Mị Ảnh
Chương 1581: Ngu Phi
- Ngươi trốn đi đâu?
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, sử dụng thân pháp đến mức tận cùng, lực lượng hội tụ trong một quyền vọt tới, nện vào nắm tay đối phương.
Ầm...
Một tiếng va chạm, thân ảnh đối phương bị chấn bay ra ngoài, khóe miệng tuôn ra một ngụm máu, hung hăng nện ở đỉnh cung điện, nguyên bản cung điện xa hoa, trong nháy mắt sụp đổ một nửa.
Thánh Cấp khác thấy đồng bạn dễ dàng bị Nghệ Phong đánh phun máu như thế, sắc mặt biến đổi, đồng thời thân ảnh cũng tranh thủ thời gian chớp động đến bên người đồng bạn, đỡ lấy hắn hỏi:
- Như thế nào?
- Thực lực thật mạnh!
Thánh Cấp phun máu hoảng sợ nhìn Nghệ Phong, dùng thực lực Thánh Cấp nhị giai của hắn, cư nhiên đơn giản bị đối phương đánh phun huyết như thế, từ lực lượng vừa rồi của Nghệ Phong mà xem, mặc dù đối phương không dùng toàn lực, nhưng đã có thể hội tụ vào một điểm.
- Hắn đã đạt đến ngũ giai.
- Ngũ giai?
Đồng bạn Trúc Phong hoảng sợ hô một tiếng, nếu như hắn không đoán sai mà nói, lúc trước thời điểm Nghệ Phong tứ giai đã chém giết ngũ giai. Vậy sau khi hắn đạt tới ngũ giai sẽ khủng bố bực nào.
Nghĩ vậy, đáy lòng của mọi người bắt đầu phát lạnh, hi vọng Tiên Cảnh tranh thủ thời gian phái cấp bậc đại lão tới, ngăn cản Nghệ Phong lại.
Nghệ Phong nhìn lão giả Sát Lâu bên người nói:
- Đồng loạt ra tay, tốc chiến tốc thắng. Trước tiên giải quyết hai người này.
Lão giả Sát Lâu nhẹ gật đầu, thời điểm vừa mới chuẩn bị cùng Nghệ Phong đồng loạt ra tay, ở trong cung điện, một thân hình xinh đẹp xuất hiện, nữ tử mặc áo trắng, tuyệt mỹ và mị hoặc, vô hạn tư kiều, khuôn mặt tuyệt sắc chuyển tới trên người Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi vẫn còn tìm ta.
Nghệ Phong nhìn Ngu Phi, thân ảnh lóe lên, hạ xuống bên cạnh Ngu Phi, hai tay ôm Ngu Phi, nhìn Ngu Phi nói:
- Đi! Theo ta về nhà!
Ngu Phi nghe lời nói bá đạo như trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong, cũng không giãy dụa, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp mà thôi. Đối với nam nhân chiếm lấy thân thể của nàng, Ngu Phi không biết có cảm giác gì, nói yêu mến, nàng không muốn thừa nhận, nói không thích thì thời điểm đêm dài yên tĩnh lại thường xuyên nhớ tới người này. Khi hắn biến mất bốn năm, đồng dạng lo lắng vì hắn, cầu nguyện vì hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ngu Phi nghĩ lúc trước sau khi triền miên cùng Nghệ Phong không chào mà đi, nguyên lai tưởng rằng thời gian có thể quên hết thảy, tất cả sẽ tan biến. Nhưng hiện tại xem ra, hai người đều không quên, Nghệ Phong đang tìm nàng, nàng đồng dạng nghĩ và lo lắng đến hắn. Vi sự thành tựu của hắn mà cao hứng, vì hắn hung hiểm mà lo lắng.
Mọi người thấy Ngu Phi bị Nghệ Phong ôm, nguyên một đám mở to hai mắt, đặc biệt hai người Trúc Phong Trúc Điền, không khỏi nhíu mày quát:
- Ngu Cơ? Chuyện gì xảy ra?
Khó trách Trúc Phong nổi giận, nữ tử trước mặt là năm đó hắn ngẫu nhiên đụng phải, tiếng đàn có thể khiến tốc độ tu luyện công pháp của đệ tử Trúc Cung tăng lên không ít. Hắn cũng là vì nguyên nhân tiếng đàn này, nhất cử đột phá đến ngũ giai. Chính là nguyên nhân này, nữ nhân tự xưng Ngu Cơ đối với hắn có thể nói rất quan trọng, được hắn nâng lên vị trí phó cung chủ, bởi vì nguyên nhân như vậy, mặc dù là phó cung chủ, nhưng địa vị ở Trúc Cung cũng chỉ dưới hai người bọn họ.
Chỉ là, nữ nhân bị hắn ký thác kỳ vọng này, rõ ràng thông đồng với Tà Đế đương đại cùng một chỗ, điều này khiến hắn làm sao chịu nổi?
Chẳng lẽ, hắn muốn nói cho tất cả đệ tử Trúc Cung, hắn tìm một gián điệp trở về làm phó cung chủ Trúc Cung sao?
Ngu Phi nghe được tiếng quát của Trúc Phong, nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Trúc Phong nói:
- Đa tạ những năm này Trúc Phong tiền bối chiếu cố, Ngu Cơ là tên giả, vãn bối gọi Ngu Phi.
