Mị Ảnh
Chương 1613: Lại đến Đông Hải cung
Nghệ Phong nguyên tưởng rằng hắn giết ba võ giả thất giai sẽ oanh động rất lớn, nhưng tin tức thực lực của hắn tăng vọt cũng không truyền đi từ Tội Ác Chi Thành, điều này khiến Nghệ Phong kinh ngạc không thôi. Nguyên lai Nghệ Phong suy nghĩ, nhiều võ giả Tội Ác Chi Thành đều nhìn thấy như vậy, tin tức này hẳn là giống như gió xoáy quét ngang tất cả đại lục. Nhưng mà, võ giả trong Tội Ác Chi Thành đều không truyền ra bên ngoài.
Nghệ Phong cũng không biết, tuy đáy lòng dân chúng trong Tội Ác Chi Thành cao hứng. Nhưng cũng biết lúc trước ước định của Nghệ Phong với Thánh Thành Tiên Cảnh. Tin tức này truyền đi, rất không có lợi đối với Nghệ Phong.
Người Tội Ác Chi Thành đã sớm coi Nghệ Phong là thần giữ nhà bọn họ, tự nhiên không hi vọng Nghệ Phong bị thương tổn. Điều này là nguyên nhân chính khiến bọn hắn đều bảo trì im miệng không nói.
Đương nhiên, Nghệ Phong đối với chuyện thực lực của hắn lộ ra ánh sáng cũng không lo lắng. Cho dù hôm nay không ra ánh sáng, lần sau khẳng định sẽ hấp thụ ánh sáng. Huống hồ từ sau khi hắn có thể hoàn toàn lợi dụng Tru Tiên Kiếm, Nghệ Phong rất có lòng tin đối với mình. Cường giả bình thường, căn bản không có tính chất uy hiếp với hắn.
Ngày hôm sau khi Nghệ Phong chém giết ba thất giai, đám người Điệp Vận Du, Tử Âm rốt cục tiếp nhận sự thật thực lực Nghệ Phong tăng mạnh, nguyên một đám mừng rỡ, đồng thời chúng nữ cấm dục đối với Nghệ Phong lúc trước cũng bởi vậy triệt để buông ra, điều này khiến Nghệ Phong cảm giác vui đến quên cả trời đất.
Bất quá, nghĩ đến chuyện tình Đông Hải cung của Băng Ngưng và Tần gia trang, Nghệ Phong cuối cùng rời khỏi bể ôn nhu, dù sao mặc dù đối phương muốn buộc hắn xuất hiện, nhưng khó bảo toàn bọn họ sẽ không làm ra chuyện tình quá khích nào đó khi mình chưa tới. Ở buổi sáng ngày thứ ba, Nghệ Phong nhìn Nguyệt Nghiên ôm chặt trong lồng ngực của hắn nói:
- Tội Ác Chi Thành giao cho nàng.
Nguyệt Nghiên gật đầu nói:
- Yên tâm đi. Dùng thực lực của ta, chỉ cần không đạt tới cấp độ cửu giai thì không có bất cứ uy hiếp gì cả.
Nghe được Nguyệt Nghiên nói, Nghệ Phong khẽ cười cười, tuy không biết cảnh giới của nữ nhân này rốt cuộc cao tới mức nào. Nhưng Nghệ Phong lại tin tưởng nàng, hoàn mỹ dung hợp với Chí Tôn tinh đan không phải chuyện đùa.
- Ừ! Như thế ta cũng yên tâm.
Nghệ Phong nhớ tới đám người Lão đầu tử, nghĩ thầm Tội Ác Chi Thành xác thực không phải tiểu nhân vật có thể rung chuyển.
Nghệ Phong nhớ tới Yêu Ngọc, không biết hắn bị vị kia gọi đi làm gì. Đã biến mất lâu rồi, thậm chí ngay cả thời điểm kinh mạch hắn bị đứt đoạn cũng không xuất hiện. Nếu có Yêu Ngọc ở nơi này, Nghệ Phong càng yên tâm. Dù sao, thân phận Yêu Ngọc không giống bình thường, nó cũng có thể điều động rất nhiều võ giả cực mạnh.
Sau khi đơn giản giao tiếp với Nguyệt Nghiên, bắt chuyện với Lão đầu tử một chút, bóng người chớp động bay nhanh tới Đông Hải.
* * *
Hải đảo nơi Đông Hải Cung tọa lạc đã từng bị Tây Hải cung vây công qua, lúc này lại bị người vây khốn lần nữa. Lúc này trong nội cung Đông Hải cung, nguyên một đám lòng người bàng hoàng, sau khi Tây Hải cung cùng một thế gia siêu cấp kết hợp cùng một chỗ, có Thánh Cấp cực mạnh đứng phía sau Tây Hải cung. Mà Đông Hải cung bọn họ, mạnh nhất cũng bất quá là tiểu thư cùng lão cung chủ, thực lực mới chỉ là Á thánh mà thôi. Không phải một đẳng cấp cùng với đối phương.
Trên hải đảo Đông Hải cung có hai trận doanh đối diện nhau mà chiến. Ở một phương có một nữ nhân uyển chuyển và ngạo nhiên, tản ra khí chất xinh đẹp mê người, sắc mặt băng hàn chú mắt nhìn đám võ giả hung hung phía trước.
