Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 32: Uống rượu hoa
Lâm Uyên sững sờ.
Ngay sau đó, hắn lùi lại một bước, nghiêng người đi ra khỏi sơn động nhỏ hẹp.
“Xin lỗi.” Hắn hơi mất tự nhiên quay mặt đi, trong bóng đêm thanh âm có chút khàn khàn: “…… Công chúa có muốn tiếp tục chơi xích đu không?”
Lý Tiện Ngư đỏ mặt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Trước tiên, chúng ta về Điện Phi Hương đi.”
Nàng lại nhẹ giọng bổ sung: “Ngày khác lại đến.”
Thiếu niên liếc nhìn nàng một cái, môi mỏng mím chặt, không trả lời.
Hắn nghĩ, không có lần sau.
Trên đường trở về, bóng trăng thăm thẳm, gió đêm nhè nhẹ, dần dần thổi tan hơi nóng trên mặt hai người.
Lý Tiện Ngư đến gần một chút, vươn tay nắm lấy tay áo thiếu niên, nhẹ giọng phá tan không khí yên lặng.
“Vừa rồi nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì bị nhóm Kim Ngô Vệ phát hiện.”
Những ngón tay cầm kiếm của Lâm Uyên đột nhiên siết chặt.
Theo lời Lý Tiện Ngư, hắn không thể không nhớ lại tình huống trong sơn động vừa rồi.
Cảm giác xa lạ nguy hiểm làm cho thiếu niên có chút nôn nóng.
Hắn nghiêng mặt đi, mày kiếm nhíu chặt, cũng không trả lời.
Lý Tiện Ngư nhìn về phía hắn.
Trong bóng đêm, gương mặt thiếu niên nghiêm nghị, lạnh như băng.
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, cảm thấy Lâm Uyên nhất định là đang tức giận nàng.
Dù sao, là do nàng khăng khăng đòi chơi xích đu gỗ, mới kinh động tới nhóm Kim Ngô Vệ tuần tra ban đêm.
Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, có chút áy náy nhíu mi, dự định dỗ hắn.
Nàng nhẹ giọng: “Lâm Uyên, ngươi có muốn đồ vật nào không?”
Thiếu niên mím chặt môi mỏng: “Không có.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy ngươi có chuyện gì muốn làm không?”
Thiếu niên trả lời ngắn gọn: “Báo thù.”
Lần này đến lượt Lý Tiện Ngư khó xử.
Nàng dù sao cũng không thể, cũng đi tìm vài người, giết cho hắn xem.
Nhưng ngay lập tức, nàng nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi của nhóm Kim Ngô Vệ, mắt hạnh hơi sáng lên.
Nàng vươn tay mặt chặt tay áo Lâm Uyên, giọng nói mềm mại.
“Nếu không, ta mang ngươi đi uống rượu hoa đi, ngươi đừng tức giận.”
Trong màn đêm, Lâm Uyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng.
Hắn hỏi: “Công chúa có biết rượu hoa là gì không?”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu: “Biết nha. Ta từng uống rồi.”
Lý Tiện Ngư cong cong mi, rất tự nhiên nói: “Điện Phi Hương của chúng ta thỉnh thoảng cũng sẽ ủ rượu. Không giống như rượu bên ngoài, là dùng sớm sớm và hoa mai để ủ. Rượu ủ như vậy sẽ có vị thanh mát của hoa mai, là loại rượu hoa tốt nhất.”
Nàng rất thích loại rượu như vậy.
Mặc dù tửu lượng nàng không tốt, vừa uống đã say. Say rượu còn lôi kéo Nguyệt Kiến nói chuyện. Nhưng tất cả đều thể ngăn cản nhiệt tình yêu thương của nàng với rượu hoa.
Câu trả lời của nàng làm thiếu niên nghẹn lời. Thật lâu sau, hắn cau mày quay đầu đi: “Công chúa, sau này đừng nhắc tới rượu hoa với người khác nữa.”
“Đặc biệt là nam tử.”
Lý Tiện Ngư không hiểu, giương đôi mắt mơ màng nhẹ nhàng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”
Thiếu niên mím càng chặt đôi môi mỏng, cũng không trả lời, chỉ bước chân nhanh hơn. Lý Tiện Ngư phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp hắn.
