Mê Vợ Không Lối Về
Chương 639: Anh có muốn xem cảnh nóng không?
Lâm Tân Ngôn không nói gì.
Vì không biết phải nói với anh ấy thế nào, hoặc dùng từ ngữ gì để nói với anh ấy.
“Chị dâu, chị có gì thì cứ nói, chị càng ngập ngừng ấp úng, em càng bất an.” Tô Trạm càng như ngồi trêи kim châm.
Nếu như là chuyện tốt, chắc chắn Lâm Tân Ngôn sẽ không do dự như thế.
Như vậy, chỉ có một đáp án duy nhất, khó nói như thế thì không phải là chuyện gì tốt cả.
Lâm Tân Ngôn nhìn anh ta: “Tần Nhã đưa ra quyết định gì, đều có lí do của cô ấy, anh không cần phải....”
Khi cô ấy nói, ánh mắt Tô Trạm luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính, Lâm Tân Ngôn nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn ra ngoài thì thấy Tần Nhã đang khoác tay Thiệu Vân bước từ trêи xe xuống.
Lâm Tân Ngôn thở dài, cô ấy vẫn luôn làm như vậy.
“Chị dâu.” Ánh mắt Tô Trạm hướng về phía Lâm Tân Ngôn: “Chuyện chị khó nói chính là này à, cô ấy thực sự đã có tình yêu mới đúng không?”
Lâm Tân Ngôn nói: “Cậu bình tĩnh một chút.”
Tô Trạm cười, dựa lưng vào ghế: “Cô ấy đi cùng một ông già đến, là muốn ra đòn phủ đầu với em phải không?”
“Tôi không phải muốn ra uy với anh, chỉ là không muốn anh huênh hoang khoác lác chọc tức tôi mà thôi.”
Khi nghe thấy anh nói lời này, Tần Nhã và Thiệu Vân đang cùng nhau đi vào thì nói lại.
Tô Trạm nhìn cô hai giây rồi bỗng nhiên đứng dậy nắm lấy cổ tay của cô: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Có chuyện gì thì anh cứ nói luôn ở đây đi.”
Tần Nhã cố gắng bỏ tay anh ta ra.
Mắt Tô Trạm đỏ ngầu, bất chấp sự kháng cự của cô ấy, cứng rắn kéo người đi.
Trêи đường đi, Tần Nhã cố gắng vùng vẫy, nhưng mà sức lực giữa nam và nữ chênh lệch rất lớn, cô không có cách nào thoát khỏi sự kìm hãm của Tô Trạm, bị anh ta dẫn đến con đường ở bên ngoài nhà hàng.
“Tô Trạm, anh mau buông tay tôi ra.” Tần Nhã nói to, có hơi giận dữ.
Tô Trạm đẩy cô ấy vào vách tường trong ngõ: “Nói đi, rốt cuộc em muốn làm cái gì?”
“Như anh thấy đấy.” Tần Nhã nhìn anh ta không chút giấu giếm.
Giống như muốn tỏ ra bản thân ngay lúc này có bao nhiêu thẳng thắn.
Tô Trạm nheo mắt: “Vậy ông già đó là sao?”
“Tôi thấy so với anh thì lớn tuổi hơn một chút cũng tốt. Không phải có câu nói "Càng lớn tuổi thì con người càng biết yêu thương hơn sao?" Vừa hay, ông ấy biết cách yêu thương một người hơn anh.” Tần Nhã hùng hồn gằn từng chữ.
Sắc mặt Tô Trạm như bị đốt cháy, trở nên đỏ ngầu.
Tần Nhã xoa xoa cổ tay bị anh ta nắm chặt: “Ông ấy có thể cho tôi cảm giác an toàn, cũng có thể che chở cho tôi, chúng tôi ngoại trừ chênh lệch tuổi tác, không có mâu thuẫn gì, lại nói, đối với tình yêu chân chính thì tuổi tác có là gì?”
Cô không đếm xỉa đến vẻ mặt đang tức giận của Tô Trạm, tiếp tục nói: “Điều tôi hối hận nhất là không thể cho anh ấy một thân thể trong sạch, nhưng anh ấy không ghét bỏ tôi, điều này khiến tôi rất vui mừng.
