Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 64: Không phải ca ca
Lý Tiện Ngư bởi vì cái xưng hô mới lạ này nên quay mặt lại.
“Tiểu nương tử?”
Nữ chưởng quầy trêu chọc mà cười rộ lên: “Đúng vậy.”
Bà chỉ Lâm Uyên: “Đó không phải là phu quân của ngài sao? Hay là, vị hôn phu chưa cưới?”
Lý Tiện Ngư bị từ ngữ kinh người trong lời nói của bà làm cho ngây ngẩn cả người.
Tiếp theo nàng liên tục lắc đầu: “Đương nhiên là không phải.”
Nàng nói: “Hắn là ——”
Hai chữ ảnh vệ đến bên môi thì dừng lại, cảm thấy giống như không thích hợp nói ra từ này ở ngoài cung.
Lý Tiện Ngư lập tức sửa miệng lại, mi mắt cong cong nói: “Đây là ca ca của ta.”
Thiếu niên đứng phía xa đang cúi đầu xem hộp phấn trang điểm nghe vậy lập tức ngước mắt lên.
Mày kiếm nhíu lại, giọng nói đặc biệt lạnh nhạt: “Không phải.”
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt.
Tiếp theo gương mặt của nàng ửng đỏ, giống như được thoa bằng phấn trang điểm tốt nhất. Nhưng nàng vẫn cố gắng giải thích với nữ chưởng quầy: “Ngươi xem đi, hắn cũng nói, hắn không phải là phu quân của ta.”
Lâm Uyên nhàn nhạt rũ mắt xuống, hiếm khi giải thích nói: “Không phải ca ca.”
Lý Tiện Ngư hoàn toàn sửng sốt. Nàng bước lên phía trước, duỗi tay nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, đỏ mặt nhỏ giọng oán giận với hắn.
“Lâm Uyên, tại sao ngươi lại nói như vậy nha?”
Lâm Uyên đặt hộp phấn trang điểm trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Vốn dĩ là không phải.”
Lý Tiện Ngư phồng hai má lên. Nàng đương nhiên biết là không phải.
Đầu ngón tay của nàng hơi dùng sức nắm chặt tay áo của Lâm Uyê, ra hiệu kêu hắn cúi người xuống. Mà nàng cũng nhón mũi chân lên, nhỏ giọng nhắc nhở ở bên tai của hắn: “Lâm Uyên, đây là ở ngoài cung nha.”
Nàng nói: “Là phải tự tạo một cái thân phận khác.”
Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, lấy giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy hỏi nàng: “Vậy nữ chưởng quầy kia không phải đã tự đoán ra một cái thân phận sao? Tại sao công chúa lại phủ nhận?”
Lý Tiện Ngư nói theo bản năng: “Cái đó không giống nhau!”
Lâm Uyên lại hỏi: “Có gì khác nhau?”
Không phải đều tự giả tạo ra một cái thân phận khác sao.
Lý Tiện Ngư nghiêm túc giải thích với hắn: “Bởi vì ta đang mặc trang phục cung nữ, cung nữ trước khi chưa được thả ra khỏi cung là không thể có hôn ước.”
Nàng nhướng mày, một đôi mắt hạnh hoa đặc biệt trong sáng: “Nếu ta nói ngươi là phu quân của ta, chẳng phải lập tức bị bại lộ sao.”
Lâm Uyên nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, mày kiếm hơi nhăn lại. Rốt cuộc vẫn quay mặt đi.
Hắn nói: “Công chúa cứ tùy ý.”
Lý Tiện Ngư đạt được thắng lợi từ trận cãi cọ này, lập tức cong mi xoay người sang chỗ khác, nói với nữ chưởng quầy kia: “Ta nói hắn chính ca ca của ta, chính hắn cũng thừa nhận rồi.”
Nữ chưởng quầy che miệng mỉm cười.
Bản thân bà cũng từng có mối tình đầu, cho nên biết khi nói với người khác thì luôn là khẩu thị tâm phi. (khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường trong lòng thì nghĩ một nẻo.)
Bây giờ nhìn hai người bọn họ thì thầm với nhau một lúc lâu mới ra được kết luận, còn có cái gì không hiểu nữa chứ.
