Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 43: Ta mang ngươi đi chơi
Trong bất tri bất giác, bọn họ đi vòng qua tấm bình phong kim tước, bước vào trong nội điện.
Trong điện vẫn tràn ngập mùi hương mà Lý Tiện Ngư không thích, mùi hương giống như xạ hương mà cũng không phải là xạ hương, thậm chí còn nồng đậm hơn rất nhiều so với lần trước nàng đến đây.
Lý Tiện Ngư không thể không nín thở đi vào bên trong, khi nàng cảm thấy chính mình sắp không thể nín thở được nữa, rốt cuộc ở chỗ sâu trong bức màn đỏ nhìn thấy được hoàng tỷ Ninh Ý.
Nàng vẫn lười biếng dựa vào trên chiếc giường mỹ nhân, đôi mắt phượng khẽ khép lại, tay nhỏ đặt ở trên bụng giống như cũng lười nâng lên.
Hôm nay hoàng tỷ Ninh Ý còn chưa sử dụng cái loại mùi hương mà Lý Tiện Ngư không thích.
Nàng vừa mới tắm gội xong, mùi hương trên người là mùi hương ngọt ngào hỗn hợp của nước hoa hồng và nước ấm, áo ngoài nới lỏng ra, giọt nước trong suốt lăn ở trên da thịt trắng ngọc, khiến người không dám nhìn thêm.
“Thỏ con.”
Ninh Ý nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, vẫy tay làm nàng lại đây: “Hôm nay là ngày lành gì, vậy mà làm muội nghĩ đến đây tìm ta?”
Lý Tiện Ngư ngồi xuống trên chiếc ghế thêu ở bên cạnh, thấy hoàng tỷ lại muốn duỗi tay xoa mặt của nàng, vội vàng từ trong tay áo lấy ra một cái thiệp mời đưa cho nàng: “Hoàng tỷ, là Thái Tử hoàng huynh kêu muội đưa thiệp mời cho tỷ.”
Ý cười trên mặt Ninh Ý phai nhạt một chút.
Đầu ngón tay của nàng dừng lại ở trên má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư, móng tay đỏ thắm ở trên đầu ngón tay khẽ lướt qua, cười nhạt thành tiếng: “Nói đi, thỏ con, muội nhận được lợi ích gì của người đó?”
Lý Tiện Ngư có chút chột dạ.
Nàng thật sự là nhận được lợi ích từ Thái Tử.
Nhưng nàng cảm thấy chuyện này đối với hoàng tỷ Ninh Ý, thậm chí đối với mỗi một vị công chúa Đại Nguyệt mà nói, đều không phải một chuyện gì xấu.
Vì vậy nàng nói đúng sự thật: “Hoàng tỷ, là Thái Tử hoàng huynh nói, nói muốn mời tỷ đến Đông Cung dự tiệc. Nhờ muội đem thiệp mời đưa cho tỷ.”
Nàng suy nghĩ một lát, cảm thấy chắc là không thể giấu được, nên nhỏ giọng nói: “Nghe nói, ngày ấy tất cả nhân vật thế gia nổi tiếng ở Nguyệt Kinh Thành đều sẽ có mặt. Hoàng huynh muốn nhân cơ hội lần này, ở trong yến hội vì hoàng tỷ lựa chọn một vị phò mã.”
Hai chữ phò mã vừa rơi xuống, Ninh Ý chậm rãi rút tay lại.
Nàng híp đôi mắt phượng lại, sau khi nhìn chăm chú Lý Tiện Ngư một lúc lâu, đột nhiên ôm bụng bật cười thành tiếng, giống như là nghe thấy một chuyện gì đó đặc biệt buồn cười vậy: “Phò mã? Vị hoàng huynh kia của ta, vậy mà còn nghĩ muốn lựa chọn phò mã cho ta sao?”
Nàng cúi người ghé sát vào và duỗi tay sờ sờ gương mặt của Lý Tiện Ngư: “Thỏ con, muội cảm thấy ta cần thứ này sao?”
