Mê Vợ Không Lối Về
Chương 87: Quan tâm một người phụ nữ nào như thế
Lâm Tử Lạp cúi đầu im lặng không nói, những lời Dục Tú nói làm cho cô kinh ngạc.
Lần trước anh nói sẽ hủy hôn, cô cũng không coi là thật, chỉ tùy tiện nghe qua, không nghĩ tới anh thật sự hủy hôn.
“Sau khi cậu ấy quay về từ nước A thì nói muốn hủy hôn, ba cậu ấy rất tức giận, quan hệ của hai người họ vốn không tốt, vì thế ồn ào không vui.”
Dục Tú nghĩ đến mối quan hệ của mình với Tông Triển Bạch thì rất bất đắc dĩ.
Lâm Tử Lạp nắm chặt hai tay: “Sao dì lại biết được?”
Vì sao bà ta biết Tông Triển Bạch gặp cô xong mới muốn hủy hôn?
“Cậu ấy bỗng nhiên muốn hủy hôn, ba cậu ấy rất tức giận nên nói chú Phùng trong nhà đi điều tra, nếu không thì tôi cũng sẽ không tìm cô.” Dục Tú thẳng thắn nói.
Lâm Tử Lạp kiềm chế sự rối loạn trong lòng, bình tĩnh nói: “Hôm nay dì tới đây——”
“Tôi không có ý gì khác, nhưng tôi muốn gặp cô một chút, lúc đầu chú Phùng đi điều tra chuyện này, thật sự muốn ngăn cản Triển Bạch đừng hủy hôn, nhưng cậu ấy đã chọn cách rước lấy phiền phức vào mình mà hủy hôn, không ai làm gì được cậu ấy, cậu ấy đều không quan tâm đến người phụ nữ đi theo mình rất lâu, ba cậu ấy nhìn cậu ấy quyết tâm thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy.” Dục Tú nhìn Lâm Tử Lạp.
“Tôi đến gặp cô là ý của mình, không có ai biết.”
Ở trong mắt bà ta thì Tông Triển Bạch kiên quyết hủy hôn như vậy là vì Lâm Tử Lạp.
Bà ta biết Tông Triển Bạch hủy hôn bởi vì vợ trước thì tò mò muốn biết vợ trước của Tông Triển Bạch là người phụ nữ thế nào.
Lúc bọn họ kết hôn thì bà ta không thấy, hiện tại chú Phùng đi điều tra chuyện này nên bà ta đến tìm cô.
Lâm Tử Lạp phản ứng không kịp, cô vốn cho rằng bà ta muốn mình rời xa Tông Triển Bạch, nói anh tiếp tục đính hôn với Hà Khiếu Ninh nên mới đến tìm cô.
Không ngờ lại không phải.
Dục Tú nhìn ra sự thắc mắc của Lâm Tử Lạp, cười cười: “Cô và Triển Bạch kết hôn không lâu nên có thể không biết tính tình của cậu ấy, nếu cậu ấy muốn làm gì thì không ai ngăn cản được, lần này ông nhà tôi không đồng ý chuyện hủy hôn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.”
Lâm Tử Lạp cụp mắt suy nghĩ, khóe môi như có như không nở nụ cười bất đắc dĩ, cô và Tông Triển Bạch kết hôn không lâu, thời gian ở chung cũng không dài, nhưng cô đã trải nghiệm được tác phong làm việc của anh.
Ví dụ như chuyện cô về nước lần này.
Nếu không phải Tông Triển Bạch gây khó dễ thì cô chưa chắc đã trở về.
Rất rõ ràng, nếu anh đã muốn làm chuyện gì thì cho dù dùng thủ đoạn nào cũng phải đạt được mục đích.
“Hôm nay đã làm phiền cô rồi.” Dục Tú đứng tới: “Tôi đã ra ngoài rất lâu rồi, cần phải trở về.”
Lâm Tử Lạp cũng đứng lên: “Tôi đưa dì ra ngoài.”
Dục Tú cười cười cũng không từ chối.
“Dì cẩn thận một chút.” Bên ngoài văn phòng có đầy đồ đạc sửa chữa trên mặt đất, rất dễ đụng phải, Lâm Tử Lạp mở miệng nhắc nhở nói.
Dục Tú nhìn về phía Lâm Tử Lạp cười dịu dàng, bà ta có ấn tượng đầu tiên rất tốt về Lâm Tử Lạp: “Tôi hy vọng, cô đừng nói chuyện chúng ta gặp nhau cho người khác.”
Quan hệ của bà ta và Tông Triển Bạch không tốt.
