Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mị Ảnh

Chương 183: Yêu Hồn Long Xà chính là Yêu Ngọc?



 
Hành động của Nghệ Phong, rất nhanh xôn xao khắp học viện. Sau cùng thăm dò thân phận Nghệ Phong, cư nhiên không đạt được. Không có bất cứ học sinh lớp nào gặp qua người này. Điều này lại càng tăng thêm sự thần bí của Nghệ Phong. Toàn bộ học viện đều cầu khẩn Nghệ Phong đối chọi với Hoa Hạ bang thêm lần nữa, tuy rằng Nghệ Phong thực sự đánh một trận chấn động nhân tâm, thế nhưng cũng không quá nhiều người xem trọng Nghệ Phong. Ngũ hổ còn lại tứ hổ, thực lực mỗi người bọn họ đều cao hơn Cổ Lạp.
Thế nhưng, không hề ảnh hưởng tới danh tiếng của Nghệ Phong! Trong nháy mắt danh tiếng của hắn ngang bằng học viên bạch kim trong học viện! Thậm chỉ, mơ hồ còn có xu thế vượt lên trên.
Đương nhiên, thủ đoạn trong trận chiến này của Nghệ Phong quá tàn nhẫn, cũng khiến toàn bộ học viện phải chấn động. Mấy người tàn phế, những người còn lại đều thụ thương nặng! Nghiêm trong nhất là người giả chết kia. Xương cốt không chỉ gãy thành mấy khúc, thậm chí cánh tay Nghệ Phong đều bị chặt đứt. Thứ hai là Cổ Lạp, trên một bàn tay chỉ còn lại ngón cái và ngón út.
Mặc dù nội quy trong trường không cấm học sinh quyết đấu, thậm chí tuyên cáo không nên gây ra tai nạn có thể chết người. Thế nhưng tới bây giờ phát sinh chuyện tình ác liệt như vậy. Phó viện trưởng cũng có chút bất an, tuy rằng Nghệ Phong không vi phạm nội quy trường học. Thế nhưng, dẫu sao cũng phải giáo huấn hắn một phen. Nếu không hắn còn gây nhốn nháo tại học viện.
Thế nhưng, phó viện trưởng tìm khắp học viện cũng không phát hiện bóng dáng Nghệ Phong. Hắn nghe nói, tới lúc này Nghệ Phong chưa từng xuất hiện trong phòng học. Kết quả này, càng khiến hắn giận dữ.
Thế nhưng, hắn chẳng thể nghĩ tới, Nghệ Phong cũng không cách hắn quá xa. Mà ở ngay tại gian phong của quái đầu tản mùi vô cùng kỳ lạ kia.
- Quái lão đầu! Chúng ta thương lượng được không? Trước tiên ngươi dạy ta Nhiếp Hồn Thuật. Sau đó ta sẽ giúp ngươi tìm Hồn Ấn Đỉnh, thế nào?
Nghệ Phong nhìn quái lão đầu siểm nịnh nói. Bất quá mùi lạ kia tỏa ra, khiến Nghệ Phong không khỏi ngưng thở.
- Không có cửa đâu!
Quái lão đầu không nhìn Nghệ Phong, cự tuyệt nói.
- Oạch... Lão đầu, đừng vội vàng cự tuyệt như vậy! Ta dùng danh dự của ngài để đảm bảo. Sau khi ngươi dạy ta Nhiếp Hồn Thuật, ta nhất định giúp ngươi tìm Hồn Ấn Đỉnh!
Nghệ Phong quả quyết nói.
Quái lão đầu ngoảnh mặt liếc nhìn Nghệ Phong nói:
- Dùng danh dự của ta? Tuy rằng danh dự của ta rất tốt, rất chính trực, rất ưu tú. Thế nhưng từ miệng ngươi nói ra! Chính là làm bẩn!
- Phi!