Nàng mới từ trong nước tắm bước ra, đầu ngón tay nóng đến như vậy, làm Lý Tiện Ngư theo bản năng mà lùi thân thể ra phía sau.
Sau khi nàng trốn tránh, trong lúc vô tình ánh mắt của nàng rũ xuống, nhìn thấy áo trong theo động tác cúi người của hoàng tỷ Ninh Ý mà mở rộng ra một chút, lộ ra một đường xanh ngọc phập phồng và vài vết đỏ thắm giống như hoa rơi.
Hai má của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Lực tay của tiểu cung nữ bên người hoàng tỷ cũng quá mạnh rồi, khi tắm gội còn đem da thịt của hoàng tỷ xoa bóp đỏ cả lên.”
Nàng vừa mới dứt lời, ý cười ở trên mặt của Ninh Ý càng đậm một chút.
“Thỏ con, muội thật sự là cái gì cũng đều không biết.” Ninh Ý tự cười một lúc, lại nói: “Ảnh vệ kia của muội, cũng là một người không được việc. Lâu như vậy, mà cái gì cũng chưa dạy muội sao?”
Lý Tiện Ngư hơi cau mày lại.
Tuy rằng nàng không hiểu lắm, chuyện này có liên quan gì đến Lâm Uyên, nhưng cũng không thích vô duyên vô cớ mà nói Lâm Uyên không đúng, mặc dù người đó là hoàng tỷ của nàng.
Vì vậy nàng xoay người lại, nhíu mày đáp trả lại: “Lâm Uyên hắn rất tốt.”
Ngoài ra Lâm Uyên cũng không phải là cái gì cũng chưa dạy nàng. ( truyện trên app T Y T)
Lâm Uyên dạy nàng nghe âm thanh xác định vị trí, chỉ là thời gian quá ngắn, nàng còn chưa kịp học xong.
Ninh Ý lại cười: “Thỏ con còn học được bảo vệ đồ vật của mình.”
Lý Tiện Ngư mím môi, không trả lời nàng, chỉ là đem thiệp mời lại lần nữa đưa vào trong tay nàng: “Hoàng tỷ muốn cười Gia Ninh thì cứ cười đi. Nhưng sau khi cười xong, tỷ nhớ rõ đi dự tiệc là được.”
Ninh Ý nhìn nàng, mắt phượng có hứng thú mà xoay chuyển.
“Ta vốn dĩ là không muốn đi.” Ninh Ý thay đổi tư thế, giọng điệu lười biếng: “Nhưng nề hà người bên cạnh muội không dùng được. Cho nên làm ta không thể không cầm lấy tấm thiệp mời này.”
Ninh Ý nhẹ cầm lấy tấm thiệp mời kia, cười như không cười mà nhìn Lý Tiện Ngư, sau đó lại ghé sát vào một chút nhẹ nhàng thở ra một hơi và nói nhỏ vào lỗ tai nàng: “Thỏ con, tuy nói là lựa chọn phò mã cho ta, nhưng nếu muội nhìn trúng ai thì cứ nói với hoàng tỷ một tiếng. Hoàng tỷ sẽ có cách đem người đó mang vào trong cung.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng sửng sốt, kinh ngạc quay sang nhìn về phía nàng.
Mang vào trong cung?
Giống như là lúc trước nàng mang Lâm Uyên vào trong cung sao?
Nhưng, một công chúa chỉ có thể có một vị ảnh vệ.
Ngoại trừ, ý của hoàng tỷ Ninh Ý, là làm nàng đổi một ảnh vệ khác.
Nhưng Lâm Uyên rất tốt, tại sao muốn đổi hắn đi chứ?
Lý Tiện Ngư nghĩ không ra.
