Mê Vợ Không Lối Về
Chương 863: Tang lễ được tổ chức ở sảnh trung tâm
Người phụ nữ khẽ nhíu mày, như thể cô ta không hài lòng về thái độ của Lâm Tân Ngôn đối với mình.
"Theo chức phận, cô phải gọi tôi một tiếng thím đấy."
Lâm Tân Ngôn thật sự không nhớ được mình đã từng gặp cô ta, theo như cô biết thì người thân trong nhà họ Tông cũng không có mấy ai, vậy ai lại có thể bắt cô gọi bằng thím chứ?
Người phụ nữ tự mình bước vào và nói: "Rót cho tôi cốc nước.”
“Thưa bà.” иɦũ ɦσα Vu kéo Lâm Tân Ngôn sang một bên rồi nói nhỏ vào tai cô: “Đây có thể là người em họ bị vô sinh sống độc thân, lại không thích qua lại với người ngoài của ông chủ đấy.”
Lâm Tân Ngôn khẽ cau mày, sao cô chưa nghe nói qua nhỉ?
иɦũ ɦσα Vu cũng không rõ lắm, nhưng bà ấy nghe nói: "Có vẻ như vì lý do thể chất nên không thể qua lại nhiều với bên này, khi ông bà chủ kết hôn, cô ta thậm chí còn không đến tham dự, nhưng lần này trong nhà xảy ra chuyện, thế mà lại xuất hiện nhanh như vậy."
Với tốc độ nhanh như vậy, ngay cả иɦũ ɦσα Vu cũng cảm thấy kỳ lạ, ở thế hệ của Tông Khải Phong, một người anh em họ như vậy thì cũng chỉ có duy nhất một người nắm trong tay cổ phần của tập đoàn Vạn Việt.
Lâm Tân Ngôn tỏ vẻ đã hiểu, mối quan hệ quan trọng như vậy thì không thích hợp để gây rắc rối, đã là người của nhà họ Tông thì cô nên lấy lễ mà tiếp đãi.
Cô đi rót một cốc nước rồi bưng đến đặt lên bàn.
Mặc dù người phụ nữ thể hiện sự tôn trọng khi mặc chiếc váy đen nhưng trêи cổ và tai cô ta lại đeo những món đồ trang sức có giá trị. Chiếc váy cùng màu làm tôn lên vẻ lấp lánh của những viên kim cương sáng bóng, và lớp trang điểm cũng khá dày, có vẻ như trang điểm rất chuyên tâm đây, lúc này, cô ta đang ngồi co chân lại, chẳng có chút xíu thanh nhã nào, lại còn tỏ vẻ bất kính nữa chứ.
Hơn nữa cô thấy cô ta có vẻ không lớn tuổi lắm, cô đoán chừng cũng chỉ trêи dưới ba mươi.
"Cô nói dựa theo danh phận thì tôi nên gọi cô một tiếng thím, vậy thì tôi sẽ xưng hô như vậy..."
"Vậy thì mau gọi đi."
Lâm Tân Ngôn vẫn chưa dứt lời thì đã bị người phụ nữ đang ngồi ở kia cắt ngang với vẻ mặt rất đỗi cao ngạo.
"Thím làm vậy có biết bất lịch sự lắm không? Thím không biết chen ngang khi người khác đang nói chuyện là hành động bất lịch sự sao?" Lâm Tân Ngôn thẳng thừng quay mặt bỏ đi, cô thực sự không thể chịu được việc người phụ nữ này cứ tỏ ra vẻ diễu võ dương oai ở đây, hôm nay là ngày Tông Khải Phong qua đời, nên tâm trạng cô không tốt, thế mà người phụ nữ này lại còn tỏ vẻ không tôn trọng như vậy.
"Cô nói cô là thím của tôi à, vậy thì là người thân của tôi rồi, bố tôi vừa mới qua đời hôm nay, toàn bộ người trêи kẻ dưới trong nhà chúng tôi đều chìm trong đau buồn, cô không biết sơn môi đỏ và trang điểm đậm thế này thì rất bất kính với người đã khuất lắm sao?” Lâm Tân Ngôn cố nén giọng lại, cô không muốn gây xung đột với bất cứ ai hay bất cứ điều gì vào lúc này.
