Mị Ảnh
Chương 1142: Ra khỏi thành
Nhìn cửa thành trước mặt đóng chặt, Nghệ Phong thoáng nhíu mày, nhìn nam tử Vương Tọa hỏi:
- Tiền bối, ngài có cách mở cửa thành này không?
Một lúc lâu, Nam tử Vương Tọa không nói gì, trong lòng Nghệ Phong dần dần trầm xuống. Nếu không mở được cửa thành này, vậy uổng công vừa rồi tranh thủ nhiều thời gian như vậy.
Ngay khi Nghệ Phong cắn răng một cái, chuẩn bị vận dụng bạo lực, lại nghe đến nam tử Vương Tọa nói:
- Với chút thực lực không đáng kể của ngươi muốn phá cửa thành này, thực sự không có khả năng. Ngươi nhìn xem ở bên trái cửa thành, có phải có một ít đồ án hay không. Nếu đồ án còn ở đó, thật ra bản vương có cách mở ra.
Nam tử Vương Tọa cảm giác có chút đau đầu. Lúc trước kiến trúc của thành trì này là do vị cường giả Thánh Cấp làm. Cho nên hắn không hiểu rõ về cơ quan của cửa thành này. Việc mở ra cửa thành phương là do thuộc hạ của hắn quản. Với thân phận của hắn năm đó, sao có thể chú ý tới một cửa thành nhỏ nhặt như vậy.
Bất quá, nếu còn đồ án năm đó để mở cửa thành, với hiểu biết của hắn đối với vị cường giả Thánh Cấp, tìm cách mở cửa thành sẽ không quá khó khăn.
Nghệ Phong vội vàng lắc mình đến bên trái cửa thành. Sau khi quan sát trên dưới một phen, quả nhiên thấy có chút thủ ấn không rõ ràng.
- Có chút thủ ấn!
Nghệ Phong nói.
Nam tử Vương Tọa gật đầu, từ cánh tay Nghệ Phong bay như tên bắn đi ra. Sau khi tinh tế quan sát một phen, trên mặt lộ ý cười:
- Vận khí khá tốt. Đây là cách mở cửa đơn giản nhất của tên kia. Chắc hẳn tên kia sợ người nhận mở cửa thành có hiểu biết không cao thâm, mới giao dùng loại khóa cửa Nhật giai cấp thấp này.
Nghệ Phong nghe thấy những lời này, thoáng líu lưỡi không nói nên lời. Phương pháp mở cửa Nhật Giai, trong mắt hắn là cấp thấp nhất. Có thể thấy được viễn cổ phồn hoa đến mức độ nào.
- Chuyển hồn lực của ngươi cho ta. Hiện tại hồn lực của ta không đủ để thi triển thủ ấn này.
Nam tử Vương Tọa nói.
Nghệ Phong gật đầu. Từng đạo hồn lực vọt vào trong hồn thể của nam tử Vương Tọa. Nhờ có dấu vết tinh thần kết nối, hồn lực hai người dung hợp rất mau lẹ.
Nam tử Vương Tọa thấy được hồn lực đã khôi phục một chút, thủ ấn không ngừng đánh ra, thủ ấn ẩn chứa năng lượng chụp tới, Trên đó mơ hồ có chút vết tích thủ ấn. Thủ ấn ban đầu vốn không rõ ràng lại tản ra hào quang, rất nhanh liên kết lại.
Nghệ Phong cảm giác hồn lực trong cơ thể bị rút ra lợi hại. Một lúc lâu Nam tử Vương Tọa mới dừng tay lại. Toàn thân hư nhược hơn rất nhiều, lại ẩn trên cánh tay Nghệ Phong.
- Không thể tưởng tượng được, một chút phương pháp mở khóa nho nhỏ lại khiến ta tốn sức như thế.
Nam tử Vương Tọa có một chút cảm thán. Với thực lực của hắn năm đó, thủ ấn như vậy ít khi phải dùng tới.
Nghệ Phong thấy hắn đã tiêu hao gần hết một nửa hồn lực, hắn cười khổ một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào thủ ấn kia. Thủ ấn kết hợp với phủ đệ kỳ dị, tản ra ánh sáng rực rỡ khác thường.
Khi ánh sáng chậm rãi biến mất một chút, rốt cục cửa thành đã phát ra tiếng động giống như tiếng rồng gầm, thực sự có xu hướng mở ra.
- Tiện nghi cho những người đó rồi. Theo dấu vết thủ ấn mà bản vương vừa đánh ra, bọn họ sợ cũng có thể tìm được cách mở khóa. Không thể dựa vào cửa thành cản bọn họ lại một lúc.
Nam tử Vương Tọa thở dài một hơi.
Nghe thấy những lời này, ánh mắt Nghệ Phong sáng ngời, ấn kết trong tay không ngừng kết khởi. Sau khi hắn kết khởi, từng đạo hồn lực bay ra như tên bắn, sau đó bao trùm phía trên thủ ấn. Sau động tác này của Nghệ Phong, thủ ấn lại bị xoa nhẹ. Dấu vết thủ ấn biến mất, Bức tường đá không còn gì hơn ngoài tảng đá.
- Ảo cảnh!