Nàng đứng dậy từ trên ghế hoa hồng, nhẹ nhàng lắc đầu từ chối: “Đây là yến hội được tổ chức vì lựa chọn phò mã cho hoàng tỷ, Gia Ninh mới sẽ không nhìn trúng ai ở trong đó đâu.”
Nàng nói, nhẹ nhàng cong cong mi, nghiêm túc nói: “Ngoài ra, muội đã có Lâm Uyên rồi.”
Có lẽ là giọng điệu của nàng quá mức chân thành, khiến Ninh Ý rút lại ý cười, ngước đôi mắt phượng lên lộ ra vẻ rất có hứng thú mà nhìn về phía nàng.
Một lúc sau, Ninh Ý nhẹ nhàng vuốt ve thiệp mời ở trong tay, nói một cách sâu xa: “Thỏ con, tình cảm lúc niên thiếu tất nhiên là đáng quý. Nhưng lời nói cũng không cần nói quá chắc chắn. Rốt cuộc cả đời này còn rất dài.”
Ninh Ý nói khẽ mỉm cười, giống như có chút mệt mỏi nên không nói chuyện nữa, chỉ là lấy tay chống cằm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tấm thiệp mời kia đã bị nàng đặt ở dưới mái tóc đen dài, mỏng manh giống như một mảnh sứ.
Lý Tiện Ngư ở yên tại chỗ đợi một lúc, thấy hoàng tỷ Ninh Ý giống như đã ngủ rồi, nàng nghĩ rằng coi như mình đã đưa thiệp mời xong.
Cho nên nàng bước đi nhẹ nhàng, lặng lẽ lui về phía cửa điện.
Chờ khi đi vòng qua tấm bình phong kim tước, rốt cuộc nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của hoàng tỷ, tiếng cười mang theo vẻ sâu xa và trêu chọc.
“Thỏ con, cả đời này của muội nha, có lẽ là sẽ thích rất nhiều người.”
*
Lý Tiện Ngư cảm thấy câu nói này của hoàng tỷ rất đúng.
Ngay từ lúc bắt đầu, nàng thích nhất người hầu hạ bên người nàng là Trúc Từ, sau đó Nguyệt Kiến tới, nàng lại thích Nguyệt Kiến.
Sau đó, trong điện lần lượt tới rất nhiều tiểu cung nữ hoạt bát đáng yêu, nàng cũng rất thích các nàng ấy, còn bởi vì vậy mà chia rất nhiều đóa hoa làm bằng nhung cho các tiểu cung nữ.
Nhưng chuyện này đều không ảnh hưởng đến việc nàng ôm kẹo đậu phộng mới vừa làm xong quay về tẩm điện của mình, muốn dỗ dành tốt Lâm Uyên, người có thể vẫn còn đang tức giận với nàng.
“Lâm Uyên.”
Lý Tiện Ngư đem tấm bình phong che lại, mi mắt cong cong mà đứng ở dưới xà nhà, nhẹ giọng kêu: “Ngươi mau xuống dưới đây, ta mang kẹo đậu phộng về cho ngươi nè.”
Thiếu niên nhảy xuống từ trên xà nhà, ngước đôi mắt đen nhánh của mình lên và nhìn về phía nàng, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Không cần.”
Hắn vốn dĩ không thích ăn đồ ngọt. Càng chớ nói đến là hắn mới vừa dùng cơm trưa xong.
Lý Tiện Ngư cũng nhìn về phía hắn, suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói: “Lâm Uyên, ngươi còn đang giận ta sao?”
Lâm Uyên nhàn nhạt rũ mắt xuống: “Không có.”
Mới vừa rồi khi Lý Tiện Ngư rời đi, hắn một mình ngồi ở trên xà nhà suy nghĩ một lúc lâu.
Cuối cùng cũng là hiểu rõ là hắn đi quá giới hạn.
