Mị Ảnh
Chương 1047: Thích bắt nạt kẻ yếu
- Nghệ Phong, đừng tưởng rằng ngươi là đệ nhất học viện Trạm Lam, học viện Mộ Quang chúng ta có thể dễ bắt nạt. Quả thực không nói lý lẽ!
Mộ Điền cả giận hừ một tiếng, đáy lòng mơ hồ cũng rõ ràng ý tứ của Nghệ Phong, sợ rằng hắn đánh chủ ý lên đan dược thất giai này rồi.
- Không nói lý lẽ? Ta có lý hay không ta không biết. Thế nhưng ta chỉ biết là, học viện Mộ Quang các ngươi cướp đoạt thứ gì đó của bản thiếu, lại không có can đảm thừa nhận!
Nghệ Phong lạnh lùng nói:
- Ngươi không phải nói các ngươi không đoạt sao? Vậy đi, các ngươi chỉ cần để bản thiếu kiểm tra một lần, chỉ cần không tìm ra đan dược của bản thiếu, ta không dám nói gì. Thế nhưng nếu như tìm ra, đan dược thất giai, bí pháp, vũ kỹ Địa Giai các ngươi cướp đoạt từ trong tay ta. Đều giao ra cho ta!
- Phụt!
Một câu này của Nghệ Phong, để đám người học viện Trạm Lam và học viện Mộ Quang đều ngã xuống đất hàng loạt, cả đám hít sâu một ngụm khí lạnh... Thầm nghĩ Nghệ Phong thật sự dám mở miệng, đan dược thất giai cũng đành thôi, thế nhưng bí pháp vũ kỹ Địa Giai, này mẹ nó quả thực là công phụ sư tử ngoạm. Hơn nữa vừa mở miệng là có thể nói ra lời nói hù chết người này!
Người của học viện Mộ Quang cực kỳ xem thường nhìn Nghệ Phong, thầm nghĩ ngươi có mấy thứ này để cho chúng ta đoạt sao? Cư nhiên tham lam như vậy!
Nhưng làm sao bọn hắn có thể biết, những thứ này hoàn toàn là lợi nhuận Nghệ Phong muốn thu lại. Nghệ Phong nghĩ thầm các ngươi cầm đan dược thất giai của chúng ta lâu như vậy, không thu điểm lợi nhuận sao có thể ăn nói với chính mình. Huống chi còn có các loại phí tổn thất tinh thần của các học viên chúng ta.
Đám người học viện khác đang vây xem cũng méo mặt, không biết có nên tin Nghệ Phong hay không. Nghệ Phong nói giống như có chuyện đó xảy ra thật, thế nhưng nhân phẩm Nghệ Phong lại khiến bọn họ trở nên nghi ngờ...
- Học viện Mộ Quang chúng ta còn không phải loại như ngươi có thể lục soát được!
Mộ Điền cả giận hừ một tiếng.
- Chột dạ sao?
Nghệ Phong nhất thời nở nụ cười, lập tức nhàn nhạt nói:
- Cũng được, không lục soát thì không lục soát, lẽ nào ta không còn cách khác sao?
Nghệ Phong vừa mới nói xong, cánh tay mạnh mẽ vung lên, vài đạo năng lượng hóa thành mũi nhọn sắc bén bay nhanh về phía đám người học viện Mộ Quang, ngay khi mấy người học viên chật vật muốn né tránh, vài đạo mũi nhọn sắc bén đã cắt qua quần áo của bọn họ. Kèm theo quần áo của bọn họ vỡ tan, mấy bình ngọc rơi xuống đất!
Mộ Điền nhìn Nghệ Phong đột nhiên ra tay với học viên, hắn rống giận một tiếng nói:
- Nghệ Phong, ngươi có ý gì, đừng khinh người quá đáng!
- Khinh người quá đáng?
Nghệ Phong hừ một tiếng nói:
- Không phải các ngươi nói không cướp giật đan dược của ta sao? Vậy cái này thì giải thích làm sao đây?
