Mị Ảnh
Chương 1012: Đệ nhất mỹ nữ Băng Ngưng
Nữ tử cũng biết rất rõ thương thế của mình, không phải y sư cao giai căn bản không thể trị được. Tuy rằng Nghệ Phong tùy ý có thể lấy ra đan dược lục giai, nhưng nàng vô luận như thế nào cũng không ngờ được hắn chính là y sư bát giai. Cho nên đối với đề nghị này của Nghệ Phong, nàng lắc đầu biểu thị không cần.
Đối với lựa chọn này của nữ tử, Nghệ Phong đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết hắn là y sư bát giai, quay đầu nhìn về phía Yêu Ngọc, lại phát hiện Yêu Ngọc đã ngược đãi lão giả hoàn toàn đã nghiền, khí lực cũng phát tiết không ít.
Yêu Ngọc hiện tại tựa hồ không còn hứng thú với hồn thể của Tôn Cấp bình thường. Cho dù thấy khí tức lão giả từ từ biến mất cũng không thấy nó có chủ ý với hồn thể đối phương. Tuy nhiên, nhớ tới Yêu Ngọc đã thôn phệ nhiều hồn thể cường giả Tôn Cấp như vậy, trong lòng Nghệ Phong cũng bừng tỉnh. E là hiện tại nó còn chưa tiêu hóa hết. Thảo nào khí lực dường như cũng dùng không hết.
- Ngươi muốn đi đâu?
Thấy khí tức lão giả đã biến mất, nữ tử cũng thở phào một hơi, chủ động hỏi Nghệ Phong.
Nghệ Phong hơi sửng sốt, nhưng lập tức có phản ứng, nhìn nàng đáp:
- Di thành!
- Ngươi đi Di thành?
Hiển nhiên nữ tử có chút hưng phấn, chỉ bất quá với tính cách của nàng, biểu hiện cũng không quá mức rõ ràng, nhưng Nghệ Phong vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng mừng rỡ của nàng.
- Làm sao vậy? Lẽ nào nàng cũng đi?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
Khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, nữ tử thản nhiên gật dầu:
- Ta cũng muốn đi Di thành!
Những lời này khiến Nghệ Phong quan sát trên dưới nữ tử một phen. Di thành là nơi năm đại học viện liên hợp tạo thành, bởi vì có di chỉ ở bên cạnh nên được gọi là Di thành. Địa điểm tỷ thí chính là đặt ở tòa thành trì này.
- Như vậy, cùng đi với nhau?
Nghệ Phong nhìn nữ tử nói. Nữ nhân này xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành như vậy, dưới tình huống đang trọng thương, rất có khả năng bị hại…
- Ừ!
Khi nữ nhân gật đầu đáp ứng, Nghệ Phong nhìn thoáng qua thân thể có chút suy yếu của nàng, hơi nhíu mày, lập tức nhìn Yêu Ngọc hỏi:
- Ngươi đưa chúng ta đi được không?
Nghệ Phong cũng hơi có chút đau đầu. Tình trạng nữ nhân này như vậy, e là khi đến Di thành, thời gian tỷ thí đã qua mất rồi. Mà tuy rằng Yêu Ngọc đối với hắn cực kỳ nhu thuận, nhưng ngạo khí cũng không nhỏ, chỉ vì một từ "Súc sinh" mà mạnh mẽ dùng đuôi đánh nam tử trung niên đến chết. Hắn cũng không dám bảo đảm Yêu Ngọc sẽ đồng ý cho người thứ hai ngoài hắn cưỡi lên mình nó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chỉ là, khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, Yêu Ngọc vui vẻ gầm "Ngao…" một tiếng, thân thể lớn dần lên, chậm rãi nằm xuống mặt đất, tựa hồ đợi Nghệ Phong và nữ tử trèo lên…
Thấy Yêu Ngọc như vậy, sắc mặt Nghệ Phong khẽ động, hận không thể đi tới đạp cho nó hai đạp. Tiểu gia hỏa này trở nên thiện lương từ khi nào vậy? Lẽ nào cũng là một phường long xà háo sắc sao? Nhìn hai mắt Yêu Ngọc đảo qua trên người nữ tử, Nghệ Phong thật đúng là rất hoài nghi loại khả năng này.