Hắn và Lý Tiện Ngư đơn giản chỉ là mối quan hệ của công chúa và ảnh vệ, nàng cho hắn chỗ ở, hắn phụ trách bảo vệ an toàn của nàng, chỉ vậy mà thôi. Ba tháng sau, mối quan hệ đơn giản này cũng sẽ không còn nữa, thậm chí quãng đời còn lại chắc cũng sẽ không thể gặp lại nhau.
Lý Tiện Ngư khen ai, thân thiết với ai, nhớ mong ai, thì cũng không có quan hệ gì với hắn hết.
Càng chưa nói tới việc bởi vì vậy mà tức giận.
Nhưng đột nhiên, một lần nữa phân rõ giới hạn lại bị đánh vỡ.
Lý Tiện Ngư nhấc váy lên đến gần hắn một chút, ở trong ánh sáng lờ mờ ở trong điện ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Khi đi tới đây nàng đi ngang qua cây hoa quế ở trong sân, trên người nàng cũng nhiễm mùi hương hoa quế nhàn nhạt, một đôi lông mi vừa dài vừa cong vút, uyển chuyển nhẹ nhàng chớp chớp, giống như là có những ngôi sao đang từ từ dâng lên từ sau bức màn buông xuống này.
Nàng nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn như vậy, khiến Lâm Uyên cảm giác như đang đối mặt với kẻ địch, cực kỳ không thích ứng mà quay mặt sang chỗ khác.
Nhưng nàng rất nhanh đưa ra kết luận.
“Lâm Uyên, ngươi còn đang tức giận nha?”
Mày kiếm của Lâm Uyên nhíu chặt lại, chưa kịp mở miệng phủ nhận, thì Lý Tiện Ngư thoải mái hào phóng mà nhét một tấm thiệp mời vào trong tay của hắn.
Sau giờ ngọ ánh nắng dịu nhẹ, thiếu nữ trong tay cầm một cái thiệp mời khác giống y như đúc cái mà hắn đang cầm và ngước mắt lên nhìn hắn, má lúm đồng tiền bên môi nhợt nhạt, tiếng cười trong trẻo.
“Ta mang ngươi đi ra ngoài chơi, ngươi đừng giận ta nữa nhé.”
Trong điện vẫn tràn ngập mùi hương mà Lý Tiện Ngư không thích, mùi hương giống như xạ hương mà cũng không phải là xạ hương, thậm chí còn nồng đậm hơn rất nhiều so với lần trước nàng đến đây.
Lý Tiện Ngư không thể không nín thở đi vào bên trong, khi nàng cảm thấy chính mình sắp không thể nín thở được nữa, rốt cuộc ở chỗ sâu trong bức màn đỏ nhìn thấy được hoàng tỷ Ninh Ý.
Nàng vẫn lười biếng dựa vào trên chiếc giường mỹ nhân, đôi mắt phượng khẽ khép lại, tay nhỏ đặt ở trên bụng giống như cũng lười nâng lên.
Hôm nay hoàng tỷ Ninh Ý còn chưa sử dụng cái loại mùi hương mà Lý Tiện Ngư không thích.
Nàng vừa mới tắm gội xong, mùi hương trên người là mùi hương ngọt ngào hỗn hợp của nước hoa hồng và nước ấm, áo ngoài nới lỏng ra, giọt nước trong suốt lăn ở trên da thịt trắng ngọc, khiến người không dám nhìn thêm.
“Thỏ con.”
Ninh Ý nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng, vẫy tay làm nàng lại đây: “Hôm nay là ngày lành gì, vậy mà làm muội nghĩ đến đây tìm ta?”
Lý Tiện Ngư ngồi xuống trên chiếc ghế thêu ở bên cạnh, thấy hoàng tỷ lại muốn duỗi tay xoa mặt của nàng, vội vàng từ trong tay áo lấy ra một cái thiệp mời đưa cho nàng: “Hoàng tỷ, là Thái Tử hoàng huynh kêu muội đưa thiệp mời cho tỷ.”
Ý cười trên mặt Ninh Ý phai nhạt một chút.