Nàng một đường vừa đi theo, vừa tò mò hỏi: “Vì sao không được?”
Lâm Uyên nói: “Không vì sao cả.”
Lý Tiện Ngư lại hỏi: “Hoàng huynh cũng không được sao?”
Lâm Uyên nói: “Không được.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy ——”
Lời nàng mới nói được một nửa, mũi giày thêu kẹt vào vết nứt của viên gạch trên dường, thân thể nàng khẽ lắc một cái, sau đó ngã về phía trước.
Thiếu niên đang sải bước phía trước lập tức xoay người, duỗi tay đỡ cánh tay của nàng.
Lý Tiện Ngư lại không thể dựa vào tay hắn đứng dậy.
Nàng khẽ kêu một tiếng, trong đôi mắt hạnh lấp lánh hơi nước: “Đau quá, Lâm Uyên, ngươi mau thả ta ra.”
Lâm Uyên tưởng rằng mình nắm chặt làm đau nàng, lập tức giảm bớt lực ở bàn tay.
Mà thân thể Lý Tiện Ngư lại như cánh hoa rơi từ trên cành xuống, rất nhanh ngã phịch xuống mặt đất.
Nàng đau không thể đứng dậy, chỉ duỗi tay che lại mắt cá chân mình.
“Đau quá.” Nàng hít một hơi, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Lâm Uyên, ta bị trật chân rồi.”
Lâm Uyên sửng sốt, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhỏ giọng nói: “Ta nhìn xem.”
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt.
Hình như nàng từng nghe các ma ma nói, chân của nữ tử không thể tùy ý cho nam nhân nhìn.
Nếu nam nhân nhìn thì phải cưới nàng.
Vì thế Lý Tiện Ngư nắm chặt tà váy, đỏ mặt lắc đầu liên tục: “Không được. Ngươi không phải đại phu, không thể xem chân ta.”
Lâm Uyên chỉ có thể đưa tay đỡ nàng: “Công chúa còn có thể đứng dậy không?”
Lý Tiện Ngư do dự một chút, thử vươn bàn tay ra bám vào bánh tay hắn, muốn vịn vào đứng dậy. Nhưng vừa động một chút, mắt cá chân đã đau dữ dội, làm nàng ngã phịch xuống đất.
Lý Tiện Ngư nhẹ giọng: “Không được……”
Mặc dù có thể miễn cưỡng đứng dậy, nhưng nàng cũng không thể đi về Điện Phi Hương. Nhưng cũng không thể cứ ngồi ở trên mặt đất như vậy.
Nếu lại bị nhóm Kim Ngô Vệ tuần tra nhìn thấy, truyền tới tai người khác, nhất định sẽ nói nàng là công chúa ngỗ ngược, không tuân thủ quy củ nhất hoàng cung.
Lý Tiện Ngư càng nghĩ càng cảm thấy mặt nóng bừng.
Vì vậy nàng nâng mắt lên, nhìn về phía thiếu niên trước mắt, nhỏ giọng nói: “Lâm Uyên, ngươi có thể giúp ta một việc hay không?”
Lâm Uyên nhướng mi mỏng nhìn nàng.
Thiếu nữ trước mặt đang ngồi quỳ trên nền gạch đất trong đêm thu mát mẻ. Đôi mày thanh mảnh nhíu chặt, một đôi mắt tròn luôn mang theo ý cười giờ phút này phủ đầy sương mù, dưới ánh trăng trong veo như sắp rơi xuống.
Thiếu niên hơi khẽ buông lỏng đôi môi đang mím chặt. Hắn từ từ rũ lông mi xuống, nhẹ giọng nói: “Chuyện gì?”
Lông mi Lý Tiện Ngư đọng sương, thanh âm mềm mại: “Vậy ngươi có thể hay không, có thể đi Thái Y Viện nhìn xem, tối nay, Cố Mẫn Chi, Cố đại nhân có ở đó hay không?”
“Nếu như có ở đó, vậy ngươi mời Cố đại nhân tới đây khám bệnh cho ta. Nhớ rõ phải nói với hắn, mắt cá chân ta bị thương.”
Gió thổi mây bay, ánh trăng ẩn sau đám mây.
Ánh mắt thiếu niên híp lại.“Nếu không thì sao?” Hắn hỏi lại Lý Tiện Ngư.
