Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 186: Ngoại truyện 31: Cuộc đời viên mãn 5
Ở trong sân trước phủ Tuyên Bình tướng quân.
Hoắc Đình bước nhanh trở về, không đợi thị nữ mở cửa thì lập tức đẩy tấm bình phong trước mắt ra.
Trong phòng sáng sủa sạch sẽ.
Trước tấm bình phong thêu sông núi, bọn thị nữ hầu hạ cúi đầu đứng trong phòng, biểu cảm hơi thấp thỏm.
Hoắc Đình hỏi thị nữ cách hắn gần nhất: “Tử Đàn, phu nhân đâu?”
Thị nữ tên là Tử Đàn cúi người hành lễ, dẫn đường hắn đi ra phía sau tấm bình phong: “Phu nhân đang chờ ngài ở bên cửa sổ.”
Hoắc Đình vội vàng bước qua tấm bình phong, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Cố Thanh Hiểu đang ngồi ngay ngắn sau bàn dài gần sát cửa sổ.
Ăn mặc chỉnh tề, tóc mây xanh đen. Gương mặt thanh lệ tràn đầy ý cười, hoàn toàn không có một chút vẻ khó chịu nào.
Càng quan trọng hơn là đặt ở trước mặt nàng là hai chén chè đậu xanh đã được ướp lạnh đặt ngay ngắn trên bàn.
Hoắc Đình lập tức phát hiện ra hắn bị lừa. Hắn đột nhiên muốn xoay người rời đi nhưng lại bị Cố Thanh Hiểu nhẹ nhàng gọi lại: “Chàng quay đầu muốn đi ngay là đang tức giận với ta sao?”
“Không có.” Hoắc Đình không thể không xoay người lại, ngồi xuống sau bàn dài đối diện nàng, ra lệnh kêu thị nữ hầu hạ gần đó lui ra ngoài. Chờ đến khi tấm bình phong khép lại, hắn lập tức nhíu mày nói: “Nha đầu Chiêu Chiêu này có phải đã tìm tới nàng năn ni ôi, làm nàng một hai phải giúp nó thoát thân không?”
Hắn cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia.
Khi còn nhỏ nha đầu này luôn thích làm nũng, một tiếng cha hai tiếng cha, gọi đến mức làm lòng người mềm mại.
Làm hắn vẫn luôn không thể nhẫn tâm dạy dỗ nàng.
Bây giờ lớn lên một chút thì càng thêm không thể quản được. Cũng không biết là đồ do tên tiểu tử nào đưa mà cũng dám nhận.
Hắn càng nghĩ càng giận, lại đứng dậy lần nữa: “Không được, ta phải đi hậu viện nhìn con bé!”
Cố Thanh Hiểu cũng không ngăn cản hắn, chỉ cười khẽ thành tiếng: “Dựa vào tính tình của Chiêu Chiêu thì trong khoảng thời gian ngắn chàng rời đi này, không biết nó đã chạy đến chỗ nào rồi. Bây giờ chàng quay trở về cũng chỉ có thể nghe thị nữ của nó nói dối thôi.”
Hoắc Đình nhíu chặt mày lại, không thể không thừa nhận nàng nói đúng.
Cố Thanh Hiểu thấy vậy nên đẩy một chén chè đậu xanh ở bên cạnh về phía hắn: “Phòng bếp nhỏ mới làm chè đậu xanh, có thể xem như thanh nhiệt giải nóng.”
Hoắc Đình ngẩng đầu cầm lấy, một hơi uống hết sạch nhưng lửa giận trong lòng vẫn không hề giảm xuống.
Hắn nhịn không được nói: “Niên Niên, nàng cũng không quản Chiêu Chiêu sao?”
Cố Thanh Hiểu liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe môi hơi cong lên: “Chuyện này làm sao ta có thể quản nổi chứ.” Nàng nhẹ cong đuôi lông mày: “Huống chỉ, khi chàng còn trẻ cũng không thiếu lần nhảy qua tường viện nhà ta, khi đó mẫu thân của ta có từng quản chàng không?”
Hoắc Đình bị nàng nói làm cho gương mặt nóng rực lên.
Hắn ho khan nói: “Chuyện đó làm sao có thể giống nhau.”
Hai nhà bọn họ là thế giao, bậc cha chú cùng nhau làm quan ở Giang Lăng. Tuy nói là một văn một võ, nhưng luận cấp bậc quan thì là đồng cấp.
Bậc cha chú của hai nhà Hoắc Cố, một người làm quan chính trực, một người làm quan thanh liêm.
Mặc dù phân biệt là quan văn và võ tướng nhưng cũng coi đối phương là tri kỷ, ngay cả mua viện tử cũng chọn phần đất ở gần nhau.
Khi đó hai nhà làm hàng xóm sống gần nhau, chỉ cách có một ngõ hẻm nhỏ hẹp. Giống như đi ra cửa chính Hoắc gia còn chưa đi được vài bước thì có thể nhìn thấy sư tử đá của Cố gia.
Hắn và Niên Niên cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Bởi vậy cho dù hắn nhảy qua tường viện Cố gia thì cũng là nhảy rất hợp tình hợp lý! Làm sao có thể gộp chung với tên tiểu tử nào đó đến từ bên ngoài chứ!
Hoắc Đình không vui hừ lạnh: “Ta lo lắng Chiêu Chiêu bị người khác lừa.”
Cố Thanh Hiểu cũng cầm chén chè đậu xanh lên.
