Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 86: Đứng trên phương diện của mình để suy nghĩ
Hắn có rất ít ấn tượng với nữ nhỉ này, thậm chí mẫu phi nàng trông như thế nào cũng không nhớ nổi. Chỉ nhớ rõ duy nhất một việc. Đây là vị công chúa bớt lo nhất của hắn.
Các ma ma dạy dỗ nàng rất tốt, rất ngoan ngoãn, nhu thuận, hiểu được tuân thủ quy tắc trong cung như thế nào, cũng sẽ không bao giờ làm trái ý phụ quân.
Hắn như tìm được bậc thang, ánh mắt sáng ngời nói với nàng: “Gia Ninh, ngươi tới đây.”
Lý Tiện Ngư nghe theo cất bước đi đến trước kim điện của hắn. Ngoan ngoãn giống như trong trí nhớ của hắn.
Hoàng đế càng thêm vừa lòng, hai mắt cũng sáng lên. Hắn đứng dậy từ trên ghế cao, nhìn xuống nàng từ trên cao, đè nén lửa giận, nói chuyện của Nhiếp Chính Vương cho Lý Tiện Ngư nghe.
Cuối cùng, thần sắc hắn càng thêm vặn vẹo, hai mắt đỏ bừng gắt gao nhìn thẳng nàng: “Gia Ninh, mưu phản thì đáng chết.”
Hắn lạnh giọng: “Trẫm nói có sai không!”
Lý Tiện Ngư rũ xuống hàng mi khẽ run nhẹ, không trả lời ngay lập tức.
Nàng nhớ tới lời Lâm Uyên nói.
“ Có đôi khi cũng không phân đúng sai, chỉ là lập trường không giống nhau, thì đáp án cũng khác nhau.?
Đứng ở lập trường của phụ hoàng xem, hoàng thúc dĩ nhiên là mười phần sai. Mà đứng ở lập trường bá tánh đói rét cùng tướng sĩ đói không mặc nổi áo giáp, thì người sai lại là phụ hoàng.
Đây là một lựa chọn rất khó khăn.
Nàng không biết nên trả lời như thế nào. Nàng do dự thật lâu sau, khi sắc mặt hoàng đế càng trở lên trầm lãnh bởi vì nàng im lặng, đang muốn lại nổi giận, nàng đột nhiên nghĩ tới bản thân.
Nếu... đứng ở lập trường của nàng thì sao?
Lý Tiện Ngư nghĩ đến đây, hơi ngẩn người, rồi như xuyên qua màn mây mù dày đặc, nhìn thấy một thế giới trước nay chưa từng thấy qua.
Nàng nghĩ, nàng có lẽ cũng nên có lập trường của riêng mình mà không phải gật đầu hay lắc đầu theo ý nghĩ của phụ hoàng.
Nàng nhẹ nhàng buông tay đang nắm chặt tay áo mình. Ở trong ánh mắt của hoàng đế, chậm rãi quỳ xuống.
Nàng quỳ gối bên cạnh hoàng huynh mình, dáng người mảnh khảnh, lông mi rũ xuống. Giọng nói nàng rất nhẹ nhàng, lại không hề do dự.
Nàng nói: “Gia Ninh muốn cầu tình cho hoàng thúc.”
Hai mắt hoàng đế trợn to, giận dữ gầm lên: “Gia Ninh! Ngươi có biết bản thân đang nói gì không!”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhiếp Chính Vương là hoàng thúc của Gia Ninh, thân tộc của thúc ấy cũng là thân tộc của Gia Ninh, Gia Ninh không muốn bọn họ bởi vậy mà chết.”
Hoàng đế nhìn xuống nàng từ trên cao, biểu tình df tợn, đang muốn nói nàng ấu trĩ đến buồn cười.
Rồi lại nghe nàng nhẹ giọng. “Gia Ninh nghe trong cung lão ma ma nói qua, Đại Nguyệt mấy chục năm tới, tặng vô số công chúa đi nước láng giềng hòa thân, đó là vì không sinh chiến sự”
“Hiện giờ, Gia Ninh cũng không muốn bởi vì chuyện của hoàng thúc mà lại tiếp tục động binh đao.”
