Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 47: Báo thù
Đôi mắt đen láy của Lâm Uyên rũ xuống nhìn nàng: “Công chúa biết người này?”
Lý Tiện Ngư lắc đầu: “Chưa gặp bao giờ.”
Dứt lời, nàng hồi phục tinh thần, kinh ngạc nói: “Lâm Uyên, ngươi biết hắn sao?”
Chẳng lẽ người này là họ hàng của Lâm Uyên sao?
Nhưng, nhưng là người kia nhìn thế nào cũng không giống Lâm Uyên một chút nào.
Lâm Uyên không nhiều lời về việc này.
Hắn chỉ siết chặt ngón tay dài, cầm lấy vỏ kiếm lạnh lẽo, trong giọng nói mang theo một tia lạnh lùng: “Công chúa không quen biết thì tốt.”
Lý Tiện Ngư nhìn hắn, suy nghĩ một chút, nói: “Tới dự tiệc đều là con cháu thế gia. Mặc dù ta không quen biết, nhưng những thị nữ phục vụ yến tiệc hẳn là có trong tay danh sách. Ta có thể đi hỏi các nàng một chút.”
Lý Tiện Ngư nói, đang muốn đứng dậy khỏi bàn dài, dải lụa choàng ở khuỷu tay lại bị Lâm Uyên nắm lấy.
“Công chúa không cần phải đi hỏi.”
Lý Tiện Ngư rũ mắt, lại thấy Lâm Uyên vẫn chưa nhìn nàng.
Tầm mắt thiếu niên vẫn dừng ở trên người nam tử trung niên phía xa kia, ánh mắt đặc biệt sâu. Nhưng hắn nói rất chậm, từng câu từng chữ, kiên định cắn răng nói: “Chờ yến hội kết thúc, ta sẽ tự biết rõ ràng.”
Khi đó Lý Tiện Ngư cũng không biết, đây chính là động tác của dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
Nàng bị Lâm Uyên kéo dải lụa choàng, một lần nữa ngồi xuống ở sau bàn dài. Cho rằng Lâm Uyên cảm thấy nam tử này quen mặt, muốn đi hỏi một vài chuyện nên chỉ nhẹ giọng dặn dò hắn: “Vậy ngươi nhớ về sớm một chút.”
“Ban đêm giờ tuất cấm đi lại, cửa cung lại khóa. Nếu không kịp có thể gặp phiền toái.”
Lâm Uyên lại không đáp lời nàng.
Hắn nói: “Ta muốn rời khỏi cung mấy ngày.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng.
Dù sao chuyện nhận người thân cũng rất quan trọng, nếu nhận sai, khó tránh khỏi gây ra chê cười.
Nếu nhận đúng——
Nếu nhận đúng, có phải hay không sẽ ở lại trong tộc, không quay trở lại nữa?
Đầu ngón tay Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng chỉnh sửa lại dải lụa choàng, nhẹ giọng hỏi hắn: “Vậy, ngươi sẽ trở về sao?”
Lâm Uyên nhìn nàng một cái, gật đầu nói: “Sẽ.”
Mà giờ phút này, lại kết thúc một ca khúc, bọn thị nữ phục vụ yến hội nối đuôi nhau đến, dâng thức ăn lên cho khách nhân.
Lý Tiện Ngư cũng mỉm cười không nói nữa, một lần nữa đoan trang ngồi xuống, xem ca vũ trong yến hội.
Qua ba tuần rượu, năm lần dâng đồ ăn. Cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc.
Ninh Ý lười nhác thay đổi tư thế, không chút để ý hỏi thị nữ bên cạnh: “Chấp Sương, đến lúc hồi cung rồi. Ngươi nhìn, thỏ con có để ý ai không?”
Chấp Sương cúi người nói: “Nô tỳ nhìn, công chúa chỉ nhìn Tiết Mậu, trưởng tử tả thượng thư Tiết gia.”
“Hửm?” Ninh Ý lấy tay chống cằm, rất có hứng thú nâng mắt nhìn ra giữa sân: “Là dạng người như thế nào, chỉ cho bổn cung nhìn xem?”
Chấp Sương rất nhanh chỉ người đó ra.
