Mị Ảnh
Chương 1391: Xen lẫn trong dong binh đoàn
Nghệ Phong thụ thương nặng, tốc độ không quá nhanh, hơn nữa bởi vì ngũ hành tương khắc, Nghệ Phong không dám vận dụng đấu khí trong cơ thể điều trị thương thế, chỉ có thể dựa vào y thuật của chính mình từ từ điều trị. Không có đấu khí phụ trợ, tốc độ khôi phục chậm hơn rất nhiều là điều không cần bàn cãi.
Trên đường trở về Thánh Địa, dọc đường trải qua không ít núi non trùng điệp. Trong núi non trùng điệp, tự nhiên tồn tại đủ loại ma thú. Bất quá, dựa vào lực nhận biết cường đại của hắn, giúp hắn dễ dàng tránh né những ma thú này. Tình trạng lúc này của hắn không thích hợp để động võ.
- Đội trưởng! Đường xuống núi chỉ có hạp cốc này. Thế nhưng, nó lại bị ma thú ngăn cản, chúng ta cần phải đi vòng hay không?
Khi Nghệ Phong đi tới hạp cốc, bỗng nhiên một câu nói vang lên bên tai.
- Không cần! Chỉ là ma thú lục giai mà thôi, chúng ta có thể đánh một trận.
Thanh âm cuồng bạo vang lên, tất nhiên khiến Nghệ Phong nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trung niên râu quai nón đứng nơi nào đó, chòm râu rậm lộ rõ vẻ cuồng bạo.
Khi Nghệ Phong chăm chú nhìn hắn, tên đội trưởng kia tựa hồ cũng đã nhận ra, quay đầu liếc mắt nhìn Nghệ Phong, quay về phía đám võ giả bên cạnh hô lớn:
- Thực lực đạt tới Tướng Cấp cùng ta vây công ma thú này, thực lực chưa đạt tới Tướng Cấp lui lại phía sau.
Khi âm thanh của nam tử trung niên hạ xuống, những người này rất nhanh chấp hành mệnh lệnh của hắn, chia làm hai đội một trước một sau. Nam tử trung niên dẫn theo ba Tướng Cấp, bay nhanh hướng về phía hạp cốc kia.
Ngay khi hắn bay nhanh như thiểm điện, một tiếng thú rống vang lên. Nghệ Phong định nhãn nhìn lại, chỉ là một ma thú lục giai cấp thấp mà thôi. Còn thực lực của nam tử trung niên đạt tới Vương Cấp tam giai, hơn nữa được mấy Tướng Cấp trợ giúp, thực ra ma thú này không khó đối phó.
- Này! Người làm gì vậy?
Ngay khi Nghệ Phong chăm chú nhìn xuống hạp cốc, một nam tử trong đám dong binh chưa đạt tới Tướng Cấp nhìn về phía Nghệ Phong, mở miệng hỏi Nghệ Phong. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nghệ Phong định nhãn nhìn lại, thực lực của nam tử này đạt tới Sư Cấp đỉnh phong. Tại thế tục, đối với độ tuổi của hắn đạt tới cấp bậc này cũng coi như là thanh niên tài tuấn. Bất quá, điều khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, nữ tử đứng bên cạnh hắn cũng đạt tới trình tự này, hơn nữa còn nhỏ hơn hắn vài tuổi.
Nữ tử khoác trên mình bộ y phục màu xanh, thấy ánh mắt Nghệ Phong nhìn nàng, nàng khẽ nhíu mày nói:
- Đại ca của ta hỏi ngươi đấy?
- A...
Nghệ Phong a một tiếng, nhìn hai người nói:
- Ta quay về đế quốc Trạm Lam, bất quá đi ngang qua đây?
Nữ tử nghe Nghệ Phong nói, lông mày nguyên bản chau lại bỗng nhiên xòe ra. Khuôn mặt thành tú thêm vài phần mỹ lệ:
- Tại sạo chọn còn đường này quay về đế quốc Trạm Lam, chẳng lẽ ngươi không biết, ngọn núi này nguy hiểm nhất sao? Ngay cả ma thú thất giai đều có thể gặp. Thân thể yếu gầy của ngươi, nếu đụng phải ma thú lợi hại một chút, ắt bị chúng nuốt chửng.
- Ta thực sự không biết. Ta chỉ biết con đường này gần nhất, cho nên đi qua đây.
Nghệ Phong vừa cười vừa nói.
Nữ tử và nam tử kia liếc mắt nhìn nay, lại lần nữa thoáng liếc nhìn khuôn mặt Nghệ Phong tái nhợt, lúc này mới nhìn Nghệ Phong nói:
- Chờ chút, theo chúng ta xuống núi, đừng đi lung tung.
Nghệ Phong cười cười, quay về phía nữ tử và nam tử kia nói:
- Đa tạ!
Nam tử kia lắc đầu nói:
- Xuất môn tại ngoại, có thể giúp sẽ giúp. Bất quá, sau này đừng nên một mình đi tới đường hung hiểm như vậy.
Nói xong, ánh mắt nam tử kia chuyển tới hạp cốc, ma thú lúc này tại bốn người vây công, lộ rõ vẻ thất thế, sau cùng bị một đao của nam tử trung niên chém đứt đầu.