Nếu lại xảy ra chiến sự, nước mắt của hoàng tỷ nàng, nhóm hoàng cô cô trên xe loan sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Sắc mặt hoàng đế xanh mét, giống như bị đánh một đòn rất nặng nề.
Hai mắt hắn đỏ rực, rống to: “Các ngươi đều muốn ngỗ nghịch trẫm! Đều muốn mưu phản! Trẫm muốn giết các ngươi!”
Hắn rút trường kiếm của một thị vệ bên cạnh, giơ lên cao qua đỉnh đầu, chạy về phía bọn họ.
Nhưng còn chưa chạy được vài bước, máu tươi đột nhiên phun ra từ miệng hắn như mũi tên, bắn ướt bậc thêm vàng.
Hoàng đế vẫn còn cầm thanh kiếm, thân thể ngã sấp xuống, được ảnh vệ âm thầm bảo vệ nhanh chóng đỡ được.
Ngay sau đó, trong điện truyền đến Thừa Cát hô to tê tâm liệt phế: “Bệ hạ, bệ hạ —— truyền thái y, mau đi truyền thái y!”
米
Toàn bộ thái y trong Thái Y Viện đều bị mời đến Điện Thái Cực chẩn trị cho hoàng đế.
Lý Yến và Lý Tiện Ngư lui vào thiên điện bên cạnh, chờ các thái y đến bẩm báo.
Hốc mắt Lý Tiện Ngư ửng đỏ, còn chưa hoàn hồn từ kinh khách vừa rồi. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Hoàng huynh, phụ hoàng thật sự muốn giết chúng ta sao?”
Lý Yến trầm mặc một lúc, nhẹ giọng trấn an nàng: “Chờ phụ hoàng tỉnh dậy sẽ từ bỏ ý định này.”
Lý Tiện Ngư vẫn bất an, nàng nhẹ giọng hỏi: “Có phải Gia Ninh nói sai rồi sao?”
Lý Yến thở dài. Hắn đốt thêm hương an thần vào trong lò Bác Sơn, lại đưa cho nàng một chén thuốc an thần, đáy mắt hiện lên tia bất đắc dĩ nhàn nhạt.
“Tiểu Cửu, lời thật thì khó nghe.”
“Ngươi chẳng qua chỉ nói lời phụ hoàng không thích nghe thôi.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt. Dường như lại nhớ tới bộ dáng tức giận của hoàng đế vừa rồi.
Dường như đã hiểu rõ, vì sao mấy năm trước, đám cận thần quỳ gối trước Điện Thái Cực cầu khẩn hoàng đế, lại bị kéo ra khỏi triều đình.
Hóa ra phụ hoàng không nghe được lời nói khó nghe. Vô luận có phải lời thật hay không.
Nàng chậm rãi cụp mi, che giấu buồn bã trong mắt, đôi tay tiếp nhận chén thuốc Lý Yến đưa tới. Hơi nóng bốc lên mờ mịt, làm mông lung tầm mắt.
Nàng đang muốn thổi hơi nóng đi, lại nghe thấy tiếng rèm vén lên rất nhỏ, hơi lạnh từ ngoài điện theo đó cuốn vào.
Lý Tiện Ngư ngẩng đầu, thấy là Đào viện chính của Thái Y Viện vội vàng đi vào từ bên ngoài.
Lý Yến cũng thấy hắn, nhỏ giọng dò hỏi: “Viện chính, bệnh tình phụ hoàng như thế nào?” Đào viện chính châm chước đáp: “Bệnh của bệ hạ là tức giận công tâm, huyết khí sôi trào. Vốn cũng không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy canh giờ là được, nhưng ———”
Hắn có chút do dự, nhìn về phía Lý Tiện Ngư bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Lý Yến thấy hắn như vậy. Cũng hiểu rõ hắn muốn nói cái gì.
