Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 158: Ngoại truyện 3: Nguyện vì công chúa, một đời làm thần
Sáng sớm hôm sau, cảnh xuân cách bức màn màu đỏ xuyên thấu vào, dừng ở trên mặt Lý Tiện Ngư.
Ánh sáng đỏ nhạt ấm áp lay động, đánh thức thiếu nữ trong lúc ngủ mơ.
Lý Tiện Ngư mông lung xoa mắt, ngồi dậy từ trên giường, giống như thường ngày nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Lâm Uyên.”
Bức màn đỏ rũ sâu xuống bị một đôi bàn tay to có khớp xương rõ ràng vén lên. Lâm Uyên nói: “Công chúa tỉnh?”
Lý Tiện Ngư gật đầu, mang theo một chút buồn ngủ còn chưa biến mất nhìn về phía triều phục ngũ trảo kim long hắn đang mặc trên người.
“Lâm Uyên, chàng muốn đi thượng triều sao?”
Lâm Uyên vén bức màn lên và móc vào móc treo bằng vàng bên cạnh. Rồi lại cởi bỏ triều phục long trọng trên người xuống, thay bằng thường phục thường ngày: “Triều đã kết thúc. Thần dẫn công chúa đi gặp mẫu hậu.”
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, giống như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Một lúc sau, có lẽ ghép những từ này lại bên cạnh nhau có một chút kỳ lạ, nàng hậu tri hậu giác phục hồi tỉnh thần lại: “Lâm Uyên, đã quay trở lại Dận Triều rồi. Tại sao chàng còn xưng là thần nha?” (Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình Ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.)
Lâm Uyên nghe vậy thì hơi ngừng lại. Tiếp theo hắn buông bàn tay đang cài nút áo xuống, cúi người xuống ở trước giường của Lý Tiện Ngư: “Công chúa muốn biết sao?”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng ngước mắt lên. Nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đen đậm đang nhìn nàng.
Giống như hồ nước sâu lạnh băng cổ kính, rõ ràng phản chiếu ra bóng dáng của nàng.
Lý Tiện Ngư không khỏi hiếu kỳ nói: “Ta muốn biết. Chàng mau nói cho ta biết đi?”
Lâm Uyên không trả lời. Hắn cứ như vậy nhìn Lý Tiện Ngư, một lần nữa cúi người xuống, đến gần nàng một chút.
Khoảng cách có thể nghe thấy hô hấp của nhau.
Lý Tiện Ngư có thể rõ ràng nhìn thấy lông mi xanh đen của hắn, đôi mắt phượng hẹp dài và đường cong môi mỏng sắc bén với màu sắc nhợt nhạt.
Trái tim của Lý Tiện Ngư đập hơi loạn nhịp.
Nàng cảm thấy bản thân đã đọc hiểu ám chỉ của Lâm Uyên.
Vì vậy nàng thử đứng dậy từ trên giường gấm, hôn đôi mắt của Lâm Uyên. Lâm Uyên thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp theo rũ lông mi xuống, mắt phượng khẽ chuyển động.
Lý Tiện Ngư nghe thấy tiếng tim đập của nàng nhanh hơn vài phần.
Nàng hơi chột dạ mà nhìn xung quanh trái phải, thấy không có người canh giữ ở trong điện. Lúc này mới lặng lẽ đến gần một chút, thử thăm dò khẽ hôn lên trên môi mỏng của Lâm Uyên.
Nàng rất ít khi chủ động như vậy. Mỗi một động tác đều có vẻ cẩn thận như vậy, giống như một con bướm mới phá khén đang mềm nhẹ vỗ cánh.
Nàng vỗ gió nhè nhẹ, lại nhấc lên sóng gió động trời ở trong đáy mắt rũ xuống của thiếu niên.
Hô hấp của Lâm Uyên trở nên sâu nặng, ngón tay thon dài chống trên mép giường đột nhiên siết chặt lại.
Nhưng hắn không đột nhiên mở mắt, không kinh động đến Lý Tiện Ngư.
