Mê Vợ Không Lối Về
Chương 600: Hóa ra anh thích mấy cô gái nhỏ tuổi hả?
Thẩm Bồi Xuyên cười cười không trả lời, anh ấy không muốn phản bác lại giống như lúc mà Tô Trạm nói anh không biết thú vị là gì vậy.
"Lại đây ngồi đi." Cục trưởng Tống đang ngồi đọc báo trêи ghế sô pha, thấy họ đi vào thì đặt tờ báo xuống.
Thẩm Bồi Xuyên đi tới, Tang Du đi sát phía sau anh.
"Bồi Xuyên, hai người ngồi thêm một lát đi, cơm trưa sắp chuẩn bị xong rồi." Tống Nhã Hinh cười rồi nói.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: "Vậy hôm nay vất vả cho cô rồi."
Tống Nhã Hinh nói đùa: "Thấy em vất vả thì hay là anh vào giúp em một tay đi?"
"Vậy thì đừng chê tôi ngu ngốc, vụng về nhé." Thẩm Bồi Xuyên đứng lên định đi giúp Tống Nhã Hinh thật. Cô ta vội vàng xua tay: "Ơ em nói đùa thôi mà, anh tưởng thật đấy hả?"
"Mọi người mau ngồi đi." Nói xong cô ta xoay người đi vào nhà bếp.
Bà Tống đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào Tang Du, trong lòng hoảng sợ đến mức buồn bực. Bà ta xoay người vào nhà bếp. Bà ta vốn định làm mối cho Thẩm Bồi Xuyên và con gái mình, ai ngờ anh ấy lại dẫn một cô bạn gái trẻ tuổi đến nên trong lòng bà ta cảm thấy không thoải mái lắm.
Bà ta nhìn con gái mình vẫn đang thái rau thì đi đến giật con dao trong tay Tống Nhã Hinh ra: "Con mau ra ngoài tiếp khách đi chứ, một mình mẹ ở trong này là được rồi."
"Ngoài kia cũng không có người ngoài mà mẹ, với lại ba cũng đang ngồi ngoài đó mà." Tống Nhã Hinh không hiểu ý mẹ mình.
Không phải cô ta không hiểu mà là cô ta cũng không ngờ rằng Thẩm Bồi Xuyên lại dẫn một cô gái có vẻ ngây ngô đến nên trong lúc nhất thời cô ta không biết phải làm gì cả.
Mẹ cô ta đứng một bên rồi thở dài: "Lúc đầu ba con định gả con cho Thẩm Bồi Xuyên thì con không chịu, con nhìn đi, giờ người ta đã là Phó Cục trưởng rồi đó, mấy năm qua cũng không nảy sinh mấy chuyện lộn xộn bên ngoài với phụ nữ..."
"Mẹ." Tống Nhã Hinh không muốn nghe mẹ mình lảm nhảm thêm nữa: "Chuyện đã qua thì để nó qua đi, đừng nhắc lại nữa được không mẹ?"
Nếu trêи đời này đã không có liều thuốc nào dành cho sự hối hận thì bây giờ cô ta hối hận có được lợi ích gì không?
"Ai da." Bà Tống lại thở dài một cái, đến giúp con gái một tay: "Không biết cậu ta có bạn gái từ lúc nào nữa."
Tống Nhã Hinh không nói gì cả, dầu trong nồi đã nóng nên cô ta thả mấy miếng gừng đã cắt nhỏ vào xào qua với lửa để dậy mùi thơm, sau đó thì rắc hạt tiêu và cho lá nguyệt quế vào, cuối cùng cô ta thả gà đã chặt nhỏ vào nồi.
Xèo một tiếng, mùi thơm của thức ăn bay ra ngoài ngay lập tức.
"Thẩm Bồi Xuyên có được ngày hôm nay đều là nhờ ba con đề bạt." Càng nghĩ bà Tống càng thấy không thoải mái: "Cô gái đó nhìn còn trẻ quá, mẹ nhìn thế nào cũng thấy cô ta không xứng đôi với Thẩm Bồi Xuyên."
