Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 80: Lộ diện
Lý Tiện Ngư mơ hồ cảm thấy không đúng, sắc mặt càng hồng. Cái gì gọi là, thử rồi? Nàng có thể thử cái gì với Lâm Uyên?
Khi nàng đang miên man suy nghĩ, tiếng đàn sáo bên cạnh bắt đầu vang lên. Là chủ nhân của yến tiệc hôm nay, Nhiếp Chính Vương ngồi vào vị trí chủ vị. Ninh Ý khẽ liếc mắt nhìn, dường như hơi mất hứng, lười biếng đứng dậy từ bên người nàng.
Khẽ giơ ngón tay ngọc lên, tiện tay lấy một quả sơn tra đỏ thắm trước mặt. Hàm răng khẽ cắn một ngụm, nhưng hình như không hợp khẩu vị. Sau đó lại bỏ quả sơn tra xuống, có thâm ý khác nói với Lý Tiện Ngư: “Có một số thứ phải nếm thử mới biết có hợp khẩu vị hay không.”
Dứt lời, cũng mặc kệ Lý Tiện Ngư có nghe hiểu hay không. Sau đó lấy khăn gấm lau lau đầu ngón tay, thong dong trở lại ghế của mình, tiếp tục lấy bình rượu, tự rót tự uống.
Mà Lý Tiện Ngư cũng đặt hai bàn tay trắng nón trên đầu gối mình, đoan chính mà ngồi đó. Màu đỏ trên mặt cũng chậm rãi biến mất. Nàng ngước mắt lên, thấy hoàng thúc nàng đã đi tới bên cạnh nàng.
Mặc dù là ở sinh nhật hắn, ánh mắt của Nhiếp Chính Vương vẫn lạnh lùng như cũ, trên mặt cũng không có ý cười. Hình rồng hổ trên hắc bào rung động, uy nghỉ hiển hách, làm người khác không dám nhìn gần.
Lý Tiện Ngư ngồi ở một chiếc bàn bên trái yến hội. Từ góc độ của nàng nhìn lại, chỉ có thể thấy bóng dáng Nhiếp Chính Vương.
Hình như có chút quen thuộc —— Cái loại quen thuộc không giống. Làm nàng nhớ tới, bóng dáng ở Minh Nguyệt Dạ kia. Lý Tiện Ngư sửng sốt, đầu ngón tay gắt gao nắm chặt tay áo mình. Nàng không tự chủ ngước mắt nhìn theo. Tim đập càng ngày càng nhanh.
Thân hình hoàng thúc cường tráng, dáng người rất cao, bả vai bên phải từng bị trúng tên trên chiến trường lúc còn trẻ. Hiện giờ nếu nhìn kĩ, có thể thấy khi ngài ấy đi đường cánh tay chuyển động có chút khác so với người bình thường.
Điểm đặc thù này dần dần khớp với nam tử ở Minh Nguyệt Dạ hôm ấy.
Giống nhau như đúc.
Lý Tiện Ngư nghe thấy tim mình đập thình thịch. Mà hoàng thúc hình như cũng phát hiện ánh mắt nàng, sắc bén nhìn về phía này.
Lý Tiện Ngư vội vã rũ mắt xuống, chỉ nhìn mâm sơn tra trước mặt. Có ve như nàng cực kỳ sợ vị hoàng thúc nghiêm khắc này. Nàng xưa nay vẫn thế.
Nhiếp Chính Vương cũng không nhìn lâu, chỉ liếc mắt một cái, lại quay đầu đi chỗ khác.
Hắn ngồi vào vị trí chủ tọa.
Trống và nhạc vang lên bốn phía, như là chào đón vị chủ nhân của yến hội hôm nay đến.
Lý Tiện Ngư bưng ly vàng lên, rót nước hoa quả cho bản thân, uống từng ngụm nhỏ, cho đến khi tiếng tim đập dần dần bình tĩnh lại. Sau đó mới gọi thị nữ phục vụ trong yến tiệc tới.