Võ giả đầu lĩnh Tây Hải cung có chút tham lam nhìn thân thể dụ hoặc, hoàn mỹ đến cực điểm của Băng Ngưng, trong mắt hiện lên quang mang dâm uế, lập tức âm hiểm cười nói:
- Băng Ngưng, nàng nên biết, dùng thực lực Đông Hải cung các nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta, ta khuyên nàng hãy đi thỉnh cầu Tội Ác Chi Thành trợ giúp.
- Hừ!
Băng Ngưng hừ một tiếng nói:
- Cho dù Đông Hải cung ta bị diệt, Tây Hải cung ngươi cũng đừng nghĩ sống tốt.
Nam tử đầu lĩnh Tây Hải cung cười ha ha nói:
- Đông Hải cung các nàng, ta còn thực nhìn không thuận mắt. Nếu không phải biết rõ nàng và Nghệ Phong có giao tình không cạn, ta lại muốn hấp dẫn Nghệ Phong đi ra. Ta đã sớm diệt Đông Hải cung nàng rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Băng Ngưng tự nhiên biết rõ người trước mặt tính toán điều gì, bất quá chính là muốn dẫn Nghệ Phong ra báo thù cho Mặc gia mà thôi. Bất quá, nàng đã nghe được chuyện tình Nghệ Phong tự đoạn kinh mạch. Cho dù thật sự liều mạng, Đông Hải cung bị diệt, nàng cũng sẽ không tới xin Nghệ Phong giúp đỡ. Nghệ Phong lúc này, có khả năng giúp đỡ được cái gì? Phái Thánh Cấp Tội Ác Chi Thành ra, điều này chẳng khác gì là đưa Tội Ác Chi Thành vào trong dòng nước xoáy thiên hạ lần nữa.
Nghệ Phong mất hết thực lực, cuốn vào dòng nước xoáy này lần nữa, như vậy chẳng khác gì tống Nghệ Phong xuống địa ngục.
- Các ngươi không cần phải nằm mơ. Có bản lĩnh, ngươi giết ta đi.
Băng Ngưng cười lạnh nói, cực kỳ khinh thường đối với võ giả Tây Hải cung trước mặt, nếu không phải phía sau đối phương có Thánh Cấp, nào có chỗ cho bọn họ diễu võ dương oai.
- Gian ngoan mất linh! Ta đợi ba ngày nữa. Ba ngày sau, nếu không có người giúp ngươi. Ta sẽ tiêu diệt Đông Hải cung ngươi. Ta cũng muốn nhìn một chút, bộ dáng tuyệt đại giai nhân như Băng Ngưng ở dưới thân ta có phải là lạnh ngạo như trước không.
Đối phương cười lạnh nói.
Băng Ngưng nghe lời nói của đối phương, sắc mặt xấu hổ đỏ lên không thôi. Gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương, trong mắt toát lên vẻ căm hận.
Đối với ánh mắt của Băng Ngưng, đối phương không thèm để ý, nhìn võ giả sau lưng nói:
- Thời gian ba ngày chậm rãi chờ đợi, nhưng cũng quá mức nhàm chán, trước chậm rãi chém giết võ giả Đông Hải cung đi.
Một loạt võ giả hưng phấn lên tiếng, bắt đầu nhào tới đám võ giả Đông Hải cung, bọn họ nghĩ thầm trước tiên chém giết toàn bộ võ giả trung hạ tầng Đông Hải cung, đến lúc đó cho dù giữ lại đám người Băng Ngưng, Đông Hải cung cũng đã bị phế bỏ.
Chỉ là, thời điểm hàng trăm hàng ngàn võ giả mau chóng đuổi tới, còn chưa tới trận doanh Đông Hải cung, nguyên một đám võ giả đột nhiên hét thảm, đám võ giả điên cuồng bay nhanh đầu tiên ngã hết xuống đất.
Trong thời gian chớp mắt, những võ giả chuẩn bị tiến công Đông Hải cung này, cư nhiên đều chết hết.
Một màn này khiến sắc mặt Thánh Cấp cầm đầu phía sau Tây Hải cung đại biến, nhìn những thi thể này, hắn vội vàng hô lớn:
- Đều dừng lại.
Một câu nói kia khiến tất cả võ giả mạnh mẽ dừng bước, đồng thời nguyên một đám kịp thời phản ứng, nhìn hơn một ngàn võ giả cứ tử vong đơn giản như vậy, hàn ý bốc lên từ trong lòng.
- Đối phương có cao thủ, thấp nhất cũng là cấp độ Thánh Cấp.
Sắc mặt Thánh Cấp đứng sau trận doanh Tây Hải cung ngưng trọng.
Một câu nói kia khiến người cầm đầu Tây Hải cung nhìn chằm chằm vào hư không, lập tức nhìn thoáng qua hơn một ngàn võ giả trên mặt đất, không nhịn được hít thật sâu một hơi lương khí, không hề phát hiện một chút dấu vết, đối phương đã dễ dàng chém giết hơn một nghìn võ giả.
Mà thời điểm này, một phương Đông Hải cung nhìn thi thể vẫn lạc trước mắt, sau khi sững sờ, tất cả đều vui mừng quá đỗi. Mà chỉ có Băng Ngưng có chút thở dài một hơi, nàng biết rõ đây là người nơi nào tới, trừ Tội Ác Chi Thành, còn có ai có thể vì nàng không tiếc đắc tội trận doanh Tiên Cảnh.
- Ngươi vẫn muốn cuốn vào trong dòng nước xoáy này.
Băng Ngưng thở dài một hơi nói.
Người cầm đầu Tây Hải cung nhìn hư không thản nhiên nói:
- Không biết là vị tiền bối nào hàng lâm, hiện thân gặp mặt đi?