Nếu anh biết bà ta gặp Lâm Tử Lạp thì sợ là gây hiểu lầm không cần thiết.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói với người khác.” Lâm Tử Lạp đồng ý.
Hai người đi ra ngoài, tài xế thấy bà ta đi ra thì nhanh chóng mở cửa xe: “Bà chủ.”
Dục Tú khom người ngồi vào xe, tài xế đóng cửa xe, cửa sổ hạ xuống, bà ta nhìn Lâm Tử Lạp: “Tôi chưa từng thấy Triển Bạch quan tâm một người phụ nữ nào như thế.”
Trong lòng tràn đầy vị chua đắng ngọt đan xen làm cho cô rất mâu thuẫn.
Cô biết Tông Triển Bạch thật sự hủy hôn, lại còn bởi vì mình, nếu nói không cảm giác gì thì chính là nói dối.
Nhưng cô lại không thể xác định tình cảm của mình với Tông Triển Bạch.
Dục Tú còn muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi: “Mẹ cậu ấy qua đời sớm, trong lòng không thích tôi —— nếu có thể thì làm phiền cô quan tâm chăm sóc cậu ấy nhiều hơn.”
Lâm Tử Lạp mím môi, không dám tùy tiện đồng ý.
Quan tâm chăm sóc anh sao?
Cho dù anh hủy hôn thì bọn họ cũng không thể nào.
Giữa bọn họ có quá nhiều người và nhiều chuyện.
“Anh ấy có người chăm sóc rồi, không cần tôi.” Lâm Tử Lạp từ chối.
Dục Tú thở dài, dù sao hai người đã ly hôn, muốn tái hợp thì phải có quá trình, vì thế bà ta chuyển chủ đề cười nói: “Được rồi, đúng rồi, khi nào cửa hàng của cô khai trương thì đừng quên gửi thiệp mời tôi nhé.”
“Được.” Lâm Tử Lạp cũng cười.
“Đi thôi.” Dục Tú nhàn nhạt nói với tài xế.
“Vâng, bà chủ.” Tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Lâm Tử Lạp đứng ở ven đường nhìn xe đã đi xa, có chút không hiểu Dục Tú.
Cô nghe má Vương nói quan hệ của Tông Triển Bạch và bà ta không tốt.
Cô cho rằng mẹ kế của Tông Triển Bạch sẽ giống như Thẩm Thanh Anh, có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lòng dạ ác độc.
Nhưng sau khi cô tiếp xúc với bà ta thì hoàn toàn không giống nhau.
Bà ta làm cho người ta cảm thấy rất lịch sự nhã nhặn, rất có khí chất, không giống như mấy tiểu tam diêm dúa lòe loẹt.
Hoàn toàn không giống.
Gần như xóa bỏ những hiểu biết của cô về kẻ thứ ba.
“Chị Lâm.” Tạ Na đi ra đứng bên cạnh Lâm Tử Lạp tò mò hỏi: “Bà ta tìm chị làm gì?”
Nếu không phải Tông Triển Bạch có thủ đoạn, không có chuyện hủy hôn thì có lẽ lần này bà ta muốn cô và Tông Triển Bạch chia tay.
Buồn cười nhất là cô và Tông Triển Bạch không ở bên nhau.
Nhưng ở trong mắt người khác thì cô lại là người khiến Tông Triển Bạch hủy hôn.
Cô có oan uổng quá hay không?
Bà ta nói giấu tất cả mọi người, có lẽ cũng chỉ muốn gặp cô một chút.
“Cũng không có gì.” Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn Tạ Na: “Chị mời em ăn cơm?”
“Được đó.” Tạ Na ôm lấy Lâm Tử Lạp: “Em mệt chết mất, em phải giám sát chuyện sửa chữa, chị không được khao đồ uống, chẳng những chị phải mời em thì còn phải mời em một bữa tiệc lớn thì mới tính là khao.”
Tuy rằng cô ta phàn nàn nhưng trên mặt không hề có dấu vết oán trách, dáng vẻ rất vui vẻ.
Có người mời ăn cơm thì có thể không vui vẻ sao.
“Được, em chọn chỗ đi.” Lâm Tử Lạp đồng ý, cô biết cô ta nói đùa nhưng cô ta đã rất vất vả.
Gần như chỉ có một mình cô ta giám sát việc sửa chữa cửa hàng.
“Thật sao, em chọn chỗ?” Tạ Na cười hỏi.
“Thật.” Lâm Tử Lạp cũng cười, trả lời: “Chị mời em ăn cơm, chị còn có thể lừa em nữa.”