“Váy ta có chút rối loạn, ta muốn đi sương phòng yên tĩnh sửa sang lại một chút.”
Thị nữ hành lễ: “Nô tỳ dẫn ngài đi ạ.”
Lý Tiện Ngư đứng dậy rời khỏi yến tiệc, đi theo thị nữ về phía đông. Sau một chén trà nhỏ, thị nữ dẫn nàng tới sương phòng dành cho khách.
Lý Tiện Ngư nhẹ giọng nói: “Ngươi lui xuống trước đi. Chờ sửa soạn xong y phục thì để thị nữ còn lại dẫn ta trở về.”
Thị nữ nghe vậy, khom người lui ra.
Tấm bình phong đóng lại, trong sương phòng chỉ còn lại một mình nàng, yên tĩnh đến mức có thể có thấy tiếng hít thở.
Suy nghĩ Lý Tiện Ngư hỗn loạn, tiện tay phất dải lụa choàng lên, tỉnh thần có chút không tập trung đi đến trước ghế bành.
Nhưng chưa kịp ngồi xuống, nàng đã vấp phải váy của bản thân, thân thể nghiêng về phía trước.
Thiếu niên ẩn ở chỗ tối hiện thân, duỗi tay đỡ nàng.
Hiện tại đã là hoàng hôn. Ánh sáng trong sương phòng lờ mờ. Ánh mắt thiếu niên tự hồ phá lệ sâu thằm.
Hắn hỏi: “Là Nhiếp Chính Vương?”
Hắn vừa dứt lời, trên mặt Lý Tiện Ngư cũng trở nên trắng bệch. Nàng khẽ mở miệng, như là bản năng muốn phủ nhận. Nhưng cuối cùng vẫn khó khăn gật đầu.
Lâm Uyên gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, chỉ đỡ Lý Tiện Ngư lên ghế, rồi cất bước rời đi.
“Lâm Uyên.” Lý Tiện Ngư lại gọi hắn từ phía sau.
Động tác Lâm Uyên hơi dừng, xoay người nhìn về phía nàng. Lý Tiện Ngư đứng dậy từ trên ghế, nâng bước tới gần hắn, lại không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu nhìn xuống nền gạch xanh đậm dưới mặt đất. Hai tay nàng ôm ngực mình, đôi hàng mi đen nửa rũ, giấu hỗn loạn dưới đáy mắt: “Lâm Uyên...... Hiện tại, ngươi dự định đi làm cái gì?”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt càng trắng: “Là đi, ám sát hoàng thúc của ta sao?” Tay cầm bội kiếm của Lâm Uyên nắm chặt, không trực tiếp trả lời nàng. Hắn nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa trở về yến tiệc trước đi.”
Lý Tiện Ngư lại giơ tay, hơi nắm tay áo hắn, không chịu buông tay ra: “Nếu ngươi đi ám sát, ta không thể để ngươi đi.”
Nàng ngước mắt lên, một đôi mắt hạnh long lanh ánh nước nhìn về phía hắn, muốn khuyên hắn bỏ đi ý niệm này.
“Hôm nay là yến tiệc sinh nhật của hoàng thúc, toàn bộ con cháu hoàng thất Đại Nguyệt đều đến dự tiệc, thủ vệ canh giữ phủ Nhiếp Chính Vương nghiêm ngặt chưa từng có.”
“Ngươi cứ đi như vậy, nhất định sẽ bị người của phủ Nhiếp Chính Vương bắt được. Hoàng thúc, phụ hoàng, tất cả quý tộc Đại Nguyệt đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ám sát Nhiếp Chính Vương là trọng tội, liên luy toàn cửu tộc cũng không phải chuyện đùa. Huống hồ còn là ở yến tiệc sinh nhật, càng không khác gì là một loại khiêu khích đối với hoàng thất. Nếu có nửa điểm sai lầm, Lâm Uyên bị người bắt được. Trên đời này sẽ không ai có thể cứu được hắn.
