Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 73: Dục vọng chiếm hữu
Sau nửa canh giờ.
Lý Tiện Ngư thay xong thường phục thì ngồi xuống bên cạnh mẫu phi, lo lắng mà nhìn Cố Mẫn Chi bắt mạch.
Nửa đêm hôm qua Thục phi náo loạn, bây giờ đang yên tĩnh nằm ngủ ở trên giường, sau khi bức màn đỏ buông xuống mày của mỹ nhân nhẹ nhàng giãn ra, không còn nhìn thấy vẻ u sầu nữa.
Mà bên ngoài bức màn đỏ, ve mặt của Cố Mẫn Chỉ lại có ve ngưng trọng.
Sau khi trải qua một đêm giông tố, mạch tượng của Thục phi rất hỗn loạn, khi thì nhỏ bé yếu ớt như tơ nhện, khi thì loạn như hạt châu rơi xuống.
Giống như lại quay về tình hình lúc trước.
Nhiều năm qua, đều là như vậy.
Cho dù là dùng đơn thuốc nào điều trị, cho dù là chính mắt gặp được chuyển biến tốt đẹp, nhưng sau khi trải qua một lần giông tố thì luôn là kiếm củi ba năm thiêu một g]ờ.
Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, từ từ rút cái tay đang bắt mạch lại, không đành lòng thông báo cho Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư nhìn vẻ mặt của hắn, cũng đã đoán được kết quả bắt mạch.
Nàng rũ mắt, giấu đi hơi nước dưới đáy mắt, chỉ nhẹ giọng nói: “Lại phải viết một đơn thuốc mới nữa đúng không?”
“Làm phiền Cố đại nhân.” Cố Mẫn Chi gật đầu, cùng nàng đi đến trong thiên điện, một lần nữa viết đơn thuốc mới.
Bệnh tình của Thục phi gian nan, cái tay cầm bút của Cố Mẫn Chỉ ngừng lại.
Lý Tiện Ngư ngồi ở bên cạnh đợi một lúc lâu. Trơ mắt mà nhìn hắn viết mấy cái đơn thuốc, rồi lại bỏ đi từng cái và sau đó thay tờ giấy Tuyên Thành mới. Tiếng chuông báo canh giờ nhẹ nhàng chậm chạp vang lên ở phía xa, âm điệu vừa chậm vừa dài dòng.
Trong thiên điện cũng đốt hương trầm tĩnh có tác dụng làm tinh thần bình nh.
Khói từ lò Bác Sơn bay lên lượn lờ, bay lướt qua hàng lông mi đang rũ xuống của Lý Tiện Ngư, mang theo mùi hương ngọt ngào khiến người buồn ngủ.
Lý Tiện Ngư đợi ở bên cạnh một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được cơn buồn ngủ dần dần dâng lên.
Nàng giơ tay chống cằm, mí mắt nặng nề, cái cằm nhọn không tự chủ được mà rơi xuống từ trên cánh tay và sắp đụng phải vào góc bàn cứng rắn.
Mà Cố Mẫn Chỉ ngồi gần đó cuối cùng cũng viết xong một đơn thuốc mới.
Hắn đặt bút xuống, ngước mắt lên và nhìn thấy được tình huống trước mắt. Hắn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng giơ tay lên muốn lấy lòng bàn tay lót ở dưới góc bàn.
Nhưng bên tai lại vang lên tiếng gió mạnh mẽ.
Thiếu niên mặc áo đen nhảy xuống từ trên xà nhà, động tác lưu loát đỡ lấy hai vai của Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư mơ mơ màng màng mở mắt ra. Khi ngước mắt lên thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lâm Uyên.
Nàng cũng chưa phát hiện ra là có cái gì không đúng, nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, rồi lại nghe thấy giọng nói ôn hòa của Cố Mẫn Chỉ: “Công chúa, đơn thuốc đã viết xong.”
Lúc này Lý Tiện Ngư mới bừng tỉnh, nhớ tới mình đang ở trong thiên điện chờ Cố đại nhân viết đơn thuốc.
Nàng lập tức ngước mắt lên, đầu tiên nhìn về phía Lâm Uyên đang đỡ nàng rồi lại quay đầu nhìn Cố Mẫn Chi đang bị Lâm Uyên che ở phía sau, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi.
Nàng lắp bắp nhìn Lâm Uyên nói: “Lâm Uyên, không phải ngươi đang nghỉ ngơi sao?”
Lâm Uyên nói ngắn gọn: “Tỉnh.”