Những lời này, để trong lòng đám người học viện Mộ Quang sửng sốt, sau đó lập tức chuyển mắt về phía mặt đất, nhìn mấy bình ngọc rơi xuống, hai học viên kia cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc, hình như bọn họ không có bình ngọc như vậy sao?
Hai học viên nhặt lên bình ngọc mở bình ngọc đổ ra một viên đan dược, đẳng cấp đan dược cũng không thấp, thấp nhất đều là đan dược ngũ giai, nếu như lúc trước bọn họ nhìn thấy tự nhiên sẽ vui vẻ mười phần, thế nhưng lúc này bọn họ lại không thể vui nổi, trong đó rõ ràng có cổ quái.
- Các ngươi sẽ không nói với ta? Những đan dược này là của chính các ngươi đi?
Nghệ Phong nhìn những học viên này cười nói.
Học viên học viện Mộ Quang, trong nháy mắt phảng ứng qua đây, quay sang rất chăm chú gật đầu nói với Nghệ Phong:
- Đúng, đúng, đây là đan dược của chúng ta... Lẽ nào ngươi có thể nói không phải của ta sao?
- Ha ha! Đương nhiên có thể!
Nghệ Phong cười cười:
- May là bình ngọc bản thiếu hay dùng để đựng đan dược là tiểu tình nhân của ta đưa cho, mặt trên còn có tiêu ký, không sợ các ngươi quỵt nợ!
Những lời này, để mấy học viên này biến sắc, lập tức nhìn về phía bình ngọc này, quả nhiên thấy mặt trên có khắc mấy ký tự xiêu xiêu vẹo vẹo trông rất xấu xí.
- Có phải là mặt trên có mấy chữ " Phong ca ca siêu cấp đẹp trai" hay không? Hiện tại các ngươi còn dám nói sạo?
Khuôn mặt Nghệ Phong tươi cười hề hề.
- Phi...
Đám người Họa Thủy và Băng Hồn rốt cuộc rõ ràng thủ đoạn của Nghệ Phong rồi, chỉ là nghe được Nghệ Phong nói cư nhiên tự khắc mấy từ buồn nôn như vậy, không nhịn được xì một tiếng khinh miệt, thầm nghĩ quá không biết xấu hổ...
Bất quá so với việc Nghệ Phong không biết xấu hổ, đám người Họa Thủy lại cảm thấy đồng tình nhìn Mộ Điền. Bọn họ đã rõ, Nghệ Phong hoàn toàn chụp cho bọn họ tội danh cướp giật. Hơn nữa còn bị hắn cường ngạnh chụp lên!
Tiểu tử này quá vô sỉ, rõ ràng muốn cướp gì đó của người khác, còn muốn áp đặt tội danh trên người bọn họ. Mộ Điền, ngươi gặp phải tiểu tử này, ngươi thật đáng thương!
Trừ bỏ người của học viện Trạm Lam và học viện Mộ Quang, những người khác không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Cả đám thấy biểu tình xấu xí của học viện Mộ Quang như vậy, cho rằng bị Nghệ Phong nói trúng tim đen, cả đám nhất thời xem thường nhìn về phía học viện Mộ Quang, thầm nghĩ các ngươi cướp thứ gì đó của người ta, đáng đời bị lộ tẩy rồi!
Hơn nữa cũng thật ngốc, cướp thì cướp, còn không biết diệt khẩu, Nghệ Phong dễ dàng đắc tội như vậy sao? Lúc hắn thương nặng còn mặc kệ hắn, để hắn khôi phục lại, khẳng định sẽ tìm các ngươi gây phiền toái...
- Đệ tiện!
Mộ Điền nhớ tới cái bóng chợt lóe mà qua vừa rồi, tuy rằng kinh ngạc tốc độ của Nghệ Phong, thế nhưng cũng đoán được ý tứ của Nghệ Phong, tức giận mắng một tiếng hừ nói:
- Những đan dược này rõ ràng là ngươi bỏ và túi của chúng ta!
