Mị Ảnh
Chương 1608: Dung Mị
Nghệ Phong nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, tự nhiên biết rõ một nữ tử hỏi ra những lời này cần bao nhiêu dũng khí, Nghệ Phong nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, trầm mặc một hồi lâu. Lúc này mới nói:
- Có một số việc, dưới đáy lòng để lại vướng mắc, chung quy không thanh trừ được nữa. Điều này không quan hệ với nàng và ta, mà là nhân tâm có đôi khi mình cũng không thể khống chế.
Sắc mặt Thượng Quan Vũ Phượng biến đổi mấy lần, lập tức nhìn Nghệ Phong gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ:
- Ta hiểu được!
- Ta...
Nghệ Phong vừa mới chuẩn bị nói cái gì, lại bị Thượng Quan Vũ Phượng cắt đứt.
- Cho tới nay, ta đều sống ở trong bóng ma của ngươi. Ha ha, trước khi đến, ta đã nghĩ đến loại kết quả này.
Nói xong, Thượng quan Vũ Phượng lộ ra nụ cười thoải mái, nhưng Nghệ Phong không biết Thượng Quan Vũ Phượng có phải thoải mái thật hay không.
Thượng Quan Vũ Phượng đứng người lên, nhìn Nghệ Phong nói:
- Quấy rầy rồi!
Nghệ Phong gật đầu, nhìn Thượng Quan Vũ Phượng xoay người rời đi, nhìn bước chân của Thượng Quan Vũ Phượng, phảng phất thực dễ dàng rất nhiều, mà khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, linh khí bốn phía rõ ràng cũng dũng mãnh lao tới Thượng Quan Vũ Phượng.
Điều này mới khiến Nghệ Phong có chút an tâm, xem ra nữ nhân này thật sự buông lỏng nội tâm. Bằng không, thực lực sẽ không tăng lên. Loại đè nén này sau khi bị bộc phát mới có thể khiến thực lực của nàng có một bước tăng lên.
Nhìn Thượng Quan Vũ Phượng rời đi, Nghệ Phong quay đầu nhìn một thị vệ nói :
- Phân phó xuống dưới, trợ giúp Thượng Quan gia tộc.
Nghệ Phong đối với Thượng Quan Vũ Phượng ngược lại không có ác niệm gì, Nghệ Phong có khả năng làm chỉ có thể đền bù tổn thất chút ít cho Thượng Quan Vũ Phượng.
- Vâng!
Thị vệ tranh thủ thời gian an bài xong xuôi.
Lúc này tuy trụ cột Nghệ Phong của Tội Ác Chi Thành đã vỡ tan, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, Tội Ác Chi Thành như cũ là một tồn tại khiến bất luận thế lực gì cũng không dám coi thường. Chỉ cần hai nữ nhân kia cũng đủ để kinh sợ tất cả Thánh Cấp dưới Chí Tôn.
Người tới thăm Nghệ Phong nối liền không dứt như trước. Mà khiến Nghệ Phong kinh ngạc lần nữa chính là, ngay cả Lăng Ngọc Nhã cũng đến đây, còn mang theo Thủy Nhược Vân. Bất quá Nghệ Phong lập tức minh bạch vì cái gì , bởi vì sau khi Lăng Ngọc Nhã ngắn ngủi vấn an hắn xong, liền hỏi Lão đầu tử ở đâu. Điều này khiến Nghệ Phong chỉ có thể cười khổ, cho thị vệ dẫn nàng đến gặp Lão đầu tử.
Mà Thủy Nhược Vân lưu lại, hiển nhiên có chút xấu hổ đứng trước mặt Nghệ Phong. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi trêu đùa:
- Thủy Nhược Vân, ta hiện tại biến thành phế nhân, nàng sẽ phụ trách đối với ta chứ. Ta nhớ rõ lúc trước ở trong khách điếm kia, nàng đã chiếm hết tiện nghi của ta.
Thủy Nhược Vân nghe được những lời này của Nghệ Phong, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ bừng. Nàng nghĩ tới chuyện lúc trước, vì vậy mà nàng mất thủ cung sa, không ngừng hung hăng trợn mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Hừ, lúc trước thời điểm ngươi như mặt trời ban trưa, sao ngươi không nghĩ phụ trách đối với ta?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Đây không phải là nàng ghét bỏ ta là ma đầu, không cần ta phụ trách sao?
Thủy Nhược Vân trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:
- Cho dù ngươi là phế nhân, bề ngoài cũng là bản chất của ma đầu.
- Như thế cũng không nói sai. Hiện tại ta có một ngoại hiệu gọi là Đa Tình Ma Đế. Chậc chậc, dùng thân phận phế nhân của ta cư nhiên bị người khác xưng hô Ma Đế, cái này thật đúng là ca ngợi thật lớn đối với ta. Lúc trước cũng bất quá mới là Tà Đế nha, còn không có hai chữ đa tình.
Hiển nhiên, Nghệ Phong cực kỳ có hảo cảm đối với cái ngoại hiệu này.
Thủy Nhược Vân thấy Nghệ Phong như thế, trắng mắt nhìn Nghệ Phong, cũng không để ý Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn Thủy Nhược Vân, rất chăm chú hỏi:
- Nàng thật không phụ trách đối với ta?
Thủy Nhược Vân liếc nhìn Nghệ Phong, cũng không biết nàng nghĩ cái gì, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
- Ngươi vẫn là trước ngẫm lại chuyện sư tôn ngươi và sư tổ ta a.