Nàng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở bên trong, đáy mắt ý cười lấp lánh: “Chàng có còn nhớ mùa hè năm trước. Cũng là khi đang uống chén chè đậu xanh. Công tử của Thượng thư Công Bộ nhảy vào trong sân nhà chúng ta không.”
Hogc Đình vừa nghe thì lập tức giận sôi máu. “Đó là cái tên ăn chơi trác táng!” Hắn đặt chén sứ trong tay lên trên bàn một cái thật mạnh, lạnh lùng nói: “Suốt ngày chơi bời lêu lổng, không phải ở sòng bạc thì là ở Tần lâu Sở quán, không có một chút khí phách của người cha làm quan của hắn.”
“Cái tên khốn vô liêm sỉ này vậy mà cũng dám nhảy qua tường viện nhà chúng ta.”
Cố Thanh Hiểu lấy tay chống cằm, cũng nhớ lại chuyện mùa hè kia.
Nàng cũng là sau này rồi mới biết từ đầu đến cuối. Khi đó Chiêu Chiêu còn chưa cập kê, tính tình mê chơi rất nặng nên suốt ngày muốn len ra khỏi phủ đến Nguyệt Kinh Thành chơi.
Không ngờ rằng ngày ấy khi quay trở về vừa vặn gặp được tên ăn chơi trác táng trong phủ Thượng thư. Hắn cũng không biết là nổi lên tâm tư gì, mở miệng muốn mời Chiêu Chiêu đi Thiên Hương Lâu dùng bữa.
Chiêu Chiêu không để ý tới hắn, cho nên hắn đi theo một đường đến trước cửa phủ tướng quân.
Bởi vì không có thiệp mời nên không vào cửa phủ được, sau đó hắn lại đi vòng đến phía dưới tường viện, sai đám sai vặt đi theo hắn làm thành bức tường người để hắn giẫm lên vai, bò lên đầu tường.
Nhưng một màn này vừa lúc bị Chiêu Chiêu đang chơi đánh đu nhìn thấy được.
Chiêu Chiêu cũng không tức giận mà còn làm bọn thị nữ dọn một cây thang hoa mốc meo cũ kĩ để hắn leo qua
Tên ăn chơi trác táng phủ Thượng thư vô cùng vui mừng, cũng không hề nhìn xem mà lập tức giẫm lên. Vừa đạp lên thì đã làm gãy thanh gỗ trên cây thang, ngã xuống một cái thật mạnh từ trên đầu tường.
Tường viện cao ba trượng, hắn rơi thực sự không nhẹ, nghe nói sau khi bị đưa về phủ thì phải nằm trên giường vài ngày mới có thể miễn cưỡng xuống giường được.
Ngày đó khi hắn có thể ra cửa còn bị cha của hắn lôi đến phủ tướng quân, làm trò trước mặt người hầu đầy viện quỳ xuống nhận sai, có thể nói là chịu nhiều đau khổ.
Cố Thanh Hiểu nhịn cười nói: “Chiêu Chiêu cũng đâu dễ lừa như vậy.”
Nếu là người con bé không vừa mắt thì chưa chắc có thể bước vào sân của con bé.
z
Sau nửa canh giờ, con ngựa đen ngừng ở một ngõ hẻm nhỏ hẹp trong thành tây.
Tạ Uyên một tay ghìm ngựa, nhìn đầu hẻm ở phía xa: “Nếu còn đi tiếp về phía trước thì phải ra khỏi cửa thành của Nguyệt Kinh Thành.”
Chiêu Chiêu cũng nhướng mày lên, nhìn theo ánh mắt của hắn thì quả nhiên nhìn thấy cửa thành màu đỏ ở phía xa.
Nàng cong khóe môi lên, vừa lòng hơi gật đầu một chút, xoay người bước xuống từ trên lưng ngựa, cong mắt mỉm cười với hắn: “Vậy ở chỗ này đi.”
Nàng quay đầu lại tò mò dò hỏi: “Chàng tìm ta muốn hỏi cái gì?”
Tạ Uyên đồng thời xoay người xuống ngựa. Nhưng trong tay vẫn nắm dây cương.
Tư thế đương nhiên là hỏi xong thì sẽ lập tức rời đi.
“Những chuyện đã xảy ra mấy năm nay trong Nguyệt Kinh Thành.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Mấy năm trước, trong Nguyệt Kinh Thành chính sự hỗn loạn, đạo phỉ hoành hành, bá tánh đều cảm thấy lo lắng. Nhưng bây giờ ta lại thấy không phải như vậy.” “Chuyện này nói ra thì thật sự rất dài.” Chiêu Chiêu cười khẽ một tiếng, nhìn xung quanh trái phải, trải một cái khăn rồi ngồi xuống trước một cây hoa đào. Nàng chống cằm nhìn bá tánh bên ngoài hẻm, mày đẹp cong cong: “Phải bắt đầu nói từ lúc tiên đế băng hà.”
Tạ Uyên hơi ngừng lại, cuối cùng cũng buông dây cương trong tay ra.
Hắn cất bước đi đến trước mặt nàng, rũ mắt nhìn nàng: “Nàng nói đi.”
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, đặt khuỷu tay lên trên đầu gối nửa nghiêm túc nói: “Chàng cứ nhìn ta như vậy thì ta không thể nói được.”
Nàng duỗi tay ra hiệu với hắn: “Chàng cao như vậy, còn đứng ở trước mặt ta. Cứ như vậy ở trên cao nhìn xuống ta, không giống như là muốn nói chuyện với ta mà giống như đang thẩm vấn phạm nhân hơn.”