Khi cả hai đã ngồi vào chỗ của mình, Nghệ Phong quay lại phía sau nói với nữ tử:
- Nếu không muốn ngã xuống thì ôm chặt lấy ta!
Nói xong, Nghệ Phong vỗ vỗ lên người Yêu Ngọc. Yêu Ngọc hóa thành một bóng mờ bay nhanh về phía chân trời. Tốc độ lúc này so với lần trước rõ ràng nhanh hơn mấy lần, tiếng gió không ngừng rít gào bên tai.
Nữ tử ngồi trên lưng Yêu Ngọc, khi nó bay nhanh, thân thể dần dần không giữ được thăng bằng. Nếu như ở thời kỳ toàn thịnh của nàng, việc ổn định thân hình đương nhiên không khó, nhưng trong tình huống lúc này, khi tốc độ mỗi lúc một tăng lên, việc giữ thăng bằng cũng trở nên cực kỳ miễn cưỡng…
Nhìn tấm lưng rắn chắc trước mặt, nữ tử nhớ tới câu Nghệ Phong vừa nói, hơi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn vươn đôi tay mềm mại như ngọc, ôm lấy eo hắn.
Cảm nhận được thân thể ôn nhuyễn phía sau dán lên lưng mình, khóe miệng Nghệ Phong hơi cười cười, cúi người nói thầm bên tai Yêu Ngọc:
- Tăng tốc!
Mặc dù tốc độ này đã cực nhanh nhưng Nghệ Phong biết đây tuyệt đối không phải là cực hạn của nó. Không còn sợ nữ tử rơi xuống, Nghệ Phong cũng ra lệnh cho Yêu Ngọc tăng tốc lên. Đối với mệnh lệnh của Nghệ Phong, Yêu Ngọc hiển nhiên cực kỳ vui vẻ, một lần nữa kêu "ngao…" một tiếng, tốc độ mạnh mẽ tăng vọt, bay như tên bắn về phía xa xa.
Dưới tốc độ này của Yêu Ngọc, lại trải qua một hồi truyền tống, trong vòng hai ngày rốt cuộc đã tới được Di thành. Nhìn tòa thành đồ sộ trước mặt, trong lòng Nghệ Phong cũng có chút chấn động. Sự to lớn và náo nhiệt của Di thành hiển nhiên không hề thua kém chút nào so với đế đô. Từ đó có thể thấy được tòa thành này đã được năm đại học viện phát triển phồn thịnh đến mức nào.
Chỉ là nhớ tới năng lượng mà năm đại học viện có được, kinh ngạc trong lòng Nghệ Phong cũng biến mất không còn một mảnh.
Nhìn nữ tử đứng thẳng bên cạnh, Nghệ Phong quay sang nàng nói:
- Nàng đi theo ta hay thế nào?
Nữ tử lắc đầu nói:
- Chuyến này có người đang chờ ta!
Nghe nữ tử nói như vậy, Nghệ Phong nhún nhún vai gật đầu:
- Ừ!
Nói xong, Nghệ Phong một lần nữa lục tìm trong giới chỉ, lấy ra mấy bình ngọc, đưa cho nữ tử nói:
- Nàng cầm mấy viên đan dược này, đối với thương thế của nàng cũng có lợi. Còn nữa, thương thế của nàng không nên để lâu, nếu không sẽ lưu lại di chứng, có chút phiền phức. Sau khi trở về, cố gắng trị thương đi!
Nghệ Phong không đợi nữ tử trả lời, thân ảnh chớp động, bay nhanh vào trong thành.
