Mị Ảnh
Chương 1474: Liễu Nhiên
Thời điểm khi Nghệ Phong còn ở trong u cốc chưa ra thì đám người Tần Y đang trên đường rời Tiên Cảnh. Đối với lời Ngạo Tuyết nói có chút không tin, nhưng tư thái của nàng khiến cho mọi người tin bảy tám phần. Điều này khiến cho Tần Y bức thiết muốn tìm Liễu Nhiên để xử lý vẫn đề này.
Thế nhưng khi họ vừa chuẩn bị ra khỏi Tiên Cảnh thì Ngạo Tuyết đột nhiên dừng lại. Nàng nhìn về một phương hướng, hít sâu một hơi nói:
- Sư huynh. Xuất hiện đi.
- Sư huynh?
Một câu nói này khiến đám người Trình Khải cả kinh, người có thể được Ngạo Tuyết gọi là sư huynh chắc chắn là Đế Thích Thiên. Nghĩ vậy, mọi người bắt đầu cảnh giác, trong lòng nghĩ tới một khả năng.
- Đế Thích Thiên cũng đạt tới Thánh cấp.
Bọn họ nghe nói Đế Thích Thiên đã bế tử quan, nếu không đạt tới Thánh cấp thì không có khả năng xuất quan. Lúc này hắn có mặt tại đây. đương nhiên không cần phải nói mọi người cũng hiểu.
- Khụ!
Trong một tiếng thở dài, một đạo thân ảnh bay ra chắn lối đi. Một khắc khi bóng người xuất hiện, ánh mắt hắn si mê nhìn Ngạo Tuyết nói:
- Sư muội, đã lâu không gặp.
Thần sắc của Ngạo Tuyết khi nhìn người sư huynh luôn si mê, luôn chiếu cố và chăm sóc nàng có hơi hoảng hốt. Đối với Đế Thích Thiên, nàng cũng có một chút hảo cảm, nếu như năm đó không phải Liễu Nhiên xuất hiện, có lẽ nàng thật sự sẽ gả cho sư huynh của mình. Thế nhưng sự xuất hiện của Liễu Nhiên khiến Đế Thích Thiên chỉ dừng lại ở mức gọi là hảo cảm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Chúc mừng sư huynh đột phá đến Thánh cấp.
Ngạo Tuyết không thân cận cũng không bất hòa, chắp tay nói.
Đế Thích Thiên nhìn vị sư muội đồng dạng cũng là Thánh cấp, trong lòng không thể bình tĩnh nổi. Hắn biết thiên phú của sư muội mình không thua kém hắn, nếu không phải năm đó nàng chủ động bỏ qua tranh đoạt chức vị Tiên Đế thì dù hắn có muốn ngồi vững ở vị trí này cũng phải trải qua muôn vàn khó khăn.
Mà bây giờ, nàng cũng đạt tới Thánh cấp.
Kì thực thời gian mà Đế Thích Thiên đạt tới Thánh cấp còn nhanh hơn Ngạo Tuyết một chút, chỉ là sau khi thành công tấn chức, hắn không lựa chọn xuất quan. Điều này khiến mọi người lầm tưởng Ngạo Tuyết đã tấn cấp Thánh cấp trước hắn.
Đế Thích Thiên không khỏi nhớ tới Liễu Nhiên, kẻ luôn đi trước hắn một bước. Sở dĩ sau khi hắn thành công đạt tới Thánh cấp vẫn không xuất quan là vì muốn bế quan nâng cao thực lực của mình, hắn muốn triệt để dẫm nát Liễu Nhiên dưới chân.
Thế nhưng, giờ phút này nghe thấy tin tức Đế Ngạo Thiên mang tới, hắn không thể không xuất quan.
- Sư muội! Chúc mừng muội cũng đạt tới Thánh cấp!
Thần sắc của Đế Thích Thiên khi nói với Ngạo Tuyết mang theo vẻ phức tạp.
- Cảm ơn! Bất quá, thỉnh sư huynh nhường đường.
Ngạo Tuyết nói với Đế Ngạo Thiên.
- Sư muội có lẽ còn nhớ rõ thân phận của mình. Muội không được ra khỏi Tiên Cảnh.
Đế Thích Thiên cũng không nhượng bộ.
- Nếu như ta nhất định muốn đi ra ngoài?
Ngạo Tuyết chằm chằm vào Đế Thích Thiên, trong mắt bên trong mang theo sắc thái kiên định.
- Vậy thì đành phải ủy khuất sư muội thôi. Bọn hắn có thể đi, nhưng muội nhất định phải ở lại Tiên Cảnh.
Đế Thích Thiên nhìn Ngạo Tuyết nói.
- Đã như vậy, ta đành phải lĩnh giáo cao chiêu của sư huynh. Nhiều năm qua, không biết sư huynh còn có thể áp chế ta một bậc hay không.
Ngạo Tuyết hừ một tiếng, trong mắt mang theo sắc thái lăng lệ ác liệt. Nàng tiến lên phía trước một bước, đấu khí khủng bố mạnh mẽ tuôn ra khiến thiên phải biến sắc.
- Sư muội! Muội thật sự muốn làm thế sao?