Tạ Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói nhiều. Nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh cách nàng không xa.
Hắn hỏi: “Như vậy có được không?”
Chiêu Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy mặc dù hắn đang ngồi cũng cao hơn một đoạn so với nàng.
Vì vậy nàng đứng dậy ngồi vào trên một tang đá xanh lớn hơi bằng phẳng, lúc này mới nhớ lại nói: “Mấy năm trước, khi tiến đế còn chưa băng hà. Triều chính lúc ấy là do Thái tử cũng chính là Khang Vương sau này tạm thời xử lý. Nhưng Khang Vương sa vào sắc đẹp, hoang phế triều chính. Mà tiên đế bệnh nguy kịch, cũng không thể quản giáo được hắn nên lúc này mới làm cho Nguyệt Kinh Thành loạn thành một cuộn chỉ rối. Tất cả đều nhờ vào vài vị trọng thần trong triều và Thánh Thượng lúc ấy vẫn là Tĩnh Vương cố gắng chống đỡ.”
“Cũng may trước khi tiên đế bệnh tình nguy kịch đã hạ mật chỉ phế Thái tử và lập Tĩnh Vương. Trong Nguyệt Kinh Thành còn bởi vì như vậy mà nổi lên một trận sóng gió rất lớn.” “Tuy nhiên sau khi sóng gió bình ổn. Thánh Thượng lên ngôi, mấy năm chăm lo việc nước, dẹp yên nịnh thần đỡ trung lương, lúc này Nguyệt Kinh Thành mới có cảnh tượng trời yên biển lặng như bây giờ.”
Nàng lại đơn giản nói một chút về chiến tích của Thánh Thượng, mỉm cười bổ sung: “Khi đó ta còn rất nhỏ, những chuyện xưa này đó đều là nghe phụ thân nói. Không nhất định tất cả đều là như vậy. Nhưng chắc hẳn cũng xấp xỉ.”
Tạ Uyên đồng thời ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của nàng nhìn về con đường dài bên ngoài hẻm.
Mặc dù ở nơi hẻo lánh như vậy, trên con đường dài người đi vẫn đông như trẩy hội.
Quầy hoành thánh bên đường đang có vài tên thợ xây đang ăn hoành thánh, lớn tiếng nói chuyện những ngày gần đây nhà ai xây tường mới, xây phòng ở. Mà chủ quán bán hoành thánh bận việc không ngừng, ở bên quầy hàng nóng đến đổ mồ hôi đầy người nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười vui vẻ
Cứ nhìn như vậy thì thật sự hơi giống cảnh tượng bá tánh an cư lạc nghiệp. Trong Nguyệt Kinh Thành từ bách phế đãi hưng đến bá tánh an cư lạc nghiệp, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi thật sự không hề dễ dàng.
Cho dù là từng xem trên tin tình báo hay là nghe nói từ trong miệng của thiếu nữ, không tận mắt nhìn thì không thấy rõ ràng được.
Tạ Uyên không hề nghi ngờ. Hắn đứng dậy từ dưới cây hoa đào, dắt con ngựa đen đang ăn hoa rơi.
Trước khi lên ngựa, hắn quay đầu bình tĩnh dò hỏi: “Tuyên Bình tướng quân là thuộc cấp tiên đế tin tưởng nhất. Bây giờ một đời vua một đời thần —— phụ thân của nàng không sợ sao?”
Chiêu Chiêu cũng đứng dậy từ dưới cây hoa đào. Nàng duỗi tay sửa lại tà váy bị nhăn, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng mang ý cười như cũ: “Không sợ nha.” “Thánh Thượng là minh quân, phân rõ trung lương và gian nịnh. Khi quốc khố của Đại Nguyệt không đủ còn nguyện ý cắt giảm chỉ phí của bản thân để mua quân lương và quần áo mùa đông cho các chiến sĩ ở biên quan. Những việc này chư vị tướng quân đều xem ở trong mắt thì có cái gì để lo lắng chứ.”
Nàng nói như vậy lại giơ tay gỡ bộ diêu hồng ngọc trên đầu xuống, hào phóng duỗi tay đưa cho hắn: “Đúng rồi, cái kiếm tuệ kia ta không thể trả lại cho chàng. Cho nên lấy cái này thay thế đi.”
Tạ Uyên cúi đầu.
Nhìn thấy thiếu nữ đang mỉm cười dưới cây đào, trong lòng bàn tay trắng nõn đặt bộ diêu hoa hải đường nửa nở.
Cánh hoa được khắc bằng hồng ngọc tốt nhất và những sợi tua cùng màu phía dưới đang lắc lư quấn quanh trên đầu ngón tay của nàng, giống như sợi tơ sợi chỉ.
Hắn rũ mắt lần nữa, lạnh nhạt từ chối: “Không cần.”
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp: “Đều nói vô công bất thụ lộc.” (vô công bất thụ lộc: Không có công thì không dám nhận thưởng.)
“Nhưng ta còn muốn đi nhờ con ngựa của chàng đi dạo một vòng trong kinh thành.”
Nàng uể oải thở dài: “Dù sao đây có thể là lần cuối cùng ta có thể đi ra ngoài chơi trong tháng này.”
Tạ Uyên nhướng mày không nói.
Thiếu nữ trước mắt nhìn ngây thơ ngoan ngoãn nhưng động tác nhảy tường quen thuộc như vậy, không hề do dự chút nào hiển nhiên không phải là lần đầu tiên trốn ra khỏi nhà.