“Được rồi.” Tạ Na đưa tay nhỏ ra chỉ vào khách sạn Khang Đình cách đó không xa: “Em muốn ăn ở đó.”
“...”
“Chị không nỡ sao?” Tạ Na ôm Lâm Tử Lạp, đặt cằm lên vai cô làm nũng: “Chị Lâm, chị không thể keo kiệt như thế, chị đã đồng ý rồi.”
“Ừ, chị đồng ý, chị nhất định sẽ làm được, đi thôi.” Cô kiếm tiền không ít, nhưng có hai đứa nhỏ nên cô tiết kiệm không chi tiêu lung tung.
Trừ khi cô dùng tiền cho con mới không hề keo kiệt, vô cùng hào phóng.
Cô lại rất keo kiệt với mình.
“Thật sao?” Tạ Na chỉ đùa một chút, cô ta biết số tiền Lâm Tử Lạp kiếm được thì ngoại trừ chi tiêu, số còn lại sẽ tích góp lại.
“Đương nhiên, chị đã đồng ý với em.” Nhân lúc đèn xanh, Lâm Tử Lạp kéo Tạ Na đi qua đường lớn.
“Chị Lâm, em chỉ đùa một chút, hiện tại Tinh và Huệ đang lớn, có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, không thể tùy tiện lãng phí.” Tạ Na kéo Lâm Tử Lạp muốn quay về.
“Một bữa cơm có thể làm chị cháy túi sao?” Lâm Tử Lạp kéo tay Tạ Na, đến gần tai cô ta nói nhỏ: “Thật ra chị cũng chưa từng tiêu xài những chỗ như thế, hôm nay chị thả lỏng một lần xem nhà hàng khách sạn năm sao trong nước và nước ngoài có giống nhau hay không.”
Cô đã vào nhà hàng khách sạn năm sao nhiều lần, nhưng không phải tiêu xài cho mình, cô cũng là nhà thiết kế nổi tiếng, tham gia hoạt động, xã giao gì đó cũng sẽ tới những chỗ như thế.
“Em có thể ăn tôm hùm lớn châu Úc sao?” Tạ Na làm nũng với Lâm Tử Lạp.
“Được——” Lâm Tử Lạp cười nói, lơ đãng ngẩng đầu phát hiện cửa lớn khách sạn có một người phụ nữ khoanh tay trước ngực, ánh mắt u ám nhìn cô.
Lần trước anh nói sẽ hủy hôn, cô cũng không coi là thật, chỉ tùy tiện nghe qua, không nghĩ tới anh thật sự hủy hôn.
“Sau khi cậu ấy quay về từ nước A thì nói muốn hủy hôn, ba cậu ấy rất tức giận, quan hệ của hai người họ vốn không tốt, vì thế ồn ào không vui.”
Dục Tú nghĩ đến mối quan hệ của mình với Tông Triển Bạch thì rất bất đắc dĩ.
Lâm Tử Lạp nắm chặt hai tay: “Sao dì lại biết được?”
Vì sao bà ta biết Tông Triển Bạch gặp cô xong mới muốn hủy hôn?
“Cậu ấy bỗng nhiên muốn hủy hôn, ba cậu ấy rất tức giận nên nói chú Phùng trong nhà đi điều tra, nếu không thì tôi cũng sẽ không tìm cô.” Dục Tú thẳng thắn nói.
Lâm Tử Lạp kiềm chế sự rối loạn trong lòng, bình tĩnh nói: “Hôm nay dì tới đây——”
“Tôi không có ý gì khác, nhưng tôi muốn gặp cô một chút, lúc đầu chú Phùng đi điều tra chuyện này, thật sự muốn ngăn cản Triển Bạch đừng hủy hôn, nhưng cậu ấy đã chọn cách rước lấy phiền phức vào mình mà hủy hôn, không ai làm gì được cậu ấy, cậu ấy đều không quan tâm đến người phụ nữ đi theo mình rất lâu, ba cậu ấy nhìn cậu ấy quyết tâm thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy.” Dục Tú nhìn Lâm Tử Lạp.
“Tôi đến gặp cô là ý của mình, không có ai biết.”
Ở trong mắt bà ta thì Tông Triển Bạch kiên quyết hủy hôn như vậy là vì Lâm Tử Lạp.
Bà ta biết Tông Triển Bạch hủy hôn bởi vì vợ trước thì tò mò muốn biết vợ trước của Tông Triển Bạch là người phụ nữ thế nào.
Lúc bọn họ kết hôn thì bà ta không thấy, hiện tại chú Phùng đi điều tra chuyện này nên bà ta đến tìm cô.