Sau đó, hắn nói với Lý Tiện Ngư: “Tiểu Cửu, Điện Thái Cực có cô canh giữ, muội đi về trước đi. Về sau nếu có kết quả ta sẽ cho người đến Điện Phi Hương thông báo cho muội.”
Lý Tiện Ngư do dự một chút, cũng sợ phụ hoàng tỉnh lại còn muốn rút kiếm giết nàng, gật đầu: “Vậy Gia Ninh đi về trước ạ.”
Nàng vừa dứt lời, buông chén thuốc đang cầm xuống, cùng bọn thị nữ đi về hướng Điện Phi Hương. Chờ thân ảnh nàng biến mất ở cuối hành lang, Lý Yến nói với Đào viện chính: “Hoàng muội cô đã rời đi. Còn mời viện chính cứ nói trực tiếp”
Lúc này Đào viện chính mới nói ra những lời vừa rồi không tiện nói ra khỏi miệng.
“Ban đầu cũng không phải chuyện lớn gì. Nghỉ ngơi mấy canh giờ là được. Nhưng mấy năm nay, bệ hạ dùng rất nhiều hổ lang dược, chuyện phòng the lại phá lệ thường xuyên. Thường ngày “làm” cùng rất nhiều nữ nhân. Trong cơ thể tích tụ nhiệt, rồi lại vô cùng hư hao. Hiện giờ khí huyết dâng lên, càng làm bị thương não bộ. Mặc dù thẫn đã kịp thời dùng châm, cũng chỉ sợ phải nhiều ngày mới có thể tỉnh dậy. Hơn nữa, sau khi tỉnh dậy, chỉ sợ cũng sẽ có di chứng.”
Lý Yến nhíu mày: “Di chứng như thế nào?”
Đào viện chính do dự nói: “Chỉ sợ hành động sẽ có chút bất tiện. Nhưng cuối cùng thế nào, vẫn phải chờ sau khi bệ hạ hoàn toàn tỉnh dậy mới có thể nói tiếp được.” Lý Yến im lặng thật lâu, cuối cùng gật đầu.
“Việc này ta đã biết, ngươi tận lực điều trị là được.”
z
Lý Tiện Ngư đợi ở Điện Phi Hương rất lâu. Cho đến tới khi gần hoàng hôn, mới có cung nhân tới đây thông bẩm, nói hoàng đế tức giận công tâm, mấy ngày sau sẽ tỉnh dậy, để nàng không cần lo lắng.
Lý Tiện Ngư lại không có cách nào thả lỏng. Nàng ngồi ở trên ghế hoa hồng, nhìn bữa tối đầy bàn, lại không có cảm giác muốn ăn.
Nàng duỗi tay chạm vào tay áo thiếu niên, cảm thấy phiền muộn: “Lâm Uyên, chuyện của hoàng thúc chẳng lẽ cứ như vậy sao, không có cách nào thay đổi sao?”
Dù sao phụ hoàng cũng vì chuyện này mà giận tím mặt, còn vì vậy tức giận công tâm, ngã bệnh trên long sàng. Chờ sau khi hắn tỉnh dậy sẽ càng tức giận hơn.
Tuyệt đối sẽ không buông tha cho hoàng thúc.
Lâm Uyên rũ mắt, đưa khoai môn đã lột sẵn vỏ để vào trong chén nàng: “Thần lại cảm thấy ngược lại.”
Lý Tiện Ngư nghe vậy khẽ nhướng mi, mắt hạnh hơi sáng lên: “Lâm Uyên, ngươi nói như vậy là còn cơ hội thay đổi sao?”
Nàng nói, rồi lại có chút mờ mịt: “Nhưng phụ hoàng rõ ràng tức giận như vậy Nàng còn chưa dứt lời, tấm bình phong lại bị người gõ vang.
Bên ngoài truyền thanh âm của Trúc Từ: “Công chúa, có thái giám của Đông Cung tới đây, nói muốn gặp ngài.” “Thái giám của hoàng huynh?”
Lý Tiện Ngư kinh ngạc buông đũa xuống, trả lời: “Ta lập tức đi.”