Tầm mắt Lâm Uyên dừng trên bàn tay đang nắm lấy tay áo hắn của Lý Tiện Ngư.
Tinh tế, mềm mại như vậy.
Hắn không cần dùng sức, cũng có thể làm thiếu nữ trước mắt buông tay ra. Bàn tay hắn dừng lại ở trên mu bàn tay trắng nõn của nàng. Cuối cùng chỉ khẽ nhắm mắt lại, buông tay xuống.
Hắn cuối cùng nhượng bộ vì Lý Tiện Ngư lo lắng. “Hôm nay, thần sẽ không tùy tiện động thủ.”
“Chỉ là đi điều tra trong vương phủ, xem có chứng cứ liên kết với Minh Nguyệt Dạ hay không thôi.”
Đáy mắt hắn hơi tối, giơ tay khẽ chạm vào hai má lạnh như tuyết của Lý Tiện Ngư: “Công chúa về yến hội trước đi.”
“Nhiều nhất một canh giờ, thần sẽ trở về.”
Lý Tiện Ngư nghe được, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn. Hắn đã quyết định đi, không thể thay đổi. Nàng rũ mắt, ở buông tay áo Lâm Uyên ra, lấy một vật bỏ vào lòng bàn tay hắn.
Là một khối ngọc bài. Phía trên có khắc ký hiệu Đại Nguyệt hoàng thất và tên nàng. So với ngọc phù trước đó mang đến Minh Nguyệt Dạ còn trắng hơn, cũng càng quan trọng hơn.
Thấy ngọc bài, như thấy công chúa.
Nàng nhẹ giọng: “Đi lại ở Nhiếp Chính Vương phủ rất bất tiện. Nếu ngươi bị người phát hiện, thì giao ngọc bài ra. Nói là, nói là ta để ngươi đến xem thử xem... mọi người tặng lễ vật gì.”
Nàng hơi mím môi, hiếm khi kiên quyết: “Nếu ngươi không nhận, ta sẽ không để ngươi đi.”
Lâm Uyên im lặng một lúc, chỉ có thể nhận lấy. Hắn cất ngọc bài vào túi giấu bên trong người mình, hạ quyết tâm, tuyệt đối không cho ai xem.
Dù sao, chuyện này cũng không liên quan với Lý Tiện Ngư. Nếu hắn thất bại, tình nguyện phá hủy khối ngọc bài này.
Nhưng hắn không nói rõ, chỉ nhìn thật sâu Lý Tiện Ngư một chút. Sau đó lại ẩn thân vào trong bóng tối, rời khỏi sương phòng. Lý Tiện Ngư lẳng lặng ngồi ở sương phòng yên tĩnh một lúc, chờ trong lòng bình tĩnh lại, mới chậm rãi quay trở lại yến tiệc.
Yến tiệc đang náo nhiệt, ngoại trừ Ninh Ý Hoàng tỷ, tựa hồ cũng không có quá nhiều người chú ý đến nàng đi rồi quay lại.
Lý Tiện Ngư chỉ an tĩnh ngồi đó, cũng không có tâm tình xem ca vũ trong sân, chỉ ngẫu nhiên động một hai lần đũa, chờ đợi thời gian nhanh trôi qua.
Mong Lâm Uyên trở về sớm chút.
Ca vũ một khúc tiếp theo một khúc, tiếng đàn sáo, cuối cùng một tia nắng cuối cùng cũng bị bóng đêm nuốt chứng.
Màn đêm buông xuống, bọn thị nữ nối đuôi tiến lên, thắp sáng những chiếc đèn lồng xung quanh yến hội, làm bốn phía sáng như ban ngày.
Trong lòng Lý Tiện Ngư rối rắm. Nàng bưng một ly nước trái cây lên, nhẹ nhàng gọi tên hắn sau chiếc ly vàng.
“Lâm Uyên.”
Trong bóng đêm sâu thẳm, nàng không nghe thấy tiếng thiếu niên trả lời.