Tuy nhiên bà cũng không có nói thẳng ra, chỉ mỉm cười và nói sang chuyện khác: “Có phải là ca ca hay không thì cũng không quan trọng, cô nương nhìn xem hộp phấn trang điểm này có tốt không?”
Nàng lấy cái hộp phấn vừa rồi mới đưa cho Lâm Uyên đưa lại cho Lý Tiện Ngư xem: “Làn da của cô nương trắng nõn, hộp phấn trang điểm này rất hợp với cô nương.”
Lý Tiện Ngư cầm lấy hộp phấn trang điểm, giơ tay mở nắp hộp ra.
Có lẽ bởi giá đắt hơn, chất lượng của hộp phấn trang điểm này còn tinh tế hơn một chút so với mấy hộp phấn lúc nãy, màu sắc cũng tươi đẹp hơn.
Lý Tiện Ngư hiếm khi nhìn thấy được màu sắc tươi đẹp như vậy.
Rốt cuộc phấn trang điểm do Nội Vụ Phủ cung cấp cho các công chúa phần lớn đều là màu sắc đoan trang thanh nhã, ít khi có màu hoa đào tươi đẹp như vậy.
Lý Tiện Ngư hơi do dự một chút: “Có phải quá đậm hay không?”
Nữ chưởng quầy liếc mắt ngắm nhìn nàng một cái, bộ dáng giống như đã đoán được từ trước: “Sẽ không. Nếu cô nương không tin, có thể lấy một chút thử xem.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, đang muốn chấm một chút lên tay để xem màu sắc, thì Lâm Uyên lại cầm lấy hộp phấn trang điểm kia.
Hắn nói: “Để ta làm là được.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ, hơi lo lắng nếu bản thân lại lùi người ra phía sau thì sẽ làm nữ chưởng quầy nhìn ra được manh mối, đoán ra bọn họ không phải là huynh muội. Cho nên nàng ngoan ngoãn ngẩng mặt lên. Chỉ là nhẹ giọng dặn dò hắn với giọng điệu hơi lo lắng: “Cái hộp phấn trang điểm này có màu sắc rất đậm, ngươi đừng có thoa lên nhiều quá.”
Nàng dừng một chút, giấu đầu lòi đuôi mà kêu: “Ca ca.”
Động tác của Lâm Uyên dừng lại. Lại không phối hợp với nàng, nói ngắn gọn mà không mang theo xưng hô: “Ta biết rồi.”
Hắn chấm một chút phấn trang điểm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dừng ở trên má của nàng. Làn da của thiếu nữ tinh tế, trắng như mỡ dê, mềm mại giống như tô lạc vừa mới làm xong. (tô lạc: Đồ ăn uống dùng sữa tinh luyện chế thành, gần giống như kem ngày nay)
Hắn giống như chỉ cần hơi dùng sức một chút, thì sẽ làm cho trên khuôn mặt của nàng xuất hiện một vết đỏ.
Lâm Uyên rũ mắt, gỡ xuống hết tất cả sức lực ở bàn tay ra.
Phấn trang điểm từ từ được thoa đều ở trên má của Lý Tiện Ngư, giống như một đóa hoa đào nằm ở trên nền tuyết sạch sẽ.
Lý Tiện Ngư yên tĩnh đợi một lúc lâu, thẳng đến khi ngón tay thon dài của hắn buông xuống, nàng mới nhỏ giọng hỏi hắn: “Đẹp không?”
Nàng hơi lo lắng một chút: “Có phải rất kỳ quái đúng không?”
Lâm Uyên đang dùng khăn tay lau đi phấn trang điểm dính ở trên đầu ngón tay, nghe nàng nói thì rũ mi mắt xuống, động tác trong tay cũng dừng lại.
Một lúc sau, hắn gật đầu, trả lời đúng sự thật.
“Đẹp.”
Không phải là phấn trang điểm đẹp.
Mà là Lý Tiện Ngư đẹp.
Nàng trời sinh xinh đẹp, mắt hạnh má đào, da trắng môi đỏ.
Khi không trang điểm thì làn da của nàng đã trắng nõn như ngọc, chỉ cần dính một chút phấn trang điểm thì sẽ hiện ra hai cái má lúm đồng tiền màu đỏ nhạt, mắt hạnh sóng nước lấp lánh, tươi sáng thuần khiết như cảnh xuân.