Đầu ngón tay của nàng dừng lại ở trên má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư, móng tay đỏ thắm ở trên đầu ngón tay khẽ lướt qua, cười nhạt thành tiếng: “Nói đi, thỏ con, muội nhận được lợi ích gì của người đó?”
Lý Tiện Ngư có chút chột dạ.
Nàng thật sự là nhận được lợi ích từ Thái Tử.
Nhưng nàng cảm thấy chuyện này đối với hoàng tỷ Ninh Ý, thậm chí đối với mỗi một vị công chúa Đại Nguyệt mà nói, đều không phải một chuyện gì xấu.
Vì vậy nàng nói đúng sự thật: “Hoàng tỷ, là Thái Tử hoàng huynh nói, nói muốn mời tỷ đến Đông Cung dự tiệc. Nhờ muội đem thiệp mời đưa cho tỷ.”
Nàng suy nghĩ một lát, cảm thấy chắc là không thể giấu được, nên nhỏ giọng nói: “Nghe nói, ngày ấy tất cả nhân vật thế gia nổi tiếng ở Nguyệt Kinh Thành đều sẽ có mặt. Hoàng huynh muốn nhân cơ hội lần này, ở trong yến hội vì hoàng tỷ lựa chọn một vị phò mã.”
Hai chữ phò mã vừa rơi xuống, Ninh Ý chậm rãi rút tay lại.
Nàng híp đôi mắt phượng lại, sau khi nhìn chăm chú Lý Tiện Ngư một lúc lâu, đột nhiên ôm bụng bật cười thành tiếng, giống như là nghe thấy một chuyện gì đó đặc biệt buồn cười vậy: “Phò mã? Vị hoàng huynh kia của ta, vậy mà còn nghĩ muốn lựa chọn phò mã cho ta sao?”
Nàng cúi người ghé sát vào và duỗi tay sờ sờ gương mặt của Lý Tiện Ngư: “Thỏ con, muội cảm thấy ta cần thứ này sao?”
Nàng mới từ trong nước tắm bước ra, đầu ngón tay nóng đến như vậy, làm Lý Tiện Ngư theo bản năng mà lùi thân thể ra phía sau.
Sau khi nàng trốn tránh, trong lúc vô tình ánh mắt của nàng rũ xuống, nhìn thấy áo trong theo động tác cúi người của hoàng tỷ Ninh Ý mà mở rộng ra một chút, lộ ra một đường xanh ngọc phập phồng và vài vết đỏ thắm giống như hoa rơi.
Hai má của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Lực tay của tiểu cung nữ bên người hoàng tỷ cũng quá mạnh rồi, khi tắm gội còn đem da thịt của hoàng tỷ xoa bóp đỏ cả lên.”
Nàng vừa mới dứt lời, ý cười ở trên mặt của Ninh Ý càng đậm một chút.
“Thỏ con, muội thật sự là cái gì cũng đều không biết.” Ninh Ý tự cười một lúc, lại nói: “Ảnh vệ kia của muội, cũng là một người không được việc. Lâu như vậy, mà cái gì cũng chưa dạy muội sao?”
Lý Tiện Ngư hơi cau mày lại.
Tuy rằng nàng không hiểu lắm, chuyện này có liên quan gì đến Lâm Uyên, nhưng cũng không thích vô duyên vô cớ mà nói Lâm Uyên không đúng, mặc dù người đó là hoàng tỷ của nàng.
Vì vậy nàng xoay người lại, nhíu mày đáp trả lại: “Lâm Uyên hắn rất tốt.”
Ngoài ra Lâm Uyên cũng không phải là cái gì cũng chưa dạy nàng. ( truyện trên app T Y T)
Lâm Uyên dạy nàng nghe âm thanh xác định vị trí, chỉ là thời gian quá ngắn, nàng còn chưa kịp học xong.
Ninh Ý lại cười: “Thỏ con còn học được bảo vệ đồ vật của mình.”