Nhìn thân ảnh Nghệ Phong nhỏ dần, trong mắt nữ tử cũng có chút hoảng hốt. Nhìn mấy bình ngọc trong tay một lát, nàng hít sâu một hơi, cũng bay nhanh về một hướng. Trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, hơn nữa lại nuốt một viên đan dược Nghệ Phong đưa, thương thế của nàng cũng đã giảm bớt khá nhiều.
…
Suốt dọc đường trong thành, Nghệ Phong hỏi thăm một lúc lâu mới tìm được chỗ ở của đám người Quái lão đầu. Khi Nghệ Phong chạy tới nơi nghỉ chân của Học viện Trạm Lam cũng bị sự xoa hoa nơi đây khiến chấn động. Nơi nghỉ chân của Học viện Trạm Lam, nói về sự xoa hoa, không ngờ không thua gì hoàng cung.
- Ta ngất! Đám người này quả thực là biết cách hưởng thụ.
Đáy lòng Nghệ Phong khinh thường nói một câu, cất bước đi vào bên trong…
Đứng ở ngoài cửa chính là hai học viên Học viện Trạm Lam đã từng được Nghệ Phong chỉ điểm, thấy hắn đang đi tới, sắc mặt đều lộ vẻ vui mừng, quay vào bên trong hô lớn:
- Nghiêm Thành tôn giả, Nghệ Phong đã trở về rồi!
Những lời này khiến trong cung điện hỗn loạn một hồi. Nghiêm Thành tôn giả nhanh chóng từ bên trong chạy ra, nhìn qua thấy tinh thần Nghệ Phong vô cùng tốt mới thở phào một hơi nói:
- Rốt cục ngươi đã trở về. Còn vài ngày nữa là đến ngày tỷ thí rồi, thiếu chút nữa sốt ruột chết ta!
Nghe Nghiêm Thành nói, Nghệ Phong cười cười, lập tức nhún vai biểu thị bất đắc dĩ.
Chỉ là, Nghiêm Thành lập tức nhớ tới cái gì, cau mày hỏi Nghệ Phong:
- Bạch Hàn Tuyết đâu?
Nghe Nghiêm Thành hỏi, Nghệ Phong biết không thể quá quan dễ dàng như vậy, nhún nhún vai bất đắc dĩ nói:
- Nàng có việc, không tới được…
Câu trả lời của Nghệ Phong khiến Nghiêm Thành hơi nhíu mày. Bạch Hàn Tuyết là cường giả Vương Cấp, cũng là một tuyển thủ hạt giống, nàng không tới được, đối với học viện cũng là một tổn thất không nhỏ.
Thấy Nghiêm Thành còn muốn hỏi tiếp, Nghệ Phong vội ngắt lời nói:
- Chuyện này lát nữa ta sẽ nói với Quái lão đầu. Trước tiên vào trong đi đã!
Nghiêm Thành chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu:
- Cũng tốt, chỉ là ngươi trở về thật đúng lúc. Vừa hay có người muốn nhờ năng lực y sư bát giai của ngươi.
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Nghiêm Thành, Nghiêm Thành cũng không giải thích, dẫn đường hắn vào trong cung điện.
Rất nhanh, Nghệ Phong đã tới được chỗ ở của Quái lão đầu. Quái lão đầu hiển nhiên cực kỳ bất mãn với hắn, hừ một tiếng nói:
- Tiểu tử ngươi còn biết đường trở về!
Đối với câu nói của Quái lão đầu, Nghệ Phong lựa chọn trực tiếp không thèm để ý, nói:
- Bạch Hàn Tuyết có việc, e là không tới được…
Quái lão đầu hơi nhíu mày, cũng không tính toán, lập tức gật đầu nói:
- Tiểu tử, ngươi trở về vừa đúng lúc. Xem giúp nha đầu Băng Ngưng kia rốt cục xảy ra chuyện gì, không ngờ toàn thân lại bị thương nặng như vậy. Tỷ thí sắp bắt đầu rồi, rất có thể là do đối thủ của mình cố tình gây ra!
- Băng Ngưng?!
