Mị Ảnh
Chương 123: Bức lui Kim Ưng Tông chủ
- Kim Ưng Tông chủ, không có chuyện gì đáng nói. Xin mời rời đi.
Trong thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ rõ vẻ đáng tin khiến mọi người đứng ngây dại tại chỗ. Bọn họ rất bất ngờ, với tính cách của không quan tâm tới chuyện thế gian, Trữ Huyên cũng nhúng tay vào. Dựa theo lý giải của bọn họ. Hẳn là nàng đã thay đổi, nàng không phải loại người ba phải.
- Trữ Tông chủ, ngươi cũng muốn bảo vệ tiểu tử kia?
Ngữ khí của Kim Ưng Tông chủ có phần kinh ngạc, Trữ Huyên cao quý sang trọng, chẳng phải có tính cách của nàng luôn luôn bỏ mặc chuyện không liên quan tới mình sao?
- Kim Ưng Tông chủ, ngài bị kẻ khác lừa gạt, vừa vặn quấy rối trưởng bối sư môn ta tấn tấn giai, ta cũng không tính toán. Thế nhưng ngươi hãy mau rời đi.
Giọng nữ nhân trong trẻo dễ nghe vang lên, lộ ra ý tứ đuổi khách, hơn nữa nàng lại quen biết Điệp Vận Du. Chuyện này khiến Kim Ưng Tông chủ vô cùng bất ngờ, trong lòng thầm nghĩ: Trữ Huyên có điểm khác thường, dựa vào tính cách của nàng, tại sao có thể tùy tiện đắc tội với cường giả Tôn Cấp?
Điệp Vận Du không hề nhận thấy, trong thời gian đám người đang yên lặng, Nghệ Phong ngoảnh về phía Trữ Huyên nháy con mắt tà mị, tiết lộ ý tứ trong đó khiến khuôn mặt Trữ Huyên lại lần nữa đỏ ửng. Trữ Huyên xấu hổ liền trừng mắt nhìn Nghệ Phong. Dáng dấp nữ thân kia đâu phải xa vời không thấu, mà là tư thái của tiểu nữ nhân xấu hổ tới cực điểm.
Tâm tư Trữ Huyên trầm ổn yên tĩnh không gợn sóng, nàng từ khóe miệng Nghệ Phong có thể nhận ra được. Ý tứ của Nghệ Phong khiến khuôn mặt nàng đỏ ửng:
- Trữ Huyên! Ta yêu nàng chết mất thôi!
Trữ Huyên hít thật sâu, ngăn chặn điểm rung đụng này, trong lòng nàng không kiềm chế nổi, quở trách:
- Oan gia!
Kim Ưng Tông chủ trông thấy khuôn mặt vốn bình thản như không của Trữ Huyên đột nhiên biến ảo bất định: Tuy rằng hắn không sợ Trữ Huyên, thế nhưng thực lực của đối phương hiện tại tất nhiên mạnh hơn chính mình rất nhiều. Nếu muốn đối phó với tiểu tử kia, tất nhiên không có khả năng.
Huống hồ, hắn không thể vì một gã đệ tử, đắc tội với hai cổ thế lực khổng lồ. Dù sao, hai cổ thực lực này liên hợp lại, cho dù toàn bộ Kim Ưng Tông bọn họ cũng không chống đỡ nổi.
- Ha ha, nếu như Trữ Tông chủ muốn bảo vệ hắn. Ta đây nể mặt nàng buông tha hắn. Bất quá, hi vọng lần sau hắn không để ta vô tình gặp lại. Bằng không, hắn sẽ không may mắn như vậy.
Kim Ưng Tông chủ rất tự nhiên, hắn trông thấy không thể làm thịt Nghệ Phong, liền chủ động buông tha.
- Ta cũng không bao giờ muốn nhìn thấy hắn gặp phải chuyện không may.
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng kích phát từng đợt từng đợt trấn động trong không trung. Đám người sửng sờ nhìn Trữ Huyên, tựa hồ không thể tin được lời này xuất ra từ miệng nàng. Xem ra với ý tứ của nàng, nếu ai khiến Nghệ Phong có mệnh hệ gì, nàng nhất định sẽ đối địch.
Tính tình Trữ Huyên nhạt nhẽo như vậy, tại sao lại nói ra ý nghĩ phát hỏa như thế? Lẽ nào nàng không biết Kim Ưng Tông đứng trước mắt chính mình sao? Thế lực còn mạnh hơn sư môn nàng một chút.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong và Trữ Huyền ngơ ngác, không nhận xét được, một lúc lâu mới đưa ra kết luận: Giữa hai người này nhất định có chuyện.
- Hừ!
Kim Ưng Tông chủ thấy đối phương không nể mặt mình, liền hừ lạnh một tiếng, vung tay lên ôm lấy Lưu Huyền Tử vội vàng bay về phía chân trời xa xa. Tuy rằng Kim Ưng Liệt không cam lòng, thế nhưng cũng chỉ có thể oán giận mà thôi.
Giống vậy, trong lòng Kim Ưng Tông chủ khẽ chấn động: Tiểu tử này không chỉ là đệ đệ của phi tần trong hoàng thất, hơn nữa, hẳn là có địa vị hết sức quan trọng trong tông môn Trữ Huyên. Bằng không, với tính cách của Trữ Huyên, nàng sẽ không làm như vậy.
Không thể không nói, Kim Ưng Tông chủ này cho rằng nhận xét của chính mình là đúng đắn, cũng khiến toàn bộ Kim Ưng Tông đều tin như vậy. Cho nên đối với Nghệ Phong cũng kiêng nể vài phần.
...
