói đi! Tìm ta có chuyện gì? Chúng ta cùng một hạng người, nếu như ngươi không có việc gì cần tìm ta, thấy ta cũng sẽ không đến chào hỏi!
Khắc Lạp Khắc vui vẻ cười, giơ ngón tay cái lên nói:
- Phong thiếu đúng là Phong thiếu! Lần này ta tới tìm Phong thiếu giúp đỡ!
- Không hứng thú!
Nghệ Phong không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.
Hiển nhiên Khắc Lạp Khắc cũng đoán được kết quả này, hắn quay đầu về phía Nghệ Phong nói:
- Ha ha, Phong thiếu đừng vội vàng cự tuyệt, nếu như ta trả Phong thiếu thù lao?
Lúc này bước chân của Nghệ Phong mới chuẩn bị dừng lại, quay đầu thản nhiên nói:
- Tầm mắt của ngươi hẳn là biết ta, ngươi biết ta rất chướng mắt những thứ bình thường!
Khắc Lạp Khác cười ha hả, nói:
- Tất nhiên! Bất quá, chẳng lẽ Phong thiếu không cảm thấy hứng thú với nữ nhân sao? Ta tìm giúp Phong thiếu hai mươi nữ nhân hầu hạ, hẳn là Phong thiếu sẽ thoải mái?
Nghệ Phong suýt nữa đạp hắn một đạp: Kháo... Hỗn đản này coi chính mình là ngựa đực ah! Hai mươi người, ngươi có thể khiến chính mình chết ah!
Như chưa từng nghe tới câu nói này, Nghệ Phong bước từng bước chuẩn bị rời đi. Hẳn định bụng không nhìn hỗn đản vô sỉ này!
- Đùa thôi, đùa thôi! Ta thật không ngờ Phong thiếu không thích nữ nhân! Ha ha, quả thực nằm ngoài dự đoán của ta!
Khắc Lạp Khắc vội vàng đuổi theo nói.
- Rắm thối... Ai nói bản thiếu gia không thích nữ nhân! Đừng nhiều lời vô ích. Nói, ngươi trả thù lao ta như thế nào? Muốn ta giúp việc gì?
Chương trước Chương tiếp
Loading...