Mà là tùy ý nàng thử thăm dò, từng chút từng chút làm sâu nụ hôn này.
Động tác của nàng vừa mềm nhẹ vừa cẩn thận.
Giống như tơ liễu lướt qua trái tim, không có cảm giác xâm lược gì hết, nhưng lại khiến người khác cảm thấy ngọt ngào rất ngứa.
Khiến người ta khó có thể chịu đựng nổi.
Hô hấp của Lâm Uyên hơi trầm xuống, cố gắng kìm nén đợi nàng một lúc. Thấy nàng trước sau không có ý muốn tăng thêm sức, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cúi người đặt nàng trên giường và duỗi tay nâng cằm nàng lên, giúp nàng gia tăng nụ hôn này, hoàn thành nấu sôi nước ấm vừa được nấu một nửa.
Cho đến khi hô hấp của cả hai đều trở nên hỗn loạn.
Sau khi kết thúc một nụ hôn dài này, Lý Tiện Ngư nằm trên gối gấm mềm mại, hơi hơi ngưỡng mặt lên nhìn Lâm Uyên, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu đò hỏi: “Lâm Uyên, bây giờ có phải chàng có thể nói cho ta biết rồi không?”
Lâm Uyên cúi người xuống, khẽ hôn lên vành tai trắng muốt của nàng.
Hắn mở miệng ở bên tai nàng, giọng nói trầm thấp như cây tùng trên tuyết: “Nguyện vì công chúa, một đời làm thần.” Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt khi nghe thấy lời hắn nói.
Tiếp theo, mắt hạnh của nàng hơi cong, duỗi tay nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, nhẹ nhàng mổ một cái lên trên môi mỏng nhợt nhạt của hắn.
Đây là lời âu yếm động lòng người nhất mà từ trước đến giờ nàng từng nghe qua.
Mắt phượng đen tối của Lâm Uyên bắt đầu hơi gợn sóng.
Hắn ôm chặt Lý Tiện Ngư, muốn lặp lại vuốt ve an ủi giống như đêm qua. Nhưng Lý Tiện Ngư ở trong lòng ngực của hắn gương mặt do bừng nhỏ giọng nói: “Lâm Uyên, ta muốn đứng dậy.”
Mày kiếm của Lâm Uyên hơi nhíu lại, giống như hơi không cam lòng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn ngồi dậy, duỗi tay về phía Lý Tiện Ngư, đỡ nàng đứng dậy từ trên giường.
Lý Tiện Ngư cong mi, nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay của hắn, muốn mang dép lê đứng dậy.
Nhưng mũi chân vừa chạm đến mặt đất, đột nhiên một cảm giác tê mỏi truyền đến từ trên cẳng chân.
Lý Tiện Ngư không hề phòng bị, chân cong mềm nhũn muốn ngã ngồi xuống dưới.
Cũng may Lâm Uyên nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, một lần nữa đặt nàng ngồi trên mép giường.
Lâm Uyên hỏi: “Còn cảm thấy đau sao?"
Lý Tiện Ngư bị câu hỏi này của hắn làm cho giống như nhớ lại chuyện đêm qua, khi vừa tỉnh dậy hai má hơi ửng đỏ lập tức biến thành đỏ bừng.
“Không có..................” “Chỉ là, chỉ là cảm thấy chân mềm..................”
Lâm Uyên rũ mi mắt xuống, cười nhẹ một tiếng.
Hắn cúi người xuống, giúp Lý Tiện Ngư xoa xoa cảng chân tê dại: “Làm như vậy có khá hơn không?" Ngón tay thon dài của hắn vẫn nóng cháy như cũ, xoa xoa trên cẳng chân hơi sưng và tê mỏi của nàng, khiến Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng “tê " một tiếng.
Nàng đỏ mặt trốn lên trên giường: “Không đau. Chúng ta mau gọi nhóm Nguyệt Kiến tiến vào hầu hạ rửa mặt đi.”
Lâm Uyên ngước mắt lên nhìn nàng.
Thời tiết cuối xuân, Lý Tiện Ngư vẫn mặc áo ngủ mỏng manh như vậy.