Chiêu Chiêu tựa như cũng nhìn ra nghỉ ngờ trong đáy mắt của hắn cho nên đơn giản kể lại chuyện đêm qua cho hắn nghe. Cuối cùng nàng còn thở dài, hơi mang một chút buồn rầu và oán giận nói: “Vừa vặn đó là ngày ta không chuẩn bị ra cửa nên trong túi tay áo không hề đặt cái gì hết. Ta thật sự cho rằng chỉ có kẹp tóc......”
Nếu ngày thường thì trong túi tay áo của nàng ít nhất cũng có thể lấy ra một hộp phấn trang điểm, cái kính tròn nhỏ hoặc là mấy đồ vật khác như trâm cài, khăn thêu.
Cũng không đến mức trùng hợp như vậy, lấy ra một cái thì lấy trúng kiếm tuệ. Chiêu Chiêu nghĩ như vậy thì lại thấy thiếu niên trước mắt nghiêng mặt sang một bên.
Dưới bóng cây ánh nắng loang lổ, hắn rũ lông mi xuống nên không thể nhìn thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt. Nhưng đôi môi mỏng nhợt nhạt kia cong lên thành một độ cung trong giây lát, giống như có ý cười thản nhiên lướt qua. Giống như mùa xuân tới làm băng tuyết tan rã.
Ánh mắt của Chiêu Chiêu kinh ngạc nhìn lại.
Nàng cũng nghiêng mặt theo muốn nhìn xem thật kỹ, nhưng ánh mắt còn chưa dừng trên mặt của hắn thì nụ cười đã biến mất không còn nhìn thấy tung tích.
Hắn ngước đôi mắt phượng hẹp dài lên nhìn nàng, lạnh nhạt nói hai chữ: “Xứng đáng.”
Mắt hạnh của Chiêu Chiêu hơi mở to, bực bội phồng hai má lên: “Rõ ràng là do kiếm tuệ của chàng gây ra chuyện. Tại sao chàng còn cảm thấy vui vẻ khi người khác gặp nạn chứ?”
Tạ Uyên không trả lời.
Hắn xoay người bước lên ngựa trong ánh mắt khó chịu của Chiêu Chiêu, nhưng roi ngựa lại chưa từng rơi xuống. Hắn dừng một lúc lâu ở dưới cây hoa đào, cuối cùng bình tĩnh mở miệng: “Không lên ngựa sao?”
Chiêu Chiêu kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thiếu niên vẻ mặt lạnh nhạt trước mắt, đều hơi nghỉ ngờ là bản thân đã nghe nhầm: “Chàng vừa mới nói cái gì?” Tạ Uyên thản nhiên lặp lại: “Không phải nói muốn đi dạo một vòng Nguyệt Kinh Thành sao?”
Mắt hạnh của Chiêu Chiêu sáng lên.
Nàng không hề do dự nhấc váy chạy chậm lại đây, ở trước khi hắn đổi ý xoay người bước lên lưng ngựa,ngồi vững vàng trên yên ngựa rộng lớn.
Nàng một lần nữa cài bộ diêu hoa hải đường Tạ Uyên không chịu cầm lấy lên trên mái tóc, tâm trạng rất tốt duỗi tay chỉ đường cho hắn: “Ta muốn đi nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện ở Thiên Hương Lâu thành đông, đi nghe cô nương mới tới hát Bình đàn ở trà lâu Thủy Vân trên đường Bạch Hạc. Còn muốn đi Cổ Ngọc Hiên ở thành bắc nhìn xem có đồ cổ mới hay không. Còn có, còn có cửa hàng điểm tâm trong hẻm nghe nói cửa hàng đó mới ra mắt loại điểm tâm mới.....” (Bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang,Trung Quốc) Nhìn thấy nàng muốn nói không ngừng, Tạ Uyên lập tức cắt ngang lời nói của nàng.
“Chỉ những cái mà nàng mới nói thôi thì cả ngày cũng đi không hất.”
Khóe môi của Chiêu Chiêu khẽ cong lên, đuôi lông mày lộ ra ý cười.
“Một ngày đi không hết thì hai ngày nha. Hai ngày đi không hết thì còn có thể ba ngày năm ngày.” Nàng vô cùng tri kỷ nói cho hắn: “Dù sao ta cũng ở trong phủ tướng quân. Khi chàng rảnh rỗi đều có thể đến tìm ta đi chơi.”
Nàng nói hợp lý như vậy, giống như đã sớm tính toán xong hành trình cả một tháng này. Bàn tay nắm dây cương của Tạ Uyên hơi ngừng lại, sau một lúc lâu không có trả lời.
Chiêu Chiêu cũng nhận thấy được.
Nàng nghiêng mặt qua từ trên lưng ngựa, dùng đôi mắt hạnh hoa trong sáng kia nhìn hắn.
Một lúc sau mắt hạnh của nàng cong lên, mỉm cười ngọt ngào: “Đều nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy...... Chắc là chàng không muốn đổi ý đâu có đúng không?”
Nàng còn chưa dứt lời, con ngựa đen lập tức bước lên trên cục đá xanh hơi nhô lên.
Giữa lúc lưng ngựa đang phập phồng lên xuống, thân thể của Chiêu Chiêu cũng hơi lắc lư.
Nhưng nàng còn chưa mở miệng, cánh tay đã nắm thật chặt lại.
“Ngồi yên.” Thiếu niên phía sau nắm chặt dây cương, giọng nói lạnh lùng không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
“...... Nhiều nhất chỉ có thể ở cùng nàng nửa tháng.”