Thiếu nữ hơi sửng sốt, hiển nhiên có chút do dự: “Nếu không có……”
Toàn bộ Thái Y Viện, thái y nàng quen biết cũng chỉ có Cố đại nhân.
Cũng chỉ có hắn, nàng mới có thể thử cầu tình. Để hắn khi đến Thái Y Viện, đổi địa điểm khám bệnh từ Điện Phi Hương thành một con đường nhỏ khác.
Nếu những thái y khác tới đây, sẽ ghi chép đúng sự thật địa điểm khám bệnh. Vậy chẳng phải là cả hoàng cung sẽ biết chuyện nàng nửa đêm lẻn ra ngoài đi chơi, còn bị trẹo chân sao. Việc này sẽ bị nhóm hoàng tỷ cười nhạo cả đời.
Hai má Lý Tiện Ngư đỏ ửng, lập tức lắc đầu: “Nếu là những thái y khác, vẫn là bỏ đi.”
Lâm Uyên nói ‘ được ’, thanh âm rất nhẹ: “Nơi này cách Thái Y Viện bao xa?”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ: “Nếu đi nhanh, cả đi cả về mất khoảng nửa canh giờ.” ( truyện trên app T Y T)
Lâm Uyên lại hỏi: “Công chúa cứ ngồi ở đây như vậy sao?”
Hai má Lý Tiện Ngư càng nóng: “Nhưng cũng không có biện pháp nào tốt hơn ——”
Lời nàng còn chưa dứt, nàng đã cảm giác ánh trắng trước mắt tối sầm lại. Sau đó, một hơi lạnh tới gần, cơ thể nàng bay lên, được thiếu niên bế ngang lên.
Lý Tiện Ngư vô cùng khiếp sợ, đến nỗi quên mất kêu ra tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Lâm Uyên lại không nhìn nàng.
Một tay hắn đỡ lưng nàng, một tay vòng qua đầu gối nàng, vững vàng ôm chặt lấy nàng, tung người lên bay thẳng về hướng Điện Phi Hương.
Lý Tiện Ngư phục hồi tinh thần, gương mặt ngày càng nóng lên, từ gò má đến hai tai đều đỏ bừng.
Nàng giãy giụa ở trong lòng hắn muốn đứng dậy. Thanh ầm vừa luống cuống và bối rối, lại vừa ngượng ngùng vừa lo lắng, như là muốn thổi khí nóng ra bên ngoài: “Lâm Uyên, ngươi, ngươi, ngươi mau thả ta ra, như vậy không hợp quy củ.”
Lâm Uyên không còn tay để giữ nàng lại, đành ôm đầu gối nàng chặt hơn, tránh cho nàng giãy giụa rơi xuống đất.
Giọng nói hắn lãnh đạm: “Ta chỉ là đưa công chúa trở về.”
Hắn nói: “Cho dù là người Thái Y Viện tới, không phải cũng đưa công chúa trở về như vậy sao?”
Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người.
Nàng ngập ngừng giải thích: “Kỳ thật…… Thái Y Viện có giường tre để nâng người……”
Ngón tay Lâm Uyên đặt trên đầu gối nàng hơi dừng lại một lúc lâu, mới mở miệng nói tiếp, thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ: “Điện Phi Hương đã ở ngay trước mặt. Công chúa còn phải đợi giường tre của Thái Y Viện sao?”
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, không trả lời ngay.
Một lúc sau, nàng lặng lẽ nâng mắt lên, nhìn mắt Lâm Uyên.
Con ngươi hắn đen đặc, u lạnh như hàn đàm. Nhìn trong bóng đêm, vô cùng áp bức và nguy hiểm.
Lý Tiện Ngư thoáng chốc cảm thấy, mình như con cá bị mèo vờn, hoặc như là con thỏ bị vua sói ngậm trong miệng, một chút cũng không dám cử động.
Nàng có chút sợ Lâm Uyên tức giận sẽ buông tay ra, ném nàng xuống đất.
Lâm Uyên không nói thêm nữa.
Thân hình hắn nhanh nhẹn. Mặc dù trong ngực ôm một thiếu nữ, cũng rất nhẹ nhàng tránh thoát cung nhân, mang Lý Tiện Ngư trở về tẩm điện.
