Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 55: Lần đầu xưng thần
Nàng nhẹ nhàng kêu tên của hắn một tiếng.
Thân hình của thiếu niên cứng lại, cuối cùng vẫn nghiêng mặt qua, mím môi nhìn về phía nàng.
Lý Tiện Ngư vẫn nhắm mắt, cánh môi đỏ thắm cong lên một vòng cung nhu hòa, má lúm đồng tiền bên môi hiện ra.
Nàng nhẹ giọng: “Ngươi không có việc gì thì tốt rồi.”
Tiếng nói của nàng nhẹ như vậy, như là gió đêm phất qua nụ hoa mềm mại, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng khiến tuyến môi đang căng chặt của thiếu niên buông lỏng ra chút.
Hắn nhàn nhạt đáp lời, cuối cùng vẫn ngồi bên mép giường của nàng, chờ nàng nói tiếp.
Lý Tiện Ngư lại không nói cái gì nữa.
Nàng ở trong mộng như là yên lòng, cong mắt nhẹ nhàng cười ra tiếng, lại trở người, ôm chăn gấm của bản thân lăn đến một bên khác trên giường.
Nhưng rất nhanh, nàng cảm thấy thật oi bức, duỗi tay hất tung chăn gấm trên người lên. Bản thân tự trở mình, nằm trên chăn gấm, lộ ra áo ngủ đơn bạc phía dưới chăn gấm, cùng cần cổ trắng tuyết lộ bên ngoài áo.
Tóc đen dài mượt như nhung cũng theo động tác của nàng mà trượt dài lên xuống trên gối cổ, khi thì rũ sau thắt lưng, khi thì nửa phủ trên mặt, cuối cùng bị mồ hôi dính ướt, vài sợi bám ở cần cổ của bản thân.
Đen đặc cùng nhu bạch đan chéo, làm nổi bật đôi má ửng hồng của thiếu nữ, lông mi xanh đen, cánh môi mềm mại như hoa.
Cái cổ lộ ngoài áo càng trắng đến bắt mắt, ôn nị như sứ.
Tầm mắt Lâm Uyên dừng một chút, ánh mắt có một chút sâu thẳm.
Qua một lúc hồi phục tinh thần lại, hắn lập tức di chuyển tầm mắt, rút chăn gấm bị Lý Tiện Ngư đè ở dưới thân ra, lần nữa phủ lên người nàng.
Lý Tiện Ngư nhăn mày, làm như cảm thấy oi bức, rất nhanh lại xốc chăn gấm lên.
Lâm Uyên nhíu mày, lại tiếp tục đắp lên cho nàng.
Như thế qua lại vài lần, khiến áo ngủ trên người nàng xoa đến phát nhăn, một chiếc khuy ngọc trên đường viền cổ áo bị bung ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế đang phập phồng của thiếu nữ.
Ánh mắt Lâm Uyên càng sâu, ngón tay thon dài nắm chăn gấm siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay thoáng hiện.
Hắn cũng không biết tư thế ngủ của Lý Tiện Ngư kém như vậy.
Lúc ở trong tẩm điện rõ ràng không phải như vậy.
Hắn nhắm chặt đôi mắt, không dám nhìn cảnh ngọc sắc kinh người kia, chỉ hỗn loạn mà nghĩ, có lẽ do lạ giường.
Vì thế, hắn rũ xuống tầm mắt, lần nữa cầm chăn gấm bao lấy Lý Tiện Ngư, ôm cả người nàng và chăn gấm lên.
Tối nay ánh trăng như bạc, thân ảnh thiếu niên lướt qua màn đêm âm u nặng nề, không hề kinh động dù chỉ một hạt bụi.
Hắn đưa Lý Tiện Ngư về tẩm điện của bản thân, một lần nữa đặt ở trên giường.
Hồng Trướng buông xuống vai hắn, phất wua hai má ửng hồng của Lý Tiện Ngư, mang đến nhàn nhạt lạnh lẽo.
Lý Tiện Ngư thoải mái mà khẽ thở dài một tiếng, lần nữa nghiêng mặt, ở trong lồng ngực hắn nặng nề ngủ.