Bỗng nhiên, Tô Trạm bóp cổ cô ấy, ép cô vào tường.
Anh ấy gầm lên với Tần Nhã: “Em đang lừa tôi!”
Tần Nhã vẫn tàn nhẫn: “Nếu anh không tin thì tôi có thể gọi ông ấy đến, hôn ông ấy trước mặt anh, hoặc anh muốn xem cảnh nóng, tôi đều có thể chứng minh cho anh thấy...”
Tô Trạm cứ nhìn chằm chằm cô ấy như vậy, hốc mắt đỏ hoe dần dần hình thành một tầng nước, anh ta khàn giọng nói: “Tần Nhã, nếu em như vậy, giữa chúng ta thật sự kết thúc rồi.”
“Tôi và anh sớm đã kết thúc rồi, là anh vẫn luôn nhìn không rõ mà thôi.” Hai tay cô ấy buông thõng bên người, siết chặt thành nắm đấm.
Móng tay gần như đâm sâu vào lòng bàn tay, chỉ có đau đớn mới có thể làm cô ấy tỉnh táo, đau đớn mới có thể khiến cô ấy giữ nguyên khuôn mặt bình tĩnh.
“Tôi, Tần Nhã, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, tôi và anh, tuyệt đối không có khả năng nào nữa!” Cô ấy nhấn mạnh từng chữ, vừa để tổn thương Tô Trạm, vừa tự dùng dao đâm vào trái tim mình.
“Được, được, được, rất tốt.” Tô Trạm chậm chạp thu tay lại, mỗi một chữ tốt, anh ta tự nhủ với lòng, từ bỏ đi, từ bỏ đi, từ bỏ đi, anh nhanh chóng quay đầu đi, không muốn cho Tần Nhã nhìn thấy giọt nước rơi từ hốc mắt xuống.
Anh quay lưng lại với Tần Nhã: “Sau này anh sẽ không quấn lấy em nữa, anh và em… đã hết duyên rồi.” Nói xong thì Tô Trạm lập tức cất bước rời đi.
Tần Nhã bất động dựa vào tường, nhìn bóng lưng của anh ấy, mũi chua xót không giải thích được, như có một khối bông lớn mắc trong cổ họng, không thở được, chỉ có thể mở miệng ra để hít không khí, nước mắt cũng không ngừng tuôn ra ngoài.
Tô Trạm không đi luôn mà quay về nhà hàng, càng giống như chứng minh cho Tần Nhã thấy, tim anh thật sự đã chết, dù có đối mặt với cô cũng sẽ không có dao động gì.
Thiệu Vân đang kể khổ với Lâm Tân Ngôn: “Tôi là hết cách mới đồng ý với cô ấy.”
Lâm Tân Ngôn biết, Tần Nhã quyết định rồi, nhất định sẽ tìm mọi cách để Thiệu Vân giúp cô diễn.
Thiệu Vân lắc đầu: “Thực ra tôi không nguyện ý, như một câu nói đó, thà phá bỏ mười ngôi chùa chứ không nỡ phá bỏ một mối lương duyên, cô nói xem, cô ấy thực sự biến tôi thành người xấu rồi.”
“Nếu cô ấy đã quyết định rồi, vậy chú giúp cô ấy đi.” Lâm Tân Ngôn thở dài nói.
Thiệu Vân chớp mắt: “Cô không khuyên nhủ cô ấy à?”
“Khuyên không được.” Lâm Tân Ngôn tại sao lại không nghĩ cô ấy với Tô Trạm ngồi xuống, từ từ nói chuyện?
Nhưng Tần Nhã có nút thắt, thân thể có thiếu sót, cô ấy căn bản không nguyện ý đối mặt với tình cảm.
Đừng nói là Tô Trạm, nếu là một người con trai rất ưu tú khác, cô ấy cũng sẽ không thoải mái nói về chuyện tình cảm.
Không có cách nào.
Trừ phi cô ấy tự mình hiểu rõ, người ngoài cuộc không giúp gì được.