Tơ lụa xanh nhạt phác họa ra thân hình lả lướt quyến rũ của thiếu nữ. Cổ áo bởi vì một đêm ngủ sâu mà hơi hơi mở rộng ra. Ở dưới xương quai xanh tỉnh xảo còn lưu lại những đóa hoa đào màu đỏ còn chưa biến mất trong đêm xuân.
Mắt phượng sâu thẳm của Lâm Uyên càng thêm đen tối.
Hắn giơ tay, nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng, không cho nàng tiếp tục trốn vào bên trong.
“Không vội.” Giọng nói của Lâm Uyên khàn khàn, nửa quỳ trên mép giường, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên và nụ hôn thật sâu rơi xuống giữa đôi môi đỏ hé mở của nàng.
Sức mạnh tới mạnh mẽ, không cho kháng cự.
Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nắm chặt chăn gấm, ngẩng mặt nhẹ nhàng đáp lại hắn.
Gió xuân thổi lướt qua bức màn đỏ, khiến hô hấp của cả hai dần dần đều trở nên hỗn loạn. Lý Tiện Ngư cảm nhận được Lâm Uyên hôn qua môi đỏ của nàng, hôn qua cái cổ hơi hơi ngẩng lên của nàng, cuối cùng dừng lại ở trên lỗ tai của nàng, răng nhọn khẽ cắn một cái, mỏng môi trằn trọc.
Ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên cũng rơi xuống, vén tà váy mềm mại của nàng lên trên.
Khi đầu ngón tay thon dài của Lâm Uyên chạm vào làn váy của nàng, Lý Tiện Ngư run nhẹ, cuống quít duỗi tay nắm lấy cổ tay của hắn, gương mặt nóng bỏng nói: “Lâm Uyên, chúng ta nên đi gặp mẫu hậu.”
Mày kiếm của Lâm Uyên hơi nhíu lại. Hắn nghiêng đầu nhìn đồng hồ cát bằng đồng đặt trên góc bàn, cuối cùng vẫn dừng động tác lại trong giây lát.
Hắn hơi rũ lông mi xuống, đặt cằm lên trên vai Lý Tiện Ngư, giọng nói hơi khó chịu giống như đang làm cảm xúc của bản thân bình tĩnh lại: “Đã biết.”
Lý Tiện Ngư cũng chôn gương mặt nóng bỏng vào trong ngực của hắn.
Lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ và dồn dập của hắn.
Chờ đến khi hô hấp của cả hai hơi hơi bình phục lại, lúc này Lý Tiện Ngư mới ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của hắn, nhỏ giọng hỏi hắn: “Bây giờ ta gọi Nguyệt Kiến tiến vào nhé?”
Lâm Uyên khẽ ngước mắt phượng lên: “Gọi người khác làm cái gì?”
Ngón tay thon dài của hắn dừng lại trên cổ áo của Lý Tiện Ngư: “Áo ngủ của công chúa là do thần mặc giúp người.”
Hắn không hề do dự tiếp tục nói: “Đêm qua công chúa tắm rửa, cũng là thần.....................”
Lý Tiện Ngư xấu hổ đến đầy mặt đỏ bừng, vội vàng giơ tay lên, che môi mỏng của hắn lại, giấu đi lời nói còn chưa nói xong của hắn. Lâm Uyên nhướng mày lên, một đôi mắt phượng đen đậm không hề tránh né mà nhìn thẳng vào nàng.
Hai hàng lông mày của Lý Tiện Ngư rũ sâu xuống, ở trước khi hắn nói ra lời nói càng xấu hổ hơn: “Ta, ta không gọi Nguyệt Kiến vào là được.”
Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên, đứng dậy từ trên giường.
Một lần nữa đưa tay về phía nàng.
Lý Tiện Ngư cũng đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay của hắn, nhờ sức mạnh của hắn mà bước chân đứng dậy.
Vừa rồi náo loạn một lúc lâu, cẳng chân của nàng cũng không còn tê mỏi giống như khi vừa mới tỉnh lại.