*
Lý Tiện Ngư ngủ thật lâu, cho đến mặt trời lên cao, chiếu đến tận giường.
Có lẽ vì dược lực đã hết, cũng có lẽ do chén dược mà lúc sau Cố Mẫn Chi đưa tới nổi lên hiệu dụng, nàng phát giác nhiệt độ của bản thân hình như đã giảm xuống, không hề cảm thấy trên người nóng đến khó chịu.
Nhận thức này khiến Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiện thể duỗi tay vén Hồng Trướng lên.
Lọt vào tầm mắt, là cách bày trí quen thuộc trong tẩm điện.
Lý Tiện Ngư có chút mơ hồ mà nhẹ ngẩn người, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Nàng đêm qua không phải ngủ ở thiên điện sao?
Làm sao lại tỉnh dậy trong tẩm điện.
Nàng nghĩ nghĩ, cầm kiện áo choàng bao lấy bản thân, hướng về phía trần nhà gọi: “Lâm Uyên.”
Lâm Uyên nghe gọi, nhảy từ trên xà nhà xuống, đứng cách không xa trước người nàng, nhàn nhạt rũ mắt hỏi: “Công chúa chuyện gì?”
Lý Tiện Ngư gom lại áo choàng trên người, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Uyên, đêm qua không phải ta ngủ ở thiên điện sao?”
Nàng chỉ chỉ giường cẩm phía sau, tận lực uyển chuyển hỏi: “Là ta nhớ lầm sao?”
“Không có.” Lâm Uyên đáp: “Công chúa lạ giường, thần dời công chúa đến đây.”
Lý Tiện Ngư nghe hắn nói mà đỏ mặt.
Nàng chần chờ một lúc, cuối cùng không còn mặt mũi hỏi Lâm Uyên làm cách nào dời nàng đi, chỉ ửng đỏ hai má nhẹ gật đầu: “Vậy, ta biết rồi. Ngươi ra bên ngoài chờ ta một lúc, ta gọi nhóm Nguyệt Kiến tiến vào hầu hạ ta rửa mặt.”
Lâm Uyên nghe lời, thân hình một lần nữa ẩn về chỗ tối.
Lý Tiện Ngư mang giày đứng dậy, gọi Nguyệt Kiến các nàng tiến vào.
“Công chúa xem ra đã tỉnh táo.” Nguyệt Kiến từ gian ngoài tiến vào, giặt khăn sạch sẽ hầu hạ nàng lau mặt, dùng mu bàn tay chạm cái trán của nàng, thở ra một hơi, cười rộ lên: “Nhiệt độ cũng giảm rồi.”
“Hôm qua công chúa sốt đến lợi hại, nô tỳ còn lo lắng, phải dăm ba ngày mới có thể khỏi hoàn toàn cơ.”
Lý Tiện Ngư cong môi cười cười, không mặt mũi kể cho nàng chuyện bản thân giả bệnh, chỉ nói: “Có lẽ do thời tiết, nhất thời nhiễm phong hàn. Uống thuốc vào thì khỏi.”
Nguyệt Kiến nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: “Nô tỳ về sau mỗi ngày đều nhắc trù phòng nấu sẵn canh gừng.”
Lý Tiện Ngư nhẹ chớp chớp mắt: “Vậy muội nhớ nhắc họ cho đường nhiều chút.”
Nguyệt Kiến cười đáp lại.
Nhóm cung nữ tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã hầu hạ nàng rửa mặt xong. Nhưng hôm nay Lý Tiện Ngư thức dậy quá muộn, rửa mặt xong, giờ ăn sáng cũng đến.
Nguyệt Kiến đến trù phòng xách hộp đồ ăn tới, bồi bổ lại khí sắc cho Lý Tiện Ngư, sau đó lui ra ngoài điện đứng canh.
Lý Tiện Ngư nhẹ đóng cửa lại, giương mắt nhìn lên xà nhà, nhỏ giọng kêu: “Lâm Uyên.”
Huyền y thiếu niên hiện thân trước mắt nàng, ngữ thanh nhàn nhạt: “Thần ở đây.”
