Mị Ảnh
Chương 1247: Cường giả kinh khủng
Bởi vì Kim Phú bị Thiên Nghịch đâm xuyên qua một cánh tay, cho nên lúc đối mặt công kích điên cuồng của khôi lỗi, hắn cũng lộ ra dấu hiệu bị thua. Mà nam tử vượng tọa không hổ là người từ viễn cổ, đối mặt Mạc Quân cũng không chút rơi vào hạ phong.
Kim Phú thấy Điền Liêu như vậy, hắn đỡ xong một chiêu công kích của khôi lỗi, liền vội vàng quay sang giận giữ quát Điền Liêu:
- Tốc chiến tốc thắng, giải quyết Nghệ Phong!
Điều Liêu thấy Kim Phú rống giận, hắn hít sâu một hơi, cánh tay vung lên, từng đạo quỹ tích không gian kỳ dị xuất hiện trên hư không, đồng thời khi những quỹ tích không gian này xuất hiện đấu khí hội tụ vào trong quỹ tích này, từng đạo năng lượng đều hội tụ trong đó.
Dưới sự khống chế của Điền Liêu, những quỹ tích này nhanh chóng hội tụ lại, cuối cùng hóa thành một đạo màn trời cực lớn, màn trời cao tới hơn mười thước, tản ra khí tức lạnh lẽo, từng đạo năng lượng không gian không ngừng dũng mãnh vào trong đó.
- Thiên Phủ bí kỹ!
Điều Liêu nổi giận gầm lên một tiếng, thiên mặc bắt đầu bắn ra từng đạo quan mang khắp bốn phương tám hướng, giống như tơ lụa, từ bốn phương tám hướng lại đồng loại bao vây về phía Nghệ Phong. Toàn bộ không gian, dường như đều bị màn trời này khống chế.
Sự bao trùm kinh khủng này khiến Nghệ Phong hít sâu một hơi. Năng lượng Phệ Châu trong cơ thể bạo phát ra, vững vàng bao quanh hắn. Cùng lúc đó, hỏa diễm điên cuồng chảy ra từ cánh tay, hội tụ từng đạo năng lượng phệ châu vào trong đó.
Đấu khí của Nghệ Phong sánh ngang Quân cấp, giờ phút này toàn diện bạo phát ra, đấu khí kinh khủng như vậy, trong nháy mắt khiến hư không chấn động, nổi lên từng gợn sóng.
- Sí Diễm Trảm!
Nghệ Phong hội tụ hỏa diễm đao, chém thẳng về phía quang trụ đang xông về phía mình.
Rắc...
Nghệ Phong thậm chí có thể nghe được âm thanh vỡ vụ, từng đạo quang trụ bị đao của Nghệ Phong chém thành hư vô. Mà đồng thời càng có nhiều quang trụ hơn bao vây về phía Nghệ Phong.
- Ta kháo!
Quang trụ ùn ùn kéo đến, khiến Nghệ Phong không nhịn được mắng to một tiếng. Một chiêu này xác thực quá mức kinh khủng, Nghệ Phong vận dụng lực lượng của toàn thân, lần thứ hai quơ lên hỏa diễm đao, chém thẳng vào quang trụ.
Tuy rằng trong quang trụ này hội tụ năng lượng không gian, thế nhưng sí diễm trảm cũng đồng dạng hội tụ năng lượng Phệ Châu, cho nên quang trụ đến bao nhiêu, đều bị Nghệ Phong tiêu diệt từng đó.
Chỉ bất quá, những quang trụ này giống như vô cùng vô tận, tùy ý để Nghệ Phong diệt. Thế nhưng càng diệt càng nhiều, cuối cùng Nghệ Phong bất đầu cảm thấy quá sức.
- Không thể tiếp tục như vậy!
Nghệ Phong hít sâu một hơi, tiếp tục chống đối bị động như thế này, sớm muộn cũng bị Điều Liêu hành chết. Trên phương diện lực lượng, hắn xác thực không bằng Điền Liêu. Mà một chiêu này hiển nhiên cực kỳ kinh khủng.
Hai cánh đấu khí mạnh mẽ bật ra từ sau lưng, chớp động vài cái, đã hóa thành lôi điện tách ra đám quang trụ bao vây mình. Cùng lúc đó, hỏa diễm đao của Nghệ Phong lần thứ hai tăng vọt lên. Nghệ Phong lắc mình đến bên cạnh màn trời, đánh thẳng một đao về phía màn trời. Hắn định dùng một đao này để phá vỡ màn trời.
- Phá cho bản thiếu!
Nghệ Phong nổi giận gầm lên một tiếng, Sí Diễm Trảm được hắn thi triển tới mức tận cùng, bổ thẳng một đao về phía màn trời.
Oanh...
Sí Diễm Trảm chém vào trên quang mạc, giống như chém vào trên tấm thép, màn trời hơn mười trượng đồng dạng chấn động, mà dưới một chém này, màn trời cũng xuất hiện một cái khe thật nhỏ.
Thấy một cái khe cực nhỏ này, Nghệ Phong mừng rỡ như điên, tiếp tục chém ra một đao.
Rắc...
Dưới một đao này, chỗ màn trời bị chém trúng, giống như tơ nhện, bắt đầu điên cuồng lan tràn. Màn trời kinh khủng rốt cuộc hóa thành mảnh hỏ, sụp đổ xuống.
Cùng lúc đó, thân ảnh Nghệ Phong cũng nhanh chóng bay ra, từ bên trong màn trời ra ngoài. Hung hăng bổ một chưởng về phía Điền Liêu.