Quả thực Nghệ Phong quyết định ngày hôm nay lấy lòng lão gia hỏa này, lúc này không nhịn được xì một tiếng khinh miệt: Kháo, người này xấu xa độc ác cũng nói nhân phẩm chính mình ưu tú. Ta đây nhất định chính là thánh nhân quân tử!
- Lão đầu, ngươi cũng không thể đổi điều kiện được sao? Hồn Ấn Đỉnh này, ta đến nơi quỷ quái nào để tìm đây?
Nghệ Phong quay về phía quái lão đầu bất mãn nói.
Quái lão đầu không để ý tới lời nói của Nghệ Phong, hắn từ từ xử lý nước thuốc xanh mượt mắc ói trên tay hắn:
- Đó là chuyện của ngươi, không liên quan tới ta!
- Kháo...
Trong lòng Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ, thế nhưng Nhiếp Hồn Thuật đối với chính mình có sức hấp dẫn tương đối lớn, trước hết không nói tới lực sát thương của Nhiếp Hồn Thuật. Chỉ cần nhiếp hồn sư có thể luyện chế Linh và Mị tạo thành đan dược, nhanh chóng đề thăng thực lực của chính mình cũng rất mị hoặc người ta.
- Lão đầu, chúng ta tiếp tục thương lượng được hay không. Ngươi xem đệ tử ưu tú như ta ngươi cũng không chọn, quả thực không tầm nhìn. Về sau ngươi sẽ bị người khác khinh bỉ, sẽ bị người ta mắng ngươi có mắt như mù!
Nghệ Phong trịnh trọng nói.
Quái lão đầu thản nhiên liếc nhìn Nghệ Phong nói:
- Lão gia hỏa kia thu nhận ngươi, mới chính là kẻ có mắt như mù. Ta sẽ không ngu như hắn!
- Oạch... Kháo, quái lão đầu, ngươi kiên quyết không dạy ta?
Hiển nhiên Nghệ Phong không kiên trì, hừ lạnh một tiếng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Quái lão đầu ta ác nhìn Nghệ Phong nói:
- Thế nào? Ngươi muốn động thủ phải không? Nếu như là lão gia hỏa kia, ta còn cố kỵ. Bất quá, một trăm tên như ngươi, ta cũng cảm thấy chướng mắt.
Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức trừng mắt liếc nhìn quái lão đầu, cả giận nói:
- Ta ước suốt đời ngươi không thể đụng vào nữ nhân!
Câu nói này, nhất thời khiến sắc mặt quái lão đầu đại biến:
- Hỗn đản này, cư nhiên dám trù lão tử độc ác như vậy. Ngươi thực muốn chết?
Nói xong, hắn vận chuyển hồn lực chuẩn bị quăng về phía Nghệ Phong. Khi Nghệ Phong kinh hãi chuẩn bị sử dụng Thuấn Di để tránh né, lại phát hiện quái lão đầu ngừng công kích, nghi hoặc nhìn Nghệ Phong.
- Tiểu tử! Trong lòng ngươi có vật gì vậy?
Quái lão đầu bình tĩnh nhìn Nghệ Phong, khi hắn vừa chuẩn bị đánh Nghệ Phong, cư nhiên cảm thấy hồn lực của chính có chút dao động. Chuyện này đối với hắn mà nói, thực sự vô cùng quỷ dị. Hồn lực không lổ, trong nháy mắt nhận thấy điểm quái dị xuất hiện trong lòng Nghệ Phong.
Quái lão đầu đột nhiên xuất thủ, khiến Nghệ Phong thở dài một hơi. Thật không ngờ lão nhân này coi trọng nữ nhân như vậy, hắn rất có phí khách. Bất quá, hắn thực sự còn được sao?
Nghệ Phong cổ quái thoáng nhìn qua khe chân quái lão đầu, quả thực không thấy cái gì hết.
Quái lão đầu thấy Nghệ Phong quan sát chính mình, cảm giác vô cùng sợ hãi, hắn tàn bạo nói:
- Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì vậy. Nói ta biết, trong lòng ngươi có cái gì? Ngươi tin ta đánh chết ngươi hay không?