Lúc này, trời đã tối, Trúc Từ đốt một ngọn đèn lồng, dẫn nàng đi đến bức bình phong trước Điện Phi Hương. Một người thái giám của Đông Cung đang chờ ở đây.
Nhìn thấy Lý Tiện Ngư, thì chắp tay hành lễ với nàng, trịnh trọng nói: “Truyền khẩu dụ Thái Tử. Lời nói công chúa Gia Ninh phạm sai lầm, ngỗ nghịch bệ hạ. Phạt bổng lộc ba tháng, cũng từ hôm nay trở đi, cấm túc bảy ngày, yên tĩnh ở Điện Phi Hương ngẫm lại sai lầm!”
Lý Tiện Ngư sững sờ, ngay sau đó hiểu được. Phụ hoàng chưa tỉnh thì chính là thái tử giám quốc, xử lý quốc sự.
Trong ánh hoàng hôn yên tĩnh, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, như thể lo lắng cả ngày sắp có kết cục.
Nàng hành lễ nhận khẩu dụ của hoàng huynh, lại ngước mắt lên, thật cẩn thận hỏi hắn: “Vậy chuyện của hoàng thúc ——”
Thái giám chắp tay: “Nhiếp Chính Vương mưu phản đã được kiểm chứng là sự thật. Nhưng niệm tình công lao nhiều năm chỉnh chiến, lấy ưu bổ khuyết, miễn đi tội chết. Phế làm thứ dân, xóa tên khỏi ngọc điệp. Lập tức đời đến quan châu, vĩnh viễn không được hồi kinh!”
Mắt hạnh Lý Tiện Ngư sáng lên, tâm tình bất an cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nàng lại cúi người xuống, giọng điệu chân thành: “Đa tạ hoàng huynh.”
Thái giám cũng cúi người với nàng, nói với Lý Tiện Ngư: “Thuộc hạ cáo lui. Còn mời công chúa tự giam mình ở Điện Phi Hương.”
Hắn dứt lời, chắp tay rời đi. Lý Tiện Ngư lại không cũng quay trở lại tẩm điện của mình. Nàng chỉ cho bọn Trúc Từ lui xuống, đi đến một bên hành lang yên tĩnh, nhẹ giọng kêu: “Lâm Uyên.”
Thiếu niên mặc y phục đen hiện thân từ chỗ tối. Một đôi con ngươi đen đặc nhìn nàng chăm chú, như đã biết được suy nghĩ của nàng hiện tại. Chỉ là, đang chờ nàng mở miệng.
Lý Tiện Ngư cũng nhìn hắn. Giọng nói nàng rất nhỏ, mang theo chút cẩn thận trưng cầu ý kiến của hắn: “Lâm Uyên, ta có thể đi tiễn hoàng thúc không?” Nàng còn nhớ rõ thù hận của Lâm Uyên và hoàng thúc, như là sợ hắn bởi vậy mà tức giận, lại ngập ngừng nói: “Hiện tại, Minh Nguyệt Dạ đã đóng cửa. Hoàng thúc cũng đã chịu trừng phạt xứng đáng.”
Sau này, hắn cũng không còn là Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng của Đại Nguyệt mà chỉ là một người lê dân bá tánh bình thường. Cũng sẽ chịu đau khổ như lê dân bá tánh phải chịu, niềm vui như của lê dân bá tánh hưởng.
Lâm Uyên rũ mi xuống. Ở thời điểm Lý Tiện Ngư cho rằng hắn muốn cự tuyệt, thiếu niên duỗi tay về phía nàng, không có nửa phần do dự.
Hắn ngước mắt lên một lần nữa. Ánh mặt trời chiều tà chiếu đôi mắt thiếu niên như được dát vàng.
“Thần đã từng nói sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh công chúa.”
Mắt hạnh Lý Tiện Ngư cong lên. Nàng nhón mũi chân, nhẹ nhàng vươn tay vòng qua cổ thiếu niên.