- Chậc chậc! Mọi người có nghe rõ không? Các ngươi gặp qua người vô sỉ như vậy sao? Đoạt đồ vật của người khác, còn nói người ta bỏ vào túi bọn họ. Trời ạ, làm cường đạo đều có thể đạt được cảnh giới này, ta không theo kịp a!
Vẻ mặt Nghệ Phong biểu hiện bộ dáng cực kỳ bội phục.
- Ngươi... .
Mộ Điều thiếu chút nữa không bị tức giật phụt máu, cố gắng vận chuyển đấu khí trong cơ thể, ngăn chặn lửa giận trong lòng: Mẹ nó, mẹ nó rốt cuộc ai mới là người vô sỉ đây? Hãm hại trần truồng còn để tội danh trên người chúng ta...
- Mọi người nói một chút, cùng là ngũ đại học viện với người đê tiện vô sỉ như vậy, chúng ta có mất mặt không đây? Mộ Điền, nghĩ lại tuổi tác của ngươi đi. Đều có thể làm tổ gia gia của người khác rồi, còn không biết đại biểu học viện xuất chiến!
Một câu nói này, để Mộ Điền lại thiếu chút nữa không thổ huyết. Mặc dù tuổi tác của hắn lớn nhất trong các học viên hiện tại, thế nhưng bất quá cũng mới hơn ba mươi, dù thế nào cũng chẳng thể làm tổ gia gia nổi. Mẹ nó, có ai mắng chửi người khác già như vậy sao?
- Đúng vậy! Học viện Mộ Quang càng lúc càng không biết xấu hổ! Phái một lão nhân tỷ thí không nói. Còn ngang nhiên cướp đoạt đồ vật của người khác!
- Mẹ nó quá vô sỉ rồi, nổi danh cùng người như vậy, thực sự mất mặt cho học viện Hồng Hàng chúng ta!
- Khụ, làm sao lại có người vô sỉ đến mức vậy...
- ...
Từng câu nói, để sắc mặt Mộ Điền trở nên cực kỳ xấu xí, ánh mắt nhìn Nghệ Phong hầu như muốn ăn thịt người. Những lời này nguyên bản là nói cho Nghệ Phong mới đúng, thế nhưng hiện tại lại mạnh mẽ áp đặt lên người hắn!
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Vô sỉ thì vô sỉ. Ta lại cũng không cười ngươi. Khục. Đệ tiện một chút cũng không phải lỗi tại ngươi.
Nghệ Phong thở dài một hơi.
Họa Thủy nghe được Nghệ Phong nói, suýt nữa cười điên mất: Ngươi đương nhiên sẽ nói như vậy, trên thực tế chính mình mới là người vô sỉ đê tiện, đương nhiên không phải lỗi của hắn. Bất quá, ngươi vô sỉ đệ tiện đến loại cảnh giới này, xác thực cũng là một lại cảnh giới rồi!
Mà đám người Băng Hồn lại khác Họa Thủy, ánh mắt cả đám nhìn Nghệ Phong càng thêm cảnh giác, thầm nghĩ sau này tuyệt đối không thể đắc tội tiểu tử này, bằng không... .Tiểu tử này nhìn lén người khác tắm, hiển nhiên có thể hãm hại ngược lại bọn họ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Khụ, được rồi, ta cũng không làm khó dễ ngươi. Giao ra vũ kỹ Địa Giai, đan dược bí tịch của ta, ta sẽ để ngươi đi. Khụ, ta còn quá lương thiện a, cư nhiên dễ dàng bỏ qua các ngươi như vậy!
Nghệ Phong thở dài một hơi, bộc lộ dáng dấp ta là một người tốt!
- Phụt...
Rốt cuộc Mộ Điền không thể chịu nổi đả kích như vậy, phun ra một ngụm máu, hung hăng nhìn chăm chú vào Nghệ Phong, rất có ý tứ rọc thịt tróc xương đốt Nghệ Phong thành tro bụi.
Thấy một màn như vậy, Nghệ Phong hừ một tiếng nói:
- Đừng rượu mời không muốn chỉ muốn uống rượu phạt, đã lâu bản thiếu không ngược đãi người rồi, gần đây vừa lúc có chút ngứa tay...
