Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mị Ảnh

Chương 1638: Hồng Nhất vẫn lạc



 
- Nghệ Phong! Ngươi đường đường một chuẩn Chí Tôn, ra tay đối với người thường, không biết là đáng xấu hổ lắm sao?
 
Hồng Nhất trừng to mắt căm tức nhìn Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
 
- So với bức người khác làm nữ nhân mình như ngươi, ta cảm giác mình rất cao thượng.
 
- Ngươi...
 
Lúc này ánh mắt Hồng Nhất mới chuyển tới Yêu Hậu bên cạnh, nhìn nữ nhân kiều diễm như Yêu Hậu, trong mắt của hắn có ý nóng bỏng.
 
- Lam Hinh, ngươi cần phải hiểu rõ. Nếu ngươi theo ta, ta và Chí Tôn sau lưng ta sẽ đứng ở bên Thánh Tông ngươi, nếu ngươi không đáp ứng ta, ta sẽ đứng về phía Tiên Cảnh. Ngươi hẳn là hiểu rõ phân lượng của một Chí Tôn.
 
Hồng Nhất nhìn Yêu Hậu cưỡng bức nói.
 
Yêu Hậu nhếch miệng, lập tức nhìn Hồng Nhất đáp lại:
 
- Ngươi có thể đại biểu Chí Tôn hay không còn chưa nói, nhưng lão gia hỏa xấu xí như ngươi, so với Nghệ Phong còn không bằng, theo Nghệ Phong còn hơn theo ngươi.
 
Nghệ Phong nổi giận, Thi Đại Nhi nói 'So với Nghệ Phong còn không bằng.' Yêu Hậu này còn nói tiếp, nam tử ưu tú như hắn, cư nhiên bị miệt thị đến loại tình trạng này.
 
Nghệ Phong không để ý Yêu Hậu, xoay người rời đi. Yêu Hậu thấy Nghệ Phong như vậy, hi hi nở nụ cười, hai tay giữ chặt Nghệ Phong, tự nhiên biết rõ Nghệ Phong đang giận cái gì, thấy Nghệ Phong nổi giận đùng đùng, dùng tay ngắt lên mặt Nghệ Phong một cái nói:
 
- Được rồi. Tiểu đệ đệ, đừng tức giận. Ta biết rõ ngươi là nam nhân tốt nhất trên đời.
 
Nghệ Phong không nhìn Yêu Hậu, cái này tính cái gì, nhéo ta một cái là được sao?
 
Yêu Hậu thấy Nghệ Phong còn thở phì phì bộ dáng tựa như tiểu hài tử, hi hi cười cười, đột nhiên đưa đầu qua, hôn một ngụm trên mặt Nghệ Phong, sau đó nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Như vậy được chưa?
 
Vừa chạm vào tức thì ấm áp, khiến trong lòng Nghệ Phong nhảy lên, nhìn Yêu Hậu rất chân thành nói:
 
- Nếu nàng hôn thêm một cái nữa mà nói, ta có thể tha thứ.
 
Yêu Hậu trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, khiến Nghệ Phong không dám tin chính là, Yêu Hậu thật sự nhẹ nhàng hôn khuôn mặt Nghệ Phong một lần nữa:
 
- Tiểu đệ đệ, như vậy được chưa.
 
Nghệ Phong dùng sức gật đầu, nhìn Yêu Hậu rất chân thành nói:
 
- Tạm thời tha thứ nàng. Chờ ta thu thập hắn, lại tiếp tục tính sổ chuyện nàng phỉ báng ta.
 
Hồng Nhất thấy Nghệ Phong và Lam Hinh rõ ràng không đếm xỉa hắn mà âu âu yếm yếm, hắn đã sớm khó thở. Nếu không phải cố kỵ thực lực của Nghệ Phong, sợ là đã sớm ra tay chém giết Nghệ Phong.
 
- Nghệ Phong, ngươi đừng quên ngươi phải phân rõ giới hạn với Thánh Tông. Lúc này ngươi muốn làm cái gì?
 
Hồng Nhất cuối cùng không dám ra tay đối với Nghệ Phong.
 
Nghệ Phong hèn mọn nhìn hắn một cái nói:
 
- Chuyện ta cùng Thánh Tông phân ra giới hạn gì đó, cũng chưa tới phiên ngươi xía vào, huống chi phân rõ giới hạn thì như thế nào, ngươi khi dễ người nhà của nữ nhân ta. Ngươi thực coi Nghệ Phong ta không có phân lượng sao?
 
- Ngươi...
 
Hồng Nhất tức giận trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Ngươi muốn là địch cùng với Chí Tôn?
 
Nghệ Phong cười nói:
 
- Ngươi đừng dùng Chí Tôn làm ta sợ, nó vô dụng đối với ta? Hôm nay ta muốn làm đúng là hủy diệt tòa thành trì này của ngươi, tiêu diệt ngươi mà thôi.
 
- Dõng dạc.
 
Hồng Nhất hừ một tiếng.
 
- Có phải là dõng dạc hay không. Thử xem sẽ biết.
 
Nghệ Phong khẽ cười cười. Đấu khí trong cơ thể bạo phát ra, một quyền oanh về phía Hồng Nhất.
 
Hồng Nhất thấy một quyền của Nghệ Phong oanh kích về phía hắn, sắc mặt đại biến, đấu khí trong cơ thể bạo phát ra, tụ tập mười thành lực lượng nghênh hướng Nghệ Phong.
 
Oanh...
 
