Mê Vợ Không Lối Về
Chương 84: Người phụ nữ trong đoạn ghi âm
Bà nhấn mạnh giống nhau như đúc.
“Cho nên má muốn nói gì chứ?”
Đồng tử đen như mực của Tống Triển Bạch gần như đang co rút lại, màu mắt càng đậm.
Tay của má Vương siết chặt bức ảnh, bất giác dùng sức.
“Cậu, có ở bên ngoài--- liệu có phải là con riêng---”
“Không có.” Má Vương còn chưa nói xong thì bị Tống Triển Bạch phủ nhận.
Anh chỉ chạm vào một người phụ nữ.
Không thể có người phụ nữ khác sẽ mang thai con của anh được.
Con riêng? Sao có thể chứ.
“Má Vương, tối chúng ta không ăn cơm sao?” Thấy phòng bếp trống không, bàn ăn được lau sạch như gương, có thể phản chiếu bóng người, nhưng cái gì cũng không có.
Lúc bình thường, má Vương bây giờ nên ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, hoặc đã chuẩn bị bữa tối xong rồi, hôm nay có chút không đúng.
Ăn?
Khóe miệng của má Vương giật giật: “Còn có tâm trạng ăn cơm?”
“...”
"Xôi hỏng bỏng không, vui rồi chứ?” Nói rồi má Vương để bức ảnh lại chỗ cũ, không có từ bỏ, bà ta định tìm hiểu thêm.
Tống Triển Bạch nhíu mày, hôm nay má Vương chịu kích thích gì vậy?
“Nhìn cái nhà này, chỗ nào giống gia đình chứ, nhà thì lớn, nhưng có người không? Chỉ có một bà lão làm việc nhà, một đứa nhóc hơn 30 tuổi, có tiền có tác dụng gì chứ?” Má Vương đóng ngăn kéo lại, trong lòng rất tức giận, thật sự không muốn cho anh ăn.
Nhưng, bà ta làm không được.
Vẫn là đi vào trong bếp chuẩn bị cơm tối.
Tống Triển Bạch liếc nhìn bóng lưng không cam lòng của má Vương, kéo ngăn kéo ra, lấy bức ảnh đó ra, bởi vì anh không thích chụp ảnh, ngay cả bức ảnh này anh cũng chưa từng thấy, không phải má Vương hôm nay lấy ra, anh cũng quên rồi.
Anh cầm bức ảnh nhìn cẩn thận, đôi mắt này, gương mặt này...
Reng reng...
Điện thoại trong túi quần của anh vang lên, trong đầu anh dường như vụt qua một gương mặt của ai đó, vừa muốn ghép lại với bức hình, lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ.
Anh để bức ảnh xuống, đóng ngăn kéo lại, rút điện thoại ra nghe, là Quang Kình gọi điện cho anh liên quan đến chuyện công việc.
Anh vừa nói chuyện với Quang Kình, vừa cởi cúc áo sơ mi rồi đi về phía phòng ngủ.
Cảng Kim Sắc.
Trang Kha Nguyệt làm xong bữa tối, khi chuẩn bị đi gọi Lâm Tinh Tuyệt ra ăn cơm, Lâm Tử Tạp cản bà ta lại: “Để nó đóng cửa suy nghĩ, không nhận sai, không cho nó ăn cơm.”
“Nó là trẻ con, dọa một chút là được rồi, còn thật sự không cho ăn.” Trang Kha Nguyệt không đồng tình, đang trong thời kỳ phát triển, không cho ăn cơm sao mà được chứ.
“Không nhận sai, không cho phép nó ăn.” Lâm Tử Lạp không giải thích, nhưng thái độ rất kiên quyết.
Có thể có hơi không tính toán, nhưng chuyện này, tuyệt đối không thể bỏ qua như thế.
Nó còn là một đứa trẻ, xem mấy thứ linh tinh, lớn lên rồi còn quản được sao?
“Lạp---” Trang Kha Nguyệt còn muốn khuyên.
