Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính

Chương 169: Ngoại truyện 14: Mê luyến ánh trăng



Lý Tiện Ngư tỉ mỉ nghe xong một canh giờ.
Trong bất tri bất giác đã viết rất nhiều điều cần chú ý lên trên giấy.
Chờ đến khi nàng nghe đến nửa hiểu, thì kêu Lâm Uyên tiếp tục phê duyệt tấu chương để tránh cho chậm trễ việc lâm triều ngày mai.
Mà nàng thì hỏi Lâm Uyên muốn danh sách quan viên Hộ Bộ và chức quan của bọn họ, sau đó ở bên cạnh nghiêm túc nhìn.
Tiếng chuông báo canh giờ vang lên lần lượt, ánh nến trong đèn lụa xanh cũng đã được thay đổi vài lần.
Theo một tiếng chuông vang lên.
Ánh nắng sớm mai xua tan bóng đêm bên ngoài điện, chiếu sáng lên trên mặt đất có hoa lê rơi đầy trên đó.
Lâm Uyên cũng khép quyển tấu chương cuối cùng lại, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
Trong nắng sớm màu vàng nhạt, nàng ôm cuốn danh sách dày nặng ngồi bên cạnh hắn.
Mái tóc dài như lụa đen mềm mại rũ phía sau thắt lưng, giống như một cái nền đen làm cho màu sắc trên người nàng càng thêm tươi sáng rực rỡ.
Lông mi xanh đen, cánh môi đỏ thắm, bàn tay trắng nõn.
Từ bên cạnh nhìn lại, gương mặt xinh đẹp của nàng giống như một bức tranh thủy mặc dưới ánh nắng. Lâm Uyên dừng động tác sắp xếp tấu chương lại.
Ở trong cảnh xuân tốt đẹp này, hắn yên tĩnh nhìn nàng một lúc lâu.
Cho đến khi Lý Tiện Ngư cũng lật qua tờ danh sách cuối cùng.
Nàng khép danh sách lại, duỗi tay xoa xoa đôi mắt và cũng quay mặt lại nhìn hắn.
Ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, Lý Tiện Ngư buồn ngủ đến không được và mông lung hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng phê duyệt tấu chương xong rồi sao?”
Lâm Uyên gật đầu, cúi người bế nàng lên và đặt ở trong chăn gấm mềm mại. “Xong rồi. Bây giờ thần đi lâm triều.”
Lý Tiện Ngư âm thầm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ đến mức giống như gió xuân thổi qua lá liễu: “Ta cũng xem xong rồi. Chờ sau khi chàng lâm triều về, ta lại nói với chàng......”
Lâm Uyên nhỏ giọng trả lời một tiếng.
Còn chưa trả lời xong, Lý Tiện Ngư đã chìm vào trong giấc ngủ.
Trong tay còn cầm quyển danh sách xem xong kia.
Lâm Uyên không có đánh thức nàng dậy.
Hắn giúp nàng đắp xong chăn gấm, đứng dậy đi thay triều phục.
Khi đi ngang qua cửa sổ, hắn nhìn thấy con cá chép màu vàng còn không biết mệt mỏi đang tuần tra tới lui trong bồn sứ.
Khiến hắn trong giây lát nhớ đến phụ hoàng. Hắn nghĩ, phụ hoàng của hắn chắc chắn chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng lúc sáng sớm như vậy.
Cũng chưa bao giờ gặp được thiếu nữ làm ông ấy tâm động.
Nếu cuộc đời này từng thấy ánh trăng.
Thì làm sao lại có thể động tâm với ánh sáng của đom đóm được chứ.
水冰冰
Ngày xuân ngủ ngon. Một giấc ngủ này Lý Tiện Ngư đã ngủ rất lâu.
Khi mở mắt ra thì ánh mặt trời bên ngoài điện sáng sủa.
Tiếng chuông thông báo đã đến giữa trưa vang lên.