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, bất giác phát hiện hắn đã sửa lại xưng hô, có chút kinh ngạc: “Lâm Uyên, sao ngươi lại ——”
Lời nàng vừa nói đến một nửa, chợt nhớ lại lời nói của Khương Vô đêm qua, trên mặt lại càng nóng hơn: “Tư Chính nói bậy. Ngươi đừng để ý đến hắn.”
Lâm Uyên rũ mắt: “Không có việc gì.”
Lý Tiện Ngư liền kéo hắn cùng ngồi xuống Trường Án, cúi đầu xem thức ăn hôm nay.
Nàng nhanh chóng ở giữa lấy ra một chén chè ngọt màu vàng sữa. Thường ngày nàng thích nhất ăn cái này. Hôm nay, nàng cũng muốn cho Lâm Uyên nếm thử.
Vì thế nàng hào phóng đưa chén sứ trong tay qua, mi mắt cong cong: “Hôm nay trù phòng làm chè ngọt. Lâm Uyên, ngươi ăn không?”
Ngón tay thon dài đang cầm đũa của Lâm Uyên siết chặt.
Theo đó lạnh giọng: “Không cần.”
Lý Tiện Ngư kinh ngạc mà nhìn hắn một cái.
Thật ra Lâm Uyên cũng không phải không kén ăn, hắn cũng có kiêng kị với một số món đồ.
Nàng nghĩ vậy, đành kéo chén chè trở lại trước mặt, ngẫm nghĩ, lại nói: “Vậy ngươi chờ ta một lúc.”
Nàng nói xong, chợt đứng dậy, đi đến trước cửa, nhẹ giọng phân phó gì đó cho Nguyệt Kiến đang đứng bên ngoài.
Lâm Uyên đạm mạc nhìn một cái, không hỏi nhiều.
Lý Tiện Ngư cũng không mở miệng giải thích, chỉ lần nữa ngồi xuống Trường Án.
Nàng mỉm cười: “Được rồi, chúng ta dùng bữa trước đi. Có điều, phải nhớ đừng ăn no quá.”
Lâm Uyên đáp: “Được.”
Hai người cùng dùng bữa. Cho đến khoảng một chén trà nhỏ, Nguyệt Kiến quay lại, nhẹ gõ cửa.
Lý Tiện Ngư đứng dậy đi qua, lúc quay lại, trong tay có thêm hai đĩa bánh trung thu vừa làm.
Lâm Uyên bỏ lỡ trung thu.
Trung thu không thể bù đắp lại, nhưng bánh trung thu thì có thể.
Nàng mang theo bánh trung thu trở về Trường Án, cười hỏi Lâm Uyên: “Lâm Uyên, ngươi ăn vị ngọt hay vị mặn?”
Lâm Uyên đáp: “Công chúa chọn rồi đưa cái còn lại cho ta là được.”
Lý Tiện Ngư nhẹ chớp lông mi, phân bánh trung thu làm hai đưa cho hắn mỗi thứ một nửa.
Bản thân nàng cũng từ giữa chọn ra một khối vẽ hình trăng, khẽ cắn một miếng.
Ánh trăng tròn vo bị nàng cắn thành một lỗ hổng nho nhỏ, bên trong lộ ra nhân đậu màu nâu đỏ.
Đậu được nghiền mịn, bên trong còn trộn lẫn đường cùng mật ong, đặc biệt thơm ngọt.
Lâm Uyên cũng rũ mắt, tiện tay cầm lấy một khối bánh trung thu cách hắn gần nhất.
Đây là khối bánh trung thu mặn.
Vị muối tiêu, không ngon lắm. Nhưng hắn nâng mắt, thấy Lý Tiện Ngư đầy mong đợi mà nhìn hắn, đành phải trầm mặc ăn hết khối bánh trung thu.
Ăn hết mấy khối bánh trung thu, hai người đều ngừng đũa.
Lý Tiện Ngư lấy khăn nhẹ lau đầu ngón tay, đoan chính ngồi thẳng thân mình, nghiêm túc nói: “Lâm Uyên, ta có việc muốn hỏi ngươi.”
