Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mị Ảnh

Chương 1151: Yêu Hậu



 
Trong nháy mắt công kích của người mặc hắc bào đã tới, kế tiếp sẽ khiến Nghệ Phong triệt để nát bấy trong nháy mắt. Đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong cũng không dừng lại, cấp tốc lưu chuyển dọc theo lộ tuyến hành công của thuấn di. Nếu như đối phương còn không ra tay, vậy thì hắn chỉ có thể dùng thuấn di né tránh.
 
Oanh…
 
Ngay lúc cổ năng lượng này sắp công kích Nghệ Phong thì một cổ năng lượng không chút nào thua kém cổ năng lượng công kích che ở trước mặt Nghệ Phong, đỡ lấy đợt công kích này, điều này cũng khiến tâm tình buộc chặt của Nghệ Phong được buông lỏng:
 
- Rốt cuộc nàng cũng xuất thủ.
 
Người mặc hắc bào nhìn một kích cường lực của hắn bị tùy tiện đón đỡ như vậy, trong lòng hoảng sợ, dừng công kích nam tử Vương Tọa, thần thức quét khắp bốn phía, sau đó định tại vị trí của Nghệ Phong.
 
Ở nơi nào đó, một nữ nhân dụ hoặc đến cực điểm, một nữ nhân chỉ cần liếc mắt là có thể khiến người khác thú huyết dâng trào, máu mũi phải chảy nhẹ nhàng xuống. Nữ nhân ăn mặc có phần mát mẻ, toàn thân là màu hồng, bộc lộ vẻ tà mị vô cùng.
 
Nữ nhân này, toàn thân trên dưới không chỗ nào là không mang theo vẻ yêu mị. Xinh đẹp, yêu mị. Đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, đẹp đến mức khiến người ta đầu óc bốc lửa, cách nghĩ của người lần đầu tiên chứng kiến nàng, nhất định sẽ tìm cách đem nàng quẳng lên giường. "thượng", hung hăng "thượng".
 
Nữ nhân này, quả thực chính là yêu tinh hóa thân, yêu mị xinh đẹp đến mức tận cùng.
 
Nghệ Phong nhìn nữ nhân đã mấy năm không gặp này, hiện tại gặp lại cũng hơi có chút đờ ra. Nữ tử tuyệt mỹ bên người không ít, thế nhưng nữ nhân yêu diễm này, xác thực không có bất luận nữ nhân nào có thể so sánh được với nàng, loại dụ hoặc này, so với Điệp Vận Du còn mạnh hơn vài phần.
 
Nữ nhân này nhìn cũng không nhìn người mặc hắc bào, quay đầu nhìn Nghệ Phong liếc mắt cười:
 
- Tiểu đệ đệ, không ngờ mới cách mấy năm đã sắp đạt tới thực lực năm đó của bản hậu rồi. Không tồi không tồi, thì ra một người chỉ thích nói chuyện nhân sinh như ngươi còn có thiên phú như vậy. Được rồi, lần này bản hậu sẽ tặng cho ngươi một lễ vật, ngươi hài lòng chưa.
 
- Hài lòng, hài lòng!
 
Nghệ Phong dùng sức gật gật đầu, rất sớm hắn đã hiểu, tiểu ma nữ so với sư tôn của nàng, quả thực chính là một con cừu non mà thôi. Thủ đoạn chỉnh người của Yêu Hậu còn lão luyện tàn nhẫn hơn. Lúc này đây, càng vì hắn mà dẫn tới một Nhiếp Hồn Sư bát tinh đánh hắn.
 
- Hi hi… Ngươi vừa lòng là tốt rồi! Ban đầu vốn là bản hậu muốn tự mình động thủ, thế nhưng ngẫm lại da ngươi quá dầy, cho nên mới mời người.
 
Tiếng cười nữ nhân như chuông, truyền tới bên tai mấy nam nhân, đều cảm giác tâm như bị mèo cào, ngứa ngáy vô cùng.
 
- …
 
Nghệ Phong không nói gì mà chống đỡ, ánh mắt gian nan từ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Yêu Hậu dời đi, nữ nhân này là người duy nhất mà Nghệ Phong không dám công khai ngắm nhìn, nhìn nàng nàng sẽ không tức giận, thế nhưng phải đề phòng nếu không muốn bị nàng ăn đến không còn cặn bã.
 
- Yêu Hậu!
 
Người mặc hắc bào nhìn nữ nhân yêu diễm đến mức tận cùng này, kinh hãi thốt lên, trong mắt có chút không tin được.
 
- Thì ra ngươi cũng có chút nhãn lực, dĩ nhiên có thể nhận ra ta?
 
Yêu Hậu tùy ý nhìn thoáng qua người mặc hắc bào.
 
Trên mặt người mặc hắc bào mang theo vẻ cười khổ, cái tên Yêu Hậu này trong đám cường giả nhất lưu cũng là vang danh lừng lẫy. Ngoại trừ phong thái tuyệt đại của nàng, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn của nàng cũng khiến người đời phải kinh sợ, được xưng là truyền nhân kiệt xuất nhất của Thánh Âm tông trong nghìn năm nay, tên tuổi so với tông chủ đời trước còn vang dội hơn.
 
Phối hợp vẻ yêu diễm dụ hoặc ít có nam nhân nào có thể chống lại này, càng gia tăng vài phần sắc thái truyền kì cho nàng. Mà nàng nổi tiếng nhất là vào hai năm trước, khi đó Yêu Hậu vừa mới đạt tới Quân cấp, thế nhưng lấy thực lực vừa mới bước vào Quân cấp, chỉ cần trong vòng trăm chiêu, đã chém giết một cường giả Quân cấp vang danh hơn mười năm, một trận chiến này, mọi người mới đề cao sự nguy hiểm của Yêu Hậu tới đỉnh phong, hầu như không có ai nguyện ý trêu chọc nàng.
 