Lý Tiện Ngư càng chột dạ, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trong một lúc nàng không biết nên giải thích như thế nào với Lâm Uyên, chuyện bản thân nàng muốn “ đi dạo một mình " rồi lại đi dạo đến thiên điện. May mà, ở trong lúc khó xử, Cố Mẫn Chi đứng dậy đem đơn thuốc mới viết xong đưa cho nàng.
Vẻ mặt của hắn ôn hòa như thường: “Đơn thuốc đã viết xong. Công chúa nhớ kỹ mấy ngày nay phải cho nương nương ăn thức ăn thanh đạm. Nếu ban đêm nương nương khó ngủ, thì đem lượng thuốc giảm xuống còn tám phần so với lượng thuốc ban đầu và sắc chung với nước lá thông.”
Lý Tiện Ngư nhẹ giọng nói cảm ơn với hắn, giơ tay cầm lấy đơn thuốc. Chờ đến khi nàng rũ mắt xuống, lại thấy thiếu niên mới vừa rồi còn đứng ở trước mặt nàng không biết từ khi nào đã giấu người trong chỗ tối. Giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy. Trong lòng Lý Tiện Ngư cảm thấy lo lắng, suy đoán có lẽ hắn tức giận vì chuyện đó. Nhưng Cố Mẫn Chỉ còn ở bên cạnh, nàng cũng không tiện gọi Lâm Uyên ra. Cho nên đành phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng giữ bình tĩnh và một lần nữa dò hỏi về bệnh tình của mẫu phi.
Tính cách của Cố Mẫn Chỉ ôn hòa, thấy Lý Tiện Ngư cố tình tránh đi không có nhắc đến nên cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Trong một lúc hai người chỉ bàn bạc về bệnh tình của Thục phi. Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Cố Mẫn Chỉ đứng dậy chào tạm biệt.
“Trước khi Thục phi nương nương tỉnh dậy, thần phải về Thái Y Viện bốc thuốc xong. Cho nên không thể ở lại lâu hơn được nữa.”
Giọng nói của hắn bình thản, nói ra lý do khiến người không thể chỉ trích được. Lý Tiện Ngư thậm chí đều không phân biệt ra được, có phải hắn đã nhìn ra vẻ co quắp của nàng cho nên mới đưa một bậc thang cho nàng bước xuống. Hai tai nàng ửng đỏ, thẹn thùng nhẹ giọng: “Làm phiền Cố đại nhân.”
Nàng đứng dậy, tự mình tiễn Cố đại nhân đi ra khỏi Điện Phi Hương.
GÀ
Chờ đến khi Lý Tiện Ngư quay trở lại tẩm điện, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng và cũng đã đến giờ dùng bữa sáng.
Lý Tiện Ngư lại không có tâm trạng dùng bữa, chỉ là khép tấm bình phòng lại, nhỏ giọng kêu: “Lâm Uyên.”
Lâm Uyên xuất hiện, mở miệng đáp: “Thần ở đây.”
Lý Tiện Ngư nhờ ánh nắng liếc mắt nhìn vẻ mặt của hắn, không chắc chắn mà nhỏ giọng hỏi: “Lâm Uyên, ngươi đang giận ta sao?”
Lâm Uyên nhìn về phía nàng, ánh mắt sâu thẳm, nhưng trả lời lại rất ngắn gọn: “Không có.” Lý Tiện Ngư tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao lúc nãy ngươi không nói câu nào thì đã tự mình quay lại chỗ ẩn nấp rồi?”
Lâm Uyên nói: “Hắn là thái y, công chúa mời hắn đến bắt mạch cho mẫu phi là chuyện quan trọng. Có quan hệ gì với thần chứ?”
Giọng nói của hắn lạnh băng như thường, nhưng trong lời nói lại không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
Lý Tiện Ngư nhìn hắn một lúc, không nhìn thấy trên mặt của hắn lộ ra vẻ giận dữ. Lại nghe hắn nói như vậy, thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng cong mi cười rộ lên.
“Ngươi không tức giận thì tốt rồi.”
Nàng nói, giơ tay che miệng lại và ngáp một cái, xoay người đi về phía bức màn đỏ: “Ta đi ngủ trước đây. Chờ đến giờ ăn trưa thì gọi ta dậy.”
Môi mỏng của Lâm Uyên mím chặt lại, cũng không nói chuyện. Mà Lý Tiện Ngư buồn ngủ vén bức màn đỏ lên, rất nhanh cởi áo choàng trên người mình ra và cuộn tròn nằm ở trong chăn gấm.
Lâm Uyên đứng yên tại chỗ đợi một lúc.