Hoắc Đình bước nhanh trở về, không đợi thị nữ mở cửa thì lập tức đẩy tấm bình phong trước mắt ra.
Trong phòng sáng sủa sạch sẽ.
Trước tấm bình phong thêu sông núi, bọn thị nữ hầu hạ cúi đầu đứng trong phòng, biểu cảm hơi thấp thỏm.
Hoắc Đình hỏi thị nữ cách hắn gần nhất: “Tử Đàn, phu nhân đâu?”
Thị nữ tên là Tử Đàn cúi người hành lễ, dẫn đường hắn đi ra phía sau tấm bình phong: “Phu nhân đang chờ ngài ở bên cửa sổ.”
Hoắc Đình vội vàng bước qua tấm bình phong, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Cố Thanh Hiểu đang ngồi ngay ngắn sau bàn dài gần sát cửa sổ.
Ăn mặc chỉnh tề, tóc mây xanh đen. Gương mặt thanh lệ tràn đầy ý cười, hoàn toàn không có một chút vẻ khó chịu nào.
Càng quan trọng hơn là đặt ở trước mặt nàng là hai chén chè đậu xanh đã được ướp lạnh đặt ngay ngắn trên bàn.
Hoắc Đình lập tức phát hiện ra hắn bị lừa. Hắn đột nhiên muốn xoay người rời đi nhưng lại bị Cố Thanh Hiểu nhẹ nhàng gọi lại: “Chàng quay đầu muốn đi ngay là đang tức giận với ta sao?”
“Không có.” Hoắc Đình không thể không xoay người lại, ngồi xuống sau bàn dài đối diện nàng, ra lệnh kêu thị nữ hầu hạ gần đó lui ra ngoài. Chờ đến khi tấm bình phong khép lại, hắn lập tức nhíu mày nói: “Nha đầu Chiêu Chiêu này có phải đã tìm tới nàng năn ni ôi, làm nàng một hai phải giúp nó thoát thân không?”
Hắn cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia.
Khi còn nhỏ nha đầu này luôn thích làm nũng, một tiếng cha hai tiếng cha, gọi đến mức làm lòng người mềm mại.
Làm hắn vẫn luôn không thể nhẫn tâm dạy dỗ nàng.
Bây giờ lớn lên một chút thì càng thêm không thể quản được. Cũng không biết là đồ do tên tiểu tử nào đưa mà cũng dám nhận.
Hắn càng nghĩ càng giận, lại đứng dậy lần nữa: “Không được, ta phải đi hậu viện nhìn con bé!”
Cố Thanh Hiểu cũng không ngăn cản hắn, chỉ cười khẽ thành tiếng: “Dựa vào tính tình của Chiêu Chiêu thì trong khoảng thời gian ngắn chàng rời đi này, không biết nó đã chạy đến chỗ nào rồi. Bây giờ chàng quay trở về cũng chỉ có thể nghe thị nữ của nó nói dối thôi.”
Hoắc Đình nhíu chặt mày lại, không thể không thừa nhận nàng nói đúng.
Cố Thanh Hiểu thấy vậy nên đẩy một chén chè đậu xanh ở bên cạnh về phía hắn: “Phòng bếp nhỏ mới làm chè đậu xanh, có thể xem như thanh nhiệt giải nóng.”
Hoắc Đình ngẩng đầu cầm lấy, một hơi uống hết sạch nhưng lửa giận trong lòng vẫn không hề giảm xuống.
Hắn nhịn không được nói: “Niên Niên, nàng cũng không quản Chiêu Chiêu sao?”
Cố Thanh Hiểu liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe môi hơi cong lên: “Chuyện này làm sao ta có thể quản nổi chứ.” Nàng nhẹ cong đuôi lông mày: “Huống chỉ, khi chàng còn trẻ cũng không thiếu lần nhảy qua tường viện nhà ta, khi đó mẫu thân của ta có từng quản chàng không?”
Hoắc Đình bị nàng nói làm cho gương mặt nóng rực lên.
Hắn ho khan nói: “Chuyện đó làm sao có thể giống nhau.”
Hai nhà bọn họ là thế giao, bậc cha chú cùng nhau làm quan ở Giang Lăng. Tuy nói là một văn một võ, nhưng luận cấp bậc quan thì là đồng cấp.
Bậc cha chú của hai nhà Hoắc Cố, một người làm quan chính trực, một người làm quan thanh liêm.
Mặc dù phân biệt là quan văn và võ tướng nhưng cũng coi đối phương là tri kỷ, ngay cả mua viện tử cũng chọn phần đất ở gần nhau.
Khi đó hai nhà làm hàng xóm sống gần nhau, chỉ cách có một ngõ hẻm nhỏ hẹp. Giống như đi ra cửa chính Hoắc gia còn chưa đi được vài bước thì có thể nhìn thấy sư tử đá của Cố gia.
Hắn và Niên Niên cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Bởi vậy cho dù hắn nhảy qua tường viện Cố gia thì cũng là nhảy rất hợp tình hợp lý! Làm sao có thể gộp chung với tên tiểu tử nào đó đến từ bên ngoài chứ!
Hoắc Đình không vui hừ lạnh: “Ta lo lắng Chiêu Chiêu bị người khác lừa.”
Cố Thanh Hiểu cũng cầm chén chè đậu xanh lên.
