Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 53: Mạo hiểm
Cố Mẫn Chi khẽ thở dài, trấn an nàng: “Công chúa chờ một thời gian, có lẽ vẫn còn cách khác.”
Lý Tiện Ngư lại lắc đầu. Nàng đã trộm hỏi qua Ninh Ý Hoàng tỷ, hỏi qua cung nữ trước Thái Cực Điện.
Phụ hoàng luôn như vậy, suốt đêm yến tiệc, có khi cả tháng không ngừng nghỉ.
Nàng đợi không được.
Vì thế, nàng khẽ cắn cánh môi, lại nâng mắt, như đã hạ quyết tâm.
Nàng hỏi: “Cố đại nhân, có loại dược nào giúp nhiễm bệnh không? Tốt nhất là loại có thể khiến người trông như là bệnh đến sắp chết rồi.”
Lý Tiện Ngư giọng nói hơi ngập ngừng, có chút sợ hãi rụt rụt thân mình, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, cũng không cần thật sự chết.”
Cố Mẫn Chi nhìn về phía nàng, mày dần dần chau lại: “Công chúa muốn dược như vậy làm gì?”
Lý Tiện Ngư nói ngắn gọn chuyện tử ngọc sáo cho hắn nghe, lại co quắp nhẹ giọng: “Ta biết như vậy không ổn…… Nhưng thật lâu trước kia, lúc Nhã Thiện hoàng tỷ lần đầu tiên bệnh nặng, phụ hoàng đã đi thăm nàng.”
Nếu nàng cũng bệnh đến sắp chết, phụ hoàng hẳn là cũng sẽ tới Khoác Hương Điện thăm nàng.
Khi đó, nàng sẽ có thể xin phụ hoàng cây sáo Tử Ngọc kia.
Cố Mẫn Chi sau khi nghe xong từ từ rũ mắt: “Công chúa, làm như vậy, chung quy vẫn rất nguy hiểm.”
Lý Tiện Ngư gật đầu: “Ta biết, ta sẽ thật cẩn thận, sẽ không khiến phụ hoàng phát hiện.”
Nàng như là đã nghĩ kỹ hậu quả rồi: “Nếu thật sự bị phát hiện, ta cũng tuyệt không nói là Cố đại nhân cho ta dược. Ta sẽ nói tự ta giả bệnh, bản thân muốn cây sáo Tử Ngọc kia. Phụ hoàng cho dù phạt, cũng sẽ chỉ phạt một mình ta.”
Nàng nhẹ nâng khóe môi, lộ ra nụ cười, trấn an Cố Mẫn Chi nói: “Ta là nữ nhi của phụ hoàng, cho dù người phạt ta cũng sẽ không quá nặng. Nhiều nhất cũng chỉ phạt ta cấm túc, phạt bổng lộc, chuyện này cũng không có gì.”
Cố Mẫn Chi trầm mặc thật lâu.
Hắn nói: “Công chúa đang dùng an nguy của bản thân làm tiền cược.”
Hắn vốn không nên nói những lời này. Rốt cuộc, trong mắt y giả, chúng sinh bình đẳng. Nhưng hắn vẫn có bất công.
Lý Tiện Ngư nghe những lời này của hắn, rũ mắt tỉ mỉ ngẫm nghĩ.
Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng nâng mắt, như đã tìm ra nguyên do cho quyết định của bản thân rồi.
Nàng nói: “Lâm Uyên vốn dĩ là người ngoài cung. Là ta muốn hắn làm ảnh vệ của ta mới đưa hắn vào cung. Nếu hắn bởi vì vậy mà xảy ra chuyện, chẳng khác nào, là ta tự tay dâng đao cho người, ta chính là đồng lõa.”
Nàng dừng một chút, lại nghiêm túc bổ sung thêm: “Hơn nữa, Lâm Uyên đã cứu mạng ta.”
Coi như là lý do không thể cãi lại. Ngay cả bản thân Lý Tiện Ngư cũng không biết, lời lẽ chính đáng như vậy có phải đã trộm cất giấu tâm tư.