Lúc đó Tiết Mậu đã uống say chuếnh choáng, miệng cười toe toét, ý đồ chạm vào bàn tay bé nhỏ của thị nữ phục vụ yến tiệc.
Ninh Ý chỉ liếc mắt một cái rồi nhàn nhạt chuyển tầm mắt đi.
Nàng cầm lấy khăn thêu, khẽ lau khóe mắt, lau bụi bẩn không tồn tại.
Nàng giơ tay để Chấp Sương đi tới, đôi tay lạnh băng khẽ nâng cằm Chấp Sương, môi đỏ khẽ mở, cười khẽ ra tiếng: “Thỏ con chỉ là không hiểu chuyện. Không phải mù, ngươi hiểu chưa?”
Chấp Sương run rẩy cúi đầu: “Nô tỳ biết tội……”
Chấp Sương còn chưa dứt lời, Ninh Ý đã thu hồi tầm mắt, mắt phượng đảo một vòng, nhìn về phía bên ngoài rèm, ý cười bên môi không giảm, nhưng đôi môi đỏ mọng lại phun ra lời nói sắc bén: “Hoàng huynh tự mình đứng ở ngoài rèn của bổn cung, là muốn nghe thấy cái gì?”
Nàng dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm mềm mại quyến rũ: “Hay là, muốn tiến cử một “vị khách mới” cho bổn cung?”
Lý Yến nghe vậy cũng chậm rãi quay về hướng này, cũng không tức giận.
Hắn dừng bước ở trước rèm châu của Ninh Ý, giọng điệu ôn hòa trước sau như một: “Ninh Ý, yến hội đã kết thúc. Là lúc đưa ra lựa chọn.”
Lý Yến vừa dứt lời, thị nữ bên cạnh cúi người, dâng lên một khay gỗ tử đàn, đưa đến tay Ninh Ý.
Trên khay có một quyển sách gấm, trong sách ghi chép tên họ nhóm con cháu thế gia trong độ tuổi chưa cưới thê tử tham gia yến tiệc hôm nay, còn tri kỉ mà vẽ một bức chân dung nhỏ. Bên cạnh còn để một cây bút đỏ, nếu gạch tên sẽ được chọn.
Móng tay vàng trên ngón tay Ninh Ý khẽ gõ vào bàn dài, mắt phượng híp lại: “Ý tứ Hoàng huynh——không thể không chọn?”
Lý Yến cũng không hoàn toàn ép buộc nàng, chỉ trầm giọng như trưởng huynh chỉ bảo ấu muội: “Hoàng muội đã đến tuổi xuất giá, không thể tiếp tục hồ nháo.”
Xuyên qua tấm rèm đung đưa, Ninh Ý cười một tiếng.
Nàng cũng không nhìn quyển sách gấm kia, mà nửa ngồi dậy, hơi nâng mắt phượng, nhìn ra giữa sân.
Một lúc sau, nàng lấy quạt xếp chỉ về một người giữa sân, môi đỏ khẽ nhếch: “Nếu không thể không chọn. Vậy bổn cung chọn người đứng cách xa bổn cung nhất, mày cau chặt nhất, một bộ dáng cổ hủ, không văn minh.”
“Những người còn lại, đều không thể.”
Lý Yến quay đầu, nhìn theo phương hướng nàng chỉ.
Một lúc sau, hắn duỗi tay ấn xuống lông mày hơi giật giật, nhắm mắt nhỏ giọng, nói: “Đó là thái phó của cô.”
*
Yến hội kết thúc, Lý Tiện Ngư một mình bước lên xe ngựa hồi cung.
Thái giám đưa nàng đến dự tiệu phát hiện ra thiếu một người, liền hỏi: “Ảnh vệ của công chúa không theo ngài hồi cung sao?”
Lý Tiện Ngư nghe vậy, theo bản năng nâng mắt, nhìn lại vào trong đám người.
Thấy đã không nhìn thấy bóng dáng thiếu niên, nhẹ nhàng rũ mắt xuống, nhỏ giọng che giấu thay hắn: “Hắn đi mua vài thứ, một chút nữa sẽ trở về. Ngươi đưa ta hồi cung trước là được.”