Ngay sau đó, hắn lùi lại một bước, nghiêng người đi ra khỏi sơn động nhỏ hẹp.
“Xin lỗi.” Hắn hơi mất tự nhiên quay mặt đi, trong bóng đêm thanh âm có chút khàn khàn: “…… Công chúa có muốn tiếp tục chơi xích đu không?”
Lý Tiện Ngư đỏ mặt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Trước tiên, chúng ta về Điện Phi Hương đi.”
Nàng lại nhẹ giọng bổ sung: “Ngày khác lại đến.”
Thiếu niên liếc nhìn nàng một cái, môi mỏng mím chặt, không trả lời.
Hắn nghĩ, không có lần sau.
Trên đường trở về, bóng trăng thăm thẳm, gió đêm nhè nhẹ, dần dần thổi tan hơi nóng trên mặt hai người.
Lý Tiện Ngư đến gần một chút, vươn tay nắm lấy tay áo thiếu niên, nhẹ giọng phá tan không khí yên lặng.
“Vừa rồi nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì bị nhóm Kim Ngô Vệ phát hiện.”
Những ngón tay cầm kiếm của Lâm Uyên đột nhiên siết chặt.
Theo lời Lý Tiện Ngư, hắn không thể không nhớ lại tình huống trong sơn động vừa rồi.
Cảm giác xa lạ nguy hiểm làm cho thiếu niên có chút nôn nóng.
Hắn nghiêng mặt đi, mày kiếm nhíu chặt, cũng không trả lời.
Lý Tiện Ngư nhìn về phía hắn.
Trong bóng đêm, gương mặt thiếu niên nghiêm nghị, lạnh như băng.
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, cảm thấy Lâm Uyên nhất định là đang tức giận nàng.
Dù sao, là do nàng khăng khăng đòi chơi xích đu gỗ, mới kinh động tới nhóm Kim Ngô Vệ tuần tra ban đêm.
Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, có chút áy náy nhíu mi, dự định dỗ hắn.
Nàng nhẹ giọng: “Lâm Uyên, ngươi có muốn đồ vật nào không?”
Thiếu niên mím chặt môi mỏng: “Không có.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy ngươi có chuyện gì muốn làm không?”
Thiếu niên trả lời ngắn gọn: “Báo thù.”
Lần này đến lượt Lý Tiện Ngư khó xử.
Nàng dù sao cũng không thể, cũng đi tìm vài người, giết cho hắn xem.
Nhưng ngay lập tức, nàng nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi của nhóm Kim Ngô Vệ, mắt hạnh hơi sáng lên.
Nàng vươn tay mặt chặt tay áo Lâm Uyên, giọng nói mềm mại.
“Nếu không, ta mang ngươi đi uống rượu hoa đi, ngươi đừng tức giận.”
Trong màn đêm, Lâm Uyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng.
Hắn hỏi: “Công chúa có biết rượu hoa là gì không?”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu: “Biết nha. Ta từng uống rồi.”
Lý Tiện Ngư cong cong mi, rất tự nhiên nói: “Điện Phi Hương của chúng ta thỉnh thoảng cũng sẽ ủ rượu. Không giống như rượu bên ngoài, là dùng sớm sớm và hoa mai để ủ. Rượu ủ như vậy sẽ có vị thanh mát của hoa mai, là loại rượu hoa tốt nhất.”
Nàng rất thích loại rượu như vậy.
Mặc dù tửu lượng nàng không tốt, vừa uống đã say. Say rượu còn lôi kéo Nguyệt Kiến nói chuyện. Nhưng tất cả đều thể ngăn cản nhiệt tình yêu thương của nàng với rượu hoa.
Câu trả lời của nàng làm thiếu niên nghẹn lời. Thật lâu sau, hắn cau mày quay đầu đi: “Công chúa, sau này đừng nhắc tới rượu hoa với người khác nữa.”
“Đặc biệt là nam tử.”
Lý Tiện Ngư không hiểu, giương đôi mắt mơ màng nhẹ nhàng nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”
Thiếu niên mím càng chặt đôi môi mỏng, cũng không trả lời, chỉ bước chân nhanh hơn. Lý Tiện Ngư phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp hắn.