Cố Mẫn Chi nhẹ nhắm mắt, rốt cuộc vẫn tuef trong hộp dược lấy ra hai bình thuốc cho nàng.
“Công chúa ăn cùng lúc dược trong hai bình này, khí huyết sẽ dâng lên, sốt cao không lùi. Sau khi bệ hạ tới thăm nom công chúa, dừng uống dược sẽ dần dần khỏi hẳn.”
Lý Tiện Ngư cầm lấy bình dược, tự mình đứng dậy, tiễn hắn đến hành lang, lại lần nữa nói lời cảm tạ với hắn: “Cảm ơn Cố đại nhân chịu giúp ta.”
Nàng thoáng nghĩ, mắt hạnh cong cong: “Chờ sau khi chuyện này kết thúc, ta mời Cố đại nhân ăn chè ngọt ngon nhất.”
Cố Mẫn Chi xoay người, trông thấy thiếu nữ mặc váy đỏ đứng trên hành lang đèn đuốc sáng trưng.
Mắt hạnh cong cong, má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Như là sau khi mưa dầm mấy ngày liền, rốt cuộc thấy trời trong.
Hắn nhẹ gật đầu, nâng dù trúc, hòa vào mưa thu trên hành lang tăm tối.
*
Sau khi Cố Mẫn Chi rời đi, Lý Tiện Ngư gọi Nguyệt Kiến đến, đưa Lâm Uyên chuyển đến thiên điện, bản thân thì đi đổi một kiện áo ngủ sạch sẽ nằm ở trên giường, giấu Nguyệt Kiến, trộm ăn dược vào.
Nàng lôi kéo cổ tay áo của Nguyệt Kiến, lặp lại lời dặn dò: “Nếu ngày mai ta bệnh đến sắp chết, ngươi nhất định, nhất định phải đi gọi phụ hoàng tới xem ta.”
Nguyệt Kiến cho rằng nàng đã nhiều ngày kiệt quệ, đang nói mê sảng, nên chỉ không ngừng lắc đầu, lải nhải nói: “Công chúa đừng nói bậy, bệnh gì chứ, chết gì chứ, tuyệt không có chuyện như vậy đâu.”
Lý Tiện Ngư xác thật có chút mệt mỏi, cũng không có nói thêm gì nữa.
Nàng nhẹ khép mắt, rất nhanh đã ôm gối cẩm của bản thân chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, quả nhiên Lý Tiện Ngư bắt đầu sốt cao.
Nàng nằm ở trong chăn gấm mềm mại, cảm thấy cả người cả người đều nóng, sốt đến mơ mơ màng màng, nhìn Hồng Trướng trước mắt, cùng chăn gấm tuyết trắng, đều biến thành một đám sắc khối mơ hồ.
Nguyệt Kiến Trúc Từ các nàng đều hoảng sợ, vội vội vàng vàng mà tìm thái y tới xem nàng.
Sau khi mấy vị thái y đều bó tay không có biện pháp, Nguyệt Kiến nhớ tới lời nàng dặn dò hôm qua, tức khắc đem theo ngọc bài của nàng đến trước Thái Cực Điện quỳ hồi lâu, cuối cùng đem việc này bẩm báo cho hoàng đế.
Vì thế, phụ hoàng của nàng rốt cuộc vào một buổi hoàng hôn đến đây thăm nàng.
Đó là một khối màu vàng tươi rất đặc biệt, trên người tràn đầy mùi rượu, đứng ở ngoài trướng của nàng, đang nổi trận lôi đình với các khối màu sắc khác.
Nàng sốt đến mông lung, nghe không rõ ràng, chỉ mơ hồ nghe thấy một câu ——
“Nếu Gia Ninh chết, khi Hô Diễn tới triều, ai thay công chúa đi hòa thân?”
Lý Tiện Ngư nghĩ, đó xác thật là một việc rất quan trọng. Hẳn là so với sáo Tử Ngọc thì quan trọng hơn nhiều.
Vì thế nàng cố gắng trở mình, thấp giọng nói với khối màu vàng kia: “Phụ hoàng, Gia Ninh muốn một cây sáo Tử Ngọc.”