Lâm Tử Lạp phản ứng không kịp, cô vốn cho rằng bà ta muốn mình rời xa Tông Triển Bạch, nói anh tiếp tục đính hôn với Hà Khiếu Ninh nên mới đến tìm cô.
Không ngờ lại không phải.
Dục Tú nhìn ra sự thắc mắc của Lâm Tử Lạp, cười cười: “Cô và Triển Bạch kết hôn không lâu nên có thể không biết tính tình của cậu ấy, nếu cậu ấy muốn làm gì thì không ai ngăn cản được, lần này ông nhà tôi không đồng ý chuyện hủy hôn, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.”
Lâm Tử Lạp cụp mắt suy nghĩ, khóe môi như có như không nở nụ cười bất đắc dĩ, cô và Tông Triển Bạch kết hôn không lâu, thời gian ở chung cũng không dài, nhưng cô đã trải nghiệm được tác phong làm việc của anh.
Ví dụ như chuyện cô về nước lần này.
Nếu không phải Tông Triển Bạch gây khó dễ thì cô chưa chắc đã trở về.
Rất rõ ràng, nếu anh đã muốn làm chuyện gì thì cho dù dùng thủ đoạn nào cũng phải đạt được mục đích.
“Hôm nay đã làm phiền cô rồi.” Dục Tú đứng tới: “Tôi đã ra ngoài rất lâu rồi, cần phải trở về.”
Lâm Tử Lạp cũng đứng lên: “Tôi đưa dì ra ngoài.”
Dục Tú cười cười cũng không từ chối.
“Dì cẩn thận một chút.” Bên ngoài văn phòng có đầy đồ đạc sửa chữa trên mặt đất, rất dễ đụng phải, Lâm Tử Lạp mở miệng nhắc nhở nói.
Dục Tú nhìn về phía Lâm Tử Lạp cười dịu dàng, bà ta có ấn tượng đầu tiên rất tốt về Lâm Tử Lạp: “Tôi hy vọng, cô đừng nói chuyện chúng ta gặp nhau cho người khác.”
Quan hệ của bà ta và Tông Triển Bạch không tốt.
Nếu anh biết bà ta gặp Lâm Tử Lạp thì sợ là gây hiểu lầm không cần thiết.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói với người khác.” Lâm Tử Lạp đồng ý.
Hai người đi ra ngoài, tài xế thấy bà ta đi ra thì nhanh chóng mở cửa xe: “Bà chủ.”
Dục Tú khom người ngồi vào xe, tài xế đóng cửa xe, cửa sổ hạ xuống, bà ta nhìn Lâm Tử Lạp: “Tôi chưa từng thấy Triển Bạch quan tâm một người phụ nữ nào như thế.”
Trong lòng tràn đầy vị chua đắng ngọt đan xen làm cho cô rất mâu thuẫn.
Cô biết Tông Triển Bạch thật sự hủy hôn, lại còn bởi vì mình, nếu nói không cảm giác gì thì chính là nói dối.
Nhưng cô lại không thể xác định tình cảm của mình với Tông Triển Bạch.
Dục Tú còn muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại thay đổi: “Mẹ cậu ấy qua đời sớm, trong lòng không thích tôi —— nếu có thể thì làm phiền cô quan tâm chăm sóc cậu ấy nhiều hơn.”
Lâm Tử Lạp mím môi, không dám tùy tiện đồng ý.
Quan tâm chăm sóc anh sao?
Cho dù anh hủy hôn thì bọn họ cũng không thể nào.
Giữa bọn họ có quá nhiều người và nhiều chuyện.
“Anh ấy có người chăm sóc rồi, không cần tôi.” Lâm Tử Lạp từ chối.
Dục Tú thở dài, dù sao hai người đã ly hôn, muốn tái hợp thì phải có quá trình, vì thế bà ta chuyển chủ đề cười nói: “Được rồi, đúng rồi, khi nào cửa hàng của cô khai trương thì đừng quên gửi thiệp mời tôi nhé.”
“Được.” Lâm Tử Lạp cũng cười.
“Đi thôi.” Dục Tú nhàn nhạt nói với tài xế.
“Vâng, bà chủ.” Tài xế nhanh chóng lái xe rời đi.
Lâm Tử Lạp đứng ở ven đường nhìn xe đã đi xa, có chút không hiểu Dục Tú.
Cô nghe má Vương nói quan hệ của Tông Triển Bạch và bà ta không tốt.
Cô cho rằng mẹ kế của Tông Triển Bạch sẽ giống như Thẩm Thanh Anh, có khuôn mặt xinh đẹp nhưng lòng dạ ác độc.