Lý Tiện Ngư đứng dậy từ trên long sàng, hơi nghiêng đầu sang một bên và nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lâm Uyên.
Chắc là sau khi hạ triều, hắn quay trở về ngủ một giấc.
Giờ phút này hắn không đội mũ miện và cũng không mặc triều phục.
Áo ngủ mặc trên người cực kỳ đơn giản, ngoại trừ chỗ cổ tay áo và cổ áo có hai đường hoa văn màu bạc thì còn lại cũng không có bất kỳ hoa văn nào.
Làm cho dung mạo vốn dĩ thanh tuyệt của hắn càng thêm lạnh như tuyết trên mái nhà.
Lông mi của Lý Tiện Ngư rũ xuống, khẽ cầm lấy tay áo của hắn và suy nghĩ nàng nên thêu cái gì lên đây trước khi cung nhân cầm chiếc áo này đi giặt.
Hoa văn vân hạc hay là hoa văn con rồng cuộn lại chắc là sẽ hợp với hắn.
Hôm nay có thể thử thêu một cái hoa văn ra trước. Lý Tiện Ngư suy nghĩ như vậy, buông tay áo của Lâm Uyên ra và di chuyển từ bên trong ra đến bên ngoài long sàng.
Rất cẩn thận không có đánh thức hắn.
Cảnh xuân tươi đẹp xuyên thấu qua màn trướng, khiến Lý Tiện Ngư thấy một xấp giấy Tuyên Thành đặt trên sập gụ.
Là giấy ghi chú hôm qua nàng viết.
Lý Tiện Ngư duỗi tay nhặt lên và thấy giữa những hàng chữ có tăng thêm không ít chữ viết của Lâm Uyên.
Giúp nàng sửa đổi bổ sung chỗ sai sót, tỉ mỉ hơn so với phu tử từng dạy cho nàng.
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi cong lên, đang định mang giày đứng dậy thì vòng eo của nàng bị vòng lấy.
Lâm Uyên không biết đã tỉnh lại từ khi nào.
Hắn nửa ngồi ở trên long sàng, cánh tay thon dài vòng qua vòng eo nhỏ của nàng và cúi đầu đặt cằm lên trên vai của nàng.
“Chiêu Chiêu muốn ởi làm cái gì?” Giọng nói còn mang theo khàn khàn khi vừa mới tỉnh dậy.
Lý Tiện Ngư dừng động tác mang giày, một lần nữa xoay người lại. Muốn đưa giấy ghi chú sau khi sửa chữa xong cho hắn xem.
“Muốn di rửa mặt, sau đó một lần nữa sao chép phần giấy ghi chú này ra một bản khác.”
Lâm Uyên ừ một tiếng và ôm nàng trở về: “Không vội.”
Hắn nhắm mắt, giọng nói rất nhỏ: “Ngủ tiếp một lúc nữa.” Lý Tiện Ngư nhỏ giọng trả lời. Nàng đặt xấp giấy lên trên sập gu và một lần nữa quay trở lại trong chăn gấm.
Ở trong lòng ngực của hắn tìm một vị trí thoải mái, lắng nghe tiếng hít thở nhợt nhạt của hắn và từ từ ngủ.
Ánh mặt trời di chuyển qua mái ngói lưu ly màu đồ trên đỉnh điện, ánh sáng màu vàng dần dần biến mất trong gió xuân.
Lý Tiện Ngư nằm mơ thấy một giấc mơ ngắn ngủi trong lòng ngực của Lâm Uyên.
Mơ thấy một ngày xuân nào đó, bọn họ lại đi đến Giang Lăng.
Mùa xuân tất cả những cây ở Giang Nam đều nở hoa, những đồng cỏ xanh mát.
Trong một ngày đẹp trời nàng đang chơi bàn đu dây trong sân, khi bàn đu dây bay lên cao vừa lúc nhìn thấy Lâm Uyên đang cưỡi ngựa đi ngang qua trong hẻm.