Hoàng đế ngạc nhiên xoay người lại, một đôi mắt tràn đầy tơ máu say lờ đờ trợn to.
“Gia Ninh, con nói cái gì?”
Lý Tiện Ngư đem những lời mà đêm qua đã chuẩn bị tốt nói cho hắn nghe: “Gia Ninh đêm qua mơ thấy một ác quỷ đứng ở đầu giường Gia Ninh. Nói là Gia Ninh từ nơi nào đó trộm cây sáo Tử Ngọc đi, nếu còn không cho nó, nó cũng sẽ đem Gia Ninh đi.”
Hoàng đế đang say, suy nghĩ có chút chậm chạp. Hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Lại có chuyện như thế này?”
Giờ phút này, trong nhóm thái y, có một người đi ra.
Lý Tiện Ngư thấy không rõ dung mạo của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói ôn nhuận của Cố Mẫn Chi: “Công chúa tuổi tác còn nhỏ, bị bóng đè cũng không phải chuyện lạ. Mà tâm bệnh cần tâm dược. Có lẽ Sáo Tử Ngọc mà công chúa nói là thuốc dẫn.”
Hoàng đế nghe vậy, lập tức vung ống tay áo nói: “Thừa Cát, lệnh Nội Vụ Phủ làm cây đưa tới. Phải nhanh!”
Thừa Cát vẻ mặt đau khổ: “Bệ hạ, việc khắc ngọc này, chỉ sợ……”
Hắn nói xong, như đột nhiên nhớ tới cái gì, trên mặt lần nữa sinh ra ý cười, tiếp tục nói: “Nô tài đột nhiên nhớ tới, quốc khố liền có sẵn một cây sáo Tử Ngọc. Là dùng loại ngọc tốt nhất chạm thành, rất hợp với công chúa.”
Hoàng đế vốn say rượu vừa mới tỉnh, giờ phút này nghe bọn hắn nói liên thuyên, càng cảm thấy đau đầu phiền lòng, không kiên nhẫn mà phất tay nói: “Vậy còn không mau đi!” ( truyện đăng trên app TᎽT)
*
Có khẩu dụ của hoàng đế, cung nhân phía dưới không dám trì hoãn.
Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, một cây sáo Tử Ngọc được tìm ra từ trong quốc khố, đưa đến tẩm điện của Lý Tiện Ngư.
Đồng thời đưa vào còn có một chén thuốc.
Nguyệt Kiến đút dược cho nàng, nhỏ giọng ở nàng bên tai nói: “Đây là phương thuốc mà Cố đại nhân khai, còn nói nhất định phải chờ sáo Tử Ngọc đưa đến mới có thể đút công chúa uống hết.”
Nguyệt Kiến có chút tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cây sáo Tử Ngọc này thật sự có công hiệu trị bệnh cứu người?”
Lý Tiện Ngư uống dược xong, cảm thấy trên người hình như không còn quá nóng nữa, nên nhấp môi cười với Nguyệt Kiến: “Có.”
Nàng nói: “Qua một lúc nữa, muội thay ta đi Ảnh Tư Vệ một chuyến, thỉnh Tư Chính đến đây. Cây sáo này mới có thể phát huy công hiệu của nó.”
Nàng vừa dứt lời, cảm giác buồn ngủ chợt dâng lên, vừa khép lại mắt, đã ngủ say.
Đến khi nàng tỉnh dậy, ánh mặt trời đã chuyển sang màu ảm đạm.
Lý Tiện Ngư cảm thấy bản thân tựa hồ không còn quá mê muội, nhưng trên người vẫn còn một chút nhiệt độ sót lại chưa tan đi.
Nàng quấn mình trong chiếc áo choàng thật dày, hai má hồng hồng mang giày đứng dậy, hỏi Nguyệt Kiến đang canh giữ trước giường: “Mời Tư Chính tới rồi chứ?”
Nguyệt Kiến gật đầu: “Nô tỳ đi rồi, Tư Chính nói, chờ đêm mai, hắn sẽ đến lấy đồ theo như ước định.”