Chờ đến ở phía sau bức màn đỏ, hô hấp của Lý Tiện Ngư cũng trở nên nhợt nhạt và đều đặn, lộ vẻ nàng thật sự đã ngủ rồi.
Lâm Uyên đành phải quay lại trên xà nhà.
Hắn dựa lưng vào cột trụ cứng rắn ở phía sau, ép buộc mình nhắm mắt lại. Cùng là một đêm không ngủ, nhưng giờ phút này hắn lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Khi nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên hình ảnh Lý Tiện Ngư mỉm cười nói với hắn là muốn đi dạo một mình, sau đó quay lưng lại thì ra lệnh cho người đi kêu Cố Mẫn Chỉ. Cái tay nắm chuôi kiếm của hắn càng nắm càng chặt, giống như muốn bẻ gãy chuôi kiếm làm bằng sắt đen này.
Chốc lát sau, hắn cuối cùng không thể chịu đựng được nữa nên xoay người nhảy xuống xà nhà, vén bức màn đỏ đang rũ xuống kia.
Ở phía bên trong bức màn đỏ, Lý Tiện Ngư đang ngủ ngon lành. Lông mi vừa dài vừa nhiều đang rũ xuống, hai má tuyết trắng hơi ửng đỏ một chút.
Bàn tay trắng nõn của nàng đặt ở trên chăn gấm, trong lúc ngủ mơ cổ tay áo bị vén lên trên, để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn nà.
Thiếu niên vốn dĩ muốn tìm nàng để nói chuyện rõ ràng đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn tư thế ngủ ngoan ngoãn của thiếu nữ ở trên giường, ánh mắt dừng lại rất lâu. Cuối cùng cũng không có đánh thức nàng dậy.
Hắn chỉ duỗi tay, cầm cổ tay trắng nõn đặt ở trên chăn gấm của Lý Tiện Ngư. Nơi bức màn đỏ buông xuống, ánh mắt của thiếu niên thâm trầm: “Đây là công chúa đã từng hứa với thần.”
Mà Lý Tiện Ngư đang ngủ say, cũng không có nghe rõ lời nói của hắn, chỉ là trong lúc ngủ mơ nhẹ nhàng ừ một tiếng giống như là đang trả lời.
Vì vậy Lâm Uyên cúi người xuống.
Hắn để lại một dấu răng trên cổ tay trắng nõn của nàng.
Lý Tiện Ngư thay xong thường phục thì ngồi xuống bên cạnh mẫu phi, lo lắng mà nhìn Cố Mẫn Chi bắt mạch.
Nửa đêm hôm qua Thục phi náo loạn, bây giờ đang yên tĩnh nằm ngủ ở trên giường, sau khi bức màn đỏ buông xuống mày của mỹ nhân nhẹ nhàng giãn ra, không còn nhìn thấy vẻ u sầu nữa.
Mà bên ngoài bức màn đỏ, ve mặt của Cố Mẫn Chỉ lại có ve ngưng trọng.
Sau khi trải qua một đêm giông tố, mạch tượng của Thục phi rất hỗn loạn, khi thì nhỏ bé yếu ớt như tơ nhện, khi thì loạn như hạt châu rơi xuống.
Giống như lại quay về tình hình lúc trước.
Nhiều năm qua, đều là như vậy.
Cho dù là dùng đơn thuốc nào điều trị, cho dù là chính mắt gặp được chuyển biến tốt đẹp, nhưng sau khi trải qua một lần giông tố thì luôn là kiếm củi ba năm thiêu một g]ờ.
Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, từ từ rút cái tay đang bắt mạch lại, không đành lòng thông báo cho Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư nhìn vẻ mặt của hắn, cũng đã đoán được kết quả bắt mạch.
Nàng rũ mắt, giấu đi hơi nước dưới đáy mắt, chỉ nhẹ giọng nói: “Lại phải viết một đơn thuốc mới nữa đúng không?”
“Làm phiền Cố đại nhân.” Cố Mẫn Chi gật đầu, cùng nàng đi đến trong thiên điện, một lần nữa viết đơn thuốc mới.
Bệnh tình của Thục phi gian nan, cái tay cầm bút của Cố Mẫn Chỉ ngừng lại.
Lý Tiện Ngư ngồi ở bên cạnh đợi một lúc lâu. Trơ mắt mà nhìn hắn viết mấy cái đơn thuốc, rồi lại bỏ đi từng cái và sau đó thay tờ giấy Tuyên Thành mới. Tiếng chuông báo canh giờ nhẹ nhàng chậm chạp vang lên ở phía xa, âm điệu vừa chậm vừa dài dòng.