Thái giám chắp tay tuân lệnh.
Mấy canh giờ sau, trên một con đường hẻo lánh ở thành đông.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Tiết Mậu lại cùng đám hồ bằng cẩu hữu uống không ít rượu, đang say khướt đi trên đường, hét to tên tiểu thiếp mình mới nạp: “Liễu Chi, tới đây, tới đây hầu hạ gia đi ngủ ——”
Đang nói, đột nhiên chân hắn dẫm phải thứ gì đó, thân thể vốn lung lay lại nghiêng người, ngã rầm trên mặt đất.
Tiết Mậu cố gắng đứng dậy, chửi rủa một cách không sạch sẽ: “Hầu hạ người cũng không xong, ngày mai lão tử sẽ bán ngươi cho nhà chứa ——”
Lời mới nói được một nửa, hắn theo bản năng cúi đầu.
Đột nhiên, nhìn thấy một đôi mắt chết không nhắm mắt.
Vướng ngã hắn, không phải thứ gì khác, mà chính là vài tên lâu la thường ngày đi theo hắn tác oai tác quái.
Tiết Mậu kêu to một tiếng, tỉnh rượu hơn phân nửa, ngã ngửa và cố gắng chạy trốn.
Chỉ là không đợi hắn bò dậy, trên tay lập tức truyền đến cơn đau tê dại.
Một lưỡi kiếm sắc bén xuyên lòng bàn tay hắn và ghim hắn xuống mặt đất.
Sau khi hét to như giết lợn, Tiết Mậu cuối cùng cũng nhìn rõ tình cảnh trước mặt.
Sắp tới giờ cấm đi lại ban đêm, hoàng hôn dần buông.
Thi thể rải rác khắp lối đi trên đường mòn hẻo lánh, mà tay hắn bị kiếm xuyên qua lòng bàn tay. Đối diện là thiếu niên mặc y phục đen mang mặt nạ sắt, không nhìn rõ dung mạo, mắt phượng lộ ra ngoài mặt lạ lạnh như bằng, đang nhìn hắn như nhìn một vật chết.
Hai chân Tiết Mậu run rẩy, run run rẩy rẩy muốn tìm túi tiền của bản thân: “Đừng giết ta, đừng giết ta, ngươi muốn bao nhiêu bạc, ta đều có thể cho ngươi ——”
Lời còn chưa dứt, thiếu niên đã rút lại trường kiếm.
Máu tươi phun ra như tơ, Tiết Mậu lại gào thét thảm thiết, che bàn tay lại, lăn lộn trên mặt đất.
Thiếu niên lạnh lùng nhìn hắn, như là nhìn một con chó chết.
“Dẫn ta đi vào Minh Nguyệt Dạ.”
Cả người Tiết Mậu đầy mồ hôi, nghe thấy mấy chữ này lại run rẩy: “Minh Nguyệt Dạ? Sao ngươi lại biết?”
Thiếu niên không trả lời, lưỡi kiếm vung lên, đặt lên cổ hắn.
Sắc mặt Tiết Mậu trở lên trắng bệch: “Đừng, đừng, đừng giết ta. Ta dẫn ngươi đi.”
Thiếu niên lạnh lùng nhìn hắn, lui lại một bước, ẩn mình vào bóng đêm.
“Dẫn đường.”
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi ở trên đường.
Cho đến khi, đồng hồ nước nơi xa vang lên, đã đến giờ cấm đi lại ban đêm.
Tiết Mậu chịu đựng cơn đau, tròng mắt đảo đảo, lặng lẽ đổi lại hướng đi, ý đồ đổi hướng đi tới chỗ một hàng lính gác cổng thành đang tuần tra nơi xa.
Chỉ là còn chưa đi được vài bước, lưỡi kiếm lạnh băng lại kề lên cổ hắn.
Một dòng máu chảy ra, giọng nói lạnh băng của thiếu niên vang lên ở phía sau hắn: “Ngươi có thể thử xem, là lính canh cửa thành tới trước, hay là máu ngươi chảy cạn trước.”
Trên cổ truyền đến cơn đau nhói, hai chân Tiết Mậu mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống mặt đất.