Nguyệt Kiến khó hiểu hỏi: “Thứ hắn nói là gì? Công chúa thiếu hắn cái gì sao?”
Lý Tiện Ngư nhẹ chớp lông mi, ôm hộp gỗ đặt sáo Tử Ngọc mỉm cười: “Hiện tại, là Tư Chính thiếu ta.”
Nguyệt Kiến càng thêm mờ mịt.
Lý Tiện Ngư cũng không giải thích nhiều, chỉ ôm hộp gỗ đi tới thiên điện, ngồi ở mép giường của Lâm Uyên, an tĩnh chờ tia sáng cuối cùng ở phía chân trời vụt tắt, trăng sáng ngoi lên.
Trong một khoảng thời gian tĩnh lặng như vậy, Lý Tiện Ngư chậm rãi dâng lên chút tò mò.
Nàng muốn nhìn một chút, đến tột cùng cây sáo như thế nào lại có thể khiến Khương Vô chấp nhất như vậy.
Vì thế, nàng đốt nến đỏ, dưới ánh nến nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra.
Hộp gỗ cổ xưa được lót một tầng gấm thật dày, mà trên gấm, đặt ngay ngắn một cây sáo ngọc.
Toàn thân oánh nhuận, ở dưới ánh nến phiếm nhẹ ánh sáng màu tím nhạt, sáng trong như vầng trăng.
Lý Tiện Ngư lấy cây sáo ngọc ra, nhìn trái ngó phải, phát giác trên thân sáo có một hàng chữ nhỏ.
“Đem tâm thác minh nguyệt, lưu ảnh nhập quân hoài.”
Nàng đọc thành tiếng, nhưng không hiểu rõ, đành đặt sáo Tử Ngọc về trong hộp, chờ Khương Vô đến đây.
Ngay trước khi ánh trăng sáng chiếu tới hành lang, cửa sổ thiên điện bị người gõ nhẹ hai tiếng.
Lý Tiện Ngư quay người lại, thấy Khương Vô đứng ngoài cửa sổ, trong bóng đêm thong dong chắp tay hành lễ với nàng: “Công chúa, thần tới lấy lại đồ của bản thân.”
Lý Tiện Ngư lại lắc đầu. Nàng đã trộm hỏi qua Ninh Ý Hoàng tỷ, hỏi qua cung nữ trước Thái Cực Điện.
Phụ hoàng luôn như vậy, suốt đêm yến tiệc, có khi cả tháng không ngừng nghỉ.
Nàng đợi không được.
Vì thế, nàng khẽ cắn cánh môi, lại nâng mắt, như đã hạ quyết tâm.
Nàng hỏi: “Cố đại nhân, có loại dược nào giúp nhiễm bệnh không? Tốt nhất là loại có thể khiến người trông như là bệnh đến sắp chết rồi.”
Lý Tiện Ngư giọng nói hơi ngập ngừng, có chút sợ hãi rụt rụt thân mình, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, cũng không cần thật sự chết.”
Cố Mẫn Chi nhìn về phía nàng, mày dần dần chau lại: “Công chúa muốn dược như vậy làm gì?”
Lý Tiện Ngư nói ngắn gọn chuyện tử ngọc sáo cho hắn nghe, lại co quắp nhẹ giọng: “Ta biết như vậy không ổn…… Nhưng thật lâu trước kia, lúc Nhã Thiện hoàng tỷ lần đầu tiên bệnh nặng, phụ hoàng đã đi thăm nàng.”
Nếu nàng cũng bệnh đến sắp chết, phụ hoàng hẳn là cũng sẽ tới Khoác Hương Điện thăm nàng.
Khi đó, nàng sẽ có thể xin phụ hoàng cây sáo Tử Ngọc kia.
Cố Mẫn Chi sau khi nghe xong từ từ rũ mắt: “Công chúa, làm như vậy, chung quy vẫn rất nguy hiểm.”
Lý Tiện Ngư gật đầu: “Ta biết, ta sẽ thật cẩn thận, sẽ không khiến phụ hoàng phát hiện.”