Nam tử Vương Tọa nhìn tường thành trước mặt không có chút vết tích gì, kinh ngạc nhìn Nghệ Phong. Không thể tưởng tượng được Nghệ Phong còn có thể chế tạo ảo cảnh.
- Lấy mức độ chế tạo ảo cảnh trình độ Nhiếp Hồn Sư thất tinh, cho dù là bát tinh không quan sát thật kỹ, liếc mắt một cái cũng không thể nhận ra được. Cái này đủ để cản bọn họ một lát.
Nghệ Phong khẽ cười nói.
- Ừ! Như thế rất tốt. Ngươi dùng tốc độ nhanh nhất ra ngoài. Thời gian thành trì mở ra sẽ không lâu. Đại khái chỉ có thời gian vài phút!
Nam tử Vương Tọa nói.
Nghệ Phong gật đầu, nhìn cửa thành mở ra một khe nhỏ, thân ảnh liền bay nhanh về phía cửa thành. Hắn đã thi triển thân pháp đến mức tận cùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhờ luân phiên thi triển Thuấn Di và thân pháp thi triển dưới, cửa thành còn chưa mở hoàn toàn, Nghệ Phong đã xuất hiện phía ngoài cửa thành.
Nghệ Phong vừa xuất hiện ngoài cửa thành, lập tức phát hiện rất nhiều ánh mắt chú ý tới hắn. Nghệ Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện những ánh mắt này đều là của Nhiếp Hồn Sư không tiến vào thành trì.
Những Nhiếp Hồn Sư không thể vào thành trì, đã không cam lòng rời khỏi. Một đám chờ đợi ở bên ngoài, mong có được một chút ưu đãi. Lúc này thấy Nghệ Phong đi ra, một đám dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú người Nghệ Phong, đặc biệt nhìn cửa thành đang mở rộng phía sau Nghệ Phong. Ánh mắt càng nóng cháy.
Thấy được ánh mắt tham lam của những người này, Nghệ Phong hừ một tiếng nhưng không nói chuyện, thân ảnh chợt lóe lên tính rời khỏi đó.
Nhưng, hắn nhanh chóng bị một Nhiếp Hồn Sư ngăn cản.
Nghệ Phong dò xét thực lực của Nhiếp Hồn Sư này một chút. Lục tinh trung giai! Điều này khiến khóe miệng Nghệ Phong lộ ra nụ cười có chút xem thường:
- Bằng vào ngươi cũng muốn giữ ta lại?
Những Nhiếp Hồn Sư không thể vào thành trì, phần lớn đều là những người đã bị đánh bại trong trận tranh đoạt ở trước cửa thành. Người như vậy thì có thực lực mạnh tới mức nào? Nghệ Phong sao có thể để ý?
Nghệ Phong thậm chí không có ý đánh nhau với đối phương, nhưng trên cánh tay Nghệ Phong lại truyền đến giọng nói của nam tử Vương Tọa:
- Nghệ Phong, giết hắn, giết hắn. Sau khi thôn phệ xong hồn lực của hắn, bản vương có thể khôi phục được một chút thực lực.
Nghe thấy những lời này, lúc này Nghệ Phong mới dừng bước, nhìn người đang đứng chặn trước mặt hắn nói:
- Muốn trách chỉ có thể trách mạng người không tốt!
Nói xong câu đó, thân ảnh Nghệ Phong liền đồng thời thi triển Thuấn Di và Nhiếp Hồn Sư ra. Cùng lúc đó, tử khí trong cơ thể bạo phát. Nghệ Phong vừa ra tay chính là công kích sắc bén. Phía sau hắn có truy binh. Hắn không muốn lãng phí thực lực trên người Nhiếp Hồn Sư này.
Chiến lực Nhiếp Hồn Sư thất tinh, võ giả Tôn cấp lục giai đồng thời thi triển ra, một Nhiếp Hồn sư lục tinh trung giai sao có thể ngăn cản được. Hắn gần như không có cơ hội kháng cự. Sau vài lần, Nghệ Phong đã bắt được cổ đối phương, trực tiếp vặn gãy. Hồn thể của hắn bị Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong loại trừ, sau đó nam tử Vương Tọa hé miệng, nuốt toàn bộ hồn thể của hắn vào.
Sau khi hồn thể của hắn bị nuốt vào, thân thể nam tử Vương Tọa nổ mạnh vài tiếng. Sau khi khi những tiếng nổ dừng lại, nam tử Vương Tọa cười ha ha nói:
- Thật là sảng khoái!
Nam tử Vương Tọa khôi phục chút khí lực, ánh mắt tập trung ở trên người Nhiếp Hồn Sư còn lại. Hắn xông về phía một Nhiếp Hồn Sư có thực lực yếu hơn cả, lưu lại một câu nói:
- Nghệ Phong, động thủ với những Nhiếp Hồn Sư này, cho bản vương nuốt vào. Đến lúc đó thực lực của ta có thể khôi phục khoảng bốn thành. Cho dù đối mặt với Nhiếp Hồn Sư bát tinh cũng không đến mức bó tay không biện pháp.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Nghệ Phong mừng rỡ, liền gấp rút xông về phía các Nhiếp Hồn Sư.