Nàng một đường vừa đi theo, vừa tò mò hỏi: “Vì sao không được?”
Lâm Uyên nói: “Không vì sao cả.”
Lý Tiện Ngư lại hỏi: “Hoàng huynh cũng không được sao?”
Lâm Uyên nói: “Không được.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy ——”
Lời nàng mới nói được một nửa, mũi giày thêu kẹt vào vết nứt của viên gạch trên dường, thân thể nàng khẽ lắc một cái, sau đó ngã về phía trước.
Thiếu niên đang sải bước phía trước lập tức xoay người, duỗi tay đỡ cánh tay của nàng.
Lý Tiện Ngư lại không thể dựa vào tay hắn đứng dậy.
Nàng khẽ kêu một tiếng, trong đôi mắt hạnh lấp lánh hơi nước: “Đau quá, Lâm Uyên, ngươi mau thả ta ra.”
Lâm Uyên tưởng rằng mình nắm chặt làm đau nàng, lập tức giảm bớt lực ở bàn tay.
Mà thân thể Lý Tiện Ngư lại như cánh hoa rơi từ trên cành xuống, rất nhanh ngã phịch xuống mặt đất.
Nàng đau không thể đứng dậy, chỉ duỗi tay che lại mắt cá chân mình.
“Đau quá.” Nàng hít một hơi, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Lâm Uyên, ta bị trật chân rồi.”
Lâm Uyên sửng sốt, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhỏ giọng nói: “Ta nhìn xem.”
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt.
Hình như nàng từng nghe các ma ma nói, chân của nữ tử không thể tùy ý cho nam nhân nhìn.
Nếu nam nhân nhìn thì phải cưới nàng.
Vì thế Lý Tiện Ngư nắm chặt tà váy, đỏ mặt lắc đầu liên tục: “Không được. Ngươi không phải đại phu, không thể xem chân ta.”
Lâm Uyên chỉ có thể đưa tay đỡ nàng: “Công chúa còn có thể đứng dậy không?”
Lý Tiện Ngư do dự một chút, thử vươn bàn tay ra bám vào bánh tay hắn, muốn vịn vào đứng dậy. Nhưng vừa động một chút, mắt cá chân đã đau dữ dội, làm nàng ngã phịch xuống đất.
Lý Tiện Ngư nhẹ giọng: “Không được……”
Mặc dù có thể miễn cưỡng đứng dậy, nhưng nàng cũng không thể đi về Điện Phi Hương. Nhưng cũng không thể cứ ngồi ở trên mặt đất như vậy.
Nếu lại bị nhóm Kim Ngô Vệ tuần tra nhìn thấy, truyền tới tai người khác, nhất định sẽ nói nàng là công chúa ngỗ ngược, không tuân thủ quy củ nhất hoàng cung.
Lý Tiện Ngư càng nghĩ càng cảm thấy mặt nóng bừng.
Vì vậy nàng nâng mắt lên, nhìn về phía thiếu niên trước mắt, nhỏ giọng nói: “Lâm Uyên, ngươi có thể giúp ta một việc hay không?”
Lâm Uyên nhướng mi mỏng nhìn nàng.
Thiếu nữ trước mặt đang ngồi quỳ trên nền gạch đất trong đêm thu mát mẻ. Đôi mày thanh mảnh nhíu chặt, một đôi mắt tròn luôn mang theo ý cười giờ phút này phủ đầy sương mù, dưới ánh trăng trong veo như sắp rơi xuống.
Thiếu niên hơi khẽ buông lỏng đôi môi đang mím chặt. Hắn từ từ rũ lông mi xuống, nhẹ giọng nói: “Chuyện gì?”
Lông mi Lý Tiện Ngư đọng sương, thanh âm mềm mại: “Vậy ngươi có thể hay không, có thể đi Thái Y Viện nhìn xem, tối nay, Cố Mẫn Chi, Cố đại nhân có ở đó hay không?”
“Nếu như có ở đó, vậy ngươi mời Cố đại nhân tới đây khám bệnh cho ta. Nhớ rõ phải nói với hắn, mắt cá chân ta bị thương.”
Gió thổi mây bay, ánh trăng ẩn sau đám mây.
Ánh mắt thiếu niên híp lại.“Nếu không thì sao?” Hắn hỏi lại Lý Tiện Ngư.