Trữ Huyên trông thấy người Kim Ưng Tông rời đi, lúc này nàng mới quay đầu lại, giận dữ liếc mắt nhìn Nghệ Phong. Trong giọng nói có ý trách móc, nói:
- Tại sao ngươi chọc Kim Ưng Tông, lại còn đắc tội với tông chủ của bọn hộ?
Ngữ khí của Trữ Huyên khiến Điệp Vận Du ngây dại tại chỗ, nàng và Triệu lão liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc: Chưa bao giờ thấy Trữ Huyên có loại ngữ khí như này!
Trữ Huyên trông thấy nam tử trước mắt bị trọng thương, trong lòng rất phức tạp. Đối với người đầu tiên nhìn chính mình lõa thể, bất luận nam tử kia trông thấy bộ phận nào trên thân thể chính mình, nàng vẫn luôn có một loại tình cảm đặc biệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong cười cười, quay về phía Trữ Huyên giải thích nói:
- Ta bị đứt kinh mạch chính là vì người Kim Ưng Tông hạ thủ.
- Cái gì? Ngươi bị đứt kinh mạch?
Điệp Vận Du kinh ngạc nói. Nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt đầy cổ quái:
- Ngươi bị đứt kinh mạch, tại sao có thể sở hữu thực lực cường hãn như vậy?
Nghệ Phong liếc mắt nhìn sang Điệp Vận Dung phong tình vạn chủng, vô cùng chọc người bốc lửa:
- Đợi cho nàng giải thích.
Đối với nữ nhân coi chính mình là đệ đệ, trong đáy lòng Nghệ Phong vô cùng ấm áp.
Điệp Vận Du cũng không tiếp tục hỏi nữa, tiếp đến quay đầu về phía Trữ Huyên nói:
- Cảm tạ Trữ Tông chủ vừa nãy cứu giúp.
Trữ Huyên cười cười, thản nhiên nói:
- Ta nghĩ, cho dù ta không xuất hiện. Điệp Phi cũng không gặp vấn đề gì!
Hai nữ nhân vô cùng ưu tú đứng chung một chỗ, có loại cảm giác hai người bọn họ đang đọ sắc. Trữ Huyên và Điệp Vận Du phải thừa nhận, nữ nhân trước mắt không hề thua kém chính mình, thậm chí có một số phương diện còn cao hơn chính mình một bậc.
- Trữ Tông chủ quá khen!
Điệp Vận Du cười cười, không hề bác bỏ, cũng không thừa nhận. Tất cả mọi chuyện trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Nghệ Phong trông thấy hai nữ nhân trước đều rất mỹ lệ và xuất sắc. Đôi mắt hắn vẫn không chớp động, nhìn chằm chằm so sánh hai người.
Dường như Điệp Vận Du muốn tỷ thí cùng Trữ Huyên, rốt cục mị thuật không dễ dàng thi triển. Toàn bộ vẻ tao nhã cao quý của nương nương trong hoàng thất thể hiện trên thân thể nàng, nhất thời mị lực đề thăng gấp mấy lần khiến yết hầu Nghệ Phong cuồn cuộn không ngớt. Trong lòng không suy tính được: Tăng lên, tăng lên, tiếp tục tăng lên.
Nghệ Phong hít thật sâu, hiển nhiên không chịu nổi mị lực tới cực điểm từ trên thân hai nàng phát ra. Hắn đành phá vỡ im lặng, quay về phía hai người mở miệng nói:
- Uy, hai nàng chiếu cố người bệnh một chút ah! Nếu tiếp tục như vậy, bản thiếu gia bị hỏa khí thiêu đốt chết mất thôi!
Hai nàng nghe thấy Nghệ Phong nói vậy, không kiềm chế nổi hai má phiếm hồng, trong lòng thầm mắng.
- Ngươi bị trọng thương như vậy, với bản lĩnh của ngươi hẳn là không có chuyện gì.
Trữ Huyên lạnh lùng nói, ngay cả thương thế của chính mình trước kia cũng có thể đi lại được trong vòng một ngày, thương thế của hắn hiện tại hẳn là không thành vấn đề. Trữ Huyên nghĩ đến lần chữa thương hương diễm kia, trong lòng nàng không kiềm chế nổi liền rung động.
- Khà khà! Cái này cũng không hẳn, trong người ta hiện tại không có một chút dược vật. Muốn điều trị cũng khó a, huống hồ thầy thuốc cũng không thể tự chữa bệnh. Hơn nữa ta còn trong tình trạng nguy hiểm.
Nghệ Phong mở miệng nói.
Trữ Huyên liếc nhìn Nghệ Phong, nói:
- Ngươi nói đi, ngươi lại đưa ra chủ ý gì?
Tuy Trữ Huyên ở cùng Nghệ Phong không lâu, thế nhưng nàng cũng hiểu được chút ít tính khí của hắn. Sau khi nghe xong, liền minh bạch chủ ý của hắn.
- Quả thực cũng không hề gì, hẳn là trên người nàng có Tử Kim Thủy sao? Tùy tiện đưa cho ta một trăm tám mươi bình là được rồi.
Câu nói này của Nghệ Phong khiến mọi người hít sâu một ngụm lương khí: Tử Kim Thủy? Còn tới 180 bình! Đây chính là dược phẩm ngũ giai đỉnh phong, có thể sánh ngang với thánh dược liệu thương lục giai. Cho dù tại hoàng thất, thứ dược phẩm này cũng vô cùng trân quý. Ngươi thật không biết xấu hổ, mở miệng nói dễ dàng như vậy?
Điệp Vận Du liếc nhìn Nghệ Phong, rốt cục hiện tại nàng lý giải được chút ít về Nghệ Phong. Bất quá, nàng lại càng cảm thấy hứng thú với ngữ khí của Nghệ Phong nói với Trữ Huyên.