Lý Tiện Ngư rũ mi xuống, cuối cùng đặt ly vàng xuống, hỏi thị nữ bên cạnh: “Hiện tại là giờ nào?”
Thị nữ nhìn chiếc đồng hồ nước nơi xa, cung kính đáp: “Hồi công chúa, còn một khắc nữa là đến giờ Hợi.”
Trái tìm Lý Tiện Ngư treo lên cao. Đã qua thời gian ước hẹn nhưng Lâm Uyên vẫn chưa trở về.
Lý Tiện Ngư căng thẳng, không thể ngồi yên, đứng dậy nói với thị nữ kia: “Ta có chút mệt mỏi, muốn ởi dạo ở trong phủ của hoàng thúc một chút.” Thị nữ đáp ứng, giơ cao ngọn đèn lưu li chiếu đường cho nàng: “Công chúa mời đi theo nô tỳ.”
“Hoa viên vương phủ cách nơi này không xa.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy sau bàn dài. Trước khi rời khỏi bữa tiệc, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua vị trí chủ tọa, sợ hoàng thúc phát hiện hành động của nàng.
Nhưng càng làm cho nàng kinh ngạc và bất an chính là, hoàng thúc làm chủ nhà lại không biết đã rời khỏi yến tiệc khi nào.
Tim Lý Tiện Ngư đập nhanh.
Nàng nghiêng mặt, như là thuận miệng nói, nhẹ giọng hỏi cung nữ kia: “Sao hoàng thúc cũng rời khỏi yến tiệc rồi?”
Thị nữ khom người: “Vương gia có chút say rượu. Đã đi đến thư phòng để tỉnh rượu. Có lẽ rất nhanh sẽ trở về.”
Nàng ta nói, lại dùng trâm bạc thắp ngọn đèn lưu li trong tay sáng hơn một chút, cung kính nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa, xin mời đi theo nô tỳ.”
Lý Tiện Ngư khẽ chớp mắt. Một lúc sau, nàng ngước mắt lên, nhẹ giọng dò hỏi: “Vậy, ta có thể đi thăm hoàng thúc không?”
Khi nàng đang miên man suy nghĩ, tiếng đàn sáo bên cạnh bắt đầu vang lên. Là chủ nhân của yến tiệc hôm nay, Nhiếp Chính Vương ngồi vào vị trí chủ vị. Ninh Ý khẽ liếc mắt nhìn, dường như hơi mất hứng, lười biếng đứng dậy từ bên người nàng.
Khẽ giơ ngón tay ngọc lên, tiện tay lấy một quả sơn tra đỏ thắm trước mặt. Hàm răng khẽ cắn một ngụm, nhưng hình như không hợp khẩu vị. Sau đó lại bỏ quả sơn tra xuống, có thâm ý khác nói với Lý Tiện Ngư: “Có một số thứ phải nếm thử mới biết có hợp khẩu vị hay không.”
Dứt lời, cũng mặc kệ Lý Tiện Ngư có nghe hiểu hay không. Sau đó lấy khăn gấm lau lau đầu ngón tay, thong dong trở lại ghế của mình, tiếp tục lấy bình rượu, tự rót tự uống.
Mà Lý Tiện Ngư cũng đặt hai bàn tay trắng nón trên đầu gối mình, đoan chính mà ngồi đó. Màu đỏ trên mặt cũng chậm rãi biến mất. Nàng ngước mắt lên, thấy hoàng thúc nàng đã đi tới bên cạnh nàng.
Mặc dù là ở sinh nhật hắn, ánh mắt của Nhiếp Chính Vương vẫn lạnh lùng như cũ, trên mặt cũng không có ý cười. Hình rồng hổ trên hắc bào rung động, uy nghỉ hiển hách, làm người khác không dám nhìn gần.
Lý Tiện Ngư ngồi ở một chiếc bàn bên trái yến hội. Từ góc độ của nàng nhìn lại, chỉ có thể thấy bóng dáng Nhiếp Chính Vương.