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn về phía Nghiêm Thành. Nghiêm Thành giải thích nói:
- Đệ nhất mỹ nữ kiêm đệ nhất cao thủ của học viện.
- Tiểu tử ngươi đừng nhiều chuyện như vậy! Đi xem giúp ta nhanh lên!
Quái lão đầu lôi kéo Nghệ Phong về phía một gian phòng.
Nghệ Phong bị Quái lão đầu nắm tay, trong đầu không khỏi dần hiện ra dáng dấp một nữ nhân, đáy lòng thì thào lẩm bẩm: "Ta ngất! Không phải là nàng chứ?!"
Chỉ là, khi Nghệ Phong vừa bước vào phòng, rốt cuộc đã có thể khẳng định suy đoán của mình…
- Thật không ngờ là nàng!
Nghệ Phong nhìn nữ tử vừa chia tay mình, nhún nhún vai cười nói.
- Là ngươi?
Băng Ngưng cũng cực kỳ kinh ngạc. Quái lão đầu nói sẽ tìm y sư bát giai cho nàng, nhưng không ngờ người được mời tới lại là thiếu niên đã từng cứu nàng hai lần. Lẽ nào hắn chính là y sư bát giai? Nhớ tới việc Nghệ Phong hào phóng cho nàng đan dược cao giai, hồ nghi trong lòng Băng Ngưng càng đậm.
- Tựa hồ vận khí của nàng không tồi a! Đến đâu cũng có thể gặp được bản thiếu!
Nghệ Phong cười ha ha, nhìn thoáng qua nữ nhân tuyệt mỹ trước mặt. Thật không ngờ nàng lại chính là đệ nhất mỹ nữ học viện, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Các ngươi quen nhau?
Quái lão đầu hồ nghi nhìn Nghệ Phong, thầm nghĩ tiểu tử này ra tay cũng quá nhanh đi. Ngay cả nữ nhân đẹp nhất học viện không ngờ cũng bất tri bất giác rơi vào trong tay hắn, so với Liễu Nhiên thật sự không hề thua kém.
Nghệ Phong không thèm trả lời câu hỏi vô nghĩa của Quái lão đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay sang hỏi Băng Ngưng:
- Nàng và Băng Hồn có quan hệ gì?
Băng Ngưng tiếc mắt nhìn Nghệ Phong, thản nhiên nói:
- Ta là tỷ tỷ của hắn!
- Ách! Cái này khó trách, đều là vẻ mặt băng hàn như vậy. Lạnh muốn chết! Thật muốn đập tên Băng Hồn kia một trận!
Nghệ Phong có chút đố kỵ.
Nghe Nghệ Phong nói, Quái lão đầu trừng mắt nhìn hắn:
- Được rồi! Các ngươi muốn nói gì chờ lát nữa rồi nói. Tiểu tử ngươi trước tiên giúp nàng xem qua thương thế đi đã. Mau chóng giúp nàng bình phục!
Nghe Quái lão đầu nói, Nghệ Phong khẽ gật đầu:
- Ta sẽ tận lực!
Nghe hai người đối thoại, Băng Ngưng triệt để ngây ra. Nàng rốt cục đã khẳng định được suy đoán của mình: Hắn thực sự là y sư bát giai! Điều này sao có thể?
Nhìn khuôn mặt so với Băng Hồn còn trẻ hơn hai, ba tuổi, nhớ tới thực lực của Nghệ Phong, nàng trước giờ vốn cao ngạo, bất giác lần đầu tiên thất thần.
Thấy Băng Ngưng như vậy, Quái lão đầu tựa hồ sớm dự liệu được, nói với nàng:
- Tiểu tử này còn nhiều điều khiến người khác kinh ngạc. Ngươi trước tiên cứ để hắn xem qua đã. Lần này sao lại thụ thương nặng như vậy chứ?
Đối với Băng Ngưng, Nghệ Phong rõ ràng cảm nhận được tình cảm yêu quý của Quái lão đầu. Điều này khiến hắn rất kinh ngạc.