Hắn gật đầu như gà mổ thóc, môi run run: “Ta đã biết, ta đã biết. Ta sẽ dẫn ngài tới đó.”
Tiết Mậu không dám tiếp tục lỗ mãng, đi dọc theo đường mòn hồi lâu, lại đi vào một hẻm nhỏ không nổi bật, cuối cùng dừng lại ở chỗ sâu nhất trong hẻm nhỏ.
Hắn nói: “Chính là nơi này. Ngài, ngài có thể thả ta đi chưa?”
Lâm Uyên ngước mắt.
Trước mắt là một tòa hoa lâu rất tầm thường.
Khi đến giờ cấm đi lại ban đêm, trên đường đã không còn bóng người nào.
Nhưng trong hoa lâu đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ, còn thường thường truyền đến âm thanh nam tử suồng sã, cùng tiếng cười duyên dáng như chuông bạc của nữ tử.
Không khí kiều diễm, nhìn không ra chút dấu vết điên cuồng, thị huyết của Minh Nguyệt Dạ.
Lâm Uyên ôm kiếm vào lòng, ánh mắt nhàn nhạt: “Đi vào.”
Tiết Mậu lại không di chuyển, chỉ cười nói: “Cứ như vậy đi vào thì chỉ là hoa lâu bình thường. Còn cần một cái tín vật mới được.”
Lâm Uyên nói: “Mặt nạ đá hồng ngọc?”
Tiết Mậu sửng sốt, sau đó gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng vậy. Mặt nạ kia, ta để ở trong phòng ngủ của ta. Hiện tại, ta trở về lấy cho ngài.”
Tiết Mậu nói, hơi cúi đầu, che giấu sự hung dữ dưới đáy mắt.
Chỉ cần có thể quay lại dinh thự Tiết gia được canh gác nghiêm ngặt, hắn sẽ có biện pháp để thiếu niên này có đi mà không có về. ( truyện đăng trên app TᎽT)
Hắn nhất định phải giết hắn ta, không, giết thôi còn chưa đủ.
Hắn muốn băm hắn ta thành trăm mảnh, để hắn ta muốn sống không được muốn chết không xong ——
Lâm Uyên vẫn bình tĩnh như cũ, hỏi: “Ngoại trừ mặt nạ đá hồng ngọc, còn cần cái gì nữa không?”
Trong lòng Tiết Mậu nảy sinh ý nghĩ xấu xa, nhất thời không kịp suy trĩ, trả lời theo bản năng: “Minh Nguyệt Dạ chỉ làm ăn với khách quen. Đương nhiên phải cần khách quen dẫn đường. Nếu không có khách quen, không có khả năng để một người cứ đi vào như vậy.”
Tiết Mậu nói, thẳng lưng, nửa kiêu ngạo nửa uy hiếp nói: “Nếu thật sự không có người quen, vậy thân phận phải thật sự tôn quý mới được —— phụ thân ta là Tả Bộc Dạ thượng thư, dưới vài người trên mấy vạn người. Cho dù không có người quen dẫn đường, ta cũng có thể đi vào.”
Lâm Uyên lạnh lùng hắn, tựa như đang phận biệt hắn nói thật hay giả.
Sau một lúc, ánh mắt dừng lại trên người Tiết Mậu toàn thân máu tươi hỗn độn, trong đôi mắt phượng lạnh lùng như hồ nước không có một tia cảm xúc, tựa như đang nhìn một đồ vật đã hoàn toàn mất giá trị.
Tiết Mậu hiện tại đã không còn thích hợp dẫn đường.
Mà quyền quý trên đời thích dạo chơi ở Minh Nguyệt Dạ cũng hoàn toàn không phải chỉ có một mình hắn.
Tiết Mậu phát hiện ra không đúng, sắc mặt trắng xanh, xoay người muốn chạy.
“Cứu ——”
Một chữ mới phát ra miệng, mũi kiếm sắc bén đã đâm vào cổ họng Tiết Mậu.
Máu tươi tuôn ra, nhuộm lên đá xanh trước cửa hoa lâu một màu đỏ kiều diễm.