Thái độ của Lâm Tử Lạp kiên quyết, không chấp nhận lời khuyên, bây giờ không lập cho nó quy tắc, sau này sẽ càng khó dạy bảo.
Bà ta ôm lấy Lâm Huệ Tinh: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Trang Kha Nguyệt đứng ở đó gần như đang suy nghĩ lời của Lâm Tử Lạp, có thể hòa hoãn hay không.
Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn Trang Kha Nguyệt, cho bà ta một đáp án: “Lần này con nghiêm túc, mẹ không cần cầu tình.”
Trang Kha Nguyệt đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Tinh Tuyệt, rốt cuộc đã phạm lỗi gì mà khiến mẹ tức giận như vậy?”
Ở trong lòng Trang Kha Nguyệt không tin Lâm Tinh Tuyệt sẽ phạm lỗi lớn gì, đứa trẻ này vừa thông minh vừa hiểu chuyện.
Lần này Lâm Tử Lạp tức giận như thế, bà ta khá bất ngờ.
Nghĩ đến con trai xem thứ đó, làm chuyện đó, Lâm Tử Lạp nói không lên lời: “Mẹ không cần hỏi, mau ăn cơm thôi.”
Lâm Tử Lạp ngồi trước bàn ăn, trong lòng ôm con gái, đút cơm cho cô bé.
Rất rõ ràng Lâm Tử Lạp không muốn nói, Trang Kha Nguyệt không tiếp tục truy hỏi nữa.
Ăn xong Trang Kha Nguyệt thu dọn bát đũa, Lâm Tử Lạp dẫn con gái đến tiểu khu chơi.
Vừa dọn đến đây, tóm lại nên tìm hiểu môi trường xung quanh nơi này.
Nhìn thấy con gái ra ngoài, Trang Kha Nguyệt lấy cơm, bóc tôm, để vào trong bát, bê vào phòng ngủ cho Lâm Tinh Tuyệt.
Ipad bị Lâm Tử Lạp tịch thu rồi, nó không có gì để chơi, điện thoại cũng bị thu mất, cũng không thể gọi điện thoại cho thầy nói chuyện, nó rất chán, một mình lăn lộn trên giường, giống như con sâu đáng thương.
Trang Kha Nguyệt để cơm lên bàn: “Mau xuống ăn cơm, nhân lúc mẹ cháu ra ngoài.”
Lâm Tinh Tuyệt không nhúc nhích.
Trang Kha Nguyệt kéo nó xuống: “Thật sự không ăn sao? Buổi tối sẽ đói, dù sao bà không nói, mẹ cháu cũng không biết cháu ăn.”
Lâm Tinh Tuyệt đứng ở trước bàn, nhìn bát cơm mà nuốt nước miếng.
Nó thật sự rất đói.
“Tôm cháu thích ăn nhất, bà bóc cho cháu rồi, mau ăn đi, bà đi rót nước cho cháu.” Trang Kha Nguyệt sợ nó ngại, cố tình tìm cớ đi ra.
Lâm Tinh Tuyệt liếm liếm môi, đói chết rồi, sao có mạng trả thù người đàn ông phụ tình đó chứ?
Nó phải ăn.
Nói ngồi lên trên ghế, bê bát lên ào cơm vào trong miệng.
Nó ăn rất nhanh, sợ bị Lâm Tử Lạp phát hiện.
Trang Kha Nguyệt bê nước đi vào, nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm của Lâm Tinh Tuyệt, giở khóc giở cười, không biết còn tưởng nó đói đến mức rất lâu không được ăn cơm rồi.
“Từ từ thôi, kẻo nghẹn.” Trang Kha Nguyệt đưa ly nước cho nó, để nó uống nước cho xuôi.
Lâm Tinh Tuyệt cười hi hi, lộ ra cơm trắng trên miệng, lẩm bẩm: “Cảm ơn bà ngoại.”
“Ăn từ từ thôi, mẹ cháu sẽ không về nhanh như vậy đâu.” Trang Kha Nguyệt đứng ở cửa: “Bà trông cho cháu.”
Lâm Tinh Tuyệt ăn cơm tối giống như làm trộm vậy.