Nàng cố gắng che giấu bước di vài bước, giống như cũng không nhìn ra manh mối quá lớn..
Ánh sáng đỏ nhạt ấm áp lay động, đánh thức thiếu nữ trong lúc ngủ mơ.
Lý Tiện Ngư mông lung xoa mắt, ngồi dậy từ trên giường, giống như thường ngày nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Lâm Uyên.”
Bức màn đỏ rũ sâu xuống bị một đôi bàn tay to có khớp xương rõ ràng vén lên. Lâm Uyên nói: “Công chúa tỉnh?”
Lý Tiện Ngư gật đầu, mang theo một chút buồn ngủ còn chưa biến mất nhìn về phía triều phục ngũ trảo kim long hắn đang mặc trên người.
“Lâm Uyên, chàng muốn đi thượng triều sao?”
Lâm Uyên vén bức màn lên và móc vào móc treo bằng vàng bên cạnh. Rồi lại cởi bỏ triều phục long trọng trên người xuống, thay bằng thường phục thường ngày: “Triều đã kết thúc. Thần dẫn công chúa đi gặp mẫu hậu.”
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp, giống như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Một lúc sau, có lẽ ghép những từ này lại bên cạnh nhau có một chút kỳ lạ, nàng hậu tri hậu giác phục hồi tỉnh thần lại: “Lâm Uyên, đã quay trở lại Dận Triều rồi. Tại sao chàng còn xưng là thần nha?” (Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình Ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.)
Lâm Uyên nghe vậy thì hơi ngừng lại. Tiếp theo hắn buông bàn tay đang cài nút áo xuống, cúi người xuống ở trước giường của Lý Tiện Ngư: “Công chúa muốn biết sao?”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng ngước mắt lên. Nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đen đậm đang nhìn nàng.
Giống như hồ nước sâu lạnh băng cổ kính, rõ ràng phản chiếu ra bóng dáng của nàng.
Lý Tiện Ngư không khỏi hiếu kỳ nói: “Ta muốn biết. Chàng mau nói cho ta biết đi?”
Lâm Uyên không trả lời. Hắn cứ như vậy nhìn Lý Tiện Ngư, một lần nữa cúi người xuống, đến gần nàng một chút.
Khoảng cách có thể nghe thấy hô hấp của nhau.
Lý Tiện Ngư có thể rõ ràng nhìn thấy lông mi xanh đen của hắn, đôi mắt phượng hẹp dài và đường cong môi mỏng sắc bén với màu sắc nhợt nhạt.
Trái tim của Lý Tiện Ngư đập hơi loạn nhịp.
Nàng cảm thấy bản thân đã đọc hiểu ám chỉ của Lâm Uyên.
Vì vậy nàng thử đứng dậy từ trên giường gấm, hôn đôi mắt của Lâm Uyên. Lâm Uyên thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp theo rũ lông mi xuống, mắt phượng khẽ chuyển động.
Lý Tiện Ngư nghe thấy tiếng tim đập của nàng nhanh hơn vài phần.
Nàng hơi chột dạ mà nhìn xung quanh trái phải, thấy không có người canh giữ ở trong điện. Lúc này mới lặng lẽ đến gần một chút, thử thăm dò khẽ hôn lên trên môi mỏng của Lâm Uyên.
Nàng rất ít khi chủ động như vậy. Mỗi một động tác đều có vẻ cẩn thận như vậy, giống như một con bướm mới phá khén đang mềm nhẹ vỗ cánh.
Nàng vỗ gió nhè nhẹ, lại nhấc lên sóng gió động trời ở trong đáy mắt rũ xuống của thiếu niên.
Hô hấp của Lâm Uyên trở nên sâu nặng, ngón tay thon dài chống trên mép giường đột nhiên siết chặt lại.
Nhưng hắn không đột nhiên mở mắt, không kinh động đến Lý Tiện Ngư.
Mà là tùy ý nàng thử thăm dò, từng chút từng chút làm sâu nụ hôn này.
Động tác của nàng vừa mềm nhẹ vừa cẩn thận.