Lý Tiện Ngư lắc đầu: “Chưa gặp bao giờ.”
Dứt lời, nàng hồi phục tinh thần, kinh ngạc nói: “Lâm Uyên, ngươi biết hắn sao?”
Chẳng lẽ người này là họ hàng của Lâm Uyên sao?
Nhưng, nhưng là người kia nhìn thế nào cũng không giống Lâm Uyên một chút nào.
Lâm Uyên không nhiều lời về việc này.
Hắn chỉ siết chặt ngón tay dài, cầm lấy vỏ kiếm lạnh lẽo, trong giọng nói mang theo một tia lạnh lùng: “Công chúa không quen biết thì tốt.”
Lý Tiện Ngư nhìn hắn, suy nghĩ một chút, nói: “Tới dự tiệc đều là con cháu thế gia. Mặc dù ta không quen biết, nhưng những thị nữ phục vụ yến tiệc hẳn là có trong tay danh sách. Ta có thể đi hỏi các nàng một chút.”
Lý Tiện Ngư nói, đang muốn đứng dậy khỏi bàn dài, dải lụa choàng ở khuỷu tay lại bị Lâm Uyên nắm lấy.
“Công chúa không cần phải đi hỏi.”
Lý Tiện Ngư rũ mắt, lại thấy Lâm Uyên vẫn chưa nhìn nàng.
Tầm mắt thiếu niên vẫn dừng ở trên người nam tử trung niên phía xa kia, ánh mắt đặc biệt sâu. Nhưng hắn nói rất chậm, từng câu từng chữ, kiên định cắn răng nói: “Chờ yến hội kết thúc, ta sẽ tự biết rõ ràng.”
Khi đó Lý Tiện Ngư cũng không biết, đây chính là động tác của dã thú nhìn chằm chằm con mồi.
Nàng bị Lâm Uyên kéo dải lụa choàng, một lần nữa ngồi xuống ở sau bàn dài. Cho rằng Lâm Uyên cảm thấy nam tử này quen mặt, muốn đi hỏi một vài chuyện nên chỉ nhẹ giọng dặn dò hắn: “Vậy ngươi nhớ về sớm một chút.”
“Ban đêm giờ tuất cấm đi lại, cửa cung lại khóa. Nếu không kịp có thể gặp phiền toái.”
Lâm Uyên lại không đáp lời nàng.
Hắn nói: “Ta muốn rời khỏi cung mấy ngày.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng.
Dù sao chuyện nhận người thân cũng rất quan trọng, nếu nhận sai, khó tránh khỏi gây ra chê cười.
Nếu nhận đúng——
Nếu nhận đúng, có phải hay không sẽ ở lại trong tộc, không quay trở lại nữa?
Đầu ngón tay Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng chỉnh sửa lại dải lụa choàng, nhẹ giọng hỏi hắn: “Vậy, ngươi sẽ trở về sao?”
Lâm Uyên nhìn nàng một cái, gật đầu nói: “Sẽ.”
Mà giờ phút này, lại kết thúc một ca khúc, bọn thị nữ phục vụ yến hội nối đuôi nhau đến, dâng thức ăn lên cho khách nhân.
Lý Tiện Ngư cũng mỉm cười không nói nữa, một lần nữa đoan trang ngồi xuống, xem ca vũ trong yến hội.
Qua ba tuần rượu, năm lần dâng đồ ăn. Cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc.
Ninh Ý lười nhác thay đổi tư thế, không chút để ý hỏi thị nữ bên cạnh: “Chấp Sương, đến lúc hồi cung rồi. Ngươi nhìn, thỏ con có để ý ai không?”
Chấp Sương cúi người nói: “Nô tỳ nhìn, công chúa chỉ nhìn Tiết Mậu, trưởng tử tả thượng thư Tiết gia.”
“Hửm?” Ninh Ý lấy tay chống cằm, rất có hứng thú nâng mắt nhìn ra giữa sân: “Là dạng người như thế nào, chỉ cho bổn cung nhìn xem?”
Chấp Sương rất nhanh chỉ người đó ra.