Lâm Uyên cũng cúi người theo, cánh tay thon dài hữu lực xuyên qua dưới đầu gối nàng, bế ngang nàng lên, tránh mọi người, bay vút về phía cửa cung
Các ma ma dạy dỗ nàng rất tốt, rất ngoan ngoãn, nhu thuận, hiểu được tuân thủ quy tắc trong cung như thế nào, cũng sẽ không bao giờ làm trái ý phụ quân.
Hắn như tìm được bậc thang, ánh mắt sáng ngời nói với nàng: “Gia Ninh, ngươi tới đây.”
Lý Tiện Ngư nghe theo cất bước đi đến trước kim điện của hắn. Ngoan ngoãn giống như trong trí nhớ của hắn.
Hoàng đế càng thêm vừa lòng, hai mắt cũng sáng lên. Hắn đứng dậy từ trên ghế cao, nhìn xuống nàng từ trên cao, đè nén lửa giận, nói chuyện của Nhiếp Chính Vương cho Lý Tiện Ngư nghe.
Cuối cùng, thần sắc hắn càng thêm vặn vẹo, hai mắt đỏ bừng gắt gao nhìn thẳng nàng: “Gia Ninh, mưu phản thì đáng chết.”
Hắn lạnh giọng: “Trẫm nói có sai không!”
Lý Tiện Ngư rũ xuống hàng mi khẽ run nhẹ, không trả lời ngay lập tức.
Nàng nhớ tới lời Lâm Uyên nói.
“ Có đôi khi cũng không phân đúng sai, chỉ là lập trường không giống nhau, thì đáp án cũng khác nhau.?
Đứng ở lập trường của phụ hoàng xem, hoàng thúc dĩ nhiên là mười phần sai. Mà đứng ở lập trường bá tánh đói rét cùng tướng sĩ đói không mặc nổi áo giáp, thì người sai lại là phụ hoàng.
Đây là một lựa chọn rất khó khăn.
Nàng không biết nên trả lời như thế nào. Nàng do dự thật lâu sau, khi sắc mặt hoàng đế càng trở lên trầm lãnh bởi vì nàng im lặng, đang muốn lại nổi giận, nàng đột nhiên nghĩ tới bản thân.
Nếu... đứng ở lập trường của nàng thì sao?
Lý Tiện Ngư nghĩ đến đây, hơi ngẩn người, rồi như xuyên qua màn mây mù dày đặc, nhìn thấy một thế giới trước nay chưa từng thấy qua.
Nàng nghĩ, nàng có lẽ cũng nên có lập trường của riêng mình mà không phải gật đầu hay lắc đầu theo ý nghĩ của phụ hoàng.
Nàng nhẹ nhàng buông tay đang nắm chặt tay áo mình. Ở trong ánh mắt của hoàng đế, chậm rãi quỳ xuống.
Nàng quỳ gối bên cạnh hoàng huynh mình, dáng người mảnh khảnh, lông mi rũ xuống. Giọng nói nàng rất nhẹ nhàng, lại không hề do dự.
Nàng nói: “Gia Ninh muốn cầu tình cho hoàng thúc.”
Hai mắt hoàng đế trợn to, giận dữ gầm lên: “Gia Ninh! Ngươi có biết bản thân đang nói gì không!”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu.
“Nhiếp Chính Vương là hoàng thúc của Gia Ninh, thân tộc của thúc ấy cũng là thân tộc của Gia Ninh, Gia Ninh không muốn bọn họ bởi vậy mà chết.”
Hoàng đế nhìn xuống nàng từ trên cao, biểu tình df tợn, đang muốn nói nàng ấu trĩ đến buồn cười.
Rồi lại nghe nàng nhẹ giọng. “Gia Ninh nghe trong cung lão ma ma nói qua, Đại Nguyệt mấy chục năm tới, tặng vô số công chúa đi nước láng giềng hòa thân, đó là vì không sinh chiến sự”
“Hiện giờ, Gia Ninh cũng không muốn bởi vì chuyện của hoàng thúc mà lại tiếp tục động binh đao.”