Nàng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở bên trong, đáy mắt ý cười lấp lánh: “Chàng có còn nhớ mùa hè năm trước. Cũng là khi đang uống chén chè đậu xanh. Công tử của Thượng thư Công Bộ nhảy vào trong sân nhà chúng ta không.”
Hogc Đình vừa nghe thì lập tức giận sôi máu. “Đó là cái tên ăn chơi trác táng!” Hắn đặt chén sứ trong tay lên trên bàn một cái thật mạnh, lạnh lùng nói: “Suốt ngày chơi bời lêu lổng, không phải ở sòng bạc thì là ở Tần lâu Sở quán, không có một chút khí phách của người cha làm quan của hắn.”
“Cái tên khốn vô liêm sỉ này vậy mà cũng dám nhảy qua tường viện nhà chúng ta.”
Cố Thanh Hiểu lấy tay chống cằm, cũng nhớ lại chuyện mùa hè kia.
Nàng cũng là sau này rồi mới biết từ đầu đến cuối. Khi đó Chiêu Chiêu còn chưa cập kê, tính tình mê chơi rất nặng nên suốt ngày muốn len ra khỏi phủ đến Nguyệt Kinh Thành chơi.
Không ngờ rằng ngày ấy khi quay trở về vừa vặn gặp được tên ăn chơi trác táng trong phủ Thượng thư. Hắn cũng không biết là nổi lên tâm tư gì, mở miệng muốn mời Chiêu Chiêu đi Thiên Hương Lâu dùng bữa.
Chiêu Chiêu không để ý tới hắn, cho nên hắn đi theo một đường đến trước cửa phủ tướng quân.
Bởi vì không có thiệp mời nên không vào cửa phủ được, sau đó hắn lại đi vòng đến phía dưới tường viện, sai đám sai vặt đi theo hắn làm thành bức tường người để hắn giẫm lên vai, bò lên đầu tường.
Nhưng một màn này vừa lúc bị Chiêu Chiêu đang chơi đánh đu nhìn thấy được.
Chiêu Chiêu cũng không tức giận mà còn làm bọn thị nữ dọn một cây thang hoa mốc meo cũ kĩ để hắn leo qua
Tên ăn chơi trác táng phủ Thượng thư vô cùng vui mừng, cũng không hề nhìn xem mà lập tức giẫm lên. Vừa đạp lên thì đã làm gãy thanh gỗ trên cây thang, ngã xuống một cái thật mạnh từ trên đầu tường.
Tường viện cao ba trượng, hắn rơi thực sự không nhẹ, nghe nói sau khi bị đưa về phủ thì phải nằm trên giường vài ngày mới có thể miễn cưỡng xuống giường được.
Ngày đó khi hắn có thể ra cửa còn bị cha của hắn lôi đến phủ tướng quân, làm trò trước mặt người hầu đầy viện quỳ xuống nhận sai, có thể nói là chịu nhiều đau khổ.
Cố Thanh Hiểu nhịn cười nói: “Chiêu Chiêu cũng đâu dễ lừa như vậy.”
Nếu là người con bé không vừa mắt thì chưa chắc có thể bước vào sân của con bé.
z
Sau nửa canh giờ, con ngựa đen ngừng ở một ngõ hẻm nhỏ hẹp trong thành tây.
Tạ Uyên một tay ghìm ngựa, nhìn đầu hẻm ở phía xa: “Nếu còn đi tiếp về phía trước thì phải ra khỏi cửa thành của Nguyệt Kinh Thành.”
Chiêu Chiêu cũng nhướng mày lên, nhìn theo ánh mắt của hắn thì quả nhiên nhìn thấy cửa thành màu đỏ ở phía xa.
Nàng cong khóe môi lên, vừa lòng hơi gật đầu một chút, xoay người bước xuống từ trên lưng ngựa, cong mắt mỉm cười với hắn: “Vậy ở chỗ này đi.”
Nàng quay đầu lại tò mò dò hỏi: “Chàng tìm ta muốn hỏi cái gì?”
Tạ Uyên đồng thời xoay người xuống ngựa. Nhưng trong tay vẫn nắm dây cương.
Tư thế đương nhiên là hỏi xong thì sẽ lập tức rời đi.
“Những chuyện đã xảy ra mấy năm nay trong Nguyệt Kinh Thành.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Mấy năm trước, trong Nguyệt Kinh Thành chính sự hỗn loạn, đạo phỉ hoành hành, bá tánh đều cảm thấy lo lắng. Nhưng bây giờ ta lại thấy không phải như vậy.” “Chuyện này nói ra thì thật sự rất dài.” Chiêu Chiêu cười khẽ một tiếng, nhìn xung quanh trái phải, trải một cái khăn rồi ngồi xuống trước một cây hoa đào. Nàng chống cằm nhìn bá tánh bên ngoài hẻm, mày đẹp cong cong: “Phải bắt đầu nói từ lúc tiên đế băng hà.”
Tạ Uyên hơi ngừng lại, cuối cùng cũng buông dây cương trong tay ra.
Hắn cất bước đi đến trước mặt nàng, rũ mắt nhìn nàng: “Nàng nói đi.”
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, đặt khuỷu tay lên trên đầu gối nửa nghiêm túc nói: “Chàng cứ nhìn ta như vậy thì ta không thể nói được.”
Nàng duỗi tay ra hiệu với hắn: “Chàng cao như vậy, còn đứng ở trước mặt ta. Cứ như vậy ở trên cao nhìn xuống ta, không giống như là muốn nói chuyện với ta mà giống như đang thẩm vấn phạm nhân hơn.”