Nhưng lúc này cô không thể chịu đựng những hành vi của người phụ nữ này được nữa.
“Nếu như cô không thành tâm thì xin cô đi cho, không thì đi học những điều cần biết khi đi dự một đám tang đi.”
"Cô..." Trong chốc lát người phụ nữ kia bỗng tức giận, nhưng nhất thời lại không tìm được lời nào để phản bác lại Lâm Tân Ngôn, nhịn một hồi lâu rồi mới nói: "Cô nói chuyện với người lớn vậy sao?"
"Đương nhiên phải biết kính trọng người lớn rồi, nhưng nếu như bản thân cô cũng không biết kính trọng là gì, thế thì dựa vào đâu mà cô bảo người khác kính trọng cô chứ?"
Người phụ nữ giận đến đỏ bừng cả mặt, trông bộ dạng cô ta rất khó coi: "Hãy đợi đó."
Nói xong thì cô ta đứng dậy bỏ đi.
"Bà chủ..." иɦũ ɦσα Vu lo lắng cho Lâm Tân Ngôn, rồi bước lên phía trước để đỡ cô, nhưng cô lắc đầu nói không sao cả.
Người phụ nữ vì bước nhanh mà đụng vào người đi vào cửa, thế là mở miệng quát: "Không có mắt à?"
“Mọi người vất vả cả ngày rồi, ra ngoài ăn chút gì đó đi.” Lâm Tân Ngôn nhìn Tần Nhã và Tang Du: “Hai em ăn chút gì đó đi.”
Họ đã ở đây cả ngày mà chưa ăn gì cả, trời cũng sắp tối rồi.
“Vậy chúng tôi ra ngoài một lát.” Thẩm Bồi Xuyên đứng dậy trước.
Tô Trạm kéo Tần Nhã đi ra ngoài, cửa phòng làm việc không bao lâu liền đóng lại.
Lâm Tân Ngôn bước đến ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Tông Cảnh Hạo.
"Theo chức phận, cô phải gọi tôi một tiếng thím đấy."
Lâm Tân Ngôn thật sự không nhớ được mình đã từng gặp cô ta, theo như cô biết thì người thân trong nhà họ Tông cũng không có mấy ai, vậy ai lại có thể bắt cô gọi bằng thím chứ?
Người phụ nữ tự mình bước vào và nói: "Rót cho tôi cốc nước.”
“Thưa bà.” иɦũ ɦσα Vu kéo Lâm Tân Ngôn sang một bên rồi nói nhỏ vào tai cô: “Đây có thể là người em họ bị vô sinh sống độc thân, lại không thích qua lại với người ngoài của ông chủ đấy.”
Lâm Tân Ngôn khẽ cau mày, sao cô chưa nghe nói qua nhỉ?
иɦũ ɦσα Vu cũng không rõ lắm, nhưng bà ấy nghe nói: "Có vẻ như vì lý do thể chất nên không thể qua lại nhiều với bên này, khi ông bà chủ kết hôn, cô ta thậm chí còn không đến tham dự, nhưng lần này trong nhà xảy ra chuyện, thế mà lại xuất hiện nhanh như vậy."
Với tốc độ nhanh như vậy, ngay cả иɦũ ɦσα Vu cũng cảm thấy kỳ lạ, ở thế hệ của Tông Khải Phong, một người anh em họ như vậy thì cũng chỉ có duy nhất một người nắm trong tay cổ phần của tập đoàn Vạn Việt.
Lâm Tân Ngôn tỏ vẻ đã hiểu, mối quan hệ quan trọng như vậy thì không thích hợp để gây rắc rối, đã là người của nhà họ Tông thì cô nên lấy lễ mà tiếp đãi.
Cô đi rót một cốc nước rồi bưng đến đặt lên bàn.