“Thật đáng tiếc, tôi thấy chàng trai trẻ đó rất tốt.” Thiệu Vân đưa ra đánh giá với Tô Trạm, mặc dù không biết rằng năng lực và tính cách, nhưng trước hết anh ta là một người không tệ.
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Thiệu Vân không biết làm sao nói: “Tần Nhã với cậu ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới thành ra như thế...”
Lâm Tân Ngôn nhìn thấy Tô Trạm bước vào, vỗ vào vai của Thiệu Vân một cái, Thiệu Vân lập tức biết cô ấy có ý gì, dừng lại chưa nói hết câu.
Lúc này Tô Trạm đã điều chỉnh được bản thân, giống như không có chuyện gì xảy ra kéo ghế ngồi xuống.
Dáng vẻ vô tâm cà lơ phất phơ: “Vẫn không gọi đồ ăn à?”
Lâm Tân Ngôn nhìn anh hai giây, thấy giống như không có chuyện gì, nhưng từ trêи người anh ta tản ra hơi thở không thoải mái.
Anh vẫy tay, gọi phục vụ: “Gọi món.”
Phục vụ rất nhanh mang vài quyển menu đến.
Anh cầm lấy một quyển, không ngẩng đầu hỏi: “Cảnh Hạo, anh mời khách phải không?”
Tông Cảnh Hạo nhìn anh ta một cái, ừm một tiếng.
“Cái này, cái này, cái này, cái này, còn cái này.” Nói xong anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Tân Ngôn: “Chị dâu, chị muốn ăn gì? Em gọi giúp chị.”
Lâm Tân Ngôn nhìn anh ta, nói: “Tùy ý, tôi cái gì cũng được.”
Anh gọi thêm mấy món nữa, sau đó nhìn sang Tông Cảnh Hạo: “Anh thì sao? Tôi biết khẩu vị của anh, tôi giúp anh gọi.”
Anh ta lại gọi thêm hai món nữa, người ngồi trong bàn đều biết anh đang thất tình, tâm trạng không được tốt, đều nghe theo anh ta.
“Còn anh trai này, anh thì sao?” Tô Trạm gọi Thiệu Vân.
Thiệu Vân: “...”
Anh ta nghĩ trong lòng, ai là anh trai cậu?!
Nhưng không nói ra, ai bảo anh ta “cướp” bạn gái nhà người ta đây?
“Tôi là khách, tùy theo anh.” Thiệu Vân kéo cổ áo sơ mi, vẫn là chiếc áo sơ mi hoa tay ngắn yêu thích của anh ta, quần tây màu be và đôi giày da trắng. Đây là tiêu chuẩn của anh ta.
Anh ta rất thích ăn diện.
“Vậy để tôi gọi giúp anh.” Anh ta nói với phục vụ mấy món nữa.
Phục vụ ghi xong hỏi: “Còn muốn món khác không?”
“Chỗ này thôi.” Anh ta gấp quyển thực đơn đưa cho phục vụ.
Tần Nhã vào rất muộn, món ăn đều đã chuẩn bị xong, cô ấy từ ngoài cửa vào, trêи mặt đã trang điểm nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe.
Tô Trạm không ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Tần Nhã cho rằng Tô Trạm đi rồi, nhìn thấy anh ta ở đó, cảm xúc vốn đã cố gắng đè nén xuống lại cuộn trào.
Cô ấy không thể làm như không có chuyện gì xảy ra rồi ngồi xuống ăn cơm, sợ bản thân không kiềm chế được, vươn tay nắm lấy tay của Thiệu Vân: “Em không muốn ăn, anh đưa em về đi.”
Thiệu Vân ngẩng đầu nhìn cô ấy, rõ ràng là đã khóc, anh ta lập tức đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Khi nói chủ động ôm vai cô ấy, vốn đã rất thân, luôn đối đãi với cô ấy giống như người thân, nên không cố ý tránh né gì.
Khi cô ấy gọi mình một tiếng chú hai, đó chính là người thân.
Biết cô ấy bây giờ trong lòng đang rất đau khổ, cũng muốn an ủi cô ấy một chút.
Tô Trạm đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Có phải là do tôi ở đây nên cô đến cơm cũng không buồn ăn đúng không?”