Những lời này, càng để đám người vây quanh xem thường nhìn Nghệ Phong, liếc mắt nói:
- Trong thời gian ngắn như vậy, ngươi đã ngược bao nhiêu người rồi? Cư nhiên còn nói đã lâu…
- Có bản lĩnh, ngươi đoạt từ trong tay ta đi!
Mồ Điền cắn chặt răng nói, trong lòng cực giận, tuy rằng hắn cố kỵ Nghệ Phong. Thế nhưng hắn không cam lòng cho nên hắn cũng không sợ, thậm chí nghĩ lúc này đoạt lại mặt mũi lần trước bị thua.
- Đoạt? Không, không, không. Bản đại thiếu chỉ thu hồi thứ gì đó thuộc về ta mà thôi!
Nghệ Phong rất chăm chú phản bác nói, lập tức Nghệ Phong quay sang một hướng hô:
- Không phải vẫn kêu to muốn ngược người sao? Cho các ngươi cơ hội đó!
Nghệ Phong vừa dứt lời, đám người Họa Thủy đều đi ra. Mộ Điền thấy một màn như vậy, trong lòng đột nhiên phát lạnh, một mình Nghệ Phong hắn đã rất cố kỵ rồi, thêm một Băng Ngưng, hiển nhiên hắn không phải đối thủ.
- Tiểu tử, có bản lĩnh đơn đả độc đáu với ta. Lấy đông người bắt nạt ít người, đâu phải hảo hán!
Mộ Điền giận dữ hét.
- Ha ha, đừng sử dụng phép khích tướng với bản thiếu, vô dụng thôi. Từ nhỏ bản đại thiếu đã có một thú vu muốn bắt nạt kẻ yếu, ngươi cắn ta?
Nghệ Phong bĩu môi, cực kỳ khinh thường nói.
Băng Ngưng nhìn vẻ mặt tức giận khó coi, khóe miệng còn lộ ra tơ máu của Mộ Điền, bội phục không thôi nhìn Nghệ Phong, có thể không cần ra tay cũng đủ để một Tôn cấp tức giận thành như vậy, Nghệ Phong chính là người thứ nhất nàng gặp phải. Thủ đoạn trả đũa xác thực không biết xấu hổ.
Nếu như Nghệ Phong biết được đánh giá của đám người Băng Ngưng là hắn không biết xấu hổ, tất nhiên sẽ bạo rồi. Chỉ là lúc này hắn lại đắc ý dào dạt, không chút nào chú ý Yêu Ngọc đã bò lên vai hắn, bộ dáng rất hứng thú nhìn Mộ Điền.
- Đi tới ngược đi. Giữ lại chút hơi thở là được, xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm!
Nghệ Phong quay sang nói với đám học viên này.
Một câu này để cả đám học viên hưng phấn không thôi, điên cuồng xông tới đám người học viện Mộ Quang, hiển nhiên đi tìm kiếm đối tượng phát tiết.
Mà cùng lúc đó, Yêu Ngọc cũng bay nhanh về phía Mộ Điền. Nghệ Phong thấy một màn như vậy, hơi lắc đầu, cũng ngừng lại bước tiến chuẩn bị công kích Mộ Điền. Có Yêu Ngọc đối phó một người Mộ Điền, như vậy là đủ rồi.
Băng Ngưng đã gặp qua sự kinh khủng của Yêu Ngọc, nàng cũng không đi qua Mộ Điền, nghe từng tiếng kêu thảm thiết của đám người học viện Mộ Quang, lập tức quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong rất chăm chú nói:
- Ngươi thật đê tiện thật vô sỉ!
- Ta kháo...
Nghe thấy câu đó, Nghệ Phong suýt chút nữa bật chửi mẹ nó:
- Nàng nói cho ta biết, bản thiếu đê tiện vô sỉ ở chỗ nào? Ta chưa từng gặp qua người nào quân tử lương thiện bằng bản đại thiếu. Tiểu tình nhân của ta đều đánh giá ta quá ngây thơ, tiểu lang quân ngây thơ!