Môi trường của tiểu khu rất tốt, có khu phồn hoa, còn có diện tích cây xanh lớn, thật sự hiếm có, các tiện ích xung quanh cũng đầy đủ, nhà trẻ, trường tiểu học, trung tâm thương mại, ga tàu điện ngầm.
Khi Lâm Tử Lạp đi dạo tiểu khu, Lâm Huệ Tinh ngủ bò trong lòng cô, cô ôm con gái trở về, Trang Kha Nguyệt đã thu dọn phòng bếp xong, đang pha nước nóng trong phòng tắm.
Cô đi tới đẩy cửa phòng của Lâm Tinh Tuyệt ra, Lâm Tinh Tuyệt còn ngồi ở đầu giường, cơ thể nhỏ nhắn cuộn lại, giống như đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ, dáng vẻ rất tội nghiệp.
“Biết sai rồi chứ?” Lâm Tử Lạp nhìn nó hỏi.
Lâm Tinh Tuyệt ôm hai chân, rụt đầu lại: “Con không sai.”
“Được, không sai phải không, mẹ xem con có thể cứng miệng đến khi nào.” Lâm Tử Lạp tức giận đóng cửa lại, ôm con gái đi về một phòng khác ngủ.
Lâm Huệ tinh ngủ có một thói quen, chính là muốn sờ ngực của Lâm Tử Lạp, nếu không ngủ sẽ trằn trọc.
Con gái có thói quen này, Lâm Tử Lạp cũng quen với thói quen này của con gái.
Bởi vì là sinh đôi, sữa của cô căn bản không đủ cho hai đứa trẻ, chỉ có thể cho một đứa bú, Lâm Huệ Tinh sinh ra sau, lúc sinh ra rất gầy rất nhỏ, cho nên cho cô bé bú sữa mẹ, lúc nhỏ cô bé bú sữa thì một tay khác thích sờ.
Thời gian lâu dần dưỡng thành thói quen này.
Lâm Tử Lạp vỗ về con gái, bản thân lại ngủ không được, bình thường Lâm Tinh Tuyệt cũng ngủ cùng cô.
Ai biết, thằng bé này, lần này lại bướng như thế, cũng không biết giống ai.
Ngày hôm sau, Lâm Tử Lạp rất muộn mới ra ngoài, tiệm đã sửa sang xong cô cũng không có việc làm.
Nhân lúc có thời gian cô muốn ở nhà chơi cùng hai con, nhưng Tạ Na gọi điện nói có người muốn tìm cô, cô mới ra ngoài.
Cô sau khi tìm hiểu rõ về môi trường xung quanh đây, biết nơi này có tàu điện ngầm có thể đi đến cửa hàng, vì thế đến chỗ mua vé.
“Cô Lâm.” Vu Đậu Đậu nhìn thấy cô, xuyên qua đám đông chạy đến.
Hôm đó anh nghe Quang Kình gọi cô như thế, nên cũng gọi cô Lâm.
Anh ta sáng sớm đã đến đây đợi cô, hy vọng có thể nói chuyện với cô, ai biết cô mãi không ra khỏi cửa.
Ra khỏi cửa rồi, cũng không đi taxi mà đi tàu điện ngầm.
May mắn động tác của anh ta nhanh, nếu không thật sự bỏ lỡ cô rồi.
Lâm Tử Lạp nghe thấy tiếng, quay đầu, khi nhìn thấy là anh thì nhíu mày, không hiểu anh ta tại sao muốn đi theo mình.
Vu Đậu Đậu chạy từ từ đến, khi chạy đến trước mặt Lâm Tử Lạp, mệt đến mức thở hổn hển, anh ta ôm bụng khuỵu người: “Tôi có thể nói chuyện với cô không?”
“Không thể.” Lâm Tử Lạp từ chối, không định truy cứu chuyện trước kia.
Vu Đậu Đậu lại dùng giọng nói chắc nịch: “Cô sau khi nhìn thấy thứ này, cô chắc chắn sẽ bằng lòng nói chuyện với tôi.”