Chờ đến khi nàng tỉnh dậy, hoa lê đã rơi đầy đất trong sân.
Mà thiếu niên đang nằm ngủ bên cạnh nàng.
Thấy nàng tỉnh lại, hắn cũng mở mí mắt hơi mỏng lên, mỉm cười thản nhiên kêu nhũ danh của nàng.
“Chiêu Chiêu.”
Cánh môi đỏ thắm của Lý Tiện Ngư cong lên, má lúm đồng tiền rất sâu.
Có lẽ là cảnh trong mơ quá mức yên bình, giúp cho nàng đều đã quên mất chuyện muốn sao chép, chỉ là dùng giọng nói mềm mại hỏi hắn: “Lâm Uyên, bây giờ chúng ta đi làm cái gì?”
Lâm Uyên bế nàng lên và đi vào trong phòng tắm: “Tắm rửa.” Các cung nhân nghe lệnh hắn nối đuôi nhau bước vào trong cung điện.
Không đến thời gian một chén trà nhỏ, phòng tắm đều được sắp xếp ổn thỏa. Nước ấm đựng đầy trong thau đồng và khăn được đặt trên giá gỗ, nước tắm và các loại dầu thơm dùng thoa trên toàn thân cũng dựa theo thứ tự đặt ở trên bục nơi Lý Tiện Ngư có thể với tay tới được.
Thùng tắm to rộng được đặt giữa phòng tắm đã được rót đầy nước tắm có độ ấm thích hợp.
Cánh hoa chìm nổi, hơi nóng mờ mịt bay lên khiến gương mặt của cả hai đều trở nên mơ hồ.
Lý Tiện Ngư ra lệnh kêu các cung nhân lui xuống, nàng tránh sau tấm bình phong và cởi quần áo ra.
Trong phòng tắm yên tĩnh như vậy.
Cách một tấm bình phong thêu phong cảnh mùa xuân tươi đẹp, Lý Tiện Ngư đều có thể nghe thấy tiếng động Lâm Uyên đang rửa mặt bên ngoài tấm bình phong.
Nàng mơ hồ có thể nghe ra trong âm thanh đong đưa của thau đồng, nghe ra được Lâm Uyên đang rửa mặt.
Lý Tiện Ngư dò đầu ra từ sau tấm bình phong, nhỏ giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng không tắm rửa sao?”
Lâm Uyên buông cái khăn trong tay xuống, vô cùng tự nhiên trả lời lại: “Chờ công chúa cùng nhau tắm.”
Gương mặt của Lý Tiện Ngư càng đỏ hơn.
Nàng lùi về phía sau tấm bình phong và chầm chậm cởi áo ra, cho đến khi cái áo lót cuối cùng được đặt trên sập gụ thì mới đi ra từ phía sau tấm bình phong. Lâm Uyên cũng đã cởi quần áo ra hết.
Hắn tùy ý đặt áo trong lên trên giá gỗ ở bên cạnh, cứ như vậy ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía nàng.
Lý Tiện Ngư bị hắn nhìn đến mức gương mặt nóng lên.
Nàng giơ tay, tốn công che ngực của mình lại, vội vàng đi ngang qua trước mặt hắn và giấu bản thân vào trong nước tắm được rải đầy cánh hoa.
Nước tắm dâng lên, lướt qua cổ nàng và lau đi lớp mồ hôi mỏng sau giấc ngủ mùa xuân lười biếng, khiến nàng nhẹ nhàng thoải mái nhắm mắt lại.
Lông mi rũ thấp xuống, nước tắm trong thùng đột nhiên dâng lên mạnh mẽ. Nước tắm dâng qua cằm nàng, lại trào ra từ mép thùng tắm.
Là Lâm Uyên bước vào thùng tắm.
Thùng tắm không rộng rãi giống như trong suối nước nóng, tuy có thể chứa đựng hai người nhưng lại có ve hơi chen chúc.