Vì không biết phải nói với anh ấy thế nào, hoặc dùng từ ngữ gì để nói với anh ấy.
“Chị dâu, chị có gì thì cứ nói, chị càng ngập ngừng ấp úng, em càng bất an.” Tô Trạm càng như ngồi trêи kim châm.
Nếu như là chuyện tốt, chắc chắn Lâm Tân Ngôn sẽ không do dự như thế.
Như vậy, chỉ có một đáp án duy nhất, khó nói như thế thì không phải là chuyện gì tốt cả.
Lâm Tân Ngôn nhìn anh ta: “Tần Nhã đưa ra quyết định gì, đều có lí do của cô ấy, anh không cần phải....”
Khi cô ấy nói, ánh mắt Tô Trạm luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính, Lâm Tân Ngôn nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn ra ngoài thì thấy Tần Nhã đang khoác tay Thiệu Vân bước từ trêи xe xuống.
Lâm Tân Ngôn thở dài, cô ấy vẫn luôn làm như vậy.
“Chị dâu.” Ánh mắt Tô Trạm hướng về phía Lâm Tân Ngôn: “Chuyện chị khó nói chính là này à, cô ấy thực sự đã có tình yêu mới đúng không?”
Lâm Tân Ngôn nói: “Cậu bình tĩnh một chút.”
Tô Trạm cười, dựa lưng vào ghế: “Cô ấy đi cùng một ông già đến, là muốn ra đòn phủ đầu với em phải không?”
“Tôi không phải muốn ra uy với anh, chỉ là không muốn anh huênh hoang khoác lác chọc tức tôi mà thôi.”
Khi nghe thấy anh nói lời này, Tần Nhã và Thiệu Vân đang cùng nhau đi vào thì nói lại.
Tô Trạm nhìn cô hai giây rồi bỗng nhiên đứng dậy nắm lấy cổ tay của cô: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Có chuyện gì thì anh cứ nói luôn ở đây đi.”
Tần Nhã cố gắng bỏ tay anh ta ra.
Mắt Tô Trạm đỏ ngầu, bất chấp sự kháng cự của cô ấy, cứng rắn kéo người đi.
Trêи đường đi, Tần Nhã cố gắng vùng vẫy, nhưng mà sức lực giữa nam và nữ chênh lệch rất lớn, cô không có cách nào thoát khỏi sự kìm hãm của Tô Trạm, bị anh ta dẫn đến con đường ở bên ngoài nhà hàng.
“Tô Trạm, anh mau buông tay tôi ra.” Tần Nhã nói to, có hơi giận dữ.
Tô Trạm đẩy cô ấy vào vách tường trong ngõ: “Nói đi, rốt cuộc em muốn làm cái gì?”
“Như anh thấy đấy.” Tần Nhã nhìn anh ta không chút giấu giếm.
Giống như muốn tỏ ra bản thân ngay lúc này có bao nhiêu thẳng thắn.
Tô Trạm nheo mắt: “Vậy ông già đó là sao?”
“Tôi thấy so với anh thì lớn tuổi hơn một chút cũng tốt. Không phải có câu nói "Càng lớn tuổi thì con người càng biết yêu thương hơn sao?" Vừa hay, ông ấy biết cách yêu thương một người hơn anh.” Tần Nhã hùng hồn gằn từng chữ.
Sắc mặt Tô Trạm như bị đốt cháy, trở nên đỏ ngầu.
Tần Nhã xoa xoa cổ tay bị anh ta nắm chặt: “Ông ấy có thể cho tôi cảm giác an toàn, cũng có thể che chở cho tôi, chúng tôi ngoại trừ chênh lệch tuổi tác, không có mâu thuẫn gì, lại nói, đối với tình yêu chân chính thì tuổi tác có là gì?”
Cô không đếm xỉa đến vẻ mặt đang tức giận của Tô Trạm, tiếp tục nói: “Điều tôi hối hận nhất là không thể cho anh ấy một thân thể trong sạch, nhưng anh ấy không ghét bỏ tôi, điều này khiến tôi rất vui mừng.