Nói rồi anh ta từ trong túi rút ra một thứ đưa cho Lâm Tử Lạp.
“Cho nên má muốn nói gì chứ?”
Đồng tử đen như mực của Tống Triển Bạch gần như đang co rút lại, màu mắt càng đậm.
Tay của má Vương siết chặt bức ảnh, bất giác dùng sức.
“Cậu, có ở bên ngoài--- liệu có phải là con riêng---”
“Không có.” Má Vương còn chưa nói xong thì bị Tống Triển Bạch phủ nhận.
Anh chỉ chạm vào một người phụ nữ.
Không thể có người phụ nữ khác sẽ mang thai con của anh được.
Con riêng? Sao có thể chứ.
“Má Vương, tối chúng ta không ăn cơm sao?” Thấy phòng bếp trống không, bàn ăn được lau sạch như gương, có thể phản chiếu bóng người, nhưng cái gì cũng không có.
Lúc bình thường, má Vương bây giờ nên ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, hoặc đã chuẩn bị bữa tối xong rồi, hôm nay có chút không đúng.
Ăn?
Khóe miệng của má Vương giật giật: “Còn có tâm trạng ăn cơm?”
“...”
"Xôi hỏng bỏng không, vui rồi chứ?” Nói rồi má Vương để bức ảnh lại chỗ cũ, không có từ bỏ, bà ta định tìm hiểu thêm.
Tống Triển Bạch nhíu mày, hôm nay má Vương chịu kích thích gì vậy?
“Nhìn cái nhà này, chỗ nào giống gia đình chứ, nhà thì lớn, nhưng có người không? Chỉ có một bà lão làm việc nhà, một đứa nhóc hơn 30 tuổi, có tiền có tác dụng gì chứ?” Má Vương đóng ngăn kéo lại, trong lòng rất tức giận, thật sự không muốn cho anh ăn.
Nhưng, bà ta làm không được.
Vẫn là đi vào trong bếp chuẩn bị cơm tối.
Tống Triển Bạch liếc nhìn bóng lưng không cam lòng của má Vương, kéo ngăn kéo ra, lấy bức ảnh đó ra, bởi vì anh không thích chụp ảnh, ngay cả bức ảnh này anh cũng chưa từng thấy, không phải má Vương hôm nay lấy ra, anh cũng quên rồi.
Anh cầm bức ảnh nhìn cẩn thận, đôi mắt này, gương mặt này...
Reng reng...
Điện thoại trong túi quần của anh vang lên, trong đầu anh dường như vụt qua một gương mặt của ai đó, vừa muốn ghép lại với bức hình, lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ.
Anh để bức ảnh xuống, đóng ngăn kéo lại, rút điện thoại ra nghe, là Quang Kình gọi điện cho anh liên quan đến chuyện công việc.
Anh vừa nói chuyện với Quang Kình, vừa cởi cúc áo sơ mi rồi đi về phía phòng ngủ.
Cảng Kim Sắc.
Trang Kha Nguyệt làm xong bữa tối, khi chuẩn bị đi gọi Lâm Tinh Tuyệt ra ăn cơm, Lâm Tử Tạp cản bà ta lại: “Để nó đóng cửa suy nghĩ, không nhận sai, không cho nó ăn cơm.”
“Nó là trẻ con, dọa một chút là được rồi, còn thật sự không cho ăn.” Trang Kha Nguyệt không đồng tình, đang trong thời kỳ phát triển, không cho ăn cơm sao mà được chứ.
“Không nhận sai, không cho phép nó ăn.” Lâm Tử Lạp không giải thích, nhưng thái độ rất kiên quyết.
Có thể có hơi không tính toán, nhưng chuyện này, tuyệt đối không thể bỏ qua như thế.
Nó còn là một đứa trẻ, xem mấy thứ linh tinh, lớn lên rồi còn quản được sao?
“Lạp---” Trang Kha Nguyệt còn muốn khuyên.
Thái độ của Lâm Tử Lạp kiên quyết, không chấp nhận lời khuyên, bây giờ không lập cho nó quy tắc, sau này sẽ càng khó dạy bảo.