Hắn cứ như vậy, không hề e dè mà ở trước mặt người khác nhìn nàng chăm chú, nhìn đến mức khiến hai má của Lý Tiện Ngư càng thêm đỏ hơn, giống như được thoa lên một lớp phấn trang điểm tươi đẹp.
Nàng quay mặt đi, né tránh ánh mắt nóng người của Lâm Uyên, nói với nữ chưởng quầy: “Gói hộp phấn trang điểm này lại đi. Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Nàng nói, lại muốn duỗi tay lấy túi tiền.
Nữ chưởng quầy đem hộp phấn trang điểm này gói chung với hai hộp phấn trang điểm lúc nãy, cười nói với Lý Tiện Ngư: “Hộp phấn này đắt hơn hai hộp phấn kia một chút, có giá một lượng bạc.”
Giọng nói vừa rơi xuống, Lâm Uyên đã đem bạc đặt ở trên quầy của bà.
Hắn cầm lấy cái túi giấy mà nữ chưởng quầy đưa qua, nói với Lý Tiện Ngư: “Đi thôi.”
Lý Tiện Ngư lại không hề di chuyển, chỉ cầm túi tiền kinh ngạc nhìn hắn.
Lâm Uyên dừng bước lại, một lần nữa hỏi nàng: “Còn muốn mua phấn trang điểm nữa sao?”
Lý Tiện Ngư lắc đầu, mím môi nhỏ giọng nói: “Tại sao ngươi lại trả tiền nữa?”
Lâm Uyên lại không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Hắn chỉ hơi gật đầu, nói với Lý Tiện Ngư: “Nếu không muốn mua nữa vậy đi thôi. Chúng ta lại đi nơi khác nhìn xem.”
Rốt cuộc vùng đất ở ngoài cung rất lớn, trời cao biển rộng, nơi sẽ khiến Lý Tiện Ngư cảm thấy hứng thú chắc chắn sẽ không chỉ có mỗi cái cửa hàng son phấn này đâu.
Lý Tiện Ngư cầm túi tiền trong tay, còn đang do dự.
Nữ chưởng quầy cười nói: “Cô nương không phải nói là ca ca sao? Vậy thì đều là người một nhà, ai trả tiền thì có gì quan trọng đâu.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt. Trong một lúc nàng không trả lời được, cảm thấy giống như rớt vào cái hố do bản thân nàng đào.
Nữ chưởng quầy mỉm cười trêu chọc nàng: “Người ca ca này không phải rất tốt sao, còn biết trang điểm cho muội muội nữa.”
Nói xong, bà hơi cảm thán một chút và nói: “Không giống như cái tên ma quỷ ở nhà của ta, kêu hắn vẽ son môi cho ta cũng có thể đem người vẽ thành quỷ dạ xoa ăn thịt người.”
Ma quỷ?
Lý Tiện Ngư cảm thấy bản thân lại nghe thêm được một từ ngữ kỳ quái.
Chắc là từ mắng chửi người đi.
Nàng nghĩ như vậy, nhẹ giọng an ủi bà: “Không có việc gì, ca ca nhà ta cũng chưa từng vẽ son môi cho ta.”
Mặc dù Thái Tử hoàng huynh có quan hệ tốt nhất với nàng, cũng chưa bao giờ làm qua.
Nữ chưởng quầy bật cười thành tiếng. Mà Lý Tiện Ngư không hiểu rõ nữ chưởng quầy đang cười cái gì, chỉ bị Lâm Uyên nắm lấy tay áo cung trang mà nàng đang mặc.
Thiếu niên dẫn nàng đi ra ngoài.
Lý Tiện Ngư đi theo phía sau hắn, vừa mới bước qua bậc cửa của cửa hàng son phấn, thì tò mò hỏi hắn: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng điệu bình tĩnh: “Đi mua son môi.”
Lý Tiện Ngư dừng bước chân lại ở trên đường phố náo nhiệt.
“Không cần đi mua.” Nàng từ túi tiền lấy ra một hộp son môi đưa cho Lâm Uyên xem: “Ta mang theo son môi.”
Vì chứng minh, nàng còn đem son môi mở ra cho Lâm Uyên nhìn xem, mi mắt cong cong nói: “Là màu sắc mà ta thích nhất.”
Lâm Uyên nhìn về phía hộp son môi kia.