Lâm Uyên giương mắt nhìn nàng: “Công chúa muốn hỏi cái gì?”
Lý Tiện Ngư nghĩ một lúc, rồi hỏi hắn: “Ngươi đi nhiều ngày vậy để làm gì?”
Lâm Uyên đạm mạc đáp: “Trả thù.”
Lý Tiện Ngư cũng không ngoài ý muốn, chỉ tiếp tục hỏi hắn: “Là đi tìm nam nhân bị khuyết một tai kia sao?” ( truyện trên app T Y T)
Lâm Uyên gật đầu, cũng không kiêng dè: “Đúng vậy.”
Lý Tiện Ngư bất an nói: “Vậy ngươi trúng độc cũng do hắn sao?”
Lâm Uyên nói: “Không phải.”
Hắn dừng một chút, hỏi lại: “Công chúa còn nhớ chiếc mặt nạ hồng ngọc không?”
Lý Tiện Ngư sửng sốt, lúc này mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới.
Trước đó nàng vẫn luôn thắc mắc Lâm Uyên đi đâu, vì sao lại trúng độc, thế nên quên mất chuyện mặt nạ hồng ngọc.
Vì thế nàng nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy, từ ngăn kéo lấy chiếc mặt nạ hồng ngọc ra đưa cho hắn.
“Chiếc mặt nạ này ta đã dùng nước sạch rửa qua rất nhiều lần.” Nàng khẽ cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng: “Bây giờ nó không còn bẩn nữa.”
Lâm Uyên trầm mặc tiếp nhận, đặt mặt nạ bên cạnh.
Hắn đứng dậy, đi lấy một thau nước sạch tới, lần thứ hai rửa tay cho nàng.
Lý Tiện Ngư nhìn mặt nạ hồng ngọc trên đất, lại nhìn hắn, lông mi nhẹ chớp.
“Trên chiếc mặt nạ này có độc sao?”
“Không có.” Lâm Uyên rũ xuống lông mi, trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn đáp theo đúng sự thật: “Đây là chìa khóa để tiến vào Minh Nguyệt Dạ.”
Thân hình của thiếu niên cứng lại, cuối cùng vẫn nghiêng mặt qua, mím môi nhìn về phía nàng.
Lý Tiện Ngư vẫn nhắm mắt, cánh môi đỏ thắm cong lên một vòng cung nhu hòa, má lúm đồng tiền bên môi hiện ra.
Nàng nhẹ giọng: “Ngươi không có việc gì thì tốt rồi.”
Tiếng nói của nàng nhẹ như vậy, như là gió đêm phất qua nụ hoa mềm mại, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng khiến tuyến môi đang căng chặt của thiếu niên buông lỏng ra chút.
Hắn nhàn nhạt đáp lời, cuối cùng vẫn ngồi bên mép giường của nàng, chờ nàng nói tiếp.
Lý Tiện Ngư lại không nói cái gì nữa.
Nàng ở trong mộng như là yên lòng, cong mắt nhẹ nhàng cười ra tiếng, lại trở người, ôm chăn gấm của bản thân lăn đến một bên khác trên giường.
Nhưng rất nhanh, nàng cảm thấy thật oi bức, duỗi tay hất tung chăn gấm trên người lên. Bản thân tự trở mình, nằm trên chăn gấm, lộ ra áo ngủ đơn bạc phía dưới chăn gấm, cùng cần cổ trắng tuyết lộ bên ngoài áo.
Tóc đen dài mượt như nhung cũng theo động tác của nàng mà trượt dài lên xuống trên gối cổ, khi thì rũ sau thắt lưng, khi thì nửa phủ trên mặt, cuối cùng bị mồ hôi dính ướt, vài sợi bám ở cần cổ của bản thân.
Đen đặc cùng nhu bạch đan chéo, làm nổi bật đôi má ửng hồng của thiếu nữ, lông mi xanh đen, cánh môi mềm mại như hoa.
Cái cổ lộ ngoài áo càng trắng đến bắt mắt, ôn nị như sứ.
Tầm mắt Lâm Uyên dừng một chút, ánh mắt có một chút sâu thẳm.