- Vậy nếu hai người ở cùng một chỗ, nàng sẽ phụ trách đối với ta hay không? Hai người không ở cùng một chỗ? Nàng sẽ đi sao?
Nghệ Phong cười ha ha.
Thủy Nhược Vân nhẹ gắt một cái, rõ ràng không phản bác.
Nghệ Phong thấy Thủy Nhược Vân như thế, cười ha ha nói:
- Đã như vậy, ta đây trước đi gặp sư tôn ta, nha, ta dùng một cây đao để lên cổ hắn, nếu hắn không đáp ứng ta liền chém xuống.
- Phi!
Thủy Nhược Vân nghe được Nghệ Phong nói, nhẹ gắt một cái, cũng không để ý Nghệ Phong hồ ngôn loạn ngữ, nhưng mà tâm tư không khỏi nhớ tới một màn lúc trước ở trong khách điếm, Nghệ Phong giải trừ xuân độc cho nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong thấy Thủy Nhược Vân không để ý hắn, Nghệ Phong nhún nhún vai cười cười cũng không nói cái gì, cùng Thủy Nhược Vân có mập mờ nho nhỏ như vậy. Cũng là chuyện tình rất bình thường của nam nhân.
Đương nhiên, đối với chuyện tình của Lăng Ngọc Nhã và Lão đầu tử, Nghệ Phong cũng không muốn biết bọn họ xử lý như thế nào. Chắc hẳn, Lão đầu tử sẽ không buông tha? Lăng Ngọc Nhã nói như thế nào cũng là tuyệt đại giai nhân.
Đương nhiên, Nghệ Phong không biết Lão đầu tử cùng Lăng Ngọc Nhã cuối cùng như thế nào. Nhưng mà cuối cùng, Thủy Nhược Vân vẫn cùng Lăng Ngọc Nhã cùng một chỗ rời khỏi Tội Ác Chi Thành.
Nhớ tới Thủy Nhược Vân, khóe miệng Nghệ Phong lộ ra mỉm cười, cùng Thủy Nhược Vân bảo trì loại quan hệ mập mờ không rõ này quả thực rất có ý tứ.
...
- Nghệ Phong sư huynh!
Thời điểm Nghệ Phong ở trong Tội Ác Chi Thành nhàn tản bước chậm, một thanh âm mị hoặc vang lên, Nghệ Phong quay đầu nhìn lại, nhìn nữ nhân mị hoặc nghìn vạn, có mê hoặc lòng người, Nghệ Phong cũng ngừng cước bộ lại.
- Dung Mị! Lúc trước hiểu lầm nàng. Thật có lỗi!
Nghệ Phong xin lỗi đối với nữ tử đến trước mặt, Nghệ Phong cho tới nay đều cho rằng Dung Mị không đứng đắn. Bất quá, hiện tại minh bạch Thánh Thành càng nhiều, thậm chí Thánh chủ và vị nữ nhân Mị Tông kia đều gặp qua, Nghệ Phong tự nhiên biết rõ, Dung Mị tu luyện mị thuật Mị Tông cần bảo trì thân trong sạch, đồng dạng cũng biết, muốn đại thành, phải mượn nhờ Tà Đế lực.
Mị Tông hiển nhiên là tồn tại vì phụ thuộc Tà Tông, cũng khó trách sau khi Tà Tông không đến đỡ Mị Tông. Mị Tông nhanh chóng suy sụp như vậy.
- Bất quá, rất đáng tiếc, hiện tại ta không có Tà Đế chi lực, cũng không giúp nàng được.
Nghệ Phong nhìn Dung Mị nhún nhún vai nói.
- Hi hi! Không quan hệ, nếu Nghệ Phong sư huynh muốn mà nói, ta không ngại phá công.
Dung Mị trực tiếp nói.
Lời này khiến Nghệ Phong đau đầu, nhìn Dung Mị nói:
- Cái này không tốt lắm đâu?
- Ta còn không sợ, Nghệ Phong sư huynh không sợ trời không sợ đất sợ cái gì chứ. Cùng lắm thì ta làm tình nhân của sư huynh, cho sư huynh ăn xong bỏ đi là được.
Dung Mị cười hề hề nói.
Nghệ Phong nhìn xung quanh một chút nói:
- Chuyện này tốt nha. Chúng ta có nên đi tìm một chỗ kín đáo hay không?
Dung Mị cười hề hề nhìn Nghệ Phong, lập tức đột nhiên nói:
- Ta hiện tại đi theo sư tổ Mị Tông tu luyện, không biết nàng biết rõ ta phá công do không có Tà Đế lực, có thể tìm sư huynh gây phiền phức hay không?
Một câu nói kia, khiến Nghệ Phong đứng thẳng lên. Hiện tại đi trêu chọc nữ nhân bên cạnh Thánh chủ, chuyện này và tìm đánh không có gì khác nhau.
Dung Mị thấy Nghệ Phong như thế, hi hi nở nụ cười, đột nhiên đi đến trước mặt Nghệ Phong, hai tay ôm lấy Nghệ Phong, hôn nhẹ lên miệng Nghệ Phong một ngụm, sau đó thân ảnh lui ra ngoài, lưu lại một câu:
- Nghệ Phong sư huynh, thân thể Mị nhi giữ lại cho sư huynh, chừng nào sư huynh muốn, sư huynh cứ tới lấy.