Bà ta ôm lấy Lâm Huệ Tinh: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Trang Kha Nguyệt đứng ở đó gần như đang suy nghĩ lời của Lâm Tử Lạp, có thể hòa hoãn hay không.
Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn Trang Kha Nguyệt, cho bà ta một đáp án: “Lần này con nghiêm túc, mẹ không cần cầu tình.”
Trang Kha Nguyệt đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Tinh Tuyệt, rốt cuộc đã phạm lỗi gì mà khiến mẹ tức giận như vậy?”
Ở trong lòng Trang Kha Nguyệt không tin Lâm Tinh Tuyệt sẽ phạm lỗi lớn gì, đứa trẻ này vừa thông minh vừa hiểu chuyện.
Lần này Lâm Tử Lạp tức giận như thế, bà ta khá bất ngờ.
Nghĩ đến con trai xem thứ đó, làm chuyện đó, Lâm Tử Lạp nói không lên lời: “Mẹ không cần hỏi, mau ăn cơm thôi.”
Lâm Tử Lạp ngồi trước bàn ăn, trong lòng ôm con gái, đút cơm cho cô bé.
Rất rõ ràng Lâm Tử Lạp không muốn nói, Trang Kha Nguyệt không tiếp tục truy hỏi nữa.
Ăn xong Trang Kha Nguyệt thu dọn bát đũa, Lâm Tử Lạp dẫn con gái đến tiểu khu chơi.
Vừa dọn đến đây, tóm lại nên tìm hiểu môi trường xung quanh nơi này.
Nhìn thấy con gái ra ngoài, Trang Kha Nguyệt lấy cơm, bóc tôm, để vào trong bát, bê vào phòng ngủ cho Lâm Tinh Tuyệt.
Ipad bị Lâm Tử Lạp tịch thu rồi, nó không có gì để chơi, điện thoại cũng bị thu mất, cũng không thể gọi điện thoại cho thầy nói chuyện, nó rất chán, một mình lăn lộn trên giường, giống như con sâu đáng thương.
Trang Kha Nguyệt để cơm lên bàn: “Mau xuống ăn cơm, nhân lúc mẹ cháu ra ngoài.”
Lâm Tinh Tuyệt không nhúc nhích.
Trang Kha Nguyệt kéo nó xuống: “Thật sự không ăn sao? Buổi tối sẽ đói, dù sao bà không nói, mẹ cháu cũng không biết cháu ăn.”
Lâm Tinh Tuyệt đứng ở trước bàn, nhìn bát cơm mà nuốt nước miếng.
Nó thật sự rất đói.
“Tôm cháu thích ăn nhất, bà bóc cho cháu rồi, mau ăn đi, bà đi rót nước cho cháu.” Trang Kha Nguyệt sợ nó ngại, cố tình tìm cớ đi ra.
Lâm Tinh Tuyệt liếm liếm môi, đói chết rồi, sao có mạng trả thù người đàn ông phụ tình đó chứ?
Nó phải ăn.
Nói ngồi lên trên ghế, bê bát lên ào cơm vào trong miệng.
Nó ăn rất nhanh, sợ bị Lâm Tử Lạp phát hiện.
Trang Kha Nguyệt bê nước đi vào, nhìn thấy dáng vẻ ăn cơm của Lâm Tinh Tuyệt, giở khóc giở cười, không biết còn tưởng nó đói đến mức rất lâu không được ăn cơm rồi.
“Từ từ thôi, kẻo nghẹn.” Trang Kha Nguyệt đưa ly nước cho nó, để nó uống nước cho xuôi.
Lâm Tinh Tuyệt cười hi hi, lộ ra cơm trắng trên miệng, lẩm bẩm: “Cảm ơn bà ngoại.”
“Ăn từ từ thôi, mẹ cháu sẽ không về nhanh như vậy đâu.” Trang Kha Nguyệt đứng ở cửa: “Bà trông cho cháu.”
Lâm Tinh Tuyệt ăn cơm tối giống như làm trộm vậy.
