Mị Ảnh
Chương 112: Còn bao lâu nữa tới Đế Đô?
Nghệ Phong rất u sầu, u sầu tới tột cục. Nhớ tới tràng cảnh buổi tối ngày hôm qua, hắn cảm thấy chính mình không bằng cầm thú.
Đúng vậy! Nghệ Phong dựa vào lý do chính mình đánh cuộc thắng Điệp Vận Du, sau đó bò lên trên giường nàng. Cũng giống vậy, Điệp Vận Du khong làm sai lời hứa của nàng. Nàng nằm trên giường cùng Nghệ Phong.
Thế nhưng, ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị hóa thân vào lang sói đêm trăng, Điệp Vận Du lại nói với hắn một câu quái lạ:
- Nghệ Phong, thực sự ta coi ngươi như đệ đệ của ta. Thực không muốn phát sinh chuyện gì cả! Ta không muốn sau này ngươi phải đối mặt với chuyện phiền phức gì đó.
Thoáng chốc, trái tim Nghệ Phong đột nhiên mềm nhũn, thậm chí vì những lời nói này của nàng động tác của hắn liền dừng lại. Bất quá, hắn liền phản ứng lại, phiền phức cái rắm ah? Chính mình chịu báo thù là xong. Nữ nhân này túm lấy trái tim nam nhân. Thiếu chút nữa nàng trốn thoát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Điệp Vận Du cũng rất bất ngờ, dưới tình huống chính mình cố ý sử dụng mị thuật, lý trí của Nghệ Phong vẫn có thể trụ vững. Theo lý thuyết, Nghệ Phong ắt sẽ buông nàng ra, sau đó biểu tình rất áy náy thỉnh cầu nàng tha thứ ah.
Rơi vào đường cùng, nàng đành phải nói:
- Không phải ngươi muốn biết ta có tu luyện mị thuật hay không, sao? Ta nói ngươi biết, quả thực ta đã học, nếu như ngươi muốn thực hiện các bước tiếp theo, cần phải hiểu rõ.
Nhãn thần Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du, trong nháy mắt hắn chửi thầm:
- Kháo! Nàng đùa ta sao?
Nếu như chỉ là mị thuật, thực ra Nghệ Phong không hề sợ hãi. Thế nhưng, mị thuật ngay cả Lăng Thần Quyết không thể chống đỡ được, có thể thấy kinh khủng như thế nào. Nghĩ đến, Điệp Vận Du cũng tu luyện tới cảnh giới cực cao. Nghệ Phong tưởng tượng một chút, nếu như trong lúc chính mình hành sự, đột nhiên Điệp Vận Du thi triển một chút mị thuật trả thù. Hắn liền cảm thấy toàn thân ớn lạnh run lên.
Chính mình có thực lực Sư Cấp, căn bản không chống đỡ được mị thuật kinh khủng như vậy. Cho dù dựa vào Lăng Thần Quyết cũng chết rất thê thảm. Mị thuật, dù kẻ ngu ngốc cũng biết trong đó có một chiêu gọi là lấy dương bổ âm. Tuy rằng bên trong mị thuật cao đẳng cũng có một chiêu không tiết thân. Thế nhưng, dù sao mị thuật cũng là mị thuật, thuộc tính này bất cứ là mị thuật gì cũng đều có. Bất quá, mị thuật càng cao, thuộc tính này càng hoàn mĩ được nâng cao hơn, giống như được bổ sung thêm. Nếu như nàng thầm nghĩ lấy dương, vậy ngươi cũng không thể chiếm được lợi ích một điểm.
Nghệ Phong, Nghệ Phong rất phiền muộn, muốn tìm cách giết người. Hắn cảm thụ được huyết khí không ngưng cuộn chảy. Dường như hắn giống như sư tử đấu bại, ngã nhào trên giường ôm thân thể tàn khốc kia nhắm mắt ngủ.
Điệp Vận Du không ngờ, tiểu tử hỗn đản này không làm được bất cứ điều gì, lại còn muốn ôm nàng. Đồng thời khiến nàng ngạc nhiên, nhưng để hắn tùy ý ôm chính mình cũng là điều bất đắc dĩ. Trong lòng thầm nói: Lão hỗn đản, chuyện này cũng tương tự như để thê tử ngươi cắm sừng cho ngươi!
Vì vậy, hai người lấy một tư thế vô cùng kiều diễm và nhu mì vượt qua một đêm. Đêm này, Nghệ Phong khá khó chịu, thế nhưng cũng không muốn tìm chỗ khác mà ngủ. Đau nhức, cũng vui. Tuy rằng đau nhức hơn nữa, nhưng Nghệ Phong tin tưởng, nếu như để bất cứ nam nhân nào lựa chọn, đều sẽ lựa chọn giống như Nghệ Phong.
Nghệ Phong đứng sừng sững trên khoang thuyền, từng đợt từng đợt gió mắt thổi đến, khiến những sợi tóc dài nghịch ngợm không ngừng dựng ngược lại phía sau. Suy cho cùng, hắn không chịu được loại cảm giác, những thứ không thuộc về chính mình hành hạ, tại trời đất rộng lớn, cảm giác bò trên giường. Hiện tại đứng trên khoang thuyền, hỏa khí trong cơ thể đã tiêu tan hết.
Không thể phủ nhận, Điệp Vận Du cực kỳ mị hoặc, Nghệ Phong cảm giác được hương khí nhàn nhạt kia, thân thể nổ mạnh, da thịt trơn bóng của nữ nhân mị hoặc đến cực điểm. Thậm chí hắn có loại cảm giác chính mình bị hoa mẫu đơn hại chết, cảm thấy chính mình biến thành quỷ cũng phong lưu.