Mặc dù người phụ nữ thể hiện sự tôn trọng khi mặc chiếc váy đen nhưng trêи cổ và tai cô ta lại đeo những món đồ trang sức có giá trị. Chiếc váy cùng màu làm tôn lên vẻ lấp lánh của những viên kim cương sáng bóng, và lớp trang điểm cũng khá dày, có vẻ như trang điểm rất chuyên tâm đây, lúc này, cô ta đang ngồi co chân lại, chẳng có chút xíu thanh nhã nào, lại còn tỏ vẻ bất kính nữa chứ.
Hơn nữa cô thấy cô ta có vẻ không lớn tuổi lắm, cô đoán chừng cũng chỉ trêи dưới ba mươi.
"Cô nói dựa theo danh phận thì tôi nên gọi cô một tiếng thím, vậy thì tôi sẽ xưng hô như vậy..."
"Vậy thì mau gọi đi."
Lâm Tân Ngôn vẫn chưa dứt lời thì đã bị người phụ nữ đang ngồi ở kia cắt ngang với vẻ mặt rất đỗi cao ngạo.
"Thím làm vậy có biết bất lịch sự lắm không? Thím không biết chen ngang khi người khác đang nói chuyện là hành động bất lịch sự sao?" Lâm Tân Ngôn thẳng thừng quay mặt bỏ đi, cô thực sự không thể chịu được việc người phụ nữ này cứ tỏ ra vẻ diễu võ dương oai ở đây, hôm nay là ngày Tông Khải Phong qua đời, nên tâm trạng cô không tốt, thế mà người phụ nữ này lại còn tỏ vẻ không tôn trọng như vậy.
"Cô nói cô là thím của tôi à, vậy thì là người thân của tôi rồi, bố tôi vừa mới qua đời hôm nay, toàn bộ người trêи kẻ dưới trong nhà chúng tôi đều chìm trong đau buồn, cô không biết sơn môi đỏ và trang điểm đậm thế này thì rất bất kính với người đã khuất lắm sao?” Lâm Tân Ngôn cố nén giọng lại, cô không muốn gây xung đột với bất cứ ai hay bất cứ điều gì vào lúc này.
Nhưng lúc này cô không thể chịu đựng những hành vi của người phụ nữ này được nữa.
“Nếu như cô không thành tâm thì xin cô đi cho, không thì đi học những điều cần biết khi đi dự một đám tang đi.”
"Cô..." Trong chốc lát người phụ nữ kia bỗng tức giận, nhưng nhất thời lại không tìm được lời nào để phản bác lại Lâm Tân Ngôn, nhịn một hồi lâu rồi mới nói: "Cô nói chuyện với người lớn vậy sao?"
"Đương nhiên phải biết kính trọng người lớn rồi, nhưng nếu như bản thân cô cũng không biết kính trọng là gì, thế thì dựa vào đâu mà cô bảo người khác kính trọng cô chứ?"
Người phụ nữ giận đến đỏ bừng cả mặt, trông bộ dạng cô ta rất khó coi: "Hãy đợi đó."
Nói xong thì cô ta đứng dậy bỏ đi.
"Bà chủ..." иɦũ ɦσα Vu lo lắng cho Lâm Tân Ngôn, rồi bước lên phía trước để đỡ cô, nhưng cô lắc đầu nói không sao cả.
Người phụ nữ vì bước nhanh mà đụng vào người đi vào cửa, thế là mở miệng quát: "Không có mắt à?"
“Mọi người vất vả cả ngày rồi, ra ngoài ăn chút gì đó đi.” Lâm Tân Ngôn nhìn Tần Nhã và Tang Du: “Hai em ăn chút gì đó đi.”
Họ đã ở đây cả ngày mà chưa ăn gì cả, trời cũng sắp tối rồi.
“Vậy chúng tôi ra ngoài một lát.” Thẩm Bồi Xuyên đứng dậy trước.
Tô Trạm kéo Tần Nhã đi ra ngoài, cửa phòng làm việc không bao lâu liền đóng lại.
Lâm Tân Ngôn bước đến ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Tông Cảnh Hạo.