Nàng như là đã nghĩ kỹ hậu quả rồi: “Nếu thật sự bị phát hiện, ta cũng tuyệt không nói là Cố đại nhân cho ta dược. Ta sẽ nói tự ta giả bệnh, bản thân muốn cây sáo Tử Ngọc kia. Phụ hoàng cho dù phạt, cũng sẽ chỉ phạt một mình ta.”
Nàng nhẹ nâng khóe môi, lộ ra nụ cười, trấn an Cố Mẫn Chi nói: “Ta là nữ nhi của phụ hoàng, cho dù người phạt ta cũng sẽ không quá nặng. Nhiều nhất cũng chỉ phạt ta cấm túc, phạt bổng lộc, chuyện này cũng không có gì.”
Cố Mẫn Chi trầm mặc thật lâu.
Hắn nói: “Công chúa đang dùng an nguy của bản thân làm tiền cược.”
Hắn vốn không nên nói những lời này. Rốt cuộc, trong mắt y giả, chúng sinh bình đẳng. Nhưng hắn vẫn có bất công.
Lý Tiện Ngư nghe những lời này của hắn, rũ mắt tỉ mỉ ngẫm nghĩ.
Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng nâng mắt, như đã tìm ra nguyên do cho quyết định của bản thân rồi.
Nàng nói: “Lâm Uyên vốn dĩ là người ngoài cung. Là ta muốn hắn làm ảnh vệ của ta mới đưa hắn vào cung. Nếu hắn bởi vì vậy mà xảy ra chuyện, chẳng khác nào, là ta tự tay dâng đao cho người, ta chính là đồng lõa.”
Nàng dừng một chút, lại nghiêm túc bổ sung thêm: “Hơn nữa, Lâm Uyên đã cứu mạng ta.”
Coi như là lý do không thể cãi lại. Ngay cả bản thân Lý Tiện Ngư cũng không biết, lời lẽ chính đáng như vậy có phải đã trộm cất giấu tâm tư.
Cố Mẫn Chi nhẹ nhắm mắt, rốt cuộc vẫn tuef trong hộp dược lấy ra hai bình thuốc cho nàng.
“Công chúa ăn cùng lúc dược trong hai bình này, khí huyết sẽ dâng lên, sốt cao không lùi. Sau khi bệ hạ tới thăm nom công chúa, dừng uống dược sẽ dần dần khỏi hẳn.”
Lý Tiện Ngư cầm lấy bình dược, tự mình đứng dậy, tiễn hắn đến hành lang, lại lần nữa nói lời cảm tạ với hắn: “Cảm ơn Cố đại nhân chịu giúp ta.”
Nàng thoáng nghĩ, mắt hạnh cong cong: “Chờ sau khi chuyện này kết thúc, ta mời Cố đại nhân ăn chè ngọt ngon nhất.”
Cố Mẫn Chi xoay người, trông thấy thiếu nữ mặc váy đỏ đứng trên hành lang đèn đuốc sáng trưng.
Mắt hạnh cong cong, má lúm đồng tiền nhợt nhạt. Như là sau khi mưa dầm mấy ngày liền, rốt cuộc thấy trời trong.
Hắn nhẹ gật đầu, nâng dù trúc, hòa vào mưa thu trên hành lang tăm tối.
*
Sau khi Cố Mẫn Chi rời đi, Lý Tiện Ngư gọi Nguyệt Kiến đến, đưa Lâm Uyên chuyển đến thiên điện, bản thân thì đi đổi một kiện áo ngủ sạch sẽ nằm ở trên giường, giấu Nguyệt Kiến, trộm ăn dược vào.
Nàng lôi kéo cổ tay áo của Nguyệt Kiến, lặp lại lời dặn dò: “Nếu ngày mai ta bệnh đến sắp chết, ngươi nhất định, nhất định phải đi gọi phụ hoàng tới xem ta.”
Nguyệt Kiến cho rằng nàng đã nhiều ngày kiệt quệ, đang nói mê sảng, nên chỉ không ngừng lắc đầu, lải nhải nói: “Công chúa đừng nói bậy, bệnh gì chứ, chết gì chứ, tuyệt không có chuyện như vậy đâu.”