- Ách...
Tuy rằng Nghệ Phong kinh ngặc, không hiểu tại sao lão quái đầu này thấy được Yêu Ngọc trong lòng chính mình? Có lẽ nó từ trong lòng chính mình hiện ra. Nhưng chính mình không hê trêu chọc quái lão đầu này.
- Yêu Hồn Long Xà?
Quái lão đầu nhìn thấy Yêu Ngọc, cư nhiên thất thần hô lớn, vẻ mặt kinh hãi nhìn Yêu Ngọc. Mồ hôi lạnh trên trán cũng trực tiếp rơi xuống!
Nghệ Phong thấy vậy, không khỏi cảm thán: Yêu Ngọc cư nhiên sẽ khiến nhãn thần quái lão đầu này lộ ra ánh mắt kinh hãi rắm thối nhất.
Nghệ Phong quay về phía Yêu Ngọc, hắn đã thấy trong ánh mắt xanh biếc của Yêu Ngọc tản ra quang mang quỷ dị, nhìn chằm chằm vào quái lão đầu. Trong ánh mắt vừa hưng phấn, vừa sợ hãi.
Dáng vẻ kỳ lạ khác thường này, khiến Nghệ Phong không khỏi sửng sốt, lập tức cổ quái quay về phía quái lão đầu nói:
- Yêu Hồn Long Xà? Ngươi muốn nói Yêu Ngọc sao?
Quái lão đầu thảnh nhiên liếc mắt nhìn Yêu Ngọc, thấy Yêu Ngọc chưa trưởng thành, lúc này mới thở dài liếc nhìn Nghệ Phong, cổ quái hỏi:
- Ngươi lấy thứ này ở đâu?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Rừng rậm Lam Linh! Tiểu gia hỏa này tự nguyện theo ta!
Quái lão đầu liếc nhìn Nghệ Phong, khinh thường nói:
- Là ngươi lừa đúng không? Cũng may nó chưa trưởng thành, bằng không ngươi chết lúc nào cũng không biết.
Nghệ Phong bị quái lão đầu nói toạc tâm tư, hắn không hề cảm thấy xấu hổ. Quay về phía quái lão đầu nói:
- Ngươi hiểu rõ về nó?
Quái lão đầu cổ quái liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nói:
- Ngươi không biết nó? Vậy ngươi còn lừa nó làm ma sủng?
Nghệ Phong cười khà khà:
- Lẽ nào ngươi không cảm thấy, nó rất đẹp sao? Có nó trong tay, lừa nữ nhân rất dễ!
Quái lão đầu sửng sốt, lập tức vỗ đùi nói:
- Tại sao ta không nghĩ tới? Không được, về sau ta cũng phải tìm ma thú đẹp. Không cần quan tâm tới thực lực, quan trọng nhất là phải đẹp. Nghệ Phong, quả nhiên ngươi có ý tưởng, có tầm mắt!
Nghệ Phong trách móc lão quái đầu lại chuẩn bị nói đàm luận về vấn đề nữ nhân với chính mình, hắn vội vàng nói:
- Yêu Hồn Long Xà vừa nãy ngươi nói với ta, chính là tiểu gia hỏa này sao?
Quái lão đầu gật đầu nói:
- Theo người xưa kể lại, Yêu Hồn Long Xà chính là do Cổ Thần Long kết hợp với Cổ Xà Yêu sinh ra. Cũng bời vì nguyên nhân này, Yêu Hồn Long Xà giống rồng mà không phải rồng, như xà mà không phải xà! Thế nhưng, nó đồng thời sở hữu hai kỹ năng thôn phệ vạn vật của thần long và mị hoặc vạn vạt của xà yêu. Bất quá, cũng không phải thuần chủng, không đạt được trình độ như Thần Long và Xà Yêu mà thôi! Thế nhưng...
Nói đến đây, quái lão đầu dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục nói:
- Thần Long và Yêu Xà, chính là truyền thuyết!
Chương trước Chương tiếp
Loading...