Màu đỏ bích đào, một loại màu sắc thuộc về ngày xuân, loại màu sắc quyến rũ này được giấu ở trong chiếc hộp nhỏ. ( truyện đăng trên app TᎽT)
Bình thường Lý Tiện Ngư đều thích dùng loại son môi có màu sắc này sao?
Hắn ngước mắt lên và dừng lại ở trên cánh môi của Lý Tiện Ngư.
Cánh môi của thiếu nữ mềm mại đỏ thắm, màu sắc giống như hoa bích đào vừa mới nở, khi nàng mỉm cười thì khóe môi cong lên thành một độ cung dịu dàng, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt ở bên môi.
Không biết tại sao, hắn nhớ tới cảnh tượng lúc trước khi chơi lục bác với Lý Tiện Ngư
Lý Tiện Ngư thua hắn hai ván. Mà lúc đó hắn chỉ tượng trưng mà chấm hai cái dấu màu đỏ ở trên hai cái lúm đồng tiền của nàng.
Bây giờ nhớ lại, khi đó nên vẽ son môi cho nàng. Miễn cho bây giờ nàng oán giận với người khác. Vì vậy hắn rũ mắt, mở lòng bàn tay ra đưa về phía Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra.
Nàng không đem son môi đưa cho Lâm Uyên, ngược lại lập tức đem nó giấu vào trong túi tiền, đôi tay gắt gao che lại.
Nàng còn nhớ rõ lời nói của nữ chưởng quầy, nàng không muốn biến thành quỷ dạ xoa ở trên đường.
“Không cần.” Nàng lo lắng nói: “Lâm Uyên, người ta vừa mới nói là ca ca, là ta ——”
Đám đông bắt đầu di chuyển ồ ạt, nàng lặng lẽ làm một cái khẩu hình ‘ hoàng huynh ’.
Ánh mắt của Lâm Uyên lạnh nhạt.
Cái danh hiệu ca ca này đúng là tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Lý Tiện Ngư cũng hơi chột dạ một chút.
Nàng đem túi tiền đặt lại trong túi áo, lại giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Lâm Uyên: “Bây giờ chúng ta đi mua thoại bản đi.”
Nàng nói: “Ta đều sắp xem xong hết thoại bản rồi.”
“Tiểu nương tử?”
Nữ chưởng quầy trêu chọc mà cười rộ lên: “Đúng vậy.”
Bà chỉ Lâm Uyên: “Đó không phải là phu quân của ngài sao? Hay là, vị hôn phu chưa cưới?”
Lý Tiện Ngư bị từ ngữ kinh người trong lời nói của bà làm cho ngây ngẩn cả người.
Tiếp theo nàng liên tục lắc đầu: “Đương nhiên là không phải.”
Nàng nói: “Hắn là ——”
Hai chữ ảnh vệ đến bên môi thì dừng lại, cảm thấy giống như không thích hợp nói ra từ này ở ngoài cung.
Lý Tiện Ngư lập tức sửa miệng lại, mi mắt cong cong nói: “Đây là ca ca của ta.”
Thiếu niên đứng phía xa đang cúi đầu xem hộp phấn trang điểm nghe vậy lập tức ngước mắt lên.
Mày kiếm nhíu lại, giọng nói đặc biệt lạnh nhạt: “Không phải.”
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt.
Tiếp theo gương mặt của nàng ửng đỏ, giống như được thoa bằng phấn trang điểm tốt nhất. Nhưng nàng vẫn cố gắng giải thích với nữ chưởng quầy: “Ngươi xem đi, hắn cũng nói, hắn không phải là phu quân của ta.”
Lâm Uyên nhàn nhạt rũ mắt xuống, hiếm khi giải thích nói: “Không phải ca ca.”
Lý Tiện Ngư hoàn toàn sửng sốt. Nàng bước lên phía trước, duỗi tay nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, đỏ mặt nhỏ giọng oán giận với hắn.
“Lâm Uyên, tại sao ngươi lại nói như vậy nha?”
Lâm Uyên đặt hộp phấn trang điểm trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Vốn dĩ là không phải.”
Lý Tiện Ngư phồng hai má lên. Nàng đương nhiên biết là không phải.