Môi trường của tiểu khu rất tốt, có khu phồn hoa, còn có diện tích cây xanh lớn, thật sự hiếm có, các tiện ích xung quanh cũng đầy đủ, nhà trẻ, trường tiểu học, trung tâm thương mại, ga tàu điện ngầm.
Khi Lâm Tử Lạp đi dạo tiểu khu, Lâm Huệ Tinh ngủ bò trong lòng cô, cô ôm con gái trở về, Trang Kha Nguyệt đã thu dọn phòng bếp xong, đang pha nước nóng trong phòng tắm.
Cô đi tới đẩy cửa phòng của Lâm Tinh Tuyệt ra, Lâm Tinh Tuyệt còn ngồi ở đầu giường, cơ thể nhỏ nhắn cuộn lại, giống như đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ, dáng vẻ rất tội nghiệp.
“Biết sai rồi chứ?” Lâm Tử Lạp nhìn nó hỏi.
Lâm Tinh Tuyệt ôm hai chân, rụt đầu lại: “Con không sai.”
“Được, không sai phải không, mẹ xem con có thể cứng miệng đến khi nào.” Lâm Tử Lạp tức giận đóng cửa lại, ôm con gái đi về một phòng khác ngủ.
Lâm Huệ tinh ngủ có một thói quen, chính là muốn sờ ngực của Lâm Tử Lạp, nếu không ngủ sẽ trằn trọc.
Con gái có thói quen này, Lâm Tử Lạp cũng quen với thói quen này của con gái.
Bởi vì là sinh đôi, sữa của cô căn bản không đủ cho hai đứa trẻ, chỉ có thể cho một đứa bú, Lâm Huệ Tinh sinh ra sau, lúc sinh ra rất gầy rất nhỏ, cho nên cho cô bé bú sữa mẹ, lúc nhỏ cô bé bú sữa thì một tay khác thích sờ.
Thời gian lâu dần dưỡng thành thói quen này.
Lâm Tử Lạp vỗ về con gái, bản thân lại ngủ không được, bình thường Lâm Tinh Tuyệt cũng ngủ cùng cô.
Ai biết, thằng bé này, lần này lại bướng như thế, cũng không biết giống ai.
Ngày hôm sau, Lâm Tử Lạp rất muộn mới ra ngoài, tiệm đã sửa sang xong cô cũng không có việc làm.
Nhân lúc có thời gian cô muốn ở nhà chơi cùng hai con, nhưng Tạ Na gọi điện nói có người muốn tìm cô, cô mới ra ngoài.
Cô sau khi tìm hiểu rõ về môi trường xung quanh đây, biết nơi này có tàu điện ngầm có thể đi đến cửa hàng, vì thế đến chỗ mua vé.
“Cô Lâm.” Vu Đậu Đậu nhìn thấy cô, xuyên qua đám đông chạy đến.
Hôm đó anh nghe Quang Kình gọi cô như thế, nên cũng gọi cô Lâm.
Anh ta sáng sớm đã đến đây đợi cô, hy vọng có thể nói chuyện với cô, ai biết cô mãi không ra khỏi cửa.
Ra khỏi cửa rồi, cũng không đi taxi mà đi tàu điện ngầm.
May mắn động tác của anh ta nhanh, nếu không thật sự bỏ lỡ cô rồi.
Lâm Tử Lạp nghe thấy tiếng, quay đầu, khi nhìn thấy là anh thì nhíu mày, không hiểu anh ta tại sao muốn đi theo mình.
Vu Đậu Đậu chạy từ từ đến, khi chạy đến trước mặt Lâm Tử Lạp, mệt đến mức thở hổn hển, anh ta ôm bụng khuỵu người: “Tôi có thể nói chuyện với cô không?”
“Không thể.” Lâm Tử Lạp từ chối, không định truy cứu chuyện trước kia.
Vu Đậu Đậu lại dùng giọng nói chắc nịch: “Cô sau khi nhìn thấy thứ này, cô chắc chắn sẽ bằng lòng nói chuyện với tôi.”
Nói rồi anh ta từ trong túi rút ra một thứ đưa cho Lâm Tử Lạp.