Thiên hạ kinh sợ trước Thánh Âm tông, càng sợ chính là bản thân Yêu Hậu.
 
Yêu Hậu liếc mắt nhìn người mặc hắc bào, lập tức thản nhiên nói:
 
- Ngươi đã hết giá trị lợi dụng, nếu không muốn chết, cút.
 
Một câu nói khiến sắc mặt người mặc hắc bào biến đổi, nhìn một chút Yêu Hậu, lại nhìn thoáng qua nam tử Vương Tọa, lập tức nhìn thoáng qua Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. Thế nhưng, mặc dù hắn là Nhiếp Hồn sư, đối mặt Yêu Hậu cũng không đề nổi một chút dũng khí, chỉ vì tên tuổi của nữ tử này quá mức khủng bố.
 
- Trong vòng ba hơi thở, nếu như ngươi còn không có biến mất trong tầm mắt của bản hậu, thì ngươi hãy vĩnh viễn ở lại đây đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
 
Yêu Hậu hời hợt nói.
 
Một câu nói này, khiến người mặc hắc bào biến sắc, đáy lòng cũng rất hiểu rõ, nếu như Yêu Hậu và nam tử Vương Tọa liên thủ, cho dù hắn có chạy được, e là cũng phải trả một cái giá cực đắt.
 
- Hi vọng ngươi vẫn có thể bảo vệ được hắn.
 
Người mặc hắc bào hừ lạnh một tiếng, mở miệng có chút uy hiếp nói, rất khó lý giải vì sao Yêu Hậu lại che chở một tên tiểu tử như vậy. Chỉ là điều này cũng không có nghĩa là hắn buông tha Phệ Châu.
 
Lắc mình vài cái, người mặc hắc bào đã biến mất trong tầm mắt mọi người. Ánh mắt Yêu Hậu cũng nhìn về phía nam tử Vương Tọa, trong mắt cũng có một tia kinh dị, đồng thời tùy ý nói:
 
- Bản hậu muốn nói chuyện một chút với tiểu đệ đệ, ngươi không có ý kiến gì chứ?
 
- Hắc hắc…
 
Nam tử Vương Tọa nở nụ cười vài tiếng, hướng về phương hướng mà Trữ Huyên vừa mới rời khỏi, bay nhanh đi.
 
- Đừng đi!
 
Nghệ Phong khẩn trương nói, nhìn vẻ mặt tiếu ý của Yêu Hậu, trong lòng không tự chủ lạnh lẽo. Đây là hàn ý thâm căn cố để đối với Yêu Hậu. Nam tử Vương Tọa vừa đi, không phải là nàng thích làm gì hắn thì làm sao?
 
Nam tử Vương Tọa tự nhiên sẽ không nghe Nghệ Phong nói, có thể bằng vào một lời nói mà dọa đi một cường giả nhất lưu, sẽ là người có thể dễ dàng đối phó được sao? Hắn không ở lại làm chuyện ngu ngốc.
 
Hiện tại nam tử Vương Tọa đã minh bạch, vì sao Nghệ Phong một chút lo lắng cũng không có, nguyên lai là có một bảo tiêu như vậy. Thế nhưng, bảo tiêu này cũng quá khó chinh phục đi, làm hại hắn và Nghệ Phong đều chịu không ít dằn vặt.
 
- Bất quá, nữ nhân này thực hăng hái. Chậc chậc, không biết vì sao tiểu tử này lại đào hoa như vậy, hai nữ nhân đều là những người phải khiến nam nhân phải đố kỵ.
 
Nam tử Vương Tọa bay ra rất xa, lúc này mới dừng lại.
 

 
- Cái kia, sư thúc, ta biết người bề bộn nhiều việc, người còn đang vất vả thống nhất Thánh tông. Không nên tổn hao thời gian quý báu trên người một tiểu nhân vật như ta.
 
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói.
 
- Hi hi, cùng một chỗ với ngươi, so với thống nhất Thánh tông còn có ý nghĩa hơn. Còn có, bản hậu già như vậy sao? Ngươi dĩ nhiên gọi bản hậu là sư thúc, ta nhớ kỹ năm đó ngươi gọi ta là tỷ tỷ a.
 
Yêu Hậu chuyển động cặp con ngươi long lanh kia, tản ra xuân ý vô cùng, tựa như là làm nũng với người tình.
 
Nghệ Phong nhanh muốn khóc, nếu như năm đó tại Thánh địa biết người này chính là Yêu Hậu, đánh chết hắn cũng không đi sờ mông cọp. Có điều, Nghệ Phong không khỏi nhớ tới sự mờ ám giữa lão đầu tử với sư tôn Hiên Huyên của Yêu Hậu, theo lý thuyết thì Nghệ Phong với Yêu Hậu chính là đồng lứa. Trên thực tế, xác thực Yêu Hậu không lớn hơn bao nhiêu so với Nghệ Phong, phỏng chừng tuổi tác cũng chỉ là lớn hơn một chút so với Trữ Huyên. Hơn nữa vì nguyên nhân tu luyện, không hiện lên một chút già lão nào, không khác thiếu phụ xuân xanh khiến người khác nhớ nhung, dáng dấp chỉ hơn hai mươi.
 
Gọi là tỷ tỷ thực ra cũng đúng, thế nhưng Nghệ Phong dám sao?
 
Đừng xem Yêu Hậu đang tươi cười, sau một khắc sẽ lấy ra ngân châm cắm đầy người ngươi.
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...