Lúc trước Ngu Phi vì tránh Nghệ Phong, đi theo Trúc Phong về Trúc Cung, một là nơi này yên tĩnh quả thật khiến nàng yêu mến, một nguyên nhân khác là, Trúc Cung ẩn thế, Nghệ Phong muốn tìm cũng không tìm thấy. Ngược lại là thật không ngờ, Nghệ Phong và Trúc Cung là thế lực đối địch.
Nếu như lúc ấy biết mà nói, Ngu Phi cũng sẽ không đặt chân tới Trúc Cung. Coi như là Ngu Phi không thích Nghệ Phong, cũng không có thể tới trận doanh đối nghịch với nam nhân mà mình từng thân thiết.
Bất quá, nhớ tới những năm này Trúc Cung bởi vì nàng chiếm được không ít chỗ tốt. Ngu Phi không cảm thấy thua thiệt Trúc Cung.
- Ngu Cơ?
Nghệ Phong kinh ngạc, thầm nghĩ khi nào hắn thành Tây Sở Bá Vương. Bất quá, nhìn bộ dáng Ngu Phi, nghĩ Ngu Cơ năm đó cũng không gì hơn cái này a.
- Nghệ Phong! Thả ta ra!
Ngu Phi nhìn Nghệ Phong nói.
- Buông nàng ra? Chê cười, Bản Đế thật vất vả tìm được nàng, chẳng lẽ còn có thể cho nàng biến mất vài năm nữa sao?
Nghệ Phong nhìn Ngu Phi nói.
Ngu Phi thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người nàng, phát hiện bàn tay Nghệ Phong nắm bên hông nàng, sắc mặt có chút phiếm hồng.
- Lúc này ta không đi nữa.
Ngu Phi nói.
- Nàng là nữ nhân của Bản Đế, lúc này nhất định phải theo Bản Đế về nhà.
Nghệ Phong cường thế nói.
Ngu Phi nhẹ gắt một cái, tức giận nói:
- Ai là nữ nhân của ngươi?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Nàng không thừa nhận cũng không quan hệ, dù sao quan hệ đã xảy ra, cùng lắm thì Bản Đế dùng mấy lần sức mạnh. Cho nàng mang thai rồi nói sau. Như vậy nàng sẽ không có biện pháp cự tuyệt.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói, nàng không chút nghi ngờ Nghệ Phong sẽ làm như thế, dùng tính cách của Nghệ Phong, ép hắn, hắn có cái gì không làm được.
Ngu Phi cho là mình sẽ có tức giận, chỉ là khiến nàng kinh ngạc, nàng rõ ràng không có chút tức giận nào, đáy lòng còn cảm giác hạnh phúc.
Loại cảm giác này khiến Ngu Phi kinh ngạc. Trong nội tâm xuất hiện một cái ý nghĩ: chẳng lẽ, ta thật sự yêu mến Nghệ Phong.
- Thật đáng yêu! Không cần phải náo tiểu tính tình, chờ ta giải quyết xong bọn họ, lại mang nàng về nhà.
Nghệ Phong nhẹ nhàng vỗ đồn bộ Ngu Phi một cái, ba phần hạ lưu bảy phần sủng ái.
Điều này khiến sắc mặt Ngu Phi hồng nhuận, đồng thời rõ ràng ma xui quỷ khiến nhẹ gật đầu, thật sự yên tĩnh đứng qua một bên.
Loại cử động không tự chủ này càng khiến Ngu Phi không rõ rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì.
Đám người xung quanh đồng thời kinh ngạc nhìn một màn này, như vậy là sao? Trình diễn kỹ năng tán gái của Tà Đế sao?
Ánh mắt Nghệ Phong chuyển hướng Trúc Phong, nhìn Trúc Phong thản nhiên nói:
- Nể mặc Ngu Phi là phó cung chủ các ngươi, hôm nay Bản Đế bỏ qua các ngươi. Bất quá, từ nay về sau, Trúc Cung không còn.
- Đó cũng không phải là ngươi nói.
Trúc Phong hừ lạnh nói, tuy sợ hãi thực lực Nghệ Phong, nhưng mà cũng không có thể bởi vì một câu nói của Nghệ Phong mà buông tha cho Trúc Cung.
Đáy lòng Trúc Phong tức giận dị thường, nếu biết rõ Ngu Phi là nữ nhân của Nghệ Phong, lúc ấy thái độ đối đãi nàng cũng không như thế này. Không nói nhận hết tra tấn, nhưng sẽ làm nàng không sống tốt.
Nghệ Phong thấy đối phương như thế, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, hừ một tiếng nói:
- Đã như vậy, Bản Đế sẽ đưa các ngươi đi.
Nói xong, Nghệ Phong vừa mới chuẩn bị động thủ, Ngu Phi đột nhiên há miệng hô:
- Nghệ Phong...
Nghệ Phong nhíu mày, liếc nhìn Ngu Phi, lập tức nhìn Trúc Phong nói:
- Cũng được, Bản Đế lưu lại một cánh tay của ngươi.
Ngu Phi nghe Nghệ Phong nói, thở dài một hơi, tuy nàng không có cảm tình quá lớn gì đối với Trúc Cung, nhưng mà dù sao đã ở cùng bọn họ nhiều năm như vậy, có chút muốn bảo trụ mệnh Trúc Phong. Chỉ là, Ngu Phi cũng biết, dùng quan hệ hiện tại của Tiên Cảnh và Thánh Thành, hai phe ước gì diệt trừ đối phương cho thống khoái. Nghệ Phong vì nàng buông tha chém giết một Thánh Cấp ngũ gia, đã rất để nàng trong lòng. Bằng không, ai sẽ buông tha cơ hội này?