Lúc đó Tiết Mậu đã uống say chuếnh choáng, miệng cười toe toét, ý đồ chạm vào bàn tay bé nhỏ của thị nữ phục vụ yến tiệc.
Ninh Ý chỉ liếc mắt một cái rồi nhàn nhạt chuyển tầm mắt đi.
Nàng cầm lấy khăn thêu, khẽ lau khóe mắt, lau bụi bẩn không tồn tại.
Nàng giơ tay để Chấp Sương đi tới, đôi tay lạnh băng khẽ nâng cằm Chấp Sương, môi đỏ khẽ mở, cười khẽ ra tiếng: “Thỏ con chỉ là không hiểu chuyện. Không phải mù, ngươi hiểu chưa?”
Chấp Sương run rẩy cúi đầu: “Nô tỳ biết tội……”
Chấp Sương còn chưa dứt lời, Ninh Ý đã thu hồi tầm mắt, mắt phượng đảo một vòng, nhìn về phía bên ngoài rèm, ý cười bên môi không giảm, nhưng đôi môi đỏ mọng lại phun ra lời nói sắc bén: “Hoàng huynh tự mình đứng ở ngoài rèn của bổn cung, là muốn nghe thấy cái gì?”
Nàng dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm mềm mại quyến rũ: “Hay là, muốn tiến cử một “vị khách mới” cho bổn cung?”
Lý Yến nghe vậy cũng chậm rãi quay về hướng này, cũng không tức giận.
Hắn dừng bước ở trước rèm châu của Ninh Ý, giọng điệu ôn hòa trước sau như một: “Ninh Ý, yến hội đã kết thúc. Là lúc đưa ra lựa chọn.”
Lý Yến vừa dứt lời, thị nữ bên cạnh cúi người, dâng lên một khay gỗ tử đàn, đưa đến tay Ninh Ý.
Trên khay có một quyển sách gấm, trong sách ghi chép tên họ nhóm con cháu thế gia trong độ tuổi chưa cưới thê tử tham gia yến tiệc hôm nay, còn tri kỉ mà vẽ một bức chân dung nhỏ. Bên cạnh còn để một cây bút đỏ, nếu gạch tên sẽ được chọn.
Móng tay vàng trên ngón tay Ninh Ý khẽ gõ vào bàn dài, mắt phượng híp lại: “Ý tứ Hoàng huynh——không thể không chọn?”
Lý Yến cũng không hoàn toàn ép buộc nàng, chỉ trầm giọng như trưởng huynh chỉ bảo ấu muội: “Hoàng muội đã đến tuổi xuất giá, không thể tiếp tục hồ nháo.”
Xuyên qua tấm rèm đung đưa, Ninh Ý cười một tiếng.
Nàng cũng không nhìn quyển sách gấm kia, mà nửa ngồi dậy, hơi nâng mắt phượng, nhìn ra giữa sân.
Một lúc sau, nàng lấy quạt xếp chỉ về một người giữa sân, môi đỏ khẽ nhếch: “Nếu không thể không chọn. Vậy bổn cung chọn người đứng cách xa bổn cung nhất, mày cau chặt nhất, một bộ dáng cổ hủ, không văn minh.”
“Những người còn lại, đều không thể.”
Lý Yến quay đầu, nhìn theo phương hướng nàng chỉ.
Một lúc sau, hắn duỗi tay ấn xuống lông mày hơi giật giật, nhắm mắt nhỏ giọng, nói: “Đó là thái phó của cô.”
*
Yến hội kết thúc, Lý Tiện Ngư một mình bước lên xe ngựa hồi cung.
Thái giám đưa nàng đến dự tiệu phát hiện ra thiếu một người, liền hỏi: “Ảnh vệ của công chúa không theo ngài hồi cung sao?”
Lý Tiện Ngư nghe vậy, theo bản năng nâng mắt, nhìn lại vào trong đám người.
Thấy đã không nhìn thấy bóng dáng thiếu niên, nhẹ nhàng rũ mắt xuống, nhỏ giọng che giấu thay hắn: “Hắn đi mua vài thứ, một chút nữa sẽ trở về. Ngươi đưa ta hồi cung trước là được.”
Thái giám chắp tay tuân lệnh.