Trong thiên điện cũng đốt hương trầm tĩnh có tác dụng làm tinh thần bình nh.
Khói từ lò Bác Sơn bay lên lượn lờ, bay lướt qua hàng lông mi đang rũ xuống của Lý Tiện Ngư, mang theo mùi hương ngọt ngào khiến người buồn ngủ.
Lý Tiện Ngư đợi ở bên cạnh một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được cơn buồn ngủ dần dần dâng lên.
Nàng giơ tay chống cằm, mí mắt nặng nề, cái cằm nhọn không tự chủ được mà rơi xuống từ trên cánh tay và sắp đụng phải vào góc bàn cứng rắn.
Mà Cố Mẫn Chỉ ngồi gần đó cuối cùng cũng viết xong một đơn thuốc mới.
Hắn đặt bút xuống, ngước mắt lên và nhìn thấy được tình huống trước mắt. Hắn thở dài một tiếng, nhẹ nhàng giơ tay lên muốn lấy lòng bàn tay lót ở dưới góc bàn.
Nhưng bên tai lại vang lên tiếng gió mạnh mẽ.
Thiếu niên mặc áo đen nhảy xuống từ trên xà nhà, động tác lưu loát đỡ lấy hai vai của Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư mơ mơ màng màng mở mắt ra. Khi ngước mắt lên thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Lâm Uyên.
Nàng cũng chưa phát hiện ra là có cái gì không đúng, nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, rồi lại nghe thấy giọng nói ôn hòa của Cố Mẫn Chỉ: “Công chúa, đơn thuốc đã viết xong.”
Lúc này Lý Tiện Ngư mới bừng tỉnh, nhớ tới mình đang ở trong thiên điện chờ Cố đại nhân viết đơn thuốc.
Nàng lập tức ngước mắt lên, đầu tiên nhìn về phía Lâm Uyên đang đỡ nàng rồi lại quay đầu nhìn Cố Mẫn Chi đang bị Lâm Uyên che ở phía sau, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi.
Nàng lắp bắp nhìn Lâm Uyên nói: “Lâm Uyên, không phải ngươi đang nghỉ ngơi sao?”
Lâm Uyên nói ngắn gọn: “Tỉnh.”
Lý Tiện Ngư càng chột dạ, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trong một lúc nàng không biết nên giải thích như thế nào với Lâm Uyên, chuyện bản thân nàng muốn “ đi dạo một mình " rồi lại đi dạo đến thiên điện. May mà, ở trong lúc khó xử, Cố Mẫn Chi đứng dậy đem đơn thuốc mới viết xong đưa cho nàng.
Vẻ mặt của hắn ôn hòa như thường: “Đơn thuốc đã viết xong. Công chúa nhớ kỹ mấy ngày nay phải cho nương nương ăn thức ăn thanh đạm. Nếu ban đêm nương nương khó ngủ, thì đem lượng thuốc giảm xuống còn tám phần so với lượng thuốc ban đầu và sắc chung với nước lá thông.”
Lý Tiện Ngư nhẹ giọng nói cảm ơn với hắn, giơ tay cầm lấy đơn thuốc. Chờ đến khi nàng rũ mắt xuống, lại thấy thiếu niên mới vừa rồi còn đứng ở trước mặt nàng không biết từ khi nào đã giấu người trong chỗ tối. Giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy. Trong lòng Lý Tiện Ngư cảm thấy lo lắng, suy đoán có lẽ hắn tức giận vì chuyện đó. Nhưng Cố Mẫn Chỉ còn ở bên cạnh, nàng cũng không tiện gọi Lâm Uyên ra. Cho nên đành phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng giữ bình tĩnh và một lần nữa dò hỏi về bệnh tình của mẫu phi.
Tính cách của Cố Mẫn Chỉ ôn hòa, thấy Lý Tiện Ngư cố tình tránh đi không có nhắc đến nên cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Trong một lúc hai người chỉ bàn bạc về bệnh tình của Thục phi. Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Cố Mẫn Chỉ đứng dậy chào tạm biệt.
“Trước khi Thục phi nương nương tỉnh dậy, thần phải về Thái Y Viện bốc thuốc xong. Cho nên không thể ở lại lâu hơn được nữa.”
Giọng nói của hắn bình thản, nói ra lý do khiến người không thể chỉ trích được. Lý Tiện Ngư thậm chí đều không phân biệt ra được, có phải hắn đã nhìn ra vẻ co quắp của nàng cho nên mới đưa một bậc thang cho nàng bước xuống. Hai tai nàng ửng đỏ, thẹn thùng nhẹ giọng: “Làm phiền Cố đại nhân.”