Thiếu nữ hơi sửng sốt, hiển nhiên có chút do dự: “Nếu không có……”
Toàn bộ Thái Y Viện, thái y nàng quen biết cũng chỉ có Cố đại nhân.
Cũng chỉ có hắn, nàng mới có thể thử cầu tình. Để hắn khi đến Thái Y Viện, đổi địa điểm khám bệnh từ Điện Phi Hương thành một con đường nhỏ khác.
Nếu những thái y khác tới đây, sẽ ghi chép đúng sự thật địa điểm khám bệnh. Vậy chẳng phải là cả hoàng cung sẽ biết chuyện nàng nửa đêm lẻn ra ngoài đi chơi, còn bị trẹo chân sao. Việc này sẽ bị nhóm hoàng tỷ cười nhạo cả đời.
Hai má Lý Tiện Ngư đỏ ửng, lập tức lắc đầu: “Nếu là những thái y khác, vẫn là bỏ đi.”
Lâm Uyên nói ‘ được ’, thanh âm rất nhẹ: “Nơi này cách Thái Y Viện bao xa?”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ: “Nếu đi nhanh, cả đi cả về mất khoảng nửa canh giờ.” ( truyện trên app T Y T)
Lâm Uyên lại hỏi: “Công chúa cứ ngồi ở đây như vậy sao?”
Hai má Lý Tiện Ngư càng nóng: “Nhưng cũng không có biện pháp nào tốt hơn ——”
Lời nàng còn chưa dứt, nàng đã cảm giác ánh trắng trước mắt tối sầm lại. Sau đó, một hơi lạnh tới gần, cơ thể nàng bay lên, được thiếu niên bế ngang lên.
Lý Tiện Ngư vô cùng khiếp sợ, đến nỗi quên mất kêu ra tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.
Lâm Uyên lại không nhìn nàng.
Một tay hắn đỡ lưng nàng, một tay vòng qua đầu gối nàng, vững vàng ôm chặt lấy nàng, tung người lên bay thẳng về hướng Điện Phi Hương.
Lý Tiện Ngư phục hồi tinh thần, gương mặt ngày càng nóng lên, từ gò má đến hai tai đều đỏ bừng.
Nàng giãy giụa ở trong lòng hắn muốn đứng dậy. Thanh ầm vừa luống cuống và bối rối, lại vừa ngượng ngùng vừa lo lắng, như là muốn thổi khí nóng ra bên ngoài: “Lâm Uyên, ngươi, ngươi, ngươi mau thả ta ra, như vậy không hợp quy củ.”
Lâm Uyên không còn tay để giữ nàng lại, đành ôm đầu gối nàng chặt hơn, tránh cho nàng giãy giụa rơi xuống đất.
Giọng nói hắn lãnh đạm: “Ta chỉ là đưa công chúa trở về.”
Hắn nói: “Cho dù là người Thái Y Viện tới, không phải cũng đưa công chúa trở về như vậy sao?”
Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người.
Nàng ngập ngừng giải thích: “Kỳ thật…… Thái Y Viện có giường tre để nâng người……”
Ngón tay Lâm Uyên đặt trên đầu gối nàng hơi dừng lại một lúc lâu, mới mở miệng nói tiếp, thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ: “Điện Phi Hương đã ở ngay trước mặt. Công chúa còn phải đợi giường tre của Thái Y Viện sao?”
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, không trả lời ngay.
Một lúc sau, nàng lặng lẽ nâng mắt lên, nhìn mắt Lâm Uyên.
Con ngươi hắn đen đặc, u lạnh như hàn đàm. Nhìn trong bóng đêm, vô cùng áp bức và nguy hiểm.
Lý Tiện Ngư thoáng chốc cảm thấy, mình như con cá bị mèo vờn, hoặc như là con thỏ bị vua sói ngậm trong miệng, một chút cũng không dám cử động.
Nàng có chút sợ Lâm Uyên tức giận sẽ buông tay ra, ném nàng xuống đất.
Lâm Uyên không nói thêm nữa.
Thân hình hắn nhanh nhẹn. Mặc dù trong ngực ôm một thiếu nữ, cũng rất nhẹ nhàng tránh thoát cung nhân, mang Lý Tiện Ngư trở về tẩm điện.