Bỗng nhiên, Tô Trạm bóp cổ cô ấy, ép cô vào tường.
Anh ấy gầm lên với Tần Nhã: “Em đang lừa tôi!”
Tần Nhã vẫn tàn nhẫn: “Nếu anh không tin thì tôi có thể gọi ông ấy đến, hôn ông ấy trước mặt anh, hoặc anh muốn xem cảnh nóng, tôi đều có thể chứng minh cho anh thấy...”
Tô Trạm cứ nhìn chằm chằm cô ấy như vậy, hốc mắt đỏ hoe dần dần hình thành một tầng nước, anh ta khàn giọng nói: “Tần Nhã, nếu em như vậy, giữa chúng ta thật sự kết thúc rồi.”
“Tôi và anh sớm đã kết thúc rồi, là anh vẫn luôn nhìn không rõ mà thôi.” Hai tay cô ấy buông thõng bên người, siết chặt thành nắm đấm.
Móng tay gần như đâm sâu vào lòng bàn tay, chỉ có đau đớn mới có thể làm cô ấy tỉnh táo, đau đớn mới có thể khiến cô ấy giữ nguyên khuôn mặt bình tĩnh.
“Tôi, Tần Nhã, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, tôi và anh, tuyệt đối không có khả năng nào nữa!” Cô ấy nhấn mạnh từng chữ, vừa để tổn thương Tô Trạm, vừa tự dùng dao đâm vào trái tim mình.
“Được, được, được, rất tốt.” Tô Trạm chậm chạp thu tay lại, mỗi một chữ tốt, anh ta tự nhủ với lòng, từ bỏ đi, từ bỏ đi, từ bỏ đi, anh nhanh chóng quay đầu đi, không muốn cho Tần Nhã nhìn thấy giọt nước rơi từ hốc mắt xuống.
Anh quay lưng lại với Tần Nhã: “Sau này anh sẽ không quấn lấy em nữa, anh và em… đã hết duyên rồi.” Nói xong thì Tô Trạm lập tức cất bước rời đi.
Tần Nhã bất động dựa vào tường, nhìn bóng lưng của anh ấy, mũi chua xót không giải thích được, như có một khối bông lớn mắc trong cổ họng, không thở được, chỉ có thể mở miệng ra để hít không khí, nước mắt cũng không ngừng tuôn ra ngoài.
Tô Trạm không đi luôn mà quay về nhà hàng, càng giống như chứng minh cho Tần Nhã thấy, tim anh thật sự đã chết, dù có đối mặt với cô cũng sẽ không có dao động gì.
Thiệu Vân đang kể khổ với Lâm Tân Ngôn: “Tôi là hết cách mới đồng ý với cô ấy.”
Lâm Tân Ngôn biết, Tần Nhã quyết định rồi, nhất định sẽ tìm mọi cách để Thiệu Vân giúp cô diễn.
Thiệu Vân lắc đầu: “Thực ra tôi không nguyện ý, như một câu nói đó, thà phá bỏ mười ngôi chùa chứ không nỡ phá bỏ một mối lương duyên, cô nói xem, cô ấy thực sự biến tôi thành người xấu rồi.”
“Nếu cô ấy đã quyết định rồi, vậy chú giúp cô ấy đi.” Lâm Tân Ngôn thở dài nói.
Thiệu Vân chớp mắt: “Cô không khuyên nhủ cô ấy à?”
“Khuyên không được.” Lâm Tân Ngôn tại sao lại không nghĩ cô ấy với Tô Trạm ngồi xuống, từ từ nói chuyện?
Nhưng Tần Nhã có nút thắt, thân thể có thiếu sót, cô ấy căn bản không nguyện ý đối mặt với tình cảm.
Đừng nói là Tô Trạm, nếu là một người con trai rất ưu tú khác, cô ấy cũng sẽ không thoải mái nói về chuyện tình cảm.
Không có cách nào.
Trừ phi cô ấy tự mình hiểu rõ, người ngoài cuộc không giúp gì được.
“Thật đáng tiếc, tôi thấy chàng trai trẻ đó rất tốt.” Thiệu Vân đưa ra đánh giá với Tô Trạm, mặc dù không biết rằng năng lực và tính cách, nhưng trước hết anh ta là một người không tệ.