Đầu ngón tay của nàng hơi dùng sức nắm chặt tay áo của Lâm Uyê, ra hiệu kêu hắn cúi người xuống. Mà nàng cũng nhón mũi chân lên, nhỏ giọng nhắc nhở ở bên tai của hắn: “Lâm Uyên, đây là ở ngoài cung nha.”
Nàng nói: “Là phải tự tạo một cái thân phận khác.”
Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, lấy giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy hỏi nàng: “Vậy nữ chưởng quầy kia không phải đã tự đoán ra một cái thân phận sao? Tại sao công chúa lại phủ nhận?”
Lý Tiện Ngư nói theo bản năng: “Cái đó không giống nhau!”
Lâm Uyên lại hỏi: “Có gì khác nhau?”
Không phải đều tự giả tạo ra một cái thân phận khác sao.
Lý Tiện Ngư nghiêm túc giải thích với hắn: “Bởi vì ta đang mặc trang phục cung nữ, cung nữ trước khi chưa được thả ra khỏi cung là không thể có hôn ước.”
Nàng nhướng mày, một đôi mắt hạnh hoa đặc biệt trong sáng: “Nếu ta nói ngươi là phu quân của ta, chẳng phải lập tức bị bại lộ sao.”
Lâm Uyên nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, mày kiếm hơi nhăn lại. Rốt cuộc vẫn quay mặt đi.
Hắn nói: “Công chúa cứ tùy ý.”
Lý Tiện Ngư đạt được thắng lợi từ trận cãi cọ này, lập tức cong mi xoay người sang chỗ khác, nói với nữ chưởng quầy kia: “Ta nói hắn chính ca ca của ta, chính hắn cũng thừa nhận rồi.”
Nữ chưởng quầy che miệng mỉm cười.
Bản thân bà cũng từng có mối tình đầu, cho nên biết khi nói với người khác thì luôn là khẩu thị tâm phi. (khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường trong lòng thì nghĩ một nẻo.)
Bây giờ nhìn hai người bọn họ thì thầm với nhau một lúc lâu mới ra được kết luận, còn có cái gì không hiểu nữa chứ.
Tuy nhiên bà cũng không có nói thẳng ra, chỉ mỉm cười và nói sang chuyện khác: “Có phải là ca ca hay không thì cũng không quan trọng, cô nương nhìn xem hộp phấn trang điểm này có tốt không?”
Nàng lấy cái hộp phấn vừa rồi mới đưa cho Lâm Uyên đưa lại cho Lý Tiện Ngư xem: “Làn da của cô nương trắng nõn, hộp phấn trang điểm này rất hợp với cô nương.”
Lý Tiện Ngư cầm lấy hộp phấn trang điểm, giơ tay mở nắp hộp ra.
Có lẽ bởi giá đắt hơn, chất lượng của hộp phấn trang điểm này còn tinh tế hơn một chút so với mấy hộp phấn lúc nãy, màu sắc cũng tươi đẹp hơn.
Lý Tiện Ngư hiếm khi nhìn thấy được màu sắc tươi đẹp như vậy.
Rốt cuộc phấn trang điểm do Nội Vụ Phủ cung cấp cho các công chúa phần lớn đều là màu sắc đoan trang thanh nhã, ít khi có màu hoa đào tươi đẹp như vậy.
Lý Tiện Ngư hơi do dự một chút: “Có phải quá đậm hay không?”
Nữ chưởng quầy liếc mắt ngắm nhìn nàng một cái, bộ dáng giống như đã đoán được từ trước: “Sẽ không. Nếu cô nương không tin, có thể lấy một chút thử xem.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, đang muốn chấm một chút lên tay để xem màu sắc, thì Lâm Uyên lại cầm lấy hộp phấn trang điểm kia.
Hắn nói: “Để ta làm là được.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ, hơi lo lắng nếu bản thân lại lùi người ra phía sau thì sẽ làm nữ chưởng quầy nhìn ra được manh mối, đoán ra bọn họ không phải là huynh muội. Cho nên nàng ngoan ngoãn ngẩng mặt lên. Chỉ là nhẹ giọng dặn dò hắn với giọng điệu hơi lo lắng: “Cái hộp phấn trang điểm này có màu sắc rất đậm, ngươi đừng có thoa lên nhiều quá.”
Nàng dừng một chút, giấu đầu lòi đuôi mà kêu: “Ca ca.”
