Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 94: Chuyện nên tới rồi cũng sẽ tới



Sau khi Lâm Uyên rời đi, Lý Tiện Ngư đi đến phòng bếp nhỏ, cầm một hộp điểm tâm đi đến Điện Lưu Vân thăm hoàng tỷ Nhã Thiện. Hôm nay trời giá rét, bên trong Điện Lưu Vân cũng đã đốt lò than. Chỉ ở trước tẩm điện đã có năm sáu chậu rồi.
Lý Tiện Ngư bị nóng đến mức giữa mày chảy mồ hôi, cởi áo choàng trên người xuống, giao cho cung nữ cầm. Bản thân nàng thì cầm hộp đồ ăn đi vào trong tẩm điện.
Bên trong tẩm điện.
Hoàng tỷ Nhã Thiện mặc chiếc áo lông chồn rất dày dựa nghiêng trên giường, sắc mặt như tuyết, trên đôi môi cũng không có huyết sắc. Giống như còn suy yếu hơn rất nhiều hơn so với mùa thu.
Thấy nàng lại đây, cho nên nàng ấy có hơi cố hết sức một chút, cong môi mỉm cười với nàng: “Trời lạnh như vậy, tại sao muội lại đến đây?”
Lý Tiện Ngư đi tới, ngồi xuống trên chiếc ghế hoa hồng ở bên cạnh, mở hộp đồ ăn ra.
“Phòng bếp nhỏ ở Điện Phi Hương làm điểm tâm mới, muội mang đến cho hoàng tỷ nếm thử.”
Nhã Thiện nhẹ nhàng gật đầu. Nàng ấy đã không còn sức đứng dậy, chỉ nhỏ giọng nói: “Muội đặt ở kia trước đi. Chờ ta tốt hơn một chút thì sẽ nếm thử.”
Lý Tiện Ngư gật gật đầu, đặt hộp đồ ăn lên trên bàn dài ở bên cạnh. Mà giờ phút này, trên bàn dài đã đặt không ít đồ.
Ngoại trừ rương gỗ đựng đồ múa rối bóng, còn có rất nhiều món đồ nhỏ thú vị. Đồng tiền con hổ, ông già thỏ, cửu liên hoàn, Lỗ Ban khóa 一一 So với hôm nay nàng có được, chỉ nhiều chứ không ít hơn.
Lý Tiện Ngư theo bản năng nói: “Hôm nay hoàng huynh cũng tới thăm hoàng tỷ sao?”
Nhã Thiện nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”
Giọng nói của nàng rất nhẹ: “Là ta rảnh rỗi không có việc gì, kêu Phù Lam lấy đồ lúc trước của ta ra nhìn xem mà thôi.”
Lý Tiện Ngư nhớ tới, hình như Phù Lam là tên ảnh vệ của hoàng tỷ. Tuy rằng, nàng chưa bao giờ gặp qua. Vì vậy nàng nàng nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt dừng ở trên một con diều.
Con diều kia có hình dạng chim én, trên hai cánh diều có vẽ những hoa văn tường vân, linh hoạt sinh động, mặc dù chỉ là đặt ở chỗ kia cũng như muốn bay lên theo gió.
Lý Tiện Ngư khen ngợi nói: “Con diều này cũng là ảnh vệ của hoàng tỷ đưa sao? So với các con diều muội gặp trong cung thì đẹp hơn rất nhiều.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Nhã Thiện hiện lên một tia ý cười, giống như là nhớ lại gì đó.
“Đây là khi ta được mười sáu tuổi, Phù Lam đã tặng cho ta. Là nàng ấy tự tay chặt trúc, vẽ lên giấy. Nói là chờ ta tốt hơn thì cùng đi Ngự Hoa Viên thả diều.” Nàng ấy rũ lông mi xuống, nhỏ giọng nói: “Chưa từng nghĩ, đến nay cũng không thể dùng tới.”
“Nếu muội thích thì cứ cầm di đi”
Lý Tiện Ngư liên tục lắc đầu: “Hoàng tỷ càng nên giữ nó lại.”