Lý Tiện Ngư bị hắn ôm ngồi vào trong lòng ngực của hắn. Sống lưng trần trụi dính sát vào trên ngực hắn, cũng không có đủ khoảng cách để xoay người lại. Nàng cũng đỏ mặt không dám xoay người lại.
Lâm Uyên một tay ôm chặt lấy nàng, lại từ trên giá gỗ tùy ý lấy một cái hộp bạc nhỏ đựng xà phòng tắm ra và được hòa tan trong lòng bàn tay của hắn. Hắn hỏi: “Công chúa thường ngày khi tắm rửa là bắt đầu tắm từ chỗ nào?” Gương mặt của Lý Tiện Ngư đỏ ướt át.
Nàng tránh nặng tìm nhẹ: “Hôm qua khi trở về ta đã tắm rửa xong. Hôm nay, hôm nay tùy ý tắm một chút là được rồi.” Lâm Uyên thản nhiên trả lời một tiếng.
Hắn lựa chọn rửa sạch đi xuống từ trên cái cổ trắng ngọc của nàng.
Đầu ngón tay của hắn rất nóng, xà phòng bị hòa tan cũng trở nên nóng bỏng. Khi nhỏ giọt xuống từ trên cổ của nàng, giống như mùa xuân muốn hòa tan đông tuyết.
Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nắm chặt mép thùng, tiếng tim đập hơi hỗn loạn.
Nàng cảm nhận được đầu ngón tay của Lâm Uyên khẽ vuốt qua cổ của nàng, tỉ mỉ rửa qua da thịt phần ngực của nàng, sau đó lại hơi lệch sang một bên.
Theo ngón tay thon dài của hắn đi xuống, lông mi của Lý Tiện Ngư đột nhiên run ray đầu ngón tay nắm mép thùng không tự chủ khép lại.
Nàng nhớ tới chuyện xảy ra ở suối nước nóng trong cung, hai lỗ tai đều đồ bừng.
Lâm Uyên giống như nhận thấy được suy nghĩ trong lòng nàng.
Hắn ôm nàng càng thêm chặt, đồng thời cúi người xuống và hàm răng sắc nhọn cắn lên trên lỗ tai đỏ như trái mâm xôi của nàng: “Sau nửa canh giờ nữa, bọn quan viên trong Hộ Bộ được triệu đến Điện Khâm An để nghị sự.”
Lý Tiện Ngư hơi giật mình.
Trong lúc nhất thời không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó.
Lâm Uyên cúi đầu ở cổ nàng, nhẹ nhàng khép mắt lại và khàn khàn lên tiếng: “...... Thời gian không đủ.”
Lý Tiện Ngư cuối cùng nghe hiểu.
Hai má lúm đồng tiền của nàng đỏ bừng, rụt rè không chịu lên tiếng. Lâm Uyên khẽ mỉm cười.
Hắn buông ngón tay thon dài xuống, giọng nói rất khàn: “Nếu công chúa muốn. Thần có thể giải quyết lo lắng giúp công chúa.”
Lý Tiện Ngư vội vàng nắm lấy cổ tay của hắn.
Nàng thẹn thùng mở miệng: “Đừng. Đợi lát nữa nước tắm đều trở nên lạnh lẽo......”
Tuy nói bây giờ là mùa xuân.
Nhưng nếu ngâm mình trong nước lạnh lẽo, chỉ sợ vẫn rất dễ dàng bị phong hàn.
Lâm Uyên thản nhiên rũ lông mi xuống. Giống như đồng ý với cách nói của nàng, từ từ rút ngón tay thon dài lại.
Hắn một lần nữa giúp Lý Tiện Ngư rửa sạch.
Tiếp theo, hắn thuận lý thành chương nói: “Vậy chờ đến khi thần trở về từ Điện Khâm An vậy.”
Hai má của Lý Tiện Ngư nóng lên.
Không có lên tiếng.
Ở trước khi nước tắm trở nên lạnh lẽo, trận tắm rửa này rốt cuộc cũng kết thúc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...