- Tiểu tử bại hoại! Ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Điệp Vận Du đứng trên khoang thuyền, thân thể chìm vào trong gió biển ánh mắt thâm thúy nhìn Nghệ Phong đứng cách đó xa xa, trong lòng nàng hơi rung động, nhẹ giọng nói.
Thanh âm dịu dàng êm đềm kéo dài, khiến Nghệ Phong quay đầu lại. Kiện y phục của Điệp Vận Du tùy ý tung bay, mái tóc dài óng mượt bay phấp phới trên vai không theo bất cứ trận tự nào, tựa hồ bay cao vút. Tư thái mệt mỏi cùng với thân thể hoàn mỹ này, càng khiến tâm tư Nghệ Phong kinh hoàng.
- Nàng ngủ dậy rồi sao?
Nghệ Phong trông thấy làn da trắng mịn của Điệp Vận Du vì gió lạnh thổi vào mà nổi da gà, hắn liền vung tay lên, chuẩn xác khoác lên thân thể Điệp Vận Du một chiếc áo choàng.
Nghệ Phong cảm thấy nữ nhân trước mắt khiến nam nhân đều không kiềm chế được, trong lòng cũng có chút buồn cười. Thực ra, đêm qua nàng ngủ rất yên bình, buồn cười nhất chính là rõ ràng để chính mình mạnh mẽ ôm nàng, tiếp đến nàng ôm chặt lấy chính mình. Giống như một tiểu cô nương, sự thành thục của nàng và tính toán của Nghệ Phong trở thành cặp đôi hoàn hảo.
Nghệ Phong mang theo vẻ ấm áp ôn độ, hơn nữa là sự quan tâm. Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức cảm thấy một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể.
Bất quá, nghĩ đến vẻ kiềm diễm nhu mì tối hôm qua, mặt nàng không khỏi ửng hồng: Ngại thay mị thuật của chính mình, toàn bộ hắn thật ra rất an phận. Thế như cặp móng vuốt kia, không dừng lại, hầu như chiếm tiện nghi trên cơ thể chính mình.
Đôi lúc Điệp Vận Du nghĩ lại cảm thấy buồn cười, rõ ràng chính mình bị một thiếu niên choai choai khi dễ. Bất quá, thật không ngờ, tiểu tử này, cho dù biết rõ phải chịu dằn vặt còn phải muốn cuộc cá cược, ép buộc chính mình ngủ cùng một chỗ. Dùng lực đạo cường đại khiến chính mình không thể giãy dụa.
Chỉ là, nhớ tới đêm qua chính mình có được cảm giác an toàn mà từ trước tới nay chưa từng có. Nhãn thần nàng nhìn Nghệ Phong cũng hiện lên vẻ nhu hòa dịu hiền.
- Sau này, ta cũng không đánh cược cùng nàng nữa. Trên đại lục này, đánh cược trước mặt thần thánh căn bản không có tác dụng.
Nghệ Phong có chút phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng, nói.
Điệp Vận Du nở nụ cười khanh khách:
- Chính là ngươi không dám, lại có thể trách ta sao?
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng dã chuyển ra phía xa xa, bất mãn nói:
- Không ngờ, một ngày nào đó bản thiếu gia cũng có không bằng cầm thú.
Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức cười nói:
- Không bằng cầm thú, là có ý tứ gì?
- Đã từng có một đôi nam nữ, bởi vì trời mưa tầm tã mà trốn ở một nông gia. Thế nhưng nông gia chỉ có một chiếc giường, sau đó nữ nhân vẽ một đường cắt đôi chiếc giường. Quay về phía nam nhân nói: Nếu như ngươi vượt qua đường cắt này, chính là thú.
Quả nhiên, nam tử kia rất quân tử, ách, không sai biệt lắm quân tử giống như ta. Cả đêm không hề vượt quá đường cắt kia.
Điệp Vận Du cười nói:
- Chuyện này tốt nha. Như vậy không bị rằng buộc.
Nghệ Phong trừng mắt, liếc nhìn Điệp Vận Du, nói:
- Ngày thứ 2, nữ nhân cùng nằm trên giường, quay về phía nam tử quăng một cái tát, sau đó mắng "ngươi không bằng cầm thú"!
Sau khi Điệp Vận Du nghe xong, liền cười khanh khác, nụ cười tô điểm khuôn mặt xinh đẹp. Một lúc lâu mới chỉ vào Nghệ Phong cười nói:
- Ta thích ngươi không bằng cầm thú.
Nghệ Phong đảo cặp mắt trắng, con mắt lại lần nữa chuyển về phía mặt sông: Ít nhất chính mình có điểm mạnh mẽ hơn nam tử kia. Nhớ tới sự mềm mại và nhãn bóng của Điệp Vận Du, trong lòng Nghệ Phong lại lần nữa nổi lên một chút chấn động.
- Điệp tỷ tỷ...Đến Đế Đô nhanh nhất phải mất bao lâu?
Bỗng nhiên Nghệ Phong quay đầu về phía Điệp Vận Du, nói.
- Uhm? Ngươi vội vàng đến Đế Đô như vậy làm gì? Phải nửa tháng nữa. Nơi này, tính ra cách Đế Đô cũng khá xa. Bằng không ta cũng không tới nơi này du ngoạn.
Điệp Vận Du thuận miệng đáp.