Lý Tiện Ngư xác thật có chút mệt mỏi, cũng không có nói thêm gì nữa.
Nàng nhẹ khép mắt, rất nhanh đã ôm gối cẩm của bản thân chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, quả nhiên Lý Tiện Ngư bắt đầu sốt cao.
Nàng nằm ở trong chăn gấm mềm mại, cảm thấy cả người cả người đều nóng, sốt đến mơ mơ màng màng, nhìn Hồng Trướng trước mắt, cùng chăn gấm tuyết trắng, đều biến thành một đám sắc khối mơ hồ.
Nguyệt Kiến Trúc Từ các nàng đều hoảng sợ, vội vội vàng vàng mà tìm thái y tới xem nàng.
Sau khi mấy vị thái y đều bó tay không có biện pháp, Nguyệt Kiến nhớ tới lời nàng dặn dò hôm qua, tức khắc đem theo ngọc bài của nàng đến trước Thái Cực Điện quỳ hồi lâu, cuối cùng đem việc này bẩm báo cho hoàng đế.
Vì thế, phụ hoàng của nàng rốt cuộc vào một buổi hoàng hôn đến đây thăm nàng.
Đó là một khối màu vàng tươi rất đặc biệt, trên người tràn đầy mùi rượu, đứng ở ngoài trướng của nàng, đang nổi trận lôi đình với các khối màu sắc khác.
Nàng sốt đến mông lung, nghe không rõ ràng, chỉ mơ hồ nghe thấy một câu ——
“Nếu Gia Ninh chết, khi Hô Diễn tới triều, ai thay công chúa đi hòa thân?”
Lý Tiện Ngư nghĩ, đó xác thật là một việc rất quan trọng. Hẳn là so với sáo Tử Ngọc thì quan trọng hơn nhiều.
Vì thế nàng cố gắng trở mình, thấp giọng nói với khối màu vàng kia: “Phụ hoàng, Gia Ninh muốn một cây sáo Tử Ngọc.”
Hoàng đế ngạc nhiên xoay người lại, một đôi mắt tràn đầy tơ máu say lờ đờ trợn to.
“Gia Ninh, con nói cái gì?”
Lý Tiện Ngư đem những lời mà đêm qua đã chuẩn bị tốt nói cho hắn nghe: “Gia Ninh đêm qua mơ thấy một ác quỷ đứng ở đầu giường Gia Ninh. Nói là Gia Ninh từ nơi nào đó trộm cây sáo Tử Ngọc đi, nếu còn không cho nó, nó cũng sẽ đem Gia Ninh đi.”
Hoàng đế đang say, suy nghĩ có chút chậm chạp. Hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Lại có chuyện như thế này?”
Giờ phút này, trong nhóm thái y, có một người đi ra.
Lý Tiện Ngư thấy không rõ dung mạo của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói ôn nhuận của Cố Mẫn Chi: “Công chúa tuổi tác còn nhỏ, bị bóng đè cũng không phải chuyện lạ. Mà tâm bệnh cần tâm dược. Có lẽ Sáo Tử Ngọc mà công chúa nói là thuốc dẫn.”
Hoàng đế nghe vậy, lập tức vung ống tay áo nói: “Thừa Cát, lệnh Nội Vụ Phủ làm cây đưa tới. Phải nhanh!”
Thừa Cát vẻ mặt đau khổ: “Bệ hạ, việc khắc ngọc này, chỉ sợ……”
Hắn nói xong, như đột nhiên nhớ tới cái gì, trên mặt lần nữa sinh ra ý cười, tiếp tục nói: “Nô tài đột nhiên nhớ tới, quốc khố liền có sẵn một cây sáo Tử Ngọc. Là dùng loại ngọc tốt nhất chạm thành, rất hợp với công chúa.”
Hoàng đế vốn say rượu vừa mới tỉnh, giờ phút này nghe bọn hắn nói liên thuyên, càng cảm thấy đau đầu phiền lòng, không kiên nhẫn mà phất tay nói: “Vậy còn không mau đi!” ( truyện đăng trên app TᎽT)
*
Có khẩu dụ của hoàng đế, cung nhân phía dưới không dám trì hoãn.
Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, một cây sáo Tử Ngọc được tìm ra từ trong quốc khố, đưa đến tẩm điện của Lý Tiện Ngư.
Đồng thời đưa vào còn có một chén thuốc.
Nguyệt Kiến đút dược cho nàng, nhỏ giọng ở nàng bên tai nói: “Đây là phương thuốc mà Cố đại nhân khai, còn nói nhất định phải chờ sáo Tử Ngọc đưa đến mới có thể đút công chúa uống hết.”
Nguyệt Kiến có chút tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cây sáo Tử Ngọc này thật sự có công hiệu trị bệnh cứu người?”
Lý Tiện Ngư uống dược xong, cảm thấy trên người hình như không còn quá nóng nữa, nên nhấp môi cười với Nguyệt Kiến: “Có.”
Nàng nói: “Qua một lúc nữa, muội thay ta đi Ảnh Tư Vệ một chuyến, thỉnh Tư Chính đến đây. Cây sáo này mới có thể phát huy công hiệu của nó.”
Nàng vừa dứt lời, cảm giác buồn ngủ chợt dâng lên, vừa khép lại mắt, đã ngủ say.
Đến khi nàng tỉnh dậy, ánh mặt trời đã chuyển sang màu ảm đạm.
Lý Tiện Ngư cảm thấy bản thân tựa hồ không còn quá mê muội, nhưng trên người vẫn còn một chút nhiệt độ sót lại chưa tan đi.
Nàng quấn mình trong chiếc áo choàng thật dày, hai má hồng hồng mang giày đứng dậy, hỏi Nguyệt Kiến đang canh giữ trước giường: “Mời Tư Chính tới rồi chứ?”
Nguyệt Kiến gật đầu: “Nô tỳ đi rồi, Tư Chính nói, chờ đêm mai, hắn sẽ đến lấy đồ theo như ước định.”
Nguyệt Kiến khó hiểu hỏi: “Thứ hắn nói là gì? Công chúa thiếu hắn cái gì sao?”
Lý Tiện Ngư nhẹ chớp lông mi, ôm hộp gỗ đặt sáo Tử Ngọc mỉm cười: “Hiện tại, là Tư Chính thiếu ta.”
Nguyệt Kiến càng thêm mờ mịt.
Lý Tiện Ngư cũng không giải thích nhiều, chỉ ôm hộp gỗ đi tới thiên điện, ngồi ở mép giường của Lâm Uyên, an tĩnh chờ tia sáng cuối cùng ở phía chân trời vụt tắt, trăng sáng ngoi lên.
Trong một khoảng thời gian tĩnh lặng như vậy, Lý Tiện Ngư chậm rãi dâng lên chút tò mò.
Nàng muốn nhìn một chút, đến tột cùng cây sáo như thế nào lại có thể khiến Khương Vô chấp nhất như vậy.
Vì thế, nàng đốt nến đỏ, dưới ánh nến nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra.
Hộp gỗ cổ xưa được lót một tầng gấm thật dày, mà trên gấm, đặt ngay ngắn một cây sáo ngọc.
Toàn thân oánh nhuận, ở dưới ánh nến phiếm nhẹ ánh sáng màu tím nhạt, sáng trong như vầng trăng.
Lý Tiện Ngư lấy cây sáo ngọc ra, nhìn trái ngó phải, phát giác trên thân sáo có một hàng chữ nhỏ.
“Đem tâm thác minh nguyệt, lưu ảnh nhập quân hoài.”
Nàng đọc thành tiếng, nhưng không hiểu rõ, đành đặt sáo Tử Ngọc về trong hộp, chờ Khương Vô đến đây.
Ngay trước khi ánh trăng sáng chiếu tới hành lang, cửa sổ thiên điện bị người gõ nhẹ hai tiếng.
Lý Tiện Ngư quay người lại, thấy Khương Vô đứng ngoài cửa sổ, trong bóng đêm thong dong chắp tay hành lễ với nàng: “Công chúa, thần tới lấy lại đồ của bản thân.”