Qua một lúc hồi phục tinh thần lại, hắn lập tức di chuyển tầm mắt, rút chăn gấm bị Lý Tiện Ngư đè ở dưới thân ra, lần nữa phủ lên người nàng.
Lý Tiện Ngư nhăn mày, làm như cảm thấy oi bức, rất nhanh lại xốc chăn gấm lên.
Lâm Uyên nhíu mày, lại tiếp tục đắp lên cho nàng.
Như thế qua lại vài lần, khiến áo ngủ trên người nàng xoa đến phát nhăn, một chiếc khuy ngọc trên đường viền cổ áo bị bung ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế đang phập phồng của thiếu nữ.
Ánh mắt Lâm Uyên càng sâu, ngón tay thon dài nắm chăn gấm siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay thoáng hiện.
Hắn cũng không biết tư thế ngủ của Lý Tiện Ngư kém như vậy.
Lúc ở trong tẩm điện rõ ràng không phải như vậy.
Hắn nhắm chặt đôi mắt, không dám nhìn cảnh ngọc sắc kinh người kia, chỉ hỗn loạn mà nghĩ, có lẽ do lạ giường.
Vì thế, hắn rũ xuống tầm mắt, lần nữa cầm chăn gấm bao lấy Lý Tiện Ngư, ôm cả người nàng và chăn gấm lên.
Tối nay ánh trăng như bạc, thân ảnh thiếu niên lướt qua màn đêm âm u nặng nề, không hề kinh động dù chỉ một hạt bụi.
Hắn đưa Lý Tiện Ngư về tẩm điện của bản thân, một lần nữa đặt ở trên giường.
Hồng Trướng buông xuống vai hắn, phất wua hai má ửng hồng của Lý Tiện Ngư, mang đến nhàn nhạt lạnh lẽo.
Lý Tiện Ngư thoải mái mà khẽ thở dài một tiếng, lần nữa nghiêng mặt, ở trong lồng ngực hắn nặng nề ngủ.
*
Lý Tiện Ngư ngủ thật lâu, cho đến mặt trời lên cao, chiếu đến tận giường.
Có lẽ vì dược lực đã hết, cũng có lẽ do chén dược mà lúc sau Cố Mẫn Chi đưa tới nổi lên hiệu dụng, nàng phát giác nhiệt độ của bản thân hình như đã giảm xuống, không hề cảm thấy trên người nóng đến khó chịu.
Nhận thức này khiến Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiện thể duỗi tay vén Hồng Trướng lên.
Lọt vào tầm mắt, là cách bày trí quen thuộc trong tẩm điện.
Lý Tiện Ngư có chút mơ hồ mà nhẹ ngẩn người, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Nàng đêm qua không phải ngủ ở thiên điện sao?
Làm sao lại tỉnh dậy trong tẩm điện.
Nàng nghĩ nghĩ, cầm kiện áo choàng bao lấy bản thân, hướng về phía trần nhà gọi: “Lâm Uyên.”
Lâm Uyên nghe gọi, nhảy từ trên xà nhà xuống, đứng cách không xa trước người nàng, nhàn nhạt rũ mắt hỏi: “Công chúa chuyện gì?”
Lý Tiện Ngư gom lại áo choàng trên người, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Uyên, đêm qua không phải ta ngủ ở thiên điện sao?”
Nàng chỉ chỉ giường cẩm phía sau, tận lực uyển chuyển hỏi: “Là ta nhớ lầm sao?”
“Không có.” Lâm Uyên đáp: “Công chúa lạ giường, thần dời công chúa đến đây.”
Lý Tiện Ngư nghe hắn nói mà đỏ mặt.
Nàng chần chờ một lúc, cuối cùng không còn mặt mũi hỏi Lâm Uyên làm cách nào dời nàng đi, chỉ ửng đỏ hai má nhẹ gật đầu: “Vậy, ta biết rồi. Ngươi ra bên ngoài chờ ta một lúc, ta gọi nhóm Nguyệt Kiến tiến vào hầu hạ ta rửa mặt.”