Nàng đứng dậy, tự mình tiễn Cố đại nhân đi ra khỏi Điện Phi Hương.
GÀ
Chờ đến khi Lý Tiện Ngư quay trở lại tẩm điện, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã sáng và cũng đã đến giờ dùng bữa sáng.
Lý Tiện Ngư lại không có tâm trạng dùng bữa, chỉ là khép tấm bình phòng lại, nhỏ giọng kêu: “Lâm Uyên.”
Lâm Uyên xuất hiện, mở miệng đáp: “Thần ở đây.”
Lý Tiện Ngư nhờ ánh nắng liếc mắt nhìn vẻ mặt của hắn, không chắc chắn mà nhỏ giọng hỏi: “Lâm Uyên, ngươi đang giận ta sao?”
Lâm Uyên nhìn về phía nàng, ánh mắt sâu thẳm, nhưng trả lời lại rất ngắn gọn: “Không có.” Lý Tiện Ngư tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao lúc nãy ngươi không nói câu nào thì đã tự mình quay lại chỗ ẩn nấp rồi?”
Lâm Uyên nói: “Hắn là thái y, công chúa mời hắn đến bắt mạch cho mẫu phi là chuyện quan trọng. Có quan hệ gì với thần chứ?”
Giọng nói của hắn lạnh băng như thường, nhưng trong lời nói lại không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
Lý Tiện Ngư nhìn hắn một lúc, không nhìn thấy trên mặt của hắn lộ ra vẻ giận dữ. Lại nghe hắn nói như vậy, thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng cong mi cười rộ lên.
“Ngươi không tức giận thì tốt rồi.”
Nàng nói, giơ tay che miệng lại và ngáp một cái, xoay người đi về phía bức màn đỏ: “Ta đi ngủ trước đây. Chờ đến giờ ăn trưa thì gọi ta dậy.”
Môi mỏng của Lâm Uyên mím chặt lại, cũng không nói chuyện. Mà Lý Tiện Ngư buồn ngủ vén bức màn đỏ lên, rất nhanh cởi áo choàng trên người mình ra và cuộn tròn nằm ở trong chăn gấm.
Lâm Uyên đứng yên tại chỗ đợi một lúc.
Chờ đến ở phía sau bức màn đỏ, hô hấp của Lý Tiện Ngư cũng trở nên nhợt nhạt và đều đặn, lộ vẻ nàng thật sự đã ngủ rồi.
Lâm Uyên đành phải quay lại trên xà nhà.
Hắn dựa lưng vào cột trụ cứng rắn ở phía sau, ép buộc mình nhắm mắt lại. Cùng là một đêm không ngủ, nhưng giờ phút này hắn lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Khi nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên hình ảnh Lý Tiện Ngư mỉm cười nói với hắn là muốn đi dạo một mình, sau đó quay lưng lại thì ra lệnh cho người đi kêu Cố Mẫn Chỉ. Cái tay nắm chuôi kiếm của hắn càng nắm càng chặt, giống như muốn bẻ gãy chuôi kiếm làm bằng sắt đen này.
Chốc lát sau, hắn cuối cùng không thể chịu đựng được nữa nên xoay người nhảy xuống xà nhà, vén bức màn đỏ đang rũ xuống kia.
Ở phía bên trong bức màn đỏ, Lý Tiện Ngư đang ngủ ngon lành. Lông mi vừa dài vừa nhiều đang rũ xuống, hai má tuyết trắng hơi ửng đỏ một chút.
Bàn tay trắng nõn của nàng đặt ở trên chăn gấm, trong lúc ngủ mơ cổ tay áo bị vén lên trên, để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn nà.
Thiếu niên vốn dĩ muốn tìm nàng để nói chuyện rõ ràng đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn tư thế ngủ ngoan ngoãn của thiếu nữ ở trên giường, ánh mắt dừng lại rất lâu. Cuối cùng cũng không có đánh thức nàng dậy.
Hắn chỉ duỗi tay, cầm cổ tay trắng nõn đặt ở trên chăn gấm của Lý Tiện Ngư. Nơi bức màn đỏ buông xuống, ánh mắt của thiếu niên thâm trầm: “Đây là công chúa đã từng hứa với thần.”
Mà Lý Tiện Ngư đang ngủ say, cũng không có nghe rõ lời nói của hắn, chỉ là trong lúc ngủ mơ nhẹ nhàng ừ một tiếng giống như là đang trả lời.
Vì vậy Lâm Uyên cúi người xuống.
Hắn để lại một dấu răng trên cổ tay trắng nõn của nàng.