Hai quyền va chạm cùng một chỗ, tại chỗ giao phong nhấc lên từng đạo hắc động thật lớn, dư ba của lực lượng khủng bố mang tất cả lướt qua không trung. Yêu Hậu nhìn một màn này, trong mắt ngốc trệ cùng rung động, lực lượng như vậy hiển nhiên nàng không cách nào tưởng tượng.
 
Mà dưới một quyền này, Hồng Nhất bị chấn phun máu văng ngược lại, Nghệ Phong lại vững vàng đứng nguyên một chỗ, động cũng không động.
 
Hồng Nhất huyết khí quay cuồng, cố gắng ổn định tâm thần, không dám tin nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi:
 
- Không có khả năng, làm sao ngươi có thực lực mạnh như vậy?
 
Khó trách Hồng Nhất kinh ngạc, đều là chuẩn Chí Tôn, thực lực Nghệ Phong mạnh hơn hắn rất nhiều. Bởi vì cố kỵ Nghệ Phong, hắn đã vận dụng mười thành sức mạnh, chỉ là Nghệ Phong lại tùy ý một quyền. Nhưng một quyền như vậy lại có thể đơn giản chấn hắn huyết khí quay cuồng.
 
- Chết tiệt. Thực lực của hắn lại tăng lên rồi?
 
Khó trách Hồng Nhất kinh ngạc, lúc này ngay cả Tru Tiên Kiếm Nghệ Phong cũng chưa vận dụng, càng chưa vận dụng lá bài tẩy gì, chỉ riêng phương diện lực lượng đã mạnh hơn hắn như vậy. Thực lực này, chẳng lẽ là...
 
- Ngươi đạt đến Chí Tôn?
 
Hồng Nhất trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, trong ánh mắt ngốc trệ hoảng sợ. Nếu Nghệ Phong đạt tới Chí Tôn mà nói, vậy một chút lực lượng phản kháng hắn cũng không có.
 
Mà hắn nói những lời này, toàn bộ không gian đều ngưng tụ rung động.
 
- Nghệ Phong đạt tới Chí Tôn?
 
Chí Tôn, đó là xưng hô cao cao tại thượng, không người có thể địch nổi, điều này đại biểu cho bá chủ đại lục. Đại biểu cho tồn tại nhất cử nhất động có thể khiến nghìn vạn người hăm chú nhìn vào. Mà Nghệ Phong có thanh danh lên cao trên đại lục, hiện tại cũng đạt tới cấp này độ?
 
Yêu Hậu cũng đồng dạng ngốc trệ nhìn Nghệ Phong, nam tử này, thật sự đã trở thành tồn tại tôn quý nhất đại lục sao?
 
Nghệ Phong nhìn Hồng Nhất hoảng sợ không thôi, khẽ cười cười nói:
 
- Chí Tôn ngược lại không tới, bất quá cũng kém không xa.
 
Hồng Nhất biến ảo bất định, tuy sớm biết không phải là đối thủ của Nghệ Phong, chỉ là hiện tại kém cũng quá lớn đi.
 
Hắn không chút nghĩ ngợi, thân ảnh rất nhanh chớp động muốn chạy trốn, lúc này hắn đã quên con cháu của hắn. Hiện tại hắn nghĩ chính là bảo trụ mạng của hắn. Võ giả cấp bậc chuẩn Chí Tôn, người khác muốn chém giết rất khó. Cho dù là cấp bậc chuẩn Chí Tôn khác mạnh hơn cũng khó làm được. Nhưng mà, cái này không có nghĩa là giết chuẩn Chí Tôn khó, đối với Chí Tôn mà nói, sinh tử của chuẩn Chí Tôn bất quá là một ý niệm của hắn mà thôi.
 
- Trốn sao?
 
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy ý khinh thường. Trốn càng vội vàng, chết lại càng nhanh. Trước mặt người khác, trốn có lẽ có thể dùng, nhưng mà đối với thân pháp Mị Ảnh của hắn đạt đến mức tận cùng mà nói, trốn chỉ có thể làm hắn tử vong nhanh hơn.
 
Tru Tiên Kiếm hiện ra trong tay Nghệ Phong, Ngũ hành tuần hoàn bao trùm trên thân kiếm, sau khi Tru Tiên Kiếm hợp nhất, không hề có hào quang vạn trượng như lúc trước, ngược lại là cực kỳ nội liễm, tất cả đấu khí đều tập trung vào trong đó, chỉ còn lại một chút kiếm khí ở mũi kiếm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Xẹt qua một đạo kiếm mang trên hư không, một kiếm thẳng tắp đâm về phía Hồng Nhất. Trong chốc lát rốt cuộc tới phía sau lưng Hồng Nhất.
 
Hồng Nhất cảm giác lợi kiếm muốn đâm thủng hắn, sắc mặt đại biến, tốc độ tăng nhanh lần nữa, lực lượng trong cơ thể bạo phát tuôn trào, oanh kích từ phía sau lưng, đồng thời linh khí cao giai của hắn cũng ngăn cản Tru Tiên Kiếm.
 
Thấy một màn như vậy, khóe miệng Nghệ Phong mang theo vẻ khinh thường, một kiếm của Tru Tiên Kiếm đánh bay linh khí của Hồng Nhất, tùy ý đánh tan đấu khí của hắn, dưới loại tình huống này, Tru Tiên Kiếm của Nghệ Phong rất nhẹ nhàng đâm vào thân thể đối phương, đấu khí nổ tung lên trong thân thể của hắn. Sau tiếng nổ mạnh này, trong nháy mắt đối phương biến thành huyết nhục mơ hồ, hồn thể lập tức rời khỏi cơ thể, hoảng sợ chạy trốn về phía xa.
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...