Nàng lại ngồi xuống bên mép giường của hoàng tỷ một lần nữa, giúp nàng kéo áo lông lại, nghiêm túc nói: “Chờ đầu xuân năm sau, khi sức khỏe của hoàng tỷ chuyển biến tốt hơn nhất định sẽ dùng tới.” Nhã Thiện khẽ mỉm cười, lại không trả lời. Sức khỏe của nàng, đương nhiên không ai hiểu rõ hơn nàng.
Lúc vừa mới bắt đầu thì đã suốt ngày ho ra máu, căn cốt sớm đã hư hao, ngay cả thái y tốt nhất trong Thái Y Viện cũng đã bó tay không có cách nào.
Sau này, Tư Chính của ảnh vệ tư đưa thuốc tới.
Sau khi uống thuốc, nàng thật sự không hề ho ra máu nữa. Nhưng nàng lại rõ ràng, sức khỏe của nàng vẫn không hề chuyển biến tốt đẹp, thuốc kia cũng chỉ là kéo dài thời gian rời đi của nàng mà thôi.
Suy nghĩ còn chưa kết thúc, có tiếng gõ vang lên ở tấm bình phong phía xa. Giọng nói mềm nhẹ của cung nữ vang lên: “Công chúa, nô tỳ đưa bữa ăn nhẹ lại đây cho ngài.”
Nhã Thiện nhỏ giọng trả lời: “Vào đi.”
Một cung nữ mặc áo xanh lục cầm theo hộp đồ ăn bước vào, đầu tiên là hành lễ với Lý Tiện Ngư, sau đó lại lấy từng đĩa điểm tâm ở trong hộp đồ ăn đặt trên một cái bàn cao màu đỏ ở gần các nàng, sau đó mới khom người lui ra ngoài. Nhã Thiện nhìn lướt qua, nói với Lý Tiện Ngư: “Mấy ngày gần đây ta thường ăn trưa ít, các nàng canh vào lúc này đưa bữa ăn nhẹ lại đây.”
“Bây giờ ta không cảm thấy đói bụng, muội nếm thử giúp ta đi.”
Lý Tiện Ngư hơi gật đầu một chút, cầm lên một chén anh đào hấp sữa đặc trông đẹp nhất trong đó lên.
Những trái anh đào màu đỏ trên nền sữa đặc trắng, giống như hoa mai nở trên tuyết. Lấy cái muỗng bạc nhỏ múc lên một muỗng, để vào trong miệng, sữa đặc thơm ngọt lập tức tan ra, mà anh đào ngâm qua mật ong chua ngọt ngon miệng, làm trung hòa vị ngọt ngấy của sữa đặc, chỉ dư lại mùi thơm ngát tràn đầy môi răng. Lý Tiện Ngư ăn hơn nửa chén, lúc này mới buông cái muỗng bạc trong tay xuống, nhỏ giọng hỏi Nhã Thiện: “Hoàng tỷ, có thể cho muội thêm một chén anh đào hấp sữa đặc này không?”
Nàng mím môi cười rộ lên: “Muội muốn đưa cho Lâm Uyên nếm thử.”
Nhã Thiện mỉm cười, kêu cung nữ áo xanh lục tiến vào, ra lệnh kêu nàng lại đi đến phòng bếp nhỏ làm một chén anh đào hấp sữa đặc khác.
Mà Lý Tiện Ngư thì ngồi bên cạnh mép giường của hoàng tỷ Nhã Thiện, kể cho nàng nghe mấy cuốn thoại bản thú vị gần đây nàng xem.
Nhã Thiện yên tĩnh lắng nghe, ngẫu nhiên cũng hỏi vài câu, cũng không như lúc trước, nói không được vài câu thì ho ra máu.
Lý Tiện Ngư thấy ở trong mắt, tâm trạng cũng hơi vui vẻ lên.
Nàng nghĩ, có lẽ vào mùa xuân sang năm, nàng thật sự có thể cùng với hoàng tỷ Nhã Thiện đi Ngự Hoa Viên thả diều.