Giống như tơ liễu lướt qua trái tim, không có cảm giác xâm lược gì hết, nhưng lại khiến người khác cảm thấy ngọt ngào rất ngứa.
Khiến người ta khó có thể chịu đựng nổi.
Hô hấp của Lâm Uyên hơi trầm xuống, cố gắng kìm nén đợi nàng một lúc. Thấy nàng trước sau không có ý muốn tăng thêm sức, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cúi người đặt nàng trên giường và duỗi tay nâng cằm nàng lên, giúp nàng gia tăng nụ hôn này, hoàn thành nấu sôi nước ấm vừa được nấu một nửa.
Cho đến khi hô hấp của cả hai đều trở nên hỗn loạn.
Sau khi kết thúc một nụ hôn dài này, Lý Tiện Ngư nằm trên gối gấm mềm mại, hơi hơi ngưỡng mặt lên nhìn Lâm Uyên, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu đò hỏi: “Lâm Uyên, bây giờ có phải chàng có thể nói cho ta biết rồi không?”
Lâm Uyên cúi người xuống, khẽ hôn lên vành tai trắng muốt của nàng.
Hắn mở miệng ở bên tai nàng, giọng nói trầm thấp như cây tùng trên tuyết: “Nguyện vì công chúa, một đời làm thần.” Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt khi nghe thấy lời hắn nói.
Tiếp theo, mắt hạnh của nàng hơi cong, duỗi tay nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, nhẹ nhàng mổ một cái lên trên môi mỏng nhợt nhạt của hắn.
Đây là lời âu yếm động lòng người nhất mà từ trước đến giờ nàng từng nghe qua.
Mắt phượng đen tối của Lâm Uyên bắt đầu hơi gợn sóng.
Hắn ôm chặt Lý Tiện Ngư, muốn lặp lại vuốt ve an ủi giống như đêm qua. Nhưng Lý Tiện Ngư ở trong lòng ngực của hắn gương mặt do bừng nhỏ giọng nói: “Lâm Uyên, ta muốn đứng dậy.”
Mày kiếm của Lâm Uyên hơi nhíu lại, giống như hơi không cam lòng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn ngồi dậy, duỗi tay về phía Lý Tiện Ngư, đỡ nàng đứng dậy từ trên giường.
Lý Tiện Ngư cong mi, nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay của hắn, muốn mang dép lê đứng dậy.
Nhưng mũi chân vừa chạm đến mặt đất, đột nhiên một cảm giác tê mỏi truyền đến từ trên cẳng chân.
Lý Tiện Ngư không hề phòng bị, chân cong mềm nhũn muốn ngã ngồi xuống dưới.
Cũng may Lâm Uyên nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, một lần nữa đặt nàng ngồi trên mép giường.
Lâm Uyên hỏi: “Còn cảm thấy đau sao?"
Lý Tiện Ngư bị câu hỏi này của hắn làm cho giống như nhớ lại chuyện đêm qua, khi vừa tỉnh dậy hai má hơi ửng đỏ lập tức biến thành đỏ bừng.
“Không có..................” “Chỉ là, chỉ là cảm thấy chân mềm..................”
Lâm Uyên rũ mi mắt xuống, cười nhẹ một tiếng.
Hắn cúi người xuống, giúp Lý Tiện Ngư xoa xoa cảng chân tê dại: “Làm như vậy có khá hơn không?" Ngón tay thon dài của hắn vẫn nóng cháy như cũ, xoa xoa trên cẳng chân hơi sưng và tê mỏi của nàng, khiến Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng “tê " một tiếng.
Nàng đỏ mặt trốn lên trên giường: “Không đau. Chúng ta mau gọi nhóm Nguyệt Kiến tiến vào hầu hạ rửa mặt đi.”
Lâm Uyên ngước mắt lên nhìn nàng.
Thời tiết cuối xuân, Lý Tiện Ngư vẫn mặc áo ngủ mỏng manh như vậy.