Điền Liêu thật không ngờ, màn trời của hắn từ trước đến giờ không ai có thể phá vỡ lại bị Nghệ Phong phá rồi. Nhìn một chưởng ẩn chứa năng lượng kinh khủng của Nghệ Phong đang vỗ về phía hắn, hắn vội vã làm ra phản ứng, đồng dạng đánh một quyền về phía Nghệ Phong.
Thấy một quyền của đối phương oanh thẳng vào cổ họng mình, một chưởng của Nghệ Phong cũng bổ về phía huyệt Thái Dương của hắn.
Hai người đều ra tay tàn nhẫn tới cực điểm, ai cũng không né tránh. Rất có ý tứ liều mạng một lần.
Trong mắt hai người đều lóe ra ánh sáng lạnh, tốc độ mạnh mẽ đề cao, thẳng tắp bức về phía đối, rất có ý tức bức đối phương né tránh thay vì chính mình.
- Lão tử cũng không tin, ngươi không sợ chết!
Cự ly này đối với những người đã đến trình độ như bọn họ mà nói, chớp mắt đã tới. Điền Liêu thấy Nghệ Phong không né tránh, thẳng tắp đánh về phía huyệt thái dương hắn, hắn rống giận một tiếng.
Khóe môi Nghệ Phong nhếch lên châm chọc, không chút bởi vì đối phương nói mà né tránh, hắn thực sự muốn nhìn, có phải đối phương cũng không sợ chết!!
Đấu pháp lưỡng bại câu thương để đám người chăm chú nhìn vào bọn họ đều trừng to mắt. Cả đám ngừng thở, không nghĩ ra hai người đã tàn nhẫn tới trình độ như vậy, không ai nhường ai.
- Chết tiệt!
Khi bàn tay của Nghệ Phong sắp bổ tới huyệt thái dương của hắn, mà Điền Liêu đồng dạng cũng sắp bổ tới cổ họng Nghệ Phong. Rốt cuộc Điền Liêu biến sắc, thân thể nhanh chóng xoay chuyển, tách ra một chưởng của Nghệ Phong.
Hắn vừa làm như vậy, khóe miệng Nghệ Phong liền mang theo một tia cười nhạt, lại biến đổi bàn tay, bổ về bờ vai hắn.
Mà Điền Liêu cũng đá một cước về phía Nghệ Phong.
Binh...
Công kích của hai người đều trúng mục tiêu, Điều Liêu hung hăng đá một cước vào trên chân Nghệ Phong, mà Nghệ Phong cũng giống như vậy, một chưởng bổ thẳng vào trên vai của hắn.
Phụt...
Một chưởng này của Nghệ Phong khiến Điền Liêu phun máu bay ngược ra ngoài, hung hăng đập vào trên mặt đất. Giống như vậy, Nghệ Phong cũng bắn ra xa xa, quỳ một chân trên mặt đất, trên trân truyền đến từng cơn đau nhức.
Một ván này, hai người cư nhiên lưỡng bại câu thương.
Thế nhưng Điều Liêu lại rất rõ ràng, một cước vội vàng của hắn, xa xa kém hơn một chưởng ấn chứa lực lượng kinh khủng của Nghệ Phong. Trong cơ thể hắn bị năng lượng Phệ Châu của Nghệ Phong đánh vào. Một ván này nhìn như lưỡng bại câu thương, chỉ bất quá hắn lại là người bị thương nặng hơn.
- Nếu như ngươi chờ một chút nữa mới né tránh công kích của ta, vậy thì lần này ta mới là người bị bại. Có trách thì trách ngươi không đủ ngoan độc!
Nghệ Phong nhìn Điền Liêu cười nhạt, lấy ra một ít nước thuốc từ không gian giới chỉ đổ vào chân, tiêu trừ đau đớn.
Mọi người trầm mặc, tình huống vừa rồi, nếu như là bọn hắn, bọn hắn cũng không thể làm được bằng Điền Liêu. Tiểu tử này không chỉ ngoan độc với người khác, hắn còn hung ác hơn với chính mình.
- Ngươi thất bại!
Nghệ Phong nhìn Điền Liêu, từ khi hắn bị năng lượng Phệ Châu đánh vào trong cơ thể, đã định trước hắn là người thất bại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghệ Phong nói xong câu đó, đưa tay ra, đấu khí mạnh mẽ chớp động trên hai tay. Cùng lúc đó, Long Kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn quơ quơ Long Kiếm, đâm thẳng về phía Điền Liêu, đang định đâm thủng Điền Liêu.
- Khụ!
Ngay khi lợi kiếm của Nghệ Phong sắp đâm vào cổ họng Điền Liêu, một tiếng thở dài già nua mạnh mẽ vang lên. Cùng lúc đó, một đạo năng lượng kinh khủng thổi bay tất cả hướng về phía hắn. Đạo năng lượng này khiến sắc mặt Nghệ Phong đại biến, lực lượng trong cơ thể bạo phát, hội tụ toàn bộ trên người, tạo thành đấu khí áo giáp, làm như vậy, Nghệ Phong như trước nghĩ không đủ an toàn, năng lượng Phệ Châu không muốn sống điên cuồng xông ra.
Phụt...
Đạo năng lượng này nện ở trên người Nghệ Phong, căn bản không có một tia chậm chễ, áo giáp đấu khí của Nghệ Phong trong nháy mắt bị vỡ tan, Nghệ Phong cũng thẳng tắp từ trên hư không rơi xuống, đập vào mặt đất.
Trước mặt cổ lực lượng này, Nghệ Phong cư nhiên không có một chút lực lượng chống cự nào. Cổ lực lượng này cư nhiên cường hãn đến mức nghịch thiên!