Tạ Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói nhiều. Nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh cách nàng không xa.
Hắn hỏi: “Như vậy có được không?”
Chiêu Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy mặc dù hắn đang ngồi cũng cao hơn một đoạn so với nàng.
Vì vậy nàng đứng dậy ngồi vào trên một tang đá xanh lớn hơi bằng phẳng, lúc này mới nhớ lại nói: “Mấy năm trước, khi tiến đế còn chưa băng hà. Triều chính lúc ấy là do Thái tử cũng chính là Khang Vương sau này tạm thời xử lý. Nhưng Khang Vương sa vào sắc đẹp, hoang phế triều chính. Mà tiên đế bệnh nguy kịch, cũng không thể quản giáo được hắn nên lúc này mới làm cho Nguyệt Kinh Thành loạn thành một cuộn chỉ rối. Tất cả đều nhờ vào vài vị trọng thần trong triều và Thánh Thượng lúc ấy vẫn là Tĩnh Vương cố gắng chống đỡ.”
“Cũng may trước khi tiên đế bệnh tình nguy kịch đã hạ mật chỉ phế Thái tử và lập Tĩnh Vương. Trong Nguyệt Kinh Thành còn bởi vì như vậy mà nổi lên một trận sóng gió rất lớn.” “Tuy nhiên sau khi sóng gió bình ổn. Thánh Thượng lên ngôi, mấy năm chăm lo việc nước, dẹp yên nịnh thần đỡ trung lương, lúc này Nguyệt Kinh Thành mới có cảnh tượng trời yên biển lặng như bây giờ.”
Nàng lại đơn giản nói một chút về chiến tích của Thánh Thượng, mỉm cười bổ sung: “Khi đó ta còn rất nhỏ, những chuyện xưa này đó đều là nghe phụ thân nói. Không nhất định tất cả đều là như vậy. Nhưng chắc hẳn cũng xấp xỉ.”
Tạ Uyên đồng thời ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của nàng nhìn về con đường dài bên ngoài hẻm.
Mặc dù ở nơi hẻo lánh như vậy, trên con đường dài người đi vẫn đông như trẩy hội.
Quầy hoành thánh bên đường đang có vài tên thợ xây đang ăn hoành thánh, lớn tiếng nói chuyện những ngày gần đây nhà ai xây tường mới, xây phòng ở. Mà chủ quán bán hoành thánh bận việc không ngừng, ở bên quầy hàng nóng đến đổ mồ hôi đầy người nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười vui vẻ
Cứ nhìn như vậy thì thật sự hơi giống cảnh tượng bá tánh an cư lạc nghiệp. Trong Nguyệt Kinh Thành từ bách phế đãi hưng đến bá tánh an cư lạc nghiệp, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi thật sự không hề dễ dàng.
Cho dù là từng xem trên tin tình báo hay là nghe nói từ trong miệng của thiếu nữ, không tận mắt nhìn thì không thấy rõ ràng được.
Tạ Uyên không hề nghi ngờ. Hắn đứng dậy từ dưới cây hoa đào, dắt con ngựa đen đang ăn hoa rơi.
Trước khi lên ngựa, hắn quay đầu bình tĩnh dò hỏi: “Tuyên Bình tướng quân là thuộc cấp tiên đế tin tưởng nhất. Bây giờ một đời vua một đời thần —— phụ thân của nàng không sợ sao?”
Chiêu Chiêu cũng đứng dậy từ dưới cây hoa đào. Nàng duỗi tay sửa lại tà váy bị nhăn, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng mang ý cười như cũ: “Không sợ nha.” “Thánh Thượng là minh quân, phân rõ trung lương và gian nịnh. Khi quốc khố của Đại Nguyệt không đủ còn nguyện ý cắt giảm chỉ phí của bản thân để mua quân lương và quần áo mùa đông cho các chiến sĩ ở biên quan. Những việc này chư vị tướng quân đều xem ở trong mắt thì có cái gì để lo lắng chứ.”
Nàng nói như vậy lại giơ tay gỡ bộ diêu hồng ngọc trên đầu xuống, hào phóng duỗi tay đưa cho hắn: “Đúng rồi, cái kiếm tuệ kia ta không thể trả lại cho chàng. Cho nên lấy cái này thay thế đi.”
Tạ Uyên cúi đầu.
Nhìn thấy thiếu nữ đang mỉm cười dưới cây đào, trong lòng bàn tay trắng nõn đặt bộ diêu hoa hải đường nửa nở.
Cánh hoa được khắc bằng hồng ngọc tốt nhất và những sợi tua cùng màu phía dưới đang lắc lư quấn quanh trên đầu ngón tay của nàng, giống như sợi tơ sợi chỉ.
Hắn rũ mắt lần nữa, lạnh nhạt từ chối: “Không cần.”
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp: “Đều nói vô công bất thụ lộc.” (vô công bất thụ lộc: Không có công thì không dám nhận thưởng.)
“Nhưng ta còn muốn đi nhờ con ngựa của chàng đi dạo một vòng trong kinh thành.”
Nàng uể oải thở dài: “Dù sao đây có thể là lần cuối cùng ta có thể đi ra ngoài chơi trong tháng này.”
Tạ Uyên nhướng mày không nói.
Thiếu nữ trước mắt nhìn ngây thơ ngoan ngoãn nhưng động tác nhảy tường quen thuộc như vậy, không hề do dự chút nào hiển nhiên không phải là lần đầu tiên trốn ra khỏi nhà.