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Thiệu Vân không biết làm sao nói: “Tần Nhã với cậu ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới thành ra như thế...”
Lâm Tân Ngôn nhìn thấy Tô Trạm bước vào, vỗ vào vai của Thiệu Vân một cái, Thiệu Vân lập tức biết cô ấy có ý gì, dừng lại chưa nói hết câu.
Lúc này Tô Trạm đã điều chỉnh được bản thân, giống như không có chuyện gì xảy ra kéo ghế ngồi xuống.
Dáng vẻ vô tâm cà lơ phất phơ: “Vẫn không gọi đồ ăn à?”
Lâm Tân Ngôn nhìn anh hai giây, thấy giống như không có chuyện gì, nhưng từ trêи người anh ta tản ra hơi thở không thoải mái.
Anh vẫy tay, gọi phục vụ: “Gọi món.”
Phục vụ rất nhanh mang vài quyển menu đến.
Anh cầm lấy một quyển, không ngẩng đầu hỏi: “Cảnh Hạo, anh mời khách phải không?”
Tông Cảnh Hạo nhìn anh ta một cái, ừm một tiếng.
“Cái này, cái này, cái này, cái này, còn cái này.” Nói xong anh ta ngẩng đầu nhìn Lâm Tân Ngôn: “Chị dâu, chị muốn ăn gì? Em gọi giúp chị.”
Lâm Tân Ngôn nhìn anh ta, nói: “Tùy ý, tôi cái gì cũng được.”
Anh gọi thêm mấy món nữa, sau đó nhìn sang Tông Cảnh Hạo: “Anh thì sao? Tôi biết khẩu vị của anh, tôi giúp anh gọi.”
Anh ta lại gọi thêm hai món nữa, người ngồi trong bàn đều biết anh đang thất tình, tâm trạng không được tốt, đều nghe theo anh ta.
“Còn anh trai này, anh thì sao?” Tô Trạm gọi Thiệu Vân.
Thiệu Vân: “...”
Anh ta nghĩ trong lòng, ai là anh trai cậu?!
Nhưng không nói ra, ai bảo anh ta “cướp” bạn gái nhà người ta đây?
“Tôi là khách, tùy theo anh.” Thiệu Vân kéo cổ áo sơ mi, vẫn là chiếc áo sơ mi hoa tay ngắn yêu thích của anh ta, quần tây màu be và đôi giày da trắng. Đây là tiêu chuẩn của anh ta.
Anh ta rất thích ăn diện.
“Vậy để tôi gọi giúp anh.” Anh ta nói với phục vụ mấy món nữa.
Phục vụ ghi xong hỏi: “Còn muốn món khác không?”
“Chỗ này thôi.” Anh ta gấp quyển thực đơn đưa cho phục vụ.
Tần Nhã vào rất muộn, món ăn đều đã chuẩn bị xong, cô ấy từ ngoài cửa vào, trêи mặt đã trang điểm nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe.
Tô Trạm không ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Tần Nhã cho rằng Tô Trạm đi rồi, nhìn thấy anh ta ở đó, cảm xúc vốn đã cố gắng đè nén xuống lại cuộn trào.
Cô ấy không thể làm như không có chuyện gì xảy ra rồi ngồi xuống ăn cơm, sợ bản thân không kiềm chế được, vươn tay nắm lấy tay của Thiệu Vân: “Em không muốn ăn, anh đưa em về đi.”
Thiệu Vân ngẩng đầu nhìn cô ấy, rõ ràng là đã khóc, anh ta lập tức đứng dậy nói: “Đi thôi.”
Khi nói chủ động ôm vai cô ấy, vốn đã rất thân, luôn đối đãi với cô ấy giống như người thân, nên không cố ý tránh né gì.
Khi cô ấy gọi mình một tiếng chú hai, đó chính là người thân.
Biết cô ấy bây giờ trong lòng đang rất đau khổ, cũng muốn an ủi cô ấy một chút.
Tô Trạm đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Có phải là do tôi ở đây nên cô đến cơm cũng không buồn ăn đúng không?”