Mà giờ phút này, kể xong một cuốn thoại bản, cung nữ cũng gõ nhẹ tấm bình phong: “Công chúa, đã làm xong anh đào hấp sữa đặc rồi ạ.”
Lý Tiện Ngư phục hồi tinh thần lại, nhận ra mình đã ở trong Điện Lưu Vân rất lâu. Nếu bây giờ anh đào hấp sữa đặc đã làm xong, nàng cũng nên đứng dậy chào tạm biệt với hoàng tỷ Nhã Thiện.
“Hoàng tỷ, Gia Ninh đi về trước. Ngày khác lại đến thăm tỷ.”
Nàng cong mắt nói: “Chờ thêm một đoạn thời gian, lan Hạc Vọng ở trong cung của hoàng tỷ Ninh Ý sẽ nở. Khi đó, muội đi xin một cành lại đây cho tỷ cắm vào bình hoa.”
Nhã Thiện dịu dàng: “Tạm biệt.”
“Lúc ra khỏi Điện Lưu Vân nhớ mặc thêm áo khoác.” Lý Tiện Ngư liên tục gật đầu. Nàng cầm hộp đồ ăn không bước qua bậc cửa tam điện. Cung nữ mặc áo xanh lục kia còn đang chờ bên ngoài tẩm điện.
Lý Tiện Ngư kêu nàng đem anh đào hấp sữa đặc để vào trong hộp đồ ăn trống không, bản thân thì mặc áo choàng vào, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía Điện Phi Hương.
Nàng muốn quay trở về tầm điện của mình nhanh một chút, để nhóm Trúc Từ đem anh đào hấp sữa đặc đến phòng bếp nhỏ hâm nóng.
Vậy thì khi Lâm Uyên quay trở về là có thể ăn được anh đào hấp sữa đặc ngon như nàng đã ăn.
Con đường phía sau bức tường trắng lại có giọng nói của hai tiểu cung nữ đang nói chuyện truyền đến từ trên cửa sổ khắc gỗ ở trên vách tường.
“Ngươi có biết gần đây Nội Vụ Phủ đang bận rộn về cái gì không? Than bạc trong tẩm điện của công chúa đều không đủ dùng, đã nhắc nhở bọn họ rất nhiều lần, mãi vẫn chưa đưa tới.”
“Ta mơ hồ nghe qua vài câu. Giống như nói là có khách quý muốn tới, toàn bộ Nội Vụ Phủ đều đang gia tăng chuẩn bị.”
“Khách quý gì mà có thể quan trọng hơn công chúa chứ?”
“Để ta nghĩ lại, giống như, giống như là một đám ngoại tộc. Hình như là gọi là Hô Diễn gì đó——”
Trong đình viện hoa rơi đầy đất. Cách một bức tường hẹp dài màu trắng, trong cửa sổ, hai tiểu cung nữ nhẹ giọng nói nhỏ với nhau. Mà bên ngoài cửa sổ, Lý Tiện Ngư lại dừng bước trước gió lạnh.
Gió mùa đông gào thét mà đến, thấm vào cổ áo của nàng, lạnh lẽo thấu xương. Hô hấp của Lý Tiện Ngư run lên, hộp đồ ăn cầm trong tay không tiếng động rơi xuống trên gạch trắng, sữa anh hấp đào đặc cất ở bên trong cũng lăn ra ngoài. Thơm ngọt vỡ nát đầy đất.
米米米
Giữa trưa.
Trong hẻm nhỏ, tại một cửa hàng tạp hóa còn chưa mở cửa.
Sau cánh cửa đang đóng mặt, chưởng quầy tiệm tạp hóa đang cung kính hành lễ với một người thiếu niên.
“Điện hạ. Thuộc hạ đã căn cứ theo phân phó của ngài, triệu hồi toàn bộ mật thám xung quanh Nguyệt Kinh Thành, mật thám trong hoàng cung cũng đã liên lạc từng người một.”
Lâm Uyên hỏi: “Trong đó có nữ tử nào am hiểu thuật dịch dung có dáng người nhỏ nhắn không?”