"Ôi trời mẹ ơi, rốt cuộc là mẹ đang muốn nói gì vậy ạ?" Tống Nhã Hinh nhìn mẹ mình bằng vẻ bất đắc dĩ: "Bồi Xuyên cứ cứng nhắc như đầu gỗ ấy, giờ anh ấy có bạn gái thì chúng ta nên vui mừng chứ, mẹ nhìn mẹ kìa, sao trông mẹ lại có vẻ không vui vậy ạ?"
"Nhẽ ra người ngồi bên cạnh cậu ta phải là con mới đúng. Con không thấy hối hận chút nào sao?" Bà Tống thấy cô con gái này của mình cứ như đứa không tim không phổi vậy.
Lúc trước thì mắt mù nhìn nhầm người, bây giờ thấy Thẩm Bồi Xuyên có bạn gái thì cũng không có phản ứng gì cả.
"Hối hận thì có ích gì ạ? Con cũng đã bỏ lỡ mất rồi." Tống Nhã Hinh chép chép miệng: "Mẹ đừng nhắc lại nữa được không ạ?"
Bà Tống cũng trả lời rất nhanh: "Cóc hai chân thì mới khó kiếm chứ người hai chân thì chỗ nào chả có. Hơn nữa con cũng còn trẻ, lại không có con cái, muốn tìm được mối tốt thì có gì khó đâu. Cũng không phải là chỉ có mỗi Thẩm Bồi Xuyên là người tốt."
Tống Nhã Hinh mím môi không nói gì cả.
Bà Tống xoay người đi ra ngoài, Tống Nhã Hinh gọi bà ta lại: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy ạ?"
"Mẹ đi rót nước cho bọn họ." Bà Tống nói.
"Mẹ để con đi cho, mẹ ở đây canh nồi thức ăn này đi ạ." Tống Nhã Hinh đặt cái thìa trong tay xuống.
Bà Tống thấy bọn họ đều là thanh niên trẻ tuổi, chắc sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau nên bà đi tới, nhận mấy miếng ớt từ tay con gái rồi hỏi: "Con cho hết gia vị vào rồi đúng không?"
"Vâng ạ, con cho hết vào rồi." Tống Nhã Hinh rửa tay rồi lấy ba cái cốc, rót nước trái cây vào đó rồi bưng ra ngoài. Cô ta đặt từng cốc ở trước mặt mỗi người rồi để cái khay không lên bàn, sau đó cô ta ngồi lên ghế sô pha cạnh Tang Du. Tống Nhã Hinh hỏi: "Nhìn em còn rất trẻ nên chắc em ít tuổi hơn Bồi Xuyên đúng không?"
Tang Du trả lời: "Vâng ạ."
"Bây giờ em đang làm việc ở đâu thế?" Tống Nhã Hinh lấy một quả nho trong đĩa hoa quả rồi cho vào miệng.
Tang Du trả lời thẳng thắn không giấu diếm vì cô ấy thấy chuyện này chẳng có gì để giấu cả: "Em đang học năm nhất Đại học ạ."
Tống Nhã Hinh hơi sửng sốt một lát, cô ta không ngờ là Tang Du lại còn nhỏ tuổi như vậy, cô ấy mới chỉ học năm nhất Đại học thôi. Tống Nhã Hinh hướng mắt về phía Thẩm Bồi Xuyên rồi cười: "Hóa ra anh thích mấy cô bé nhỏ tuổi như vậy hả? Em còn tưởng anh không thích con gái cơ."
Thẩm Bồi Xuyên ngượng ngùng nở nụ cười gượng: "Tôi cũng là người bình thường mà."
Tống Nhã Hinh gật đầu: "Cũng đúng, dù sao thì anh cũng không phải hòa thượng nên sẽ có những ham muốn và tình cảm riêng thôi."
Lúc trước Tống Nhã Hinh thấy anh là một người rất nhàm chán, không biết lãng mạn là gì và cũng không biết hai từ thú vị viết như thế nào. Nhưng sau khi trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc thì cô ta mới nhận ra những người đàn ông như thế sẽ đem lại cảm giác đáng tin cậy hơn và cũng thực tế hơn những người chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt.
Bà Tống hỏi cô ta rằng cô ta không hối hận à? Sao lại không hối hận được chứ?