Lâm Uyên nghe lời, thân hình một lần nữa ẩn về chỗ tối.
Lý Tiện Ngư mang giày đứng dậy, gọi Nguyệt Kiến các nàng tiến vào.
“Công chúa xem ra đã tỉnh táo.” Nguyệt Kiến từ gian ngoài tiến vào, giặt khăn sạch sẽ hầu hạ nàng lau mặt, dùng mu bàn tay chạm cái trán của nàng, thở ra một hơi, cười rộ lên: “Nhiệt độ cũng giảm rồi.”
“Hôm qua công chúa sốt đến lợi hại, nô tỳ còn lo lắng, phải dăm ba ngày mới có thể khỏi hoàn toàn cơ.”
Lý Tiện Ngư cong môi cười cười, không mặt mũi kể cho nàng chuyện bản thân giả bệnh, chỉ nói: “Có lẽ do thời tiết, nhất thời nhiễm phong hàn. Uống thuốc vào thì khỏi.”
Nguyệt Kiến nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: “Nô tỳ về sau mỗi ngày đều nhắc trù phòng nấu sẵn canh gừng.”
Lý Tiện Ngư nhẹ chớp chớp mắt: “Vậy muội nhớ nhắc họ cho đường nhiều chút.”
Nguyệt Kiến cười đáp lại.
Nhóm cung nữ tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã hầu hạ nàng rửa mặt xong. Nhưng hôm nay Lý Tiện Ngư thức dậy quá muộn, rửa mặt xong, giờ ăn sáng cũng đến.
Nguyệt Kiến đến trù phòng xách hộp đồ ăn tới, bồi bổ lại khí sắc cho Lý Tiện Ngư, sau đó lui ra ngoài điện đứng canh.
Lý Tiện Ngư nhẹ đóng cửa lại, giương mắt nhìn lên xà nhà, nhỏ giọng kêu: “Lâm Uyên.”
Huyền y thiếu niên hiện thân trước mắt nàng, ngữ thanh nhàn nhạt: “Thần ở đây.”
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, bất giác phát hiện hắn đã sửa lại xưng hô, có chút kinh ngạc: “Lâm Uyên, sao ngươi lại ——”
Lời nàng vừa nói đến một nửa, chợt nhớ lại lời nói của Khương Vô đêm qua, trên mặt lại càng nóng hơn: “Tư Chính nói bậy. Ngươi đừng để ý đến hắn.”
Lâm Uyên rũ mắt: “Không có việc gì.”
Lý Tiện Ngư liền kéo hắn cùng ngồi xuống Trường Án, cúi đầu xem thức ăn hôm nay.
Nàng nhanh chóng ở giữa lấy ra một chén chè ngọt màu vàng sữa. Thường ngày nàng thích nhất ăn cái này. Hôm nay, nàng cũng muốn cho Lâm Uyên nếm thử.
Vì thế nàng hào phóng đưa chén sứ trong tay qua, mi mắt cong cong: “Hôm nay trù phòng làm chè ngọt. Lâm Uyên, ngươi ăn không?”
Ngón tay thon dài đang cầm đũa của Lâm Uyên siết chặt.
Theo đó lạnh giọng: “Không cần.”
Lý Tiện Ngư kinh ngạc mà nhìn hắn một cái.
Thật ra Lâm Uyên cũng không phải không kén ăn, hắn cũng có kiêng kị với một số món đồ.
Nàng nghĩ vậy, đành kéo chén chè trở lại trước mặt, ngẫm nghĩ, lại nói: “Vậy ngươi chờ ta một lúc.”
Nàng nói xong, chợt đứng dậy, đi đến trước cửa, nhẹ giọng phân phó gì đó cho Nguyệt Kiến đang đứng bên ngoài.
Lâm Uyên đạm mạc nhìn một cái, không hỏi nhiều.
Lý Tiện Ngư cũng không mở miệng giải thích, chỉ lần nữa ngồi xuống Trường Án.
Nàng mỉm cười: “Được rồi, chúng ta dùng bữa trước đi. Có điều, phải nhớ đừng ăn no quá.”
Lâm Uyên đáp: “Được.”