Đế Thích Thiên không ngờ vị sư muội năm đó ôn nhu dịu dàng, giờ đây đột nhiên làm ra hành động như vậy. Đừng nói nàng có thể đánh bại mình hay không, cho dù mình có bại thì sao? Những tiền bối tông môn có thể thả nàng đi sao?
- Đã qua nhiều năm rồi, ta vẫn không dám đối diện với sự thật. Nghệ Phong nói rất đúng, nếu quả thật không thể thì… Tại sao không làm lớn lên. Cho dù biết mình vẫn sẽ bị phong ấn, nhưng mình cũng đã cố gắng hết sức.
Ngạo Tuyết lạnh nhạt nói.
Đế Thích Thiên trầm mặc. Cái tên Nghệ Phong hắn đã nghe qua. Từ nhiều năm nay hắn luôn bế quan không gặp ai, cho dù là hai người đệ tử khác cũng do Đế Ngạo Thiên thay hắn dạy dỗ. Đối với thiên phú của Đế Ngạo Thiên, ngay cả hắn cũng tự nhận không bằng. Thế nhưng đệ tử kiệt xuất của hắn lại bị đánh bởi bởi một thanh niên tên là Nghệ Phong.
Đế Thích Thiên rất không cam lòng, nguyên bản hắn luôn hy vọng đệ tử của mình có thể áp chế đệ tử của Liễu Nhiên một bậc. Nhưng cuối cùng đã thất bại.
- Chẳng lẽ, cả đời này ta không thể vượt qua hắn một lần được sao?
Đế Thích Thiên lắc đầu, vứt bỏ tất cả mọi cảm xúc ra khỏi đầu. Hắn đối diện với sự quyết liệt của Ngạo Tuyết, thản nhiên nói:
- Mặc kệ ngày hôm nay sư muội nói như thế nào? Ta cũng không cho muội rời khỏi Tiên Cảnh.
- Vậy thì để xem sư huynh làm sao có thể ngăn cản ta?
Ngạo Tuyết không cảm thấy ngoài ý muốn đối với sự ngăn cản của Đế Thích Thiên. Tại thời điểm nàng muốn ra khỏi Tiên Cảnh, chắc chắn sẽ có người ngăn cản, chỉ không ngờ người đó lại là sư huynh của nàng.
Đã hạ quyết tâm, tự nhiên Ngạo Tuyết sẽ không vì người sư huynh trước mặt mà dao động. Đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ tuôn ra, không gian trở nên chấn động, lực lượng khủng bố khiến cho phong vân quay cuồng, thiên địa biến sắc. Sự uy nghiêm của Thánh cấp bộc lộ rất rõ vào thời khắc này.
Tần Đường ngốc trệ nhìn một màn này, trong mắt hắn mang theo sự rung động sâu sắc. Chưa từng gặp qua lực lượng Thánh cấp thì không thể nào lĩnh ngộ được, chỉ tùy ý sử dụng đã có uy lực khủng bố như thế. Lực lượng này đủ để tiêu diệt hắn cả trăm ngàn lần.
Giờ khắc này, Tần Đường mới phát hiện hắn là nhân vật nhỏ bé cỡ nào. Trước kia cứ nghĩ mình là một nhân vật kiệt xuất, giờ này nghĩ lại không khỏi nở nụ cười.
Tuy Trình Khải là Á Thánh, nhưng dưới cỗ lực lượng này cũng hiện lên sự kinh hãi. Thánh cấp, chỉ cần nhấc tay lên đã có cái uy của thiên địa.
- Tiểu thư! Chúng ta lui về phía sau một chút đi.
Trình Khải nói với Tần Y.
Đấu khí trong cơ thể cũng bộc phát tạo ra một vòng phòng hộ bao trùm Tần Đường Tần Trấn lại. Dư ba từ lực lượng của Thánh cấp không phải hai người có thể ngăn cản, riêng Tần Y vì có pháp tắc chi lực, cho nên không gặp nguy hiểm như vậy.
Mang theo lực lượng của thiên địa, Ngạo Tuyết đánh một quyền về phía Đế Thích Thiên. Lấy một quyền này làm trung tâm, bốn phía xung quang hình thành một vòng xoáy sụp đổ giống như đánh mạnh vào mặt hồ làm nước chảy ra hai bên. Trong không khí bộc phát ra từng đạo khí lưu như dòng nước.
Đế Thích Thiên nhìn một quyền của Ngạo Tuyết đánh tới, thân hình hắn hơi nghiêng qua, tránh một đòn này. Một quyền này không mạnh, chỉ có điều nó là một loại biểu hiện cho thái độ của nàng mà thôi.
Đế Thích Thiên nhìn Ngạo Tuyết thật lâu sau mới nói:
- Sư muội. Chúng ta thật sự phải động đao động thương sao?
Ngạo Tuyết nói:
- Chỉ cần sư huynh thả ta rời đi, ta tự nhiên sẽ không đối nghịch sư huynh.
Đế Thích Thiên trầm mặc một hồi, lập tức nhìn Ngạo Tuyết nói:
- Nếu như, ta đánh bại Liễu Nhiên, sư muội có còn coi trọng hắn nữa hay không?
Ngạo Tuyết chưa trả lời, đột nhiên từ đằng xa vọng tới một câu nói:
- Đánh bại ta? Ngươi có cơ hội này sao?