Nếu lại xảy ra chiến sự, nước mắt của hoàng tỷ nàng, nhóm hoàng cô cô trên xe loan sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Sắc mặt hoàng đế xanh mét, giống như bị đánh một đòn rất nặng nề.
Hai mắt hắn đỏ rực, rống to: “Các ngươi đều muốn ngỗ nghịch trẫm! Đều muốn mưu phản! Trẫm muốn giết các ngươi!”
Hắn rút trường kiếm của một thị vệ bên cạnh, giơ lên cao qua đỉnh đầu, chạy về phía bọn họ.
Nhưng còn chưa chạy được vài bước, máu tươi đột nhiên phun ra từ miệng hắn như mũi tên, bắn ướt bậc thêm vàng.
Hoàng đế vẫn còn cầm thanh kiếm, thân thể ngã sấp xuống, được ảnh vệ âm thầm bảo vệ nhanh chóng đỡ được.
Ngay sau đó, trong điện truyền đến Thừa Cát hô to tê tâm liệt phế: “Bệ hạ, bệ hạ —— truyền thái y, mau đi truyền thái y!”
米
Toàn bộ thái y trong Thái Y Viện đều bị mời đến Điện Thái Cực chẩn trị cho hoàng đế.
Lý Yến và Lý Tiện Ngư lui vào thiên điện bên cạnh, chờ các thái y đến bẩm báo.
Hốc mắt Lý Tiện Ngư ửng đỏ, còn chưa hoàn hồn từ kinh khách vừa rồi. Nàng nhỏ giọng hỏi: “Hoàng huynh, phụ hoàng thật sự muốn giết chúng ta sao?”
Lý Yến trầm mặc một lúc, nhẹ giọng trấn an nàng: “Chờ phụ hoàng tỉnh dậy sẽ từ bỏ ý định này.”
Lý Tiện Ngư vẫn bất an, nàng nhẹ giọng hỏi: “Có phải Gia Ninh nói sai rồi sao?”
Lý Yến thở dài. Hắn đốt thêm hương an thần vào trong lò Bác Sơn, lại đưa cho nàng một chén thuốc an thần, đáy mắt hiện lên tia bất đắc dĩ nhàn nhạt.
“Tiểu Cửu, lời thật thì khó nghe.”
“Ngươi chẳng qua chỉ nói lời phụ hoàng không thích nghe thôi.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt. Dường như lại nhớ tới bộ dáng tức giận của hoàng đế vừa rồi.
Dường như đã hiểu rõ, vì sao mấy năm trước, đám cận thần quỳ gối trước Điện Thái Cực cầu khẩn hoàng đế, lại bị kéo ra khỏi triều đình.
Hóa ra phụ hoàng không nghe được lời nói khó nghe. Vô luận có phải lời thật hay không.
Nàng chậm rãi cụp mi, che giấu buồn bã trong mắt, đôi tay tiếp nhận chén thuốc Lý Yến đưa tới. Hơi nóng bốc lên mờ mịt, làm mông lung tầm mắt.
Nàng đang muốn thổi hơi nóng đi, lại nghe thấy tiếng rèm vén lên rất nhỏ, hơi lạnh từ ngoài điện theo đó cuốn vào.
Lý Tiện Ngư ngẩng đầu, thấy là Đào viện chính của Thái Y Viện vội vàng đi vào từ bên ngoài.
Lý Yến cũng thấy hắn, nhỏ giọng dò hỏi: “Viện chính, bệnh tình phụ hoàng như thế nào?” Đào viện chính châm chước đáp: “Bệnh của bệ hạ là tức giận công tâm, huyết khí sôi trào. Vốn cũng không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy canh giờ là được, nhưng ———”
Hắn có chút do dự, nhìn về phía Lý Tiện Ngư bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Lý Yến thấy hắn như vậy. Cũng hiểu rõ hắn muốn nói cái gì.
Sau đó, hắn nói với Lý Tiện Ngư: “Tiểu Cửu, Điện Thái Cực có cô canh giữ, muội đi về trước đi. Về sau nếu có kết quả ta sẽ cho người đến Điện Phi Hương thông báo cho muội.”