Nhưng sau khi cô tiếp xúc với bà ta thì hoàn toàn không giống nhau.
Bà ta làm cho người ta cảm thấy rất lịch sự nhã nhặn, rất có khí chất, không giống như mấy tiểu tam diêm dúa lòe loẹt.
Hoàn toàn không giống.
Gần như xóa bỏ những hiểu biết của cô về kẻ thứ ba.
“Chị Lâm.” Tạ Na đi ra đứng bên cạnh Lâm Tử Lạp tò mò hỏi: “Bà ta tìm chị làm gì?”
Nếu không phải Tông Triển Bạch có thủ đoạn, không có chuyện hủy hôn thì có lẽ lần này bà ta muốn cô và Tông Triển Bạch chia tay.
Buồn cười nhất là cô và Tông Triển Bạch không ở bên nhau.
Nhưng ở trong mắt người khác thì cô lại là người khiến Tông Triển Bạch hủy hôn.
Cô có oan uổng quá hay không?
Bà ta nói giấu tất cả mọi người, có lẽ cũng chỉ muốn gặp cô một chút.
“Cũng không có gì.” Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn Tạ Na: “Chị mời em ăn cơm?”
“Được đó.” Tạ Na ôm lấy Lâm Tử Lạp: “Em mệt chết mất, em phải giám sát chuyện sửa chữa, chị không được khao đồ uống, chẳng những chị phải mời em thì còn phải mời em một bữa tiệc lớn thì mới tính là khao.”
Tuy rằng cô ta phàn nàn nhưng trên mặt không hề có dấu vết oán trách, dáng vẻ rất vui vẻ.
Có người mời ăn cơm thì có thể không vui vẻ sao.
“Được, em chọn chỗ đi.” Lâm Tử Lạp đồng ý, cô biết cô ta nói đùa nhưng cô ta đã rất vất vả.
Gần như chỉ có một mình cô ta giám sát việc sửa chữa cửa hàng.
“Thật sao, em chọn chỗ?” Tạ Na cười hỏi.
“Thật.” Lâm Tử Lạp cũng cười, trả lời: “Chị mời em ăn cơm, chị còn có thể lừa em nữa.”
“Được rồi.” Tạ Na đưa tay nhỏ ra chỉ vào khách sạn Khang Đình cách đó không xa: “Em muốn ăn ở đó.”
“...”
“Chị không nỡ sao?” Tạ Na ôm Lâm Tử Lạp, đặt cằm lên vai cô làm nũng: “Chị Lâm, chị không thể keo kiệt như thế, chị đã đồng ý rồi.”
“Ừ, chị đồng ý, chị nhất định sẽ làm được, đi thôi.” Cô kiếm tiền không ít, nhưng có hai đứa nhỏ nên cô tiết kiệm không chi tiêu lung tung.
Trừ khi cô dùng tiền cho con mới không hề keo kiệt, vô cùng hào phóng.
Cô lại rất keo kiệt với mình.
“Thật sao?” Tạ Na chỉ đùa một chút, cô ta biết số tiền Lâm Tử Lạp kiếm được thì ngoại trừ chi tiêu, số còn lại sẽ tích góp lại.
“Đương nhiên, chị đã đồng ý với em.” Nhân lúc đèn xanh, Lâm Tử Lạp kéo Tạ Na đi qua đường lớn.
“Chị Lâm, em chỉ đùa một chút, hiện tại Tinh và Huệ đang lớn, có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, không thể tùy tiện lãng phí.” Tạ Na kéo Lâm Tử Lạp muốn quay về.
“Một bữa cơm có thể làm chị cháy túi sao?” Lâm Tử Lạp kéo tay Tạ Na, đến gần tai cô ta nói nhỏ: “Thật ra chị cũng chưa từng tiêu xài những chỗ như thế, hôm nay chị thả lỏng một lần xem nhà hàng khách sạn năm sao trong nước và nước ngoài có giống nhau hay không.”
Cô đã vào nhà hàng khách sạn năm sao nhiều lần, nhưng không phải tiêu xài cho mình, cô cũng là nhà thiết kế nổi tiếng, tham gia hoạt động, xã giao gì đó cũng sẽ tới những chỗ như thế.
“Em có thể ăn tôm hùm lớn châu Úc sao?” Tạ Na làm nũng với Lâm Tử Lạp.
“Được——” Lâm Tử Lạp cười nói, lơ đãng ngẩng đầu phát hiện cửa lớn khách sạn có một người phụ nữ khoanh tay trước ngực, ánh mắt u ám nhìn cô.