Cô ta hối hận lắm chứ, những gì mà trước đây cô ta cho là khuyết điểm thì bây giờ đều trở thành ưu điểm rồi.
"Lúc nào rảnh thì anh nhớ dẫn bạn gái đến chơi nhé. À đúng rồi, bạn gái anh tên gì thế nhỉ?" Tống Nhã Hinh cười hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tang Du một cái rồi trả lời: "Cô ấy tên là Tang Du."
Tang Du không nói gì cả mà chỉ ngồi yên lặng.
"Mọi người ngồi vào bàn đi, cơm nước chuẩn bị xong hết rồi." Bà Tống đứng ở cửa phòng ăn rồi cười nói.
Cục trưởng Tống là người đầu tiên đứng lên: "Vậy chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi."
Tất cả mọi người đứng dậy đi vào phòng ăn, Thẩm Bồi Xuyên đỡ lấy bên hông của Tang Du vì anh ấy sợ Tang Du sẽ cảm thấy không thoải mái khi ở trong một môi trường xa lạ nên cực kỳ để ý đến cảm nhận của cô ấy.
Tang Du ngẩng đầu nhìn anh ấy, khóe môi lộ ra một nụ cười.
Mặc dù tính cách của anh ấy hơi trầm và nhàm chán nhưng thỉnh thoảng anh ấy sẽ làm những hành động quan tâm chăm sóc khiến cho người ta cảm thấy ấm áp trong lòng và cực kỳ yên tâm.
Tống Nhã Hinh nhìn thoáng qua một cái rồi bèn thu lại ánh mắt một cách im lặng.
Trước đây thì lẽ ra người đàn ông này phải là của cô ta và những cử chỉ dịu dàng của anh ấy cũng phải dành cho cô ta mới đúng. Nhưng bây giờ những điều ấy lại thuộc về một người phụ nữ khác khiến cho cô ta cảm thấy không được thoải mái trong lòng.
Bà Tống đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình cho thật tốt rồi nở nụ cười với Tang Du để cho cô bé không cảm thấy quá lạ lẫm nữa: "Nếu đã tới rồi thì cứ coi đây như nhà của cháu nhé."
Tang Du cười rồi trả lời: "Vâng ạ."
Cục trưởng Tống bảo con gái lấy một chai rượu: "Uống với chú không?"
Thẩm Bồi Xuyên nói: "Cháu lái xe tới đây nên lần sau cháu sẽ uống với chú ạ."
"Uống với ba em một chút đi, lát nữa em lái xe chở hai người về." Tống Nhã Hinh rót rượu cho Thẩm Bồi Xuyên, cô ta cố tình hạ thấp người xuống rồi ghé vào bên tai anh, nói: "Em mới ly hôn nên chắc ba em thấy không vui. Nên là anh uống với ba em vài chén nhé."
Cô ta dựa rất gần vào người Thẩm Bồi Xuyên làm cho hai người trông có vẻ mập mờ. Thẩm Bồi Xuyên nhích người lùi lại rồi nói: "Thế thì tôi uống một chút vậy."
Cơ thể Tống Nhã Hinh cứng đờ ra, dường như khoảng cách và sự xa lánh của Thẩm Bồi Xuyên khiến cô ta cảm thấy hơi khó chịu hoặc có thể là cô ta cảm thấy thất vọng vì anh ấy thờ ơ với mình. Nhưng cô ta điều chỉnh tâm trạng rất nhanh giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra rồi cười mà nhìn Tang Du: "Em có uống không?"
Tang Du đã nhìn thấy hết những hành động vừa rồi của cô ta, bàn tay đang đặt dưới gầm bàn của Tang Du siết chặt lại. Rõ ràng là cô ta đang cố tình tiếp cận Thẩm Bồi Xuyên, chắc đều là phụ nữ với nhau nên Tang Du có thể cảm nhận được ý đồ của đối phương.
Cô ấy lắc đầu một cái: "Em không biết uống rượu." Nói xong thì cô ấy cười với Thẩm Bồi Xuyên: "Anh cũng uống ít thôi nhé, chiều nay anh còn phải đưa em về trường mà."