Hai người cùng dùng bữa. Cho đến khoảng một chén trà nhỏ, Nguyệt Kiến quay lại, nhẹ gõ cửa.
Lý Tiện Ngư đứng dậy đi qua, lúc quay lại, trong tay có thêm hai đĩa bánh trung thu vừa làm.
Lâm Uyên bỏ lỡ trung thu.
Trung thu không thể bù đắp lại, nhưng bánh trung thu thì có thể.
Nàng mang theo bánh trung thu trở về Trường Án, cười hỏi Lâm Uyên: “Lâm Uyên, ngươi ăn vị ngọt hay vị mặn?”
Lâm Uyên đáp: “Công chúa chọn rồi đưa cái còn lại cho ta là được.”
Lý Tiện Ngư nhẹ chớp lông mi, phân bánh trung thu làm hai đưa cho hắn mỗi thứ một nửa.
Bản thân nàng cũng từ giữa chọn ra một khối vẽ hình trăng, khẽ cắn một miếng.
Ánh trăng tròn vo bị nàng cắn thành một lỗ hổng nho nhỏ, bên trong lộ ra nhân đậu màu nâu đỏ.
Đậu được nghiền mịn, bên trong còn trộn lẫn đường cùng mật ong, đặc biệt thơm ngọt.
Lâm Uyên cũng rũ mắt, tiện tay cầm lấy một khối bánh trung thu cách hắn gần nhất.
Đây là khối bánh trung thu mặn.
Vị muối tiêu, không ngon lắm. Nhưng hắn nâng mắt, thấy Lý Tiện Ngư đầy mong đợi mà nhìn hắn, đành phải trầm mặc ăn hết khối bánh trung thu.
Ăn hết mấy khối bánh trung thu, hai người đều ngừng đũa.
Lý Tiện Ngư lấy khăn nhẹ lau đầu ngón tay, đoan chính ngồi thẳng thân mình, nghiêm túc nói: “Lâm Uyên, ta có việc muốn hỏi ngươi.”
Lâm Uyên giương mắt nhìn nàng: “Công chúa muốn hỏi cái gì?”
Lý Tiện Ngư nghĩ một lúc, rồi hỏi hắn: “Ngươi đi nhiều ngày vậy để làm gì?”
Lâm Uyên đạm mạc đáp: “Trả thù.”
Lý Tiện Ngư cũng không ngoài ý muốn, chỉ tiếp tục hỏi hắn: “Là đi tìm nam nhân bị khuyết một tai kia sao?” ( truyện trên app T Y T)
Lâm Uyên gật đầu, cũng không kiêng dè: “Đúng vậy.”
Lý Tiện Ngư bất an nói: “Vậy ngươi trúng độc cũng do hắn sao?”
Lâm Uyên nói: “Không phải.”
Hắn dừng một chút, hỏi lại: “Công chúa còn nhớ chiếc mặt nạ hồng ngọc không?”
Lý Tiện Ngư sửng sốt, lúc này mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới.
Trước đó nàng vẫn luôn thắc mắc Lâm Uyên đi đâu, vì sao lại trúng độc, thế nên quên mất chuyện mặt nạ hồng ngọc.
Vì thế nàng nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy, từ ngăn kéo lấy chiếc mặt nạ hồng ngọc ra đưa cho hắn.
“Chiếc mặt nạ này ta đã dùng nước sạch rửa qua rất nhiều lần.” Nàng khẽ cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng: “Bây giờ nó không còn bẩn nữa.”
Lâm Uyên trầm mặc tiếp nhận, đặt mặt nạ bên cạnh.
Hắn đứng dậy, đi lấy một thau nước sạch tới, lần thứ hai rửa tay cho nàng.
Lý Tiện Ngư nhìn mặt nạ hồng ngọc trên đất, lại nhìn hắn, lông mi nhẹ chớp.
“Trên chiếc mặt nạ này có độc sao?”
“Không có.” Lâm Uyên rũ xuống lông mi, trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn đáp theo đúng sự thật: “Đây là chìa khóa để tiến vào Minh Nguyệt Dạ.”