Hình như có chút quen thuộc —— Cái loại quen thuộc không giống. Làm nàng nhớ tới, bóng dáng ở Minh Nguyệt Dạ kia. Lý Tiện Ngư sửng sốt, đầu ngón tay gắt gao nắm chặt tay áo mình. Nàng không tự chủ ngước mắt nhìn theo. Tim đập càng ngày càng nhanh.
Thân hình hoàng thúc cường tráng, dáng người rất cao, bả vai bên phải từng bị trúng tên trên chiến trường lúc còn trẻ. Hiện giờ nếu nhìn kĩ, có thể thấy khi ngài ấy đi đường cánh tay chuyển động có chút khác so với người bình thường.
Điểm đặc thù này dần dần khớp với nam tử ở Minh Nguyệt Dạ hôm ấy.
Giống nhau như đúc.
Lý Tiện Ngư nghe thấy tim mình đập thình thịch. Mà hoàng thúc hình như cũng phát hiện ánh mắt nàng, sắc bén nhìn về phía này.
Lý Tiện Ngư vội vã rũ mắt xuống, chỉ nhìn mâm sơn tra trước mặt. Có ve như nàng cực kỳ sợ vị hoàng thúc nghiêm khắc này. Nàng xưa nay vẫn thế.
Nhiếp Chính Vương cũng không nhìn lâu, chỉ liếc mắt một cái, lại quay đầu đi chỗ khác.
Hắn ngồi vào vị trí chủ tọa.
Trống và nhạc vang lên bốn phía, như là chào đón vị chủ nhân của yến hội hôm nay đến.
Lý Tiện Ngư bưng ly vàng lên, rót nước hoa quả cho bản thân, uống từng ngụm nhỏ, cho đến khi tiếng tim đập dần dần bình tĩnh lại. Sau đó mới gọi thị nữ phục vụ trong yến tiệc tới.
“Váy ta có chút rối loạn, ta muốn đi sương phòng yên tĩnh sửa sang lại một chút.”
Thị nữ hành lễ: “Nô tỳ dẫn ngài đi ạ.”
Lý Tiện Ngư đứng dậy rời khỏi yến tiệc, đi theo thị nữ về phía đông. Sau một chén trà nhỏ, thị nữ dẫn nàng tới sương phòng dành cho khách.
Lý Tiện Ngư nhẹ giọng nói: “Ngươi lui xuống trước đi. Chờ sửa soạn xong y phục thì để thị nữ còn lại dẫn ta trở về.”
Thị nữ nghe vậy, khom người lui ra.
Tấm bình phong đóng lại, trong sương phòng chỉ còn lại một mình nàng, yên tĩnh đến mức có thể có thấy tiếng hít thở.
Suy nghĩ Lý Tiện Ngư hỗn loạn, tiện tay phất dải lụa choàng lên, tỉnh thần có chút không tập trung đi đến trước ghế bành.
Nhưng chưa kịp ngồi xuống, nàng đã vấp phải váy của bản thân, thân thể nghiêng về phía trước.
Thiếu niên ẩn ở chỗ tối hiện thân, duỗi tay đỡ nàng.
Hiện tại đã là hoàng hôn. Ánh sáng trong sương phòng lờ mờ. Ánh mắt thiếu niên tự hồ phá lệ sâu thằm.
Hắn hỏi: “Là Nhiếp Chính Vương?”
Hắn vừa dứt lời, trên mặt Lý Tiện Ngư cũng trở nên trắng bệch. Nàng khẽ mở miệng, như là bản năng muốn phủ nhận. Nhưng cuối cùng vẫn khó khăn gật đầu.
Lâm Uyên gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, chỉ đỡ Lý Tiện Ngư lên ghế, rồi cất bước rời đi.
“Lâm Uyên.” Lý Tiện Ngư lại gọi hắn từ phía sau.