Hắn giơ tay so trước ngực mình: “Vóc người như vậy, võ công xuất chúng, dung mạo thì thế nào cũng được.”
Hầu Văn Bách đáp: “Có, trong các mật thám có người tinh thông thuật dịch dung. Mà trong đám tử sĩ cũng có nữ tử có vóc người như vậy. Hôm nay, thuộc hạ có thể tìm được người tới.”
Lâm Uyên nói: “Tìm người sau, trước án binh bất động. Chờ ngày mai Hô Diễn vào cung, xem người Hô Diễn chọn hòa thân là ai. Nếu là công chúa Gia Ninh, vào ngày đại hôn sẽ mai phục ở bên ngoài Nguyệt Kinh Thành. Cần phải tìm thời cơ thích hợp, tráo đổi tử sĩ và công chúa trên xe loan.”
“Chờ đến khi xe loan ra khỏi lãnh thổ Đại Nguyệt, tử sĩ lập tức giả chết thoát thân.”
Lâm Uyên giơ tay, đưa một bức họa cho hắn: “Đây là bức họa công chúa.”
Hầu Văn Bách giơ tay tiếp nhận. Lần đầu tiên hắn nhận ra, dường như mình cũng không quá hiểu vị điện hạ mình đã đi theo nhiều năm này. Lấy thủ đoạn thường ngày của điện hạ, tất nhiên sẽ lựa chọn sau khi xe loan ra khỏi thành, lập tức chặn giết sứ thần Hô Diễn.
Bằng cách này, khơi mào chiến sự hai nước Đại Nguyệt và Hô Diễn. Đây cũng là lý do duy nhất hắn có thể nghĩ đến để giải thích vì sao đột nhiên điện hạ phải quay trở về giữa đường.
Nhưng, tráo đổi, chết giả, phủi sạch cho Đại Nguyệt, phá hư toàn bộ kế hoạch ban đầu 一一
Chẳng lẽ... là vì công chúa kia?
Hầu Văn Bách bị giật mình bởi chính suy nghĩ của mình. Sau một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Lâm Uyên lạnh giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hầu Văn Bách do dự thật lâu, chỉ có thể thuận theo suy nghĩ vừa rồi của hắn, hỏi dò: “Thuộc hạ còn có một chuyện khó hiểu —— nếu điện hạ muốn mang người đi. Hiện tại, thừa dịp chưa định hôn sự, trong cung đề phòng không nghiêm, chính là thời cơ tốt nhất. Thuộc hạ lại hộ tống một đường, cho đến tận lãnh thổ Đại Dận, như vậy Đại Nguyệt cũng chỉ có thể từ bỏ.”
Dù sao, từ tin tình báo hắn do thám được. Hiện tại, Đại Nguyệt đã là miệng cọp gan thỏ, lung lay sắp đổ. Tự lo cho mình còn không xong, tuyệt đối không dám vì một người công chúa mà động binh với Đại Dận.
Lâm Uyên nhíu mày: “Nàng không muốn đi theo ta.”
Hắn có thể nghĩ đến hai lý do đơn giản.
Một là vì không muốn Đại Nguyệt và Hô Diễn khai chiến.
Hai là không muốn liên lụy đến thân tộc của mình.
Hắn cũng chỉ có thể dùng phương thức như vậy, để công chúa Gia Ninh của Đại Nguyệt hoàn toàn “ chết đi " trên đường hòa thân. Đến lúc đó Hô Diễn đuối lý trước, cũng không thể bởi vì vậy mà phát binh. Người nhà Lý Tiện Ngư cũng có thể đợi sau khi sự tình lắng xuống rồi giả chết đưa ra khỏi hoàng cung.
Mà Hầu Văn Bách càng thêm khiếp sợ, thật lâu không nói ra lời. Vẫn là Lâm Uyên lạnh giọng ra lệnh: “Việc này không thể trì hoãn! Lập tức cho người đi bố tr”
Lúc này, hắn ta mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng chắp tay đáp lời: “Tuân lệnh, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...