Động tác của Lâm Uyên dừng lại. Lại không phối hợp với nàng, nói ngắn gọn mà không mang theo xưng hô: “Ta biết rồi.”
Hắn chấm một chút phấn trang điểm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dừng ở trên má của nàng. Làn da của thiếu nữ tinh tế, trắng như mỡ dê, mềm mại giống như tô lạc vừa mới làm xong. (tô lạc: Đồ ăn uống dùng sữa tinh luyện chế thành, gần giống như kem ngày nay)
Hắn giống như chỉ cần hơi dùng sức một chút, thì sẽ làm cho trên khuôn mặt của nàng xuất hiện một vết đỏ.
Lâm Uyên rũ mắt, gỡ xuống hết tất cả sức lực ở bàn tay ra.
Phấn trang điểm từ từ được thoa đều ở trên má của Lý Tiện Ngư, giống như một đóa hoa đào nằm ở trên nền tuyết sạch sẽ.
Lý Tiện Ngư yên tĩnh đợi một lúc lâu, thẳng đến khi ngón tay thon dài của hắn buông xuống, nàng mới nhỏ giọng hỏi hắn: “Đẹp không?”
Nàng hơi lo lắng một chút: “Có phải rất kỳ quái đúng không?”
Lâm Uyên đang dùng khăn tay lau đi phấn trang điểm dính ở trên đầu ngón tay, nghe nàng nói thì rũ mi mắt xuống, động tác trong tay cũng dừng lại.
Một lúc sau, hắn gật đầu, trả lời đúng sự thật.
“Đẹp.”
Không phải là phấn trang điểm đẹp.
Mà là Lý Tiện Ngư đẹp.
Nàng trời sinh xinh đẹp, mắt hạnh má đào, da trắng môi đỏ.
Khi không trang điểm thì làn da của nàng đã trắng nõn như ngọc, chỉ cần dính một chút phấn trang điểm thì sẽ hiện ra hai cái má lúm đồng tiền màu đỏ nhạt, mắt hạnh sóng nước lấp lánh, tươi sáng thuần khiết như cảnh xuân.
Hắn cứ như vậy, không hề e dè mà ở trước mặt người khác nhìn nàng chăm chú, nhìn đến mức khiến hai má của Lý Tiện Ngư càng thêm đỏ hơn, giống như được thoa lên một lớp phấn trang điểm tươi đẹp.
Nàng quay mặt đi, né tránh ánh mắt nóng người của Lâm Uyên, nói với nữ chưởng quầy: “Gói hộp phấn trang điểm này lại đi. Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Nàng nói, lại muốn duỗi tay lấy túi tiền.
Nữ chưởng quầy đem hộp phấn trang điểm này gói chung với hai hộp phấn trang điểm lúc nãy, cười nói với Lý Tiện Ngư: “Hộp phấn này đắt hơn hai hộp phấn kia một chút, có giá một lượng bạc.”
Giọng nói vừa rơi xuống, Lâm Uyên đã đem bạc đặt ở trên quầy của bà.
Hắn cầm lấy cái túi giấy mà nữ chưởng quầy đưa qua, nói với Lý Tiện Ngư: “Đi thôi.”
Lý Tiện Ngư lại không hề di chuyển, chỉ cầm túi tiền kinh ngạc nhìn hắn.
Lâm Uyên dừng bước lại, một lần nữa hỏi nàng: “Còn muốn mua phấn trang điểm nữa sao?”
Lý Tiện Ngư lắc đầu, mím môi nhỏ giọng nói: “Tại sao ngươi lại trả tiền nữa?”
Lâm Uyên lại không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Hắn chỉ hơi gật đầu, nói với Lý Tiện Ngư: “Nếu không muốn mua nữa vậy đi thôi. Chúng ta lại đi nơi khác nhìn xem.”
Rốt cuộc vùng đất ở ngoài cung rất lớn, trời cao biển rộng, nơi sẽ khiến Lý Tiện Ngư cảm thấy hứng thú chắc chắn sẽ không chỉ có mỗi cái cửa hàng son phấn này đâu.
Lý Tiện Ngư cầm túi tiền trong tay, còn đang do dự.
Nữ chưởng quầy cười nói: “Cô nương không phải nói là ca ca sao? Vậy thì đều là người một nhà, ai trả tiền thì có gì quan trọng đâu.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt. Trong một lúc nàng không trả lời được, cảm thấy giống như rớt vào cái hố do bản thân nàng đào.