Mấy canh giờ sau, trên một con đường hẻo lánh ở thành đông.
Sau khi kết thúc bữa tiệc, Tiết Mậu lại cùng đám hồ bằng cẩu hữu uống không ít rượu, đang say khướt đi trên đường, hét to tên tiểu thiếp mình mới nạp: “Liễu Chi, tới đây, tới đây hầu hạ gia đi ngủ ——”
Đang nói, đột nhiên chân hắn dẫm phải thứ gì đó, thân thể vốn lung lay lại nghiêng người, ngã rầm trên mặt đất.
Tiết Mậu cố gắng đứng dậy, chửi rủa một cách không sạch sẽ: “Hầu hạ người cũng không xong, ngày mai lão tử sẽ bán ngươi cho nhà chứa ——”
Lời mới nói được một nửa, hắn theo bản năng cúi đầu.
Đột nhiên, nhìn thấy một đôi mắt chết không nhắm mắt.
Vướng ngã hắn, không phải thứ gì khác, mà chính là vài tên lâu la thường ngày đi theo hắn tác oai tác quái.
Tiết Mậu kêu to một tiếng, tỉnh rượu hơn phân nửa, ngã ngửa và cố gắng chạy trốn.
Chỉ là không đợi hắn bò dậy, trên tay lập tức truyền đến cơn đau tê dại.
Một lưỡi kiếm sắc bén xuyên lòng bàn tay hắn và ghim hắn xuống mặt đất.
Sau khi hét to như giết lợn, Tiết Mậu cuối cùng cũng nhìn rõ tình cảnh trước mặt.
Sắp tới giờ cấm đi lại ban đêm, hoàng hôn dần buông.
Thi thể rải rác khắp lối đi trên đường mòn hẻo lánh, mà tay hắn bị kiếm xuyên qua lòng bàn tay. Đối diện là thiếu niên mặc y phục đen mang mặt nạ sắt, không nhìn rõ dung mạo, mắt phượng lộ ra ngoài mặt lạ lạnh như bằng, đang nhìn hắn như nhìn một vật chết.
Hai chân Tiết Mậu run rẩy, run run rẩy rẩy muốn tìm túi tiền của bản thân: “Đừng giết ta, đừng giết ta, ngươi muốn bao nhiêu bạc, ta đều có thể cho ngươi ——”
Lời còn chưa dứt, thiếu niên đã rút lại trường kiếm.
Máu tươi phun ra như tơ, Tiết Mậu lại gào thét thảm thiết, che bàn tay lại, lăn lộn trên mặt đất.
Thiếu niên lạnh lùng nhìn hắn, như là nhìn một con chó chết.
“Dẫn ta đi vào Minh Nguyệt Dạ.”
Cả người Tiết Mậu đầy mồ hôi, nghe thấy mấy chữ này lại run rẩy: “Minh Nguyệt Dạ? Sao ngươi lại biết?”
Thiếu niên không trả lời, lưỡi kiếm vung lên, đặt lên cổ hắn.
Sắc mặt Tiết Mậu trở lên trắng bệch: “Đừng, đừng, đừng giết ta. Ta dẫn ngươi đi.”
Thiếu niên lạnh lùng nhìn hắn, lui lại một bước, ẩn mình vào bóng đêm.
“Dẫn đường.”
Hai người cứ như vậy một trước một sau đi ở trên đường.
Cho đến khi, đồng hồ nước nơi xa vang lên, đã đến giờ cấm đi lại ban đêm.
Tiết Mậu chịu đựng cơn đau, tròng mắt đảo đảo, lặng lẽ đổi lại hướng đi, ý đồ đổi hướng đi tới chỗ một hàng lính gác cổng thành đang tuần tra nơi xa.
Chỉ là còn chưa đi được vài bước, lưỡi kiếm lạnh băng lại kề lên cổ hắn.
Một dòng máu chảy ra, giọng nói lạnh băng của thiếu niên vang lên ở phía sau hắn: “Ngươi có thể thử xem, là lính canh cửa thành tới trước, hay là máu ngươi chảy cạn trước.”
Trên cổ truyền đến cơn đau nhói, hai chân Tiết Mậu mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống mặt đất.