Lý Tiện Ngư do dự một chút, cũng sợ phụ hoàng tỉnh lại còn muốn rút kiếm giết nàng, gật đầu: “Vậy Gia Ninh đi về trước ạ.”
Nàng vừa dứt lời, buông chén thuốc đang cầm xuống, cùng bọn thị nữ đi về hướng Điện Phi Hương. Chờ thân ảnh nàng biến mất ở cuối hành lang, Lý Yến nói với Đào viện chính: “Hoàng muội cô đã rời đi. Còn mời viện chính cứ nói trực tiếp”
Lúc này Đào viện chính mới nói ra những lời vừa rồi không tiện nói ra khỏi miệng.
“Ban đầu cũng không phải chuyện lớn gì. Nghỉ ngơi mấy canh giờ là được. Nhưng mấy năm nay, bệ hạ dùng rất nhiều hổ lang dược, chuyện phòng the lại phá lệ thường xuyên. Thường ngày “làm” cùng rất nhiều nữ nhân. Trong cơ thể tích tụ nhiệt, rồi lại vô cùng hư hao. Hiện giờ khí huyết dâng lên, càng làm bị thương não bộ. Mặc dù thẫn đã kịp thời dùng châm, cũng chỉ sợ phải nhiều ngày mới có thể tỉnh dậy. Hơn nữa, sau khi tỉnh dậy, chỉ sợ cũng sẽ có di chứng.”
Lý Yến nhíu mày: “Di chứng như thế nào?”
Đào viện chính do dự nói: “Chỉ sợ hành động sẽ có chút bất tiện. Nhưng cuối cùng thế nào, vẫn phải chờ sau khi bệ hạ hoàn toàn tỉnh dậy mới có thể nói tiếp được.” Lý Yến im lặng thật lâu, cuối cùng gật đầu.
“Việc này ta đã biết, ngươi tận lực điều trị là được.”
z
Lý Tiện Ngư đợi ở Điện Phi Hương rất lâu. Cho đến tới khi gần hoàng hôn, mới có cung nhân tới đây thông bẩm, nói hoàng đế tức giận công tâm, mấy ngày sau sẽ tỉnh dậy, để nàng không cần lo lắng.
Lý Tiện Ngư lại không có cách nào thả lỏng. Nàng ngồi ở trên ghế hoa hồng, nhìn bữa tối đầy bàn, lại không có cảm giác muốn ăn.
Nàng duỗi tay chạm vào tay áo thiếu niên, cảm thấy phiền muộn: “Lâm Uyên, chuyện của hoàng thúc chẳng lẽ cứ như vậy sao, không có cách nào thay đổi sao?”
Dù sao phụ hoàng cũng vì chuyện này mà giận tím mặt, còn vì vậy tức giận công tâm, ngã bệnh trên long sàng. Chờ sau khi hắn tỉnh dậy sẽ càng tức giận hơn.
Tuyệt đối sẽ không buông tha cho hoàng thúc.
Lâm Uyên rũ mắt, đưa khoai môn đã lột sẵn vỏ để vào trong chén nàng: “Thần lại cảm thấy ngược lại.”
Lý Tiện Ngư nghe vậy khẽ nhướng mi, mắt hạnh hơi sáng lên: “Lâm Uyên, ngươi nói như vậy là còn cơ hội thay đổi sao?”
Nàng nói, rồi lại có chút mờ mịt: “Nhưng phụ hoàng rõ ràng tức giận như vậy Nàng còn chưa dứt lời, tấm bình phong lại bị người gõ vang.
Bên ngoài truyền thanh âm của Trúc Từ: “Công chúa, có thái giám của Đông Cung tới đây, nói muốn gặp ngài.” “Thái giám của hoàng huynh?”
Lý Tiện Ngư kinh ngạc buông đũa xuống, trả lời: “Ta lập tức đi.”
Lúc này, trời đã tối, Trúc Từ đốt một ngọn đèn lồng, dẫn nàng đi đến bức bình phong trước Điện Phi Hương. Một người thái giám của Đông Cung đang chờ ở đây.