Chiêu Chiêu tựa như cũng nhìn ra nghỉ ngờ trong đáy mắt của hắn cho nên đơn giản kể lại chuyện đêm qua cho hắn nghe. Cuối cùng nàng còn thở dài, hơi mang một chút buồn rầu và oán giận nói: “Vừa vặn đó là ngày ta không chuẩn bị ra cửa nên trong túi tay áo không hề đặt cái gì hết. Ta thật sự cho rằng chỉ có kẹp tóc......”
Nếu ngày thường thì trong túi tay áo của nàng ít nhất cũng có thể lấy ra một hộp phấn trang điểm, cái kính tròn nhỏ hoặc là mấy đồ vật khác như trâm cài, khăn thêu.
Cũng không đến mức trùng hợp như vậy, lấy ra một cái thì lấy trúng kiếm tuệ. Chiêu Chiêu nghĩ như vậy thì lại thấy thiếu niên trước mắt nghiêng mặt sang một bên.
Dưới bóng cây ánh nắng loang lổ, hắn rũ lông mi xuống nên không thể nhìn thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt. Nhưng đôi môi mỏng nhợt nhạt kia cong lên thành một độ cung trong giây lát, giống như có ý cười thản nhiên lướt qua. Giống như mùa xuân tới làm băng tuyết tan rã.
Ánh mắt của Chiêu Chiêu kinh ngạc nhìn lại.
Nàng cũng nghiêng mặt theo muốn nhìn xem thật kỹ, nhưng ánh mắt còn chưa dừng trên mặt của hắn thì nụ cười đã biến mất không còn nhìn thấy tung tích.
Hắn ngước đôi mắt phượng hẹp dài lên nhìn nàng, lạnh nhạt nói hai chữ: “Xứng đáng.”
Mắt hạnh của Chiêu Chiêu hơi mở to, bực bội phồng hai má lên: “Rõ ràng là do kiếm tuệ của chàng gây ra chuyện. Tại sao chàng còn cảm thấy vui vẻ khi người khác gặp nạn chứ?”
Tạ Uyên không trả lời.
Hắn xoay người bước lên ngựa trong ánh mắt khó chịu của Chiêu Chiêu, nhưng roi ngựa lại chưa từng rơi xuống. Hắn dừng một lúc lâu ở dưới cây hoa đào, cuối cùng bình tĩnh mở miệng: “Không lên ngựa sao?”
Chiêu Chiêu kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn thiếu niên vẻ mặt lạnh nhạt trước mắt, đều hơi nghỉ ngờ là bản thân đã nghe nhầm: “Chàng vừa mới nói cái gì?” Tạ Uyên thản nhiên lặp lại: “Không phải nói muốn đi dạo một vòng Nguyệt Kinh Thành sao?”
Mắt hạnh của Chiêu Chiêu sáng lên.
Nàng không hề do dự nhấc váy chạy chậm lại đây, ở trước khi hắn đổi ý xoay người bước lên lưng ngựa,ngồi vững vàng trên yên ngựa rộng lớn.
Nàng một lần nữa cài bộ diêu hoa hải đường Tạ Uyên không chịu cầm lấy lên trên mái tóc, tâm trạng rất tốt duỗi tay chỉ đường cho hắn: “Ta muốn đi nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện ở Thiên Hương Lâu thành đông, đi nghe cô nương mới tới hát Bình đàn ở trà lâu Thủy Vân trên đường Bạch Hạc. Còn muốn đi Cổ Ngọc Hiên ở thành bắc nhìn xem có đồ cổ mới hay không. Còn có, còn có cửa hàng điểm tâm trong hẻm nghe nói cửa hàng đó mới ra mắt loại điểm tâm mới.....” (Bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang,Trung Quốc) Nhìn thấy nàng muốn nói không ngừng, Tạ Uyên lập tức cắt ngang lời nói của nàng.
“Chỉ những cái mà nàng mới nói thôi thì cả ngày cũng đi không hất.”
Khóe môi của Chiêu Chiêu khẽ cong lên, đuôi lông mày lộ ra ý cười.
“Một ngày đi không hết thì hai ngày nha. Hai ngày đi không hết thì còn có thể ba ngày năm ngày.” Nàng vô cùng tri kỷ nói cho hắn: “Dù sao ta cũng ở trong phủ tướng quân. Khi chàng rảnh rỗi đều có thể đến tìm ta đi chơi.”
Nàng nói hợp lý như vậy, giống như đã sớm tính toán xong hành trình cả một tháng này. Bàn tay nắm dây cương của Tạ Uyên hơi ngừng lại, sau một lúc lâu không có trả lời.
Chiêu Chiêu cũng nhận thấy được.
Nàng nghiêng mặt qua từ trên lưng ngựa, dùng đôi mắt hạnh hoa trong sáng kia nhìn hắn.
Một lúc sau mắt hạnh của nàng cong lên, mỉm cười ngọt ngào: “Đều nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy...... Chắc là chàng không muốn đổi ý đâu có đúng không?”
Nàng còn chưa dứt lời, con ngựa đen lập tức bước lên trên cục đá xanh hơi nhô lên.
Giữa lúc lưng ngựa đang phập phồng lên xuống, thân thể của Chiêu Chiêu cũng hơi lắc lư.
Nhưng nàng còn chưa mở miệng, cánh tay đã nắm thật chặt lại.
“Ngồi yên.” Thiếu niên phía sau nắm chặt dây cương, giọng nói lạnh lùng không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
“...... Nhiều nhất chỉ có thể ở cùng nàng nửa tháng.”