Lý Tiện Ngư mím môi, không trả lời nàng, chỉ là đem thiệp mời lại lần nữa đưa vào trong tay nàng: “Hoàng tỷ muốn cười Gia Ninh thì cứ cười đi. Nhưng sau khi cười xong, tỷ nhớ rõ đi dự tiệc là được.”
Ninh Ý nhìn nàng, mắt phượng có hứng thú mà xoay chuyển.
“Ta vốn dĩ là không muốn đi.” Ninh Ý thay đổi tư thế, giọng điệu lười biếng: “Nhưng nề hà người bên cạnh muội không dùng được. Cho nên làm ta không thể không cầm lấy tấm thiệp mời này.”
Ninh Ý nhẹ cầm lấy tấm thiệp mời kia, cười như không cười mà nhìn Lý Tiện Ngư, sau đó lại ghé sát vào một chút nhẹ nhàng thở ra một hơi và nói nhỏ vào lỗ tai nàng: “Thỏ con, tuy nói là lựa chọn phò mã cho ta, nhưng nếu muội nhìn trúng ai thì cứ nói với hoàng tỷ một tiếng. Hoàng tỷ sẽ có cách đem người đó mang vào trong cung.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng sửng sốt, kinh ngạc quay sang nhìn về phía nàng.
Mang vào trong cung?
Giống như là lúc trước nàng mang Lâm Uyên vào trong cung sao?
Nhưng, một công chúa chỉ có thể có một vị ảnh vệ.
Ngoại trừ, ý của hoàng tỷ Ninh Ý, là làm nàng đổi một ảnh vệ khác.
Nhưng Lâm Uyên rất tốt, tại sao muốn đổi hắn đi chứ?
Lý Tiện Ngư nghĩ không ra.
Nàng đứng dậy từ trên ghế hoa hồng, nhẹ nhàng lắc đầu từ chối: “Đây là yến hội được tổ chức vì lựa chọn phò mã cho hoàng tỷ, Gia Ninh mới sẽ không nhìn trúng ai ở trong đó đâu.”
Nàng nói, nhẹ nhàng cong cong mi, nghiêm túc nói: “Ngoài ra, muội đã có Lâm Uyên rồi.”
Có lẽ là giọng điệu của nàng quá mức chân thành, khiến Ninh Ý rút lại ý cười, ngước đôi mắt phượng lên lộ ra vẻ rất có hứng thú mà nhìn về phía nàng.
Một lúc sau, Ninh Ý nhẹ nhàng vuốt ve thiệp mời ở trong tay, nói một cách sâu xa: “Thỏ con, tình cảm lúc niên thiếu tất nhiên là đáng quý. Nhưng lời nói cũng không cần nói quá chắc chắn. Rốt cuộc cả đời này còn rất dài.”
Ninh Ý nói khẽ mỉm cười, giống như có chút mệt mỏi nên không nói chuyện nữa, chỉ là lấy tay chống cằm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tấm thiệp mời kia đã bị nàng đặt ở dưới mái tóc đen dài, mỏng manh giống như một mảnh sứ.
Lý Tiện Ngư ở yên tại chỗ đợi một lúc, thấy hoàng tỷ Ninh Ý giống như đã ngủ rồi, nàng nghĩ rằng coi như mình đã đưa thiệp mời xong.
Cho nên nàng bước đi nhẹ nhàng, lặng lẽ lui về phía cửa điện.
Chờ khi đi vòng qua tấm bình phong kim tước, rốt cuộc nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của hoàng tỷ, tiếng cười mang theo vẻ sâu xa và trêu chọc.
“Thỏ con, cả đời này của muội nha, có lẽ là sẽ thích rất nhiều người.”
*
Lý Tiện Ngư cảm thấy câu nói này của hoàng tỷ rất đúng.
Ngay từ lúc bắt đầu, nàng thích nhất người hầu hạ bên người nàng là Trúc Từ, sau đó Nguyệt Kiến tới, nàng lại thích Nguyệt Kiến.