Nhìn thấy Lý Tiện Ngư, thì chắp tay hành lễ với nàng, trịnh trọng nói: “Truyền khẩu dụ Thái Tử. Lời nói công chúa Gia Ninh phạm sai lầm, ngỗ nghịch bệ hạ. Phạt bổng lộc ba tháng, cũng từ hôm nay trở đi, cấm túc bảy ngày, yên tĩnh ở Điện Phi Hương ngẫm lại sai lầm!”
Lý Tiện Ngư sững sờ, ngay sau đó hiểu được. Phụ hoàng chưa tỉnh thì chính là thái tử giám quốc, xử lý quốc sự.
Trong ánh hoàng hôn yên tĩnh, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, như thể lo lắng cả ngày sắp có kết cục.
Nàng hành lễ nhận khẩu dụ của hoàng huynh, lại ngước mắt lên, thật cẩn thận hỏi hắn: “Vậy chuyện của hoàng thúc ——”
Thái giám chắp tay: “Nhiếp Chính Vương mưu phản đã được kiểm chứng là sự thật. Nhưng niệm tình công lao nhiều năm chỉnh chiến, lấy ưu bổ khuyết, miễn đi tội chết. Phế làm thứ dân, xóa tên khỏi ngọc điệp. Lập tức đời đến quan châu, vĩnh viễn không được hồi kinh!”
Mắt hạnh Lý Tiện Ngư sáng lên, tâm tình bất an cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nàng lại cúi người xuống, giọng điệu chân thành: “Đa tạ hoàng huynh.”
Thái giám cũng cúi người với nàng, nói với Lý Tiện Ngư: “Thuộc hạ cáo lui. Còn mời công chúa tự giam mình ở Điện Phi Hương.”
Hắn dứt lời, chắp tay rời đi. Lý Tiện Ngư lại không cũng quay trở lại tẩm điện của mình. Nàng chỉ cho bọn Trúc Từ lui xuống, đi đến một bên hành lang yên tĩnh, nhẹ giọng kêu: “Lâm Uyên.”
Thiếu niên mặc y phục đen hiện thân từ chỗ tối. Một đôi con ngươi đen đặc nhìn nàng chăm chú, như đã biết được suy nghĩ của nàng hiện tại. Chỉ là, đang chờ nàng mở miệng.
Lý Tiện Ngư cũng nhìn hắn. Giọng nói nàng rất nhỏ, mang theo chút cẩn thận trưng cầu ý kiến của hắn: “Lâm Uyên, ta có thể đi tiễn hoàng thúc không?” Nàng còn nhớ rõ thù hận của Lâm Uyên và hoàng thúc, như là sợ hắn bởi vậy mà tức giận, lại ngập ngừng nói: “Hiện tại, Minh Nguyệt Dạ đã đóng cửa. Hoàng thúc cũng đã chịu trừng phạt xứng đáng.”
Sau này, hắn cũng không còn là Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng của Đại Nguyệt mà chỉ là một người lê dân bá tánh bình thường. Cũng sẽ chịu đau khổ như lê dân bá tánh phải chịu, niềm vui như của lê dân bá tánh hưởng.
Lâm Uyên rũ mi xuống. Ở thời điểm Lý Tiện Ngư cho rằng hắn muốn cự tuyệt, thiếu niên duỗi tay về phía nàng, không có nửa phần do dự.
Hắn ngước mắt lên một lần nữa. Ánh mặt trời chiều tà chiếu đôi mắt thiếu niên như được dát vàng.
“Thần đã từng nói sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh công chúa.”
Mắt hạnh Lý Tiện Ngư cong lên. Nàng nhón mũi chân, nhẹ nhàng vươn tay vòng qua cổ thiếu niên.
Lâm Uyên cũng cúi người theo, cánh tay thon dài hữu lực xuyên qua dưới đầu gối nàng, bế ngang nàng lên, tránh mọi người, bay vút về phía cửa cung