Nữ chưởng quầy mỉm cười trêu chọc nàng: “Người ca ca này không phải rất tốt sao, còn biết trang điểm cho muội muội nữa.”
Nói xong, bà hơi cảm thán một chút và nói: “Không giống như cái tên ma quỷ ở nhà của ta, kêu hắn vẽ son môi cho ta cũng có thể đem người vẽ thành quỷ dạ xoa ăn thịt người.”
Ma quỷ?
Lý Tiện Ngư cảm thấy bản thân lại nghe thêm được một từ ngữ kỳ quái.
Chắc là từ mắng chửi người đi.
Nàng nghĩ như vậy, nhẹ giọng an ủi bà: “Không có việc gì, ca ca nhà ta cũng chưa từng vẽ son môi cho ta.”
Mặc dù Thái Tử hoàng huynh có quan hệ tốt nhất với nàng, cũng chưa bao giờ làm qua.
Nữ chưởng quầy bật cười thành tiếng. Mà Lý Tiện Ngư không hiểu rõ nữ chưởng quầy đang cười cái gì, chỉ bị Lâm Uyên nắm lấy tay áo cung trang mà nàng đang mặc.
Thiếu niên dẫn nàng đi ra ngoài.
Lý Tiện Ngư đi theo phía sau hắn, vừa mới bước qua bậc cửa của cửa hàng son phấn, thì tò mò hỏi hắn: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng điệu bình tĩnh: “Đi mua son môi.”
Lý Tiện Ngư dừng bước chân lại ở trên đường phố náo nhiệt.
“Không cần đi mua.” Nàng từ túi tiền lấy ra một hộp son môi đưa cho Lâm Uyên xem: “Ta mang theo son môi.”
Vì chứng minh, nàng còn đem son môi mở ra cho Lâm Uyên nhìn xem, mi mắt cong cong nói: “Là màu sắc mà ta thích nhất.”
Lâm Uyên nhìn về phía hộp son môi kia.
Màu đỏ bích đào, một loại màu sắc thuộc về ngày xuân, loại màu sắc quyến rũ này được giấu ở trong chiếc hộp nhỏ. ( truyện đăng trên app TᎽT)
Bình thường Lý Tiện Ngư đều thích dùng loại son môi có màu sắc này sao?
Hắn ngước mắt lên và dừng lại ở trên cánh môi của Lý Tiện Ngư.
Cánh môi của thiếu nữ mềm mại đỏ thắm, màu sắc giống như hoa bích đào vừa mới nở, khi nàng mỉm cười thì khóe môi cong lên thành một độ cung dịu dàng, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt ở bên môi.
Không biết tại sao, hắn nhớ tới cảnh tượng lúc trước khi chơi lục bác với Lý Tiện Ngư
Lý Tiện Ngư thua hắn hai ván. Mà lúc đó hắn chỉ tượng trưng mà chấm hai cái dấu màu đỏ ở trên hai cái lúm đồng tiền của nàng.
Bây giờ nhớ lại, khi đó nên vẽ son môi cho nàng. Miễn cho bây giờ nàng oán giận với người khác. Vì vậy hắn rũ mắt, mở lòng bàn tay ra đưa về phía Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra.
Nàng không đem son môi đưa cho Lâm Uyên, ngược lại lập tức đem nó giấu vào trong túi tiền, đôi tay gắt gao che lại.
Nàng còn nhớ rõ lời nói của nữ chưởng quầy, nàng không muốn biến thành quỷ dạ xoa ở trên đường.
“Không cần.” Nàng lo lắng nói: “Lâm Uyên, người ta vừa mới nói là ca ca, là ta ——”
Đám đông bắt đầu di chuyển ồ ạt, nàng lặng lẽ làm một cái khẩu hình ‘ hoàng huynh ’.
Ánh mắt của Lâm Uyên lạnh nhạt.
Cái danh hiệu ca ca này đúng là tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Lý Tiện Ngư cũng hơi chột dạ một chút.
Nàng đem túi tiền đặt lại trong túi áo, lại giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Lâm Uyên: “Bây giờ chúng ta đi mua thoại bản đi.”
Nàng nói: “Ta đều sắp xem xong hết thoại bản rồi.”