- Đội trưởng thắng!
Nữ tử thấy tràng cảnh như vậy, hưng phấn hô lớn.
- Đi thôi! Cùng ta tới gặp đội trưởng.
Nữ tử kia quay về phía Nghệ Phong nói.
- Đội trưởng!
Nữ tử đi tới trước mặt nam tử trung niên hưng phấn hô lớn. Nam tử trung niên khẽ gật đầu, sau đó thoáng liếc nhìn Nghệ Phong theo sau nữ tử kia, toát lên tiếu ý hỏi:
- Ngươi là?
Nghệ Phong chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy nữ tử kia giải thích:
- Người này đi tới đế quốc Trạm Lam, ta thấy hắn gầy yếu, nên để hắn theo chúng ta cùng đi.
Nam tử trung niên khẽ gật đầu, nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Tiểu huynh đệ, vậy người theo chúng ta đi!
Nghệ Phong quay về phía nam tử trung niêm mở miệng tạ ơn:
- Như vậy xin đa tạ đội trưởng!
Nghệ Phong thầm nghĩ theo bọn họ cũng tốt, chính mình khỏi cần động võ. Trước khi thương thế chưa bình phục, không động võ là hay nhất. Dù sao chính mình chưa hoàn toàn nắm giữ ngũ hành trong tay, nếu như ngũ hành lại tương khắc thêm lần nữa, quả thực khóc không ra nước mắt.
- Không có gì!
Đội trưởng liếc mắt nhìn sắc mặt Nghệ Phong, khẽ cười nói:
- Nhìn diện mạo của tiểu huynh đệ, e là bị trọng thương?
Nghệ Phong gật đầu cười nói:
- Đúng vậy!
Đội trưởng gật đầu cười nói:
- Chẳng trách sắc mặt tiểu huynh đệ trắng bệch. Bất quá, ta thực sự bội phục sự can đảm của ngươi, thương nặng như vậy còn dám đi trên con đường nguy hiểm như vậy.
Nghe câu này, Nghệ Phong cười cười không nói thêm. Đội trưởng kia hiển nhiên nói xã giao cùng Nghệ Phong vài câu, sau khi để mấy người Tướng Cấp kia nghĩ ngơi lại sức, liền dẫn theo mọi người đi tới hạp cốc.
Nghệ Phong cũng biết, đây chính là dong binh đoàn. Tại thế tục, dong binh đoàn có thể sở hữu Vương Cấp có lẽ không tồi. Đối với hai huynh muội kia, một người tên là Tử Hắc, một người tên là Tử Trúc.
Nghệ Phong dù sao cũng là ngoại nhân, ngoại trừ hai người này, rất ít người sẽ nói với Nghệ Phong như vậy. Điều này cũng khiến Nghệ Phong được thanh nhàn.
- Chờ chút, còn phải trải qua hạp cốc, cái hạp cốc kia tồn tại rất nhiều ma thú, ngươi chờ chút, chính mình cẩn thận.
Tử Hắc nhìn Nghệ Phong, đột nhiên mở miệng nói.
Nghệ Phong gật đầu, quay về phía Tử Hắc cười nói:
- Uhm!
Tử Trúc nhìn biểu tình của Nghệ Phong bình chân như vại, không khỏi nhíu mày quay đầu về phía Nghệ Phong nhắc nhở nói:
- Ma thú rất hung tàn, nếu như ngươi còn dửng dưng không để ý tới, chính là khiến ngươi gặp điều bất lợi.
Nam tử trung niên nghe thấy những lời này, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Tiểu huynh đệ, nha đầu Tử Trúc nói rất có lý. Chút nữa đụng phải ma thú ẩn cố gắng ẩn nấp, bằng không chúng ta không thể chú ý tới ngươi.
Nghệ Phong thấy ánh mắt mọi người tập trung trên cơ thể chính mình, hắn khẽ cười cười nói:
- Đại thúc, ngươi không cần xen vào ta, ta sẽ tự chăm sóc chính mình.
Nghe câu này, ngay cả nam tử trung niên đều có chút không thích. Nghĩ Nghệ Phong không biết thời thế. Nghĩ vậy, nam tử trung niên không nói thêm gì nữa. Thầm nghĩ, chờ chút ngươi chịu khổ, chung quy ắt phải thu liễm.
Tử Trúc khẽ hừ một tiếng, quay đầu không phản ứng với Nghệ Phong. Nàng sánh vai cùng đại ca, thẳng tiến hướng về phía trước.
- Dừng lại!
Nam tử trung niên đột nhiên quát lớn, theo giọng nói của hắn vọng xuống, vài đạo thú rống từ bốn phía bay nhanh tới, Nghệ Phong định nhãn nhìn lại, phát hiện bốn ma thú vây quanh bọn họ. Trong đó tồn tại một ma thú lục giai, và các ma thú ngũ giai khác.
Nhìn mấy ma thú này, sắc mặt nam tử trung niên trở nên vô cùng khó coi. Ma thú dẫn đầu trong đám ma thú đạt tới lục giai trung cấp, loại ma thú trình tự này, không phải bọn họ có thể chống đỡ.