Động tác Lâm Uyên hơi dừng, xoay người nhìn về phía nàng. Lý Tiện Ngư đứng dậy từ trên ghế, nâng bước tới gần hắn, lại không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu nhìn xuống nền gạch xanh đậm dưới mặt đất. Hai tay nàng ôm ngực mình, đôi hàng mi đen nửa rũ, giấu hỗn loạn dưới đáy mắt: “Lâm Uyên...... Hiện tại, ngươi dự định đi làm cái gì?”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt càng trắng: “Là đi, ám sát hoàng thúc của ta sao?” Tay cầm bội kiếm của Lâm Uyên nắm chặt, không trực tiếp trả lời nàng. Hắn nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa trở về yến tiệc trước đi.”
Lý Tiện Ngư lại giơ tay, hơi nắm tay áo hắn, không chịu buông tay ra: “Nếu ngươi đi ám sát, ta không thể để ngươi đi.”
Nàng ngước mắt lên, một đôi mắt hạnh long lanh ánh nước nhìn về phía hắn, muốn khuyên hắn bỏ đi ý niệm này.
“Hôm nay là yến tiệc sinh nhật của hoàng thúc, toàn bộ con cháu hoàng thất Đại Nguyệt đều đến dự tiệc, thủ vệ canh giữ phủ Nhiếp Chính Vương nghiêm ngặt chưa từng có.”
“Ngươi cứ đi như vậy, nhất định sẽ bị người của phủ Nhiếp Chính Vương bắt được. Hoàng thúc, phụ hoàng, tất cả quý tộc Đại Nguyệt đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ám sát Nhiếp Chính Vương là trọng tội, liên luy toàn cửu tộc cũng không phải chuyện đùa. Huống hồ còn là ở yến tiệc sinh nhật, càng không khác gì là một loại khiêu khích đối với hoàng thất. Nếu có nửa điểm sai lầm, Lâm Uyên bị người bắt được. Trên đời này sẽ không ai có thể cứu được hắn.
Tầm mắt Lâm Uyên dừng trên bàn tay đang nắm lấy tay áo hắn của Lý Tiện Ngư.
Tinh tế, mềm mại như vậy.
Hắn không cần dùng sức, cũng có thể làm thiếu nữ trước mắt buông tay ra. Bàn tay hắn dừng lại ở trên mu bàn tay trắng nõn của nàng. Cuối cùng chỉ khẽ nhắm mắt lại, buông tay xuống.
Hắn cuối cùng nhượng bộ vì Lý Tiện Ngư lo lắng. “Hôm nay, thần sẽ không tùy tiện động thủ.”
“Chỉ là đi điều tra trong vương phủ, xem có chứng cứ liên kết với Minh Nguyệt Dạ hay không thôi.”
Đáy mắt hắn hơi tối, giơ tay khẽ chạm vào hai má lạnh như tuyết của Lý Tiện Ngư: “Công chúa về yến hội trước đi.”
“Nhiều nhất một canh giờ, thần sẽ trở về.”
Lý Tiện Ngư nghe được, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn. Hắn đã quyết định đi, không thể thay đổi. Nàng rũ mắt, ở buông tay áo Lâm Uyên ra, lấy một vật bỏ vào lòng bàn tay hắn.
Là một khối ngọc bài. Phía trên có khắc ký hiệu Đại Nguyệt hoàng thất và tên nàng. So với ngọc phù trước đó mang đến Minh Nguyệt Dạ còn trắng hơn, cũng càng quan trọng hơn.
Thấy ngọc bài, như thấy công chúa.
Nàng nhẹ giọng: “Đi lại ở Nhiếp Chính Vương phủ rất bất tiện. Nếu ngươi bị người phát hiện, thì giao ngọc bài ra. Nói là, nói là ta để ngươi đến xem thử xem... mọi người tặng lễ vật gì.”
Nàng hơi mím môi, hiếm khi kiên quyết: “Nếu ngươi không nhận, ta sẽ không để ngươi đi.”