Hắn gật đầu như gà mổ thóc, môi run run: “Ta đã biết, ta đã biết. Ta sẽ dẫn ngài tới đó.”
Tiết Mậu không dám tiếp tục lỗ mãng, đi dọc theo đường mòn hồi lâu, lại đi vào một hẻm nhỏ không nổi bật, cuối cùng dừng lại ở chỗ sâu nhất trong hẻm nhỏ.
Hắn nói: “Chính là nơi này. Ngài, ngài có thể thả ta đi chưa?”
Lâm Uyên ngước mắt.
Trước mắt là một tòa hoa lâu rất tầm thường.
Khi đến giờ cấm đi lại ban đêm, trên đường đã không còn bóng người nào.
Nhưng trong hoa lâu đèn đuốc vẫn sáng trưng như cũ, còn thường thường truyền đến âm thanh nam tử suồng sã, cùng tiếng cười duyên dáng như chuông bạc của nữ tử.
Không khí kiều diễm, nhìn không ra chút dấu vết điên cuồng, thị huyết của Minh Nguyệt Dạ.
Lâm Uyên ôm kiếm vào lòng, ánh mắt nhàn nhạt: “Đi vào.”
Tiết Mậu lại không di chuyển, chỉ cười nói: “Cứ như vậy đi vào thì chỉ là hoa lâu bình thường. Còn cần một cái tín vật mới được.”
Lâm Uyên nói: “Mặt nạ đá hồng ngọc?”
Tiết Mậu sửng sốt, sau đó gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng vậy. Mặt nạ kia, ta để ở trong phòng ngủ của ta. Hiện tại, ta trở về lấy cho ngài.”
Tiết Mậu nói, hơi cúi đầu, che giấu sự hung dữ dưới đáy mắt.
Chỉ cần có thể quay lại dinh thự Tiết gia được canh gác nghiêm ngặt, hắn sẽ có biện pháp để thiếu niên này có đi mà không có về. ( truyện đăng trên app TᎽT)
Hắn nhất định phải giết hắn ta, không, giết thôi còn chưa đủ.
Hắn muốn băm hắn ta thành trăm mảnh, để hắn ta muốn sống không được muốn chết không xong ——
Lâm Uyên vẫn bình tĩnh như cũ, hỏi: “Ngoại trừ mặt nạ đá hồng ngọc, còn cần cái gì nữa không?”
Trong lòng Tiết Mậu nảy sinh ý nghĩ xấu xa, nhất thời không kịp suy trĩ, trả lời theo bản năng: “Minh Nguyệt Dạ chỉ làm ăn với khách quen. Đương nhiên phải cần khách quen dẫn đường. Nếu không có khách quen, không có khả năng để một người cứ đi vào như vậy.”
Tiết Mậu nói, thẳng lưng, nửa kiêu ngạo nửa uy hiếp nói: “Nếu thật sự không có người quen, vậy thân phận phải thật sự tôn quý mới được —— phụ thân ta là Tả Bộc Dạ thượng thư, dưới vài người trên mấy vạn người. Cho dù không có người quen dẫn đường, ta cũng có thể đi vào.”
Lâm Uyên lạnh lùng hắn, tựa như đang phận biệt hắn nói thật hay giả.
Sau một lúc, ánh mắt dừng lại trên người Tiết Mậu toàn thân máu tươi hỗn độn, trong đôi mắt phượng lạnh lùng như hồ nước không có một tia cảm xúc, tựa như đang nhìn một đồ vật đã hoàn toàn mất giá trị.
Tiết Mậu hiện tại đã không còn thích hợp dẫn đường.
Mà quyền quý trên đời thích dạo chơi ở Minh Nguyệt Dạ cũng hoàn toàn không phải chỉ có một mình hắn.
Tiết Mậu phát hiện ra không đúng, sắc mặt trắng xanh, xoay người muốn chạy.
“Cứu ——”
Một chữ mới phát ra miệng, mũi kiếm sắc bén đã đâm vào cổ họng Tiết Mậu.
Máu tươi tuôn ra, nhuộm lên đá xanh trước cửa hoa lâu một màu đỏ kiều diễm.