Tơ lụa xanh nhạt phác họa ra thân hình lả lướt quyến rũ của thiếu nữ. Cổ áo bởi vì một đêm ngủ sâu mà hơi hơi mở rộng ra. Ở dưới xương quai xanh tỉnh xảo còn lưu lại những đóa hoa đào màu đỏ còn chưa biến mất trong đêm xuân.
Mắt phượng sâu thẳm của Lâm Uyên càng thêm đen tối.
Hắn giơ tay, nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng, không cho nàng tiếp tục trốn vào bên trong.
“Không vội.” Giọng nói của Lâm Uyên khàn khàn, nửa quỳ trên mép giường, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên và nụ hôn thật sâu rơi xuống giữa đôi môi đỏ hé mở của nàng.
Sức mạnh tới mạnh mẽ, không cho kháng cự.
Đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nắm chặt chăn gấm, ngẩng mặt nhẹ nhàng đáp lại hắn.
Gió xuân thổi lướt qua bức màn đỏ, khiến hô hấp của cả hai dần dần đều trở nên hỗn loạn. Lý Tiện Ngư cảm nhận được Lâm Uyên hôn qua môi đỏ của nàng, hôn qua cái cổ hơi hơi ngẩng lên của nàng, cuối cùng dừng lại ở trên lỗ tai của nàng, răng nhọn khẽ cắn một cái, mỏng môi trằn trọc.
Ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên cũng rơi xuống, vén tà váy mềm mại của nàng lên trên.
Khi đầu ngón tay thon dài của Lâm Uyên chạm vào làn váy của nàng, Lý Tiện Ngư run nhẹ, cuống quít duỗi tay nắm lấy cổ tay của hắn, gương mặt nóng bỏng nói: “Lâm Uyên, chúng ta nên đi gặp mẫu hậu.”
Mày kiếm của Lâm Uyên hơi nhíu lại. Hắn nghiêng đầu nhìn đồng hồ cát bằng đồng đặt trên góc bàn, cuối cùng vẫn dừng động tác lại trong giây lát.
Hắn hơi rũ lông mi xuống, đặt cằm lên trên vai Lý Tiện Ngư, giọng nói hơi khó chịu giống như đang làm cảm xúc của bản thân bình tĩnh lại: “Đã biết.”
Lý Tiện Ngư cũng chôn gương mặt nóng bỏng vào trong ngực của hắn.
Lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ và dồn dập của hắn.
Chờ đến khi hô hấp của cả hai hơi hơi bình phục lại, lúc này Lý Tiện Ngư mới ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của hắn, nhỏ giọng hỏi hắn: “Bây giờ ta gọi Nguyệt Kiến tiến vào nhé?”
Lâm Uyên khẽ ngước mắt phượng lên: “Gọi người khác làm cái gì?”
Ngón tay thon dài của hắn dừng lại trên cổ áo của Lý Tiện Ngư: “Áo ngủ của công chúa là do thần mặc giúp người.”
Hắn không hề do dự tiếp tục nói: “Đêm qua công chúa tắm rửa, cũng là thần.....................”
Lý Tiện Ngư xấu hổ đến đầy mặt đỏ bừng, vội vàng giơ tay lên, che môi mỏng của hắn lại, giấu đi lời nói còn chưa nói xong của hắn. Lâm Uyên nhướng mày lên, một đôi mắt phượng đen đậm không hề tránh né mà nhìn thẳng vào nàng.
Hai hàng lông mày của Lý Tiện Ngư rũ sâu xuống, ở trước khi hắn nói ra lời nói càng xấu hổ hơn: “Ta, ta không gọi Nguyệt Kiến vào là được.”
Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên, đứng dậy từ trên giường.
Một lần nữa đưa tay về phía nàng.
Lý Tiện Ngư cũng đặt đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay của hắn, nhờ sức mạnh của hắn mà bước chân đứng dậy.
Vừa rồi náo loạn một lúc lâu, cẳng chân của nàng cũng không còn tê mỏi giống như khi vừa mới tỉnh lại.
Nàng cố gắng che giấu bước di vài bước, giống như cũng không nhìn ra manh mối quá lớn..