Lâm Uyên im lặng một lúc, chỉ có thể nhận lấy. Hắn cất ngọc bài vào túi giấu bên trong người mình, hạ quyết tâm, tuyệt đối không cho ai xem.
Dù sao, chuyện này cũng không liên quan với Lý Tiện Ngư. Nếu hắn thất bại, tình nguyện phá hủy khối ngọc bài này.
Nhưng hắn không nói rõ, chỉ nhìn thật sâu Lý Tiện Ngư một chút. Sau đó lại ẩn thân vào trong bóng tối, rời khỏi sương phòng. Lý Tiện Ngư lẳng lặng ngồi ở sương phòng yên tĩnh một lúc, chờ trong lòng bình tĩnh lại, mới chậm rãi quay trở lại yến tiệc.
Yến tiệc đang náo nhiệt, ngoại trừ Ninh Ý Hoàng tỷ, tựa hồ cũng không có quá nhiều người chú ý đến nàng đi rồi quay lại.
Lý Tiện Ngư chỉ an tĩnh ngồi đó, cũng không có tâm tình xem ca vũ trong sân, chỉ ngẫu nhiên động một hai lần đũa, chờ đợi thời gian nhanh trôi qua.
Mong Lâm Uyên trở về sớm chút.
Ca vũ một khúc tiếp theo một khúc, tiếng đàn sáo, cuối cùng một tia nắng cuối cùng cũng bị bóng đêm nuốt chứng.
Màn đêm buông xuống, bọn thị nữ nối đuôi tiến lên, thắp sáng những chiếc đèn lồng xung quanh yến hội, làm bốn phía sáng như ban ngày.
Trong lòng Lý Tiện Ngư rối rắm. Nàng bưng một ly nước trái cây lên, nhẹ nhàng gọi tên hắn sau chiếc ly vàng.
“Lâm Uyên.”
Trong bóng đêm sâu thẳm, nàng không nghe thấy tiếng thiếu niên trả lời.
Lý Tiện Ngư rũ mi xuống, cuối cùng đặt ly vàng xuống, hỏi thị nữ bên cạnh: “Hiện tại là giờ nào?”
Thị nữ nhìn chiếc đồng hồ nước nơi xa, cung kính đáp: “Hồi công chúa, còn một khắc nữa là đến giờ Hợi.”
Trái tìm Lý Tiện Ngư treo lên cao. Đã qua thời gian ước hẹn nhưng Lâm Uyên vẫn chưa trở về.
Lý Tiện Ngư căng thẳng, không thể ngồi yên, đứng dậy nói với thị nữ kia: “Ta có chút mệt mỏi, muốn ởi dạo ở trong phủ của hoàng thúc một chút.” Thị nữ đáp ứng, giơ cao ngọn đèn lưu li chiếu đường cho nàng: “Công chúa mời đi theo nô tỳ.”
“Hoa viên vương phủ cách nơi này không xa.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy sau bàn dài. Trước khi rời khỏi bữa tiệc, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua vị trí chủ tọa, sợ hoàng thúc phát hiện hành động của nàng.
Nhưng càng làm cho nàng kinh ngạc và bất an chính là, hoàng thúc làm chủ nhà lại không biết đã rời khỏi yến tiệc khi nào.
Tim Lý Tiện Ngư đập nhanh.
Nàng nghiêng mặt, như là thuận miệng nói, nhẹ giọng hỏi cung nữ kia: “Sao hoàng thúc cũng rời khỏi yến tiệc rồi?”
Thị nữ khom người: “Vương gia có chút say rượu. Đã đi đến thư phòng để tỉnh rượu. Có lẽ rất nhanh sẽ trở về.”
Nàng ta nói, lại dùng trâm bạc thắp ngọn đèn lưu li trong tay sáng hơn một chút, cung kính nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa, xin mời đi theo nô tỳ.”
Lý Tiện Ngư khẽ chớp mắt. Một lúc sau, nàng ngước mắt lên, nhẹ giọng dò hỏi: “Vậy, ta có thể đi thăm hoàng thúc không?”