Sau đó, trong điện lần lượt tới rất nhiều tiểu cung nữ hoạt bát đáng yêu, nàng cũng rất thích các nàng ấy, còn bởi vì vậy mà chia rất nhiều đóa hoa làm bằng nhung cho các tiểu cung nữ.
Nhưng chuyện này đều không ảnh hưởng đến việc nàng ôm kẹo đậu phộng mới vừa làm xong quay về tẩm điện của mình, muốn dỗ dành tốt Lâm Uyên, người có thể vẫn còn đang tức giận với nàng.
“Lâm Uyên.”
Lý Tiện Ngư đem tấm bình phong che lại, mi mắt cong cong mà đứng ở dưới xà nhà, nhẹ giọng kêu: “Ngươi mau xuống dưới đây, ta mang kẹo đậu phộng về cho ngươi nè.”
Thiếu niên nhảy xuống từ trên xà nhà, ngước đôi mắt đen nhánh của mình lên và nhìn về phía nàng, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Không cần.”
Hắn vốn dĩ không thích ăn đồ ngọt. Càng chớ nói đến là hắn mới vừa dùng cơm trưa xong.
Lý Tiện Ngư cũng nhìn về phía hắn, suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói: “Lâm Uyên, ngươi còn đang giận ta sao?”
Lâm Uyên nhàn nhạt rũ mắt xuống: “Không có.”
Mới vừa rồi khi Lý Tiện Ngư rời đi, hắn một mình ngồi ở trên xà nhà suy nghĩ một lúc lâu.
Cuối cùng cũng là hiểu rõ là hắn đi quá giới hạn.
Hắn và Lý Tiện Ngư đơn giản chỉ là mối quan hệ của công chúa và ảnh vệ, nàng cho hắn chỗ ở, hắn phụ trách bảo vệ an toàn của nàng, chỉ vậy mà thôi. Ba tháng sau, mối quan hệ đơn giản này cũng sẽ không còn nữa, thậm chí quãng đời còn lại chắc cũng sẽ không thể gặp lại nhau.
Lý Tiện Ngư khen ai, thân thiết với ai, nhớ mong ai, thì cũng không có quan hệ gì với hắn hết.
Càng chưa nói tới việc bởi vì vậy mà tức giận.
Nhưng đột nhiên, một lần nữa phân rõ giới hạn lại bị đánh vỡ.
Lý Tiện Ngư nhấc váy lên đến gần hắn một chút, ở trong ánh sáng lờ mờ ở trong điện ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Khi đi tới đây nàng đi ngang qua cây hoa quế ở trong sân, trên người nàng cũng nhiễm mùi hương hoa quế nhàn nhạt, một đôi lông mi vừa dài vừa cong vút, uyển chuyển nhẹ nhàng chớp chớp, giống như là có những ngôi sao đang từ từ dâng lên từ sau bức màn buông xuống này.
Nàng nghiêm túc nhìn chăm chú vào hắn như vậy, khiến Lâm Uyên cảm giác như đang đối mặt với kẻ địch, cực kỳ không thích ứng mà quay mặt sang chỗ khác.
Nhưng nàng rất nhanh đưa ra kết luận.
“Lâm Uyên, ngươi còn đang tức giận nha?”
Mày kiếm của Lâm Uyên nhíu chặt lại, chưa kịp mở miệng phủ nhận, thì Lý Tiện Ngư thoải mái hào phóng mà nhét một tấm thiệp mời vào trong tay của hắn.
Sau giờ ngọ ánh nắng dịu nhẹ, thiếu nữ trong tay cầm một cái thiệp mời khác giống y như đúc cái mà hắn đang cầm và ngước mắt lên nhìn hắn, má lúm đồng tiền bên môi nhợt nhạt, tiếng cười trong trẻo.
“Ta mang ngươi đi ra ngoài chơi, ngươi đừng giận ta nữa nhé.”