"Để chị đưa em về." Thẩm Bồi Xuyên còn chưa nói gì mà Tống Nhã Hinh đã trả lời Tang Du.
Tang Du cười nói: "Không cần phiền chị thế đâu, em không có nhiều thời gian rảnh lắm nên mới muốn Bồi Xuyên chở em đi."
Tang Du không nhìn thấy Tống Nhã Hinh cố ý hay vô tình đến gần Thẩm Bồi Xuyên, lại còn cố tình làm mấy hành động mập mờ với Thẩm Bồi Xuyên trước mặt cô ấy nên cô ấy cảm thấy không yên tâm.
Nếu hôm nay bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên thực sự đến đây với anh thì chắc chắn là bạn gái anh ấy sẽ hiểu lầm.
Nhưng cũng may Tang Du không phải là bạn gái thật của Thẩm Bồi Xuyên nên cô ấy có thể giữ lí trí tỉnh táo mà xem trò hay. Và cô ấy cũng có thể tỉnh táo mà phân biệt rằng đó không phải là lỗi của Thẩm Bồi Xuyên, mà là do cô gái này cố ý tiếp cận anh ấy, cố ý muốn làm cho người ta hiểu lầm.
Nếu cô ta thực sự muốn chúc phúc cho Thẩm Bồi Xuyên thì khi biết anh ấy có bạn gái, cô ta sẽ giữ khoảng cách chứ không nên lại gần như vậy.
Cục trưởng Tống cười sang sảng: "Vậy hôm nay chúng ta không uống, khi nào được uống rượu mừng của hai đứa thì chú sẽ uống nhiều hơn một chút nhé."
Tống Nhã Hinh bỏ chai rượu xuống, tự rót cho mình một ly rồi không biết là đang nói cho ai nghe: "Có nhiều cặp dù đang yêu nhau nhưng cũng dễ chia tay lắm, một số thì do tính cách không hợp nhau, một số thì do khác biệt về thói quen mà một số thì lại vì chênh lệch tuổi tác. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra cho đến phút cuối cùng cả."
Tất nhiên là Thẩm Bồi Xuyên nghe hiểu ý tứ trong câu nói này của cô ta, vẻ mất tự nhiên hiện lên trêи mặt anh ấy. Anh ấy cảm thấy Tống Nhã Hinh cố tình nói những câu này cho mình nghe.
"Hôm nay ba thấy vui nên mời Bồi Xuyên đến nhà mình ăn cơm, vậy mà con lại nói cái gì vậy? Tâm trạng của con không tốt thì cũng đừng bắt người khác phải buồn theo con. Nếu không đói thì đừng ăn nữa, vào phòng ngồi một lát đi." Cục trưởng Tống trầm giọng trách mắng con gái: "Toàn nói mấy câu làm người khác cụt hứng."
"Ba, con không phải là con gái của ba hả? Sao ba lại đuổi con chứ?" Tống Nhã Hinh cắn cắn môi: "Thôi bỏ đi, con không ăn nữa."
Nói xong cô ta đứng lên, nhìn mọi người một lượt: "Xin lỗi mọi người, hôm nay tâm trạng của Nhã Hinh không được tốt nên đã nói ra những lời không hay, mọi người đừng để ý."
"Bọn anh không để ý gì đâu, em ngồi xuống ăn cơm đi." Trong lòng Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy khó chịu nhưng không thể hiện ra mặt, vì thể diện của Cục trưởng Tống nên anh cũng không thể nói gì cả.
Cục trưởng Tống nghiêm mặt: "Ngồi xuống."
Tống Nhã Hinh đi tới ôm cổ ba: "Con mới ly hôn, tâm trạng không được tốt lắm nên trót nói sai, ba đừng để ý nhé. Bồi Xuyên cũng không giận con mà, sao ba vẫn giận con vậy?"
Cục trưởng Tống đẩy tay cô ta ra: "Đừng ngớ ngẩn như vậy nữa. Hôm nay người ngồi đây là Bồi Xuyên nhưng nếu là ba thì ba cũng sẽ cảm thấy mất hứng thôi."
"Con biết rồi ạ, sẽ không có lần sau đâu." Tống Nhã Hinh ngồi về chỗ cũ của mình rồi nhìn Thẩm Bồi Xuyên mà cười: "Anh không để ý đâu nhỉ?"
"Lại đây ngồi đi." Cục trưởng Tống đang ngồi đọc báo trêи ghế sô pha, thấy họ đi vào thì đặt tờ báo xuống.
Thẩm Bồi Xuyên đi tới, Tang Du đi sát phía sau anh.
"Bồi Xuyên, hai người ngồi thêm một lát đi, cơm trưa sắp chuẩn bị xong rồi." Tống Nhã Hinh cười rồi nói.
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu: "Vậy hôm nay vất vả cho cô rồi."
Tống Nhã Hinh nói đùa: "Thấy em vất vả thì hay là anh vào giúp em một tay đi?"
"Vậy thì đừng chê tôi ngu ngốc, vụng về nhé." Thẩm Bồi Xuyên đứng lên định đi giúp Tống Nhã Hinh thật. Cô ta vội vàng xua tay: "Ơ em nói đùa thôi mà, anh tưởng thật đấy hả?"
"Mọi người mau ngồi đi." Nói xong cô ta xoay người đi vào nhà bếp.
Bà Tống đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào Tang Du, trong lòng hoảng sợ đến mức buồn bực. Bà ta xoay người vào nhà bếp. Bà ta vốn định làm mối cho Thẩm Bồi Xuyên và con gái mình, ai ngờ anh ấy lại dẫn một cô bạn gái trẻ tuổi đến nên trong lòng bà ta cảm thấy không thoải mái lắm.
Bà ta nhìn con gái mình vẫn đang thái rau thì đi đến giật con dao trong tay Tống Nhã Hinh ra: "Con mau ra ngoài tiếp khách đi chứ, một mình mẹ ở trong này là được rồi."
"Ngoài kia cũng không có người ngoài mà mẹ, với lại ba cũng đang ngồi ngoài đó mà." Tống Nhã Hinh không hiểu ý mẹ mình.
Không phải cô ta không hiểu mà là cô ta cũng không ngờ rằng Thẩm Bồi Xuyên lại dẫn một cô gái có vẻ ngây ngô đến nên trong lúc nhất thời cô ta không biết phải làm gì cả.
Mẹ cô ta đứng một bên rồi thở dài: "Lúc đầu ba con định gả con cho Thẩm Bồi Xuyên thì con không chịu, con nhìn đi, giờ người ta đã là Phó Cục trưởng rồi đó, mấy năm qua cũng không nảy sinh mấy chuyện lộn xộn bên ngoài với phụ nữ..."
"Mẹ." Tống Nhã Hinh không muốn nghe mẹ mình lảm nhảm thêm nữa: "Chuyện đã qua thì để nó qua đi, đừng nhắc lại nữa được không mẹ?"
Nếu trêи đời này đã không có liều thuốc nào dành cho sự hối hận thì bây giờ cô ta hối hận có được lợi ích gì không?
"Ai da." Bà Tống lại thở dài một cái, đến giúp con gái một tay: "Không biết cậu ta có bạn gái từ lúc nào nữa."
Tống Nhã Hinh không nói gì cả, dầu trong nồi đã nóng nên cô ta thả mấy miếng gừng đã cắt nhỏ vào xào qua với lửa để dậy mùi thơm, sau đó thì rắc hạt tiêu và cho lá nguyệt quế vào, cuối cùng cô ta thả gà đã chặt nhỏ vào nồi.
Xèo một tiếng, mùi thơm của thức ăn bay ra ngoài ngay lập tức.
"Thẩm Bồi Xuyên có được ngày hôm nay đều là nhờ ba con đề bạt." Càng nghĩ bà Tống càng thấy không thoải mái: "Cô gái đó nhìn còn trẻ quá, mẹ nhìn thế nào cũng thấy cô ta không xứng đôi với Thẩm Bồi Xuyên."
"Ôi trời mẹ ơi, rốt cuộc là mẹ đang muốn nói gì vậy ạ?" Tống Nhã Hinh nhìn mẹ mình bằng vẻ bất đắc dĩ: "Bồi Xuyên cứ cứng nhắc như đầu gỗ ấy, giờ anh ấy có bạn gái thì chúng ta nên vui mừng chứ, mẹ nhìn mẹ kìa, sao trông mẹ lại có vẻ không vui vậy ạ?"
"Nhẽ ra người ngồi bên cạnh cậu ta phải là con mới đúng. Con không thấy hối hận chút nào sao?" Bà Tống thấy cô con gái này của mình cứ như đứa không tim không phổi vậy.
Lúc trước thì mắt mù nhìn nhầm người, bây giờ thấy Thẩm Bồi Xuyên có bạn gái thì cũng không có phản ứng gì cả.
"Hối hận thì có ích gì ạ? Con cũng đã bỏ lỡ mất rồi." Tống Nhã Hinh chép chép miệng: "Mẹ đừng nhắc lại nữa được không ạ?"
Bà Tống cũng trả lời rất nhanh: "Cóc hai chân thì mới khó kiếm chứ người hai chân thì chỗ nào chả có. Hơn nữa con cũng còn trẻ, lại không có con cái, muốn tìm được mối tốt thì có gì khó đâu. Cũng không phải là chỉ có mỗi Thẩm Bồi Xuyên là người tốt."
Tống Nhã Hinh mím môi không nói gì cả.
Bà Tống xoay người đi ra ngoài, Tống Nhã Hinh gọi bà ta lại: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy ạ?"
"Mẹ đi rót nước cho bọn họ." Bà Tống nói.
"Mẹ để con đi cho, mẹ ở đây canh nồi thức ăn này đi ạ." Tống Nhã Hinh đặt cái thìa trong tay xuống.
Bà Tống thấy bọn họ đều là thanh niên trẻ tuổi, chắc sẽ có nhiều chuyện để nói với nhau nên bà đi tới, nhận mấy miếng ớt từ tay con gái rồi hỏi: "Con cho hết gia vị vào rồi đúng không?"
"Vâng ạ, con cho hết vào rồi." Tống Nhã Hinh rửa tay rồi lấy ba cái cốc, rót nước trái cây vào đó rồi bưng ra ngoài. Cô ta đặt từng cốc ở trước mặt mỗi người rồi để cái khay không lên bàn, sau đó cô ta ngồi lên ghế sô pha cạnh Tang Du. Tống Nhã Hinh hỏi: "Nhìn em còn rất trẻ nên chắc em ít tuổi hơn Bồi Xuyên đúng không?"
Tang Du trả lời: "Vâng ạ."
"Bây giờ em đang làm việc ở đâu thế?" Tống Nhã Hinh lấy một quả nho trong đĩa hoa quả rồi cho vào miệng.
Tang Du trả lời thẳng thắn không giấu diếm vì cô ấy thấy chuyện này chẳng có gì để giấu cả: "Em đang học năm nhất Đại học ạ."
Tống Nhã Hinh hơi sửng sốt một lát, cô ta không ngờ là Tang Du lại còn nhỏ tuổi như vậy, cô ấy mới chỉ học năm nhất Đại học thôi. Tống Nhã Hinh hướng mắt về phía Thẩm Bồi Xuyên rồi cười: "Hóa ra anh thích mấy cô bé nhỏ tuổi như vậy hả? Em còn tưởng anh không thích con gái cơ."
Thẩm Bồi Xuyên ngượng ngùng nở nụ cười gượng: "Tôi cũng là người bình thường mà."
Tống Nhã Hinh gật đầu: "Cũng đúng, dù sao thì anh cũng không phải hòa thượng nên sẽ có những ham muốn và tình cảm riêng thôi."
Lúc trước Tống Nhã Hinh thấy anh là một người rất nhàm chán, không biết lãng mạn là gì và cũng không biết hai từ thú vị viết như thế nào. Nhưng sau khi trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc thì cô ta mới nhận ra những người đàn ông như thế sẽ đem lại cảm giác đáng tin cậy hơn và cũng thực tế hơn những người chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt.
Bà Tống hỏi cô ta rằng cô ta không hối hận à? Sao lại không hối hận được chứ?
Cô ta hối hận lắm chứ, những gì mà trước đây cô ta cho là khuyết điểm thì bây giờ đều trở thành ưu điểm rồi.
"Lúc nào rảnh thì anh nhớ dẫn bạn gái đến chơi nhé. À đúng rồi, bạn gái anh tên gì thế nhỉ?" Tống Nhã Hinh cười hỏi.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn Tang Du một cái rồi trả lời: "Cô ấy tên là Tang Du."
Tang Du không nói gì cả mà chỉ ngồi yên lặng.
"Mọi người ngồi vào bàn đi, cơm nước chuẩn bị xong hết rồi." Bà Tống đứng ở cửa phòng ăn rồi cười nói.
Cục trưởng Tống là người đầu tiên đứng lên: "Vậy chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi."
Tất cả mọi người đứng dậy đi vào phòng ăn, Thẩm Bồi Xuyên đỡ lấy bên hông của Tang Du vì anh ấy sợ Tang Du sẽ cảm thấy không thoải mái khi ở trong một môi trường xa lạ nên cực kỳ để ý đến cảm nhận của cô ấy.
Tang Du ngẩng đầu nhìn anh ấy, khóe môi lộ ra một nụ cười.
Mặc dù tính cách của anh ấy hơi trầm và nhàm chán nhưng thỉnh thoảng anh ấy sẽ làm những hành động quan tâm chăm sóc khiến cho người ta cảm thấy ấm áp trong lòng và cực kỳ yên tâm.
Tống Nhã Hinh nhìn thoáng qua một cái rồi bèn thu lại ánh mắt một cách im lặng.
Trước đây thì lẽ ra người đàn ông này phải là của cô ta và những cử chỉ dịu dàng của anh ấy cũng phải dành cho cô ta mới đúng. Nhưng bây giờ những điều ấy lại thuộc về một người phụ nữ khác khiến cho cô ta cảm thấy không được thoải mái trong lòng.
Bà Tống đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình cho thật tốt rồi nở nụ cười với Tang Du để cho cô bé không cảm thấy quá lạ lẫm nữa: "Nếu đã tới rồi thì cứ coi đây như nhà của cháu nhé."
Tang Du cười rồi trả lời: "Vâng ạ."
Cục trưởng Tống bảo con gái lấy một chai rượu: "Uống với chú không?"
Thẩm Bồi Xuyên nói: "Cháu lái xe tới đây nên lần sau cháu sẽ uống với chú ạ."
"Uống với ba em một chút đi, lát nữa em lái xe chở hai người về." Tống Nhã Hinh rót rượu cho Thẩm Bồi Xuyên, cô ta cố tình hạ thấp người xuống rồi ghé vào bên tai anh, nói: "Em mới ly hôn nên chắc ba em thấy không vui. Nên là anh uống với ba em vài chén nhé."
Cô ta dựa rất gần vào người Thẩm Bồi Xuyên làm cho hai người trông có vẻ mập mờ. Thẩm Bồi Xuyên nhích người lùi lại rồi nói: "Thế thì tôi uống một chút vậy."
Cơ thể Tống Nhã Hinh cứng đờ ra, dường như khoảng cách và sự xa lánh của Thẩm Bồi Xuyên khiến cô ta cảm thấy hơi khó chịu hoặc có thể là cô ta cảm thấy thất vọng vì anh ấy thờ ơ với mình. Nhưng cô ta điều chỉnh tâm trạng rất nhanh giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra rồi cười mà nhìn Tang Du: "Em có uống không?"
Tang Du đã nhìn thấy hết những hành động vừa rồi của cô ta, bàn tay đang đặt dưới gầm bàn của Tang Du siết chặt lại. Rõ ràng là cô ta đang cố tình tiếp cận Thẩm Bồi Xuyên, chắc đều là phụ nữ với nhau nên Tang Du có thể cảm nhận được ý đồ của đối phương.
Cô ấy lắc đầu một cái: "Em không biết uống rượu." Nói xong thì cô ấy cười với Thẩm Bồi Xuyên: "Anh cũng uống ít thôi nhé, chiều nay anh còn phải đưa em về trường mà."
"Để chị đưa em về." Thẩm Bồi Xuyên còn chưa nói gì mà Tống Nhã Hinh đã trả lời Tang Du.
Tang Du cười nói: "Không cần phiền chị thế đâu, em không có nhiều thời gian rảnh lắm nên mới muốn Bồi Xuyên chở em đi."
Tang Du không nhìn thấy Tống Nhã Hinh cố ý hay vô tình đến gần Thẩm Bồi Xuyên, lại còn cố tình làm mấy hành động mập mờ với Thẩm Bồi Xuyên trước mặt cô ấy nên cô ấy cảm thấy không yên tâm.
Nếu hôm nay bạn gái của Thẩm Bồi Xuyên thực sự đến đây với anh thì chắc chắn là bạn gái anh ấy sẽ hiểu lầm.
Nhưng cũng may Tang Du không phải là bạn gái thật của Thẩm Bồi Xuyên nên cô ấy có thể giữ lí trí tỉnh táo mà xem trò hay. Và cô ấy cũng có thể tỉnh táo mà phân biệt rằng đó không phải là lỗi của Thẩm Bồi Xuyên, mà là do cô gái này cố ý tiếp cận anh ấy, cố ý muốn làm cho người ta hiểu lầm.
Nếu cô ta thực sự muốn chúc phúc cho Thẩm Bồi Xuyên thì khi biết anh ấy có bạn gái, cô ta sẽ giữ khoảng cách chứ không nên lại gần như vậy.
Cục trưởng Tống cười sang sảng: "Vậy hôm nay chúng ta không uống, khi nào được uống rượu mừng của hai đứa thì chú sẽ uống nhiều hơn một chút nhé."
Tống Nhã Hinh bỏ chai rượu xuống, tự rót cho mình một ly rồi không biết là đang nói cho ai nghe: "Có nhiều cặp dù đang yêu nhau nhưng cũng dễ chia tay lắm, một số thì do tính cách không hợp nhau, một số thì do khác biệt về thói quen mà một số thì lại vì chênh lệch tuổi tác. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra cho đến phút cuối cùng cả."
Tất nhiên là Thẩm Bồi Xuyên nghe hiểu ý tứ trong câu nói này của cô ta, vẻ mất tự nhiên hiện lên trêи mặt anh ấy. Anh ấy cảm thấy Tống Nhã Hinh cố tình nói những câu này cho mình nghe.
"Hôm nay ba thấy vui nên mời Bồi Xuyên đến nhà mình ăn cơm, vậy mà con lại nói cái gì vậy? Tâm trạng của con không tốt thì cũng đừng bắt người khác phải buồn theo con. Nếu không đói thì đừng ăn nữa, vào phòng ngồi một lát đi." Cục trưởng Tống trầm giọng trách mắng con gái: "Toàn nói mấy câu làm người khác cụt hứng."
"Ba, con không phải là con gái của ba hả? Sao ba lại đuổi con chứ?" Tống Nhã Hinh cắn cắn môi: "Thôi bỏ đi, con không ăn nữa."
Nói xong cô ta đứng lên, nhìn mọi người một lượt: "Xin lỗi mọi người, hôm nay tâm trạng của Nhã Hinh không được tốt nên đã nói ra những lời không hay, mọi người đừng để ý."
"Bọn anh không để ý gì đâu, em ngồi xuống ăn cơm đi." Trong lòng Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy khó chịu nhưng không thể hiện ra mặt, vì thể diện của Cục trưởng Tống nên anh cũng không thể nói gì cả.
Cục trưởng Tống nghiêm mặt: "Ngồi xuống."
Tống Nhã Hinh đi tới ôm cổ ba: "Con mới ly hôn, tâm trạng không được tốt lắm nên trót nói sai, ba đừng để ý nhé. Bồi Xuyên cũng không giận con mà, sao ba vẫn giận con vậy?"
Cục trưởng Tống đẩy tay cô ta ra: "Đừng ngớ ngẩn như vậy nữa. Hôm nay người ngồi đây là Bồi Xuyên nhưng nếu là ba thì ba cũng sẽ cảm thấy mất hứng thôi."
"Con biết rồi ạ, sẽ không có lần sau đâu." Tống Nhã Hinh ngồi về chỗ cũ của mình rồi nhìn Thẩm